Trường Sinh Bất Tử


Lăng Tiêu Thiên Đình, Thiên Duyến Các, trong thư phòng Chung Sơn.

Trong thư phòng, mọi người đều được kêu ra ngoài, chỉ còn lại hai người ở lại, một người là Chung Sơn, một người là quân đoàn trưởng thứ ba của Đại Tranh - Dịch Diễn!

- Bệ hạ, thiên hạ càng ngày càng rối loạn, chúng ta cũng càng ngày càng nguy hiểm!

Dịch Diễn lắc đầu thở dài.

- Ồ?

- Phương đông, phương tây, phương bắc Thần Châu chiến hỏa không ngừng, có thể nói, mỗi ngày đều có mấy trăm vạn người tử vong, chiến tranh và loạn lạc trên diện rộng, căn bản không ngừng được, chỉ có phương nam do chúng ta nhúng tay vào cho nên 25 Đế triều phương nam đều chế hành nhau, cũng không phát sinh chiến tranh quy mô lớn. Nhưng, toàn bộ 24 Đế triều kia đều có một cỗ nghẹn khuất, chỉ cần hơi chút đụng vào, có thể ầm ầm nổ tung!

Dịch Diễn hít sâu một hơi nói.

- 24 Đế triều?

Ngón tay Chung Sơn nhẹ nhàng gõ lên bàn.

- Bệ hạ, hiện nay, Đại Tranh Đế triều ta đã trở thành cái gai trong mắt Đế triều bốn phía, phương nam không có đại loạn, nguyên nhân rất lớn là do Đại Tranh Đế triều chúng ta ước chế, bọn họ còn chưa tỏ rõ thái độ với Đại Tranh, nhưng mà, chờ lúc phương đông Thần Châu hoặc phương tây chiến hỏa lan đến gần phương nam, thì không bao giờ... bọn họ sẽ bận tâm nữa!

Dịch Diễn lo lắng nói.

- Quân đội triều ta lúc này ra sao?

Chung Sơn hỏi.

- Phòng thủ có thừa, tiến công không đủ!

Dịch Diễn tỉ mỉ nói.

- Ừ!

Chung Sơn khoanh tay, suy tư một hồi.

- Bệ hạ, bây giờ đúng là lúc triều ta mở rộng binh lực, Đại Vinh Thương Hội kiếm được rất nhiều linh thạch, vì sao lại đầu tư toàn bộ ra ngoài? Tại trong loạn thế này, chiến loạn nổi lên, rất nhiều chỗ đầu tư không thể thu lại!

Dịch Diễn lo lắng nói.

- Trước khi chiến loạn lan tới phương nam, thu hồi toàn bộ lại!

Chung Sơn bỗng nhiên hít sâu một hơi nói.

- Ồ? Bệ hạ có tính toán gì không?

Dịch Diễn nhướng mày lên, phát hiện vẻ bất bình thường của Chung Sơn.

- Loạn thế bắt đầu rồi, hơn nữa, bốn phía đều tiến vào thời kì đại chiến loạn, phương nam nếu như chiến hỏa không ngừng, Đại Tranh ta sớm muộn gì cũng gặp tai ương, cho nên...!

Chung Sơn mở lớn mắt trịnh trọng nói.


- Cho nên cái gì?

Dịch Diễn lập tức hỏi.

- Cho nên ta muốn nuốt trôi 24 Đế triều phương nam này!

Chung Sơn trầm giọng nói.

Nghe Chung Sơn nói vậy, Dịch Diễn hơi hơi ngẩn ngơ, ánh mắt lộ ra vẻ không tin. Nuốt trôi 24 Đế triều? Điều này sao có thể? Với tình trạng quân đội Đại Tranh bây giờ, đánh hạ ba năm Đế triều thì không thành vấn đề, nhưng nuốt chửng 24 Đế triều này thì tuyệt đối không có khả năng, cho dù là 1 đại Thiên triều, cũng không có khẩu vị lớn như vậy a.

Lúc trước, mặc dù Đại La Thiên triều đối chiến 5 đại Đế triều bốn phía thì vẫn phải đánh rất lâu, triều ta tuy rằng cường đại, nhưng mà có thể sánh bằng Đại La Thiên triều thì còn phải mất một thời gian dài a!

Nuốt trôi 24 Đế triều phương nam?

Dịch Diễn tuy rằng khó tin, nhưng lập tức ý thức được điều gì, chẳng lẽ bệ hạ lại có kế hoạch gì?

- Bệ hạ, chẳng lẽ người lại nghĩ ra kế sách gì?

Dịch Diễn thử hỏi.

- Không sai, nhanh chóng phủ kín cửa hàng tại mỗi thành trì lớn phương nam Đại Vinh Thương Hội, chính là bước đầu tiên!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Cửa hàng? Một thành trì có một cửa hàng, có thể làm gì? Căn bản không nhấc nổi một chút gợn sóng nha?

Dịch Diễn nhíu mày nói.

Bỗng nhiên, Dịch Diễn hình như nghĩ đến điều gì.

- Bệ hạ, ngươi lại nghĩ tới kế sách thương chiến như Thiên Băng Kế Hoa sao?

Dịch Diễn hai mắt sáng rực nói.

Thương chiến, ở trong chiến tranh, thương chiến cơ bản thuộc loại thiên đạo, không được người không thiên hạ tán thành, người bình thường căn bản coi khinh thương chiến, nhưng, hơn 100 năm trước, bệ hạ chính là dùng kế sách thương chiến này, không đánh mà thắng, huỷ diệt 1 đại Đế triều, trong thời gian ngắn, sáng tạo ra vô số kỳ tích, nhắc tới Thiên Băng Kế Hoa, triều triều cảm thấy bất an. Ai cũng không dám tiếp tục xem nhẹ thương chiến, chỉ là thương chiến quá khó khăn, có thể dễ bày ra như vậy sao?

Trừ một cái Thiên Băng Kế Hoa, những cái khác đều là tiểu đánh tiểu nháo. Không thể đánh đồng với bệ hạ.

Thiên Băng Kế Hoa, Dịch Diễn đã nghiên cứu qua nhiều lần, mỗi lần đều cảm thán không thôi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ sau kế Thiên Băng Kế Hoa, bệ hạ lại nghĩ ra dạng thương chiến gì?

- Cũng là ngươi hiểu ta!

Chung Sơn cười nói.

Thấy Chung Sơn khẳng định, ánh mắt Dịch Diễn càng sáng ngời. Đúng thật là thương chiến? Dịch Diễn hơi kích động, lần trước là bên đối địch, lần này tự mình có thể trải nghiệm một phen.

- Kế này tên là Kế hoạch đại thôn tính. Không phải một sớm một chiều có có thể thành được, tuy nhiên, một khi Kế hoạch đại thôn tính thành công, thu 24 Đế triều dễ như lấy đồ trong túi.


Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.

Thu 24 Đế triều, dễ như lấy đồ trong túi? Dịch Diễn sắc mặt vô cùng cổ quái, nếu đổi thành người khác nói, Dịch Diễn đã sớm lạnh lùng nhìn hắn, bởi vì đó là không có khả năng, nhưng mà Chung Sơn nếu đã nói ra, Dịch Diễn lại không chút do dự.

- Trong đám quân đoàn trưởng, nắm chắc thiên hạ đại thế nhất, tính ngươi mạnh nhất, Chung Chính đi âm phủ, đổi người đi quản lý việc Đại Vinh Thương Hội, ta đã viết sẵn, đây là chi tiết Kế hoạch đại thôn tính, ngươi xem đi!

Chung Sơn lấy ra một xấp giấy tràn ngập chữ viết của Chung Sơn.

Nhìn thấy sách lược cụ thể, Dịch Diễn hai mắt sáng ngời, cung kính tiếp nhận.

Bìa mặt là năm chữ to Kế hoạch đại thôn tính.

Dịch Diễn lập tức lật xem, vừa nhìn xuống đọc, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trong đó. Khi thì trầm tư, khi thì nhíu mày.

Nhìn thấy Dịch Diễn nghiên cứu Kế hoạch đại thôn tính, Chung Sơn mỉm cười, ngồi xuống vừa phẩm trà vừa chờ.

Dần dần, sắc mặt Dịch Diễn hơi hơi phiếm hồng, ánh mắt lộ ra vẻ kích động.

- Bệ hạ, ngươi đây là giựt tiền à!

Dịch Diễn hít thật sâu một hơi nói.

- Giựt tiền? Giựt tiền có nhanh được như vậy không?

Chung Sơn cười nói.

- Không được, giựt tiền cũng không so được một phần vạn, bệ hạ, chỉ cần 1 kế này thành công, 24 Đế triều căn bản không cần chờ ta thu, bọn họ sẽ tự mình đầu hàng triều ta!

Dịch Diễn kích động nói.

- Ngươi cũng cảm thấy có thể?

Chung Sơn cười nói.

- Đương nhiên là có thể, kế này so với Thiên Băng Kế Hoa thì còn độc ác hơn nhiều, Thiên Băng Kế Hoa chỉ là nhiễu loạn thị trường kinh tế một triều, mà kế này, lại đảo loạn toàn bộ thị trường kinh tế phương nam, đảo loạn nhưng lại khiến người ta không phát hiện ra, lấy vật không một tiếng động, chờ lúc bọn hắn họ phát hiện, thì đã hãm sâu vào vũng bùn rồi, căn bản không thể ra được, đây là một cái vực sâu vạn trượng, một khi có nguồi bước vào, thì không thể vãn hồi được.

Dịch Diễn vô cùng cảm thán nói.

- Vô cùng thần kỳ, chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường này, đợi khi phương nam nhất thống, thủ tiêu toàn bộ kế hoạch, có kẻ bắt chước theo, dùng tội phản quốc mà xử, dù sao, 1 chiêu này tác hại quá lớn!

Chung Sơn gật đầu thật sâu.

- Vậy kế sách này thi hành ở 24 Đế triều, có tiến hành ở Đại Tranh ta hay không?

Dịch Diễn nhíu mày.


- Kế sách này có thể nhiễu loạn thị trường, cũng có hại với Đại Tranh ta, nhưng, vì thu 24 Đế triều, Đại Tranh ta cũng nên, tuy nhiên, phải khống chế ở trong phạm vi nhất định, không thể để nó mở rộng.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Vâng!

Dịch Diễn gật gật đầu.

- Kế hoạch đại thôn tính liền giao cho ngươi, an bài Đại Vinh Thương Hội cũng giao cho ngươi, luôn giữ cảnh giác!

Chung Sơn nói.

- Vâng, bệ hạ yên tâm, lần thương chiến này, thần sẽ xử lý thật tốt, lúc đầu chắc còn hơi vất vả, cần một thời gian dài, chờ thần làm tốt chuẩn bị ban đầu, tiếp tục cùng hệ hạ nuốt trôi quả lớn này.

Dịch Diễn trịnh trọng nói.

- Ừ!

Chung Sơn cùng Dịch Diễn mật đàm đến ngày thứ hai. Lăng Tiêu Thiên Đình có một khách nhân tới.

Đại Ly Thiên triều, Thanh Thanh Công chúa, Niết Thanh Thanh! Niết Thanh Thanh là ngồi Phượng Hoàng mà tới, một con Phượng Hoàng Đế Cực Cảnh, bằng tốc độ nhanh nhất, từ Đại Ly Thiên triều đến đây.

Sau khi hội triều, Chung Sơn liền đi tới một gian đại điện, Niết Thanh Thanh đang một mình đứng trong đại điện chờ, đang cau mày, phảng phất như đang lo lắng.

- Thanh Thanh Công chúa, sao ngươi lại tới đây?

Chung Sơn vừa vào đại điện hỏi.

Niết Thanh Thanh bị cắt đứt vẻ trầm tư, vừa nghe tiếng Chung Sơn ngẩng đầu nhìn lại, trong nháy mắt nhìn thấy Chung Sơn, trong lòng lập tức vui vẻ, không biết vui vẻ là từ đâu mà tới, chỉ là nhìn thấy Chung Sơn, trong nháy mắt nhìn thấy Chung Sơn, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cỗ vui vẻ.

Thấy Chung Sơn nhìn thẳng mình, rốt cục Niết Thanh Thanh phát hiện mình rất không ổn, không khỏi đỏ mặt lên, lập tức đánh trống lảng:

- Linh Nhi đâu?

- Linh Nhi đang bế quan!

- Úc!

- Thanh Thanh Công chúa từ xa đến đây, không bằng ở lại Lăng Tiêu Thiên Đình ta lâu một chút, chờ Linh Nhi xuất quan, cùng bồi ngươi đi thăm xung quanh một phen.

Chung Sơn cười nói.

Nghe Chung Sơn mời mình, Niết Thanh Thanh nhướng mày.

- Không được, lần này tới là có chuyện quan trong.

Niết Thanh Thanh nhíu mày nói.

- Ồ?

- Là Thánh thượng bảo ta tới đây!

- Niết Phàm Trần?

Chung Sơn nhíu mày.

- Đúng, Thánh thượng bảo ta tới mời ngươi, mời ngươi đi tới Ly Hỏa Thánh Đô một chuyến!


Niết Thanh Thanh nhíu nhíu mày nói.

- Mời ta? Rốt cuộc có chuyện gì?

Chung Sơn cũng ngưng trọng.

- Thánh thượng nói gần đây hắn có dự cảm không ổn, bảo ta đi mời ngươi đi!

Niết Thanh Thanh chờ đợi nói.

- Dự cảm không tốt?

Chung Sơn hai mắt híp lại.

Có thể được Niết Phàm Trần coi trọng như thế, khẳng định là chuyện không nhỏ. Rốt cuộc Đại Ly Thiên triều đã xảy ra chuyện gì?

- Niết Phàm Trần còn nói gì khác không?

Chung Sơn hỏi.

- Không còn, Thánh thượng cũng không nói thêm gì, chỉ bảo ta tới mời ngươi!

Niết Thanh Thanh lắc đầu nói.

- Vậy Đại Ly Thiên triều có phát sinh đại sự gì không? Chuyện không tầm thường cũng được, có không?

Chung Sơn ngưng trọng hỏi.

- Không có, giống như vài năm trước, cùng giao chiến với đám Đế triều bên ngoài, phương bắc khói lửa khắp nơi, chung quanh đều là chiến loạn!

Niết Thanh Thanh lắc đầu nói.

Chung Sơn cúi đầu hơi hơi trầm tư, đồng thời đi đi lại lại trong đại điện.

Niết Phàm Trần? Dự cảm không tốt? Vì sao đến mời ta?

Chung Sơn qua lại bước đi thong thả, Niết Thanh Thanh lại lo lắng nhìn.

Một lúc lâu sau, rốt cục Niết Thanh Thanh không kìm nổi hỏi.

- Ngươi muốn đi không?

Niết Thanh Thanh vẻ mặt đầy chờ đợi hỏi.

Ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt chờ đợi của Niết Thanh Thanh, Chung Sơn không khỏi nao nao, rốt cục hiểu được vì sao Niết Phàm Trần lại phái Niết Thanh Thanh tới đây, bởi vì Niết Thanh Thanh có ơn với mình, nếu không phải Niết Thanh Thanh, Linh Nhi đã chết ở bên ngoài Khai Dương Tông rồi, nếu không phải Niết Thanh Thanh, mình cũng không thể thuận lợi ôm được Linh Nhi vào lòng. Người khác tới mời mình, mình sẽ suy nghĩ lại, mà Niết Thanh Thanh đến mời, mình làm gì có lý không đi?

- Được, chờ ngày mai ta an bài tất cả, ta sẽ theo ngươi đi tới Đại Ly Thiên triều!

Chung Sơn hít thật sâu một hơi nói.

- Ừ!

Niết Thanh Thanh vô cùng vui vẻ.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui