Trường Sinh Bất Tử

Chung Sơn cùng Dần Lạc Nhật được Ức Lam Khuyết mời tới ngụ ở một chỗ khác.

- Nhị vị ở tạm tại đây, ta đi xử lý một việc, ngày mai lại đến tìm nhị vị!

Ức Lam Khuyết cười nói.

- Xin cứ tự nhiên!

Chung Sơn gật gật đầu.

Đợi Ức Lam Khuyết rời đi, Dần Lạc Nhật lập tức nhăn mày thành hình chữ “Xuyên”.

- Ngươi tin tưởng chuyện ma quỷ hắn nói à?

Dần Lạc Nhật cổ quái nói.

- Vì cái gì không tin?

Chung Sơn mờ nhạt cười nói.

- Hắn nói vì hiếu kỳ mới đến gặp chúng ta, còn nói sẽ toàn lực trợ giúp
chúng ta, chỉ là muốn nhìn tận mắt kế sách của ngươi... Cái này... cái
này không phải rõ ràng là trợn mắt nói dối sao?

Dần Lạc Nhật nói không chút tin tưởng.

- Nhưng điều đó trọng yếu sao?

Chung Sơn hỏi ngược lại.

- Không trọng yếu sao?

Dần Lạc Nhật bị Chung Sơn hỏi một câu cổ quái, bất ngờ hỏi ngược lại.

- Ha ha... Là địch là bạn đều không trọng yếu! Ít nhất hiện tại không
trọng yếu! Quan trọng là... hắn không phải là người của Thiên gia hoặc
người của Tinh Thái Đấu, hắn là người của phương thứ tư!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Hả?

- Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, hiện tại đều không quan trọng, ta không muốn biết, cũng không cần biết! Chỉ cần thế lực của hắn ở chỗ này có thể cấp cho ta sử dụng, tiến hành hoàn thành kế hoạch của ta là
được!

Chung Sơn nói.

- Ái chà? Nhưng, hắn lại nhìn ra ngươi là chuyên nhằm vào Thần Tú, còn biết chúng ta từng đi tới Thiên gia!

Dần Lạc Nhật vẫn còn có phần lo lắng.

- Nhằm vào Thần Tú? Điều này rất khó đoán sao? Khẳng định đám người Tinh Thái Đấu, Diệp Khuynh Thành, Thiên Hiểu đều biết chuyện này là nhằm vào Thần Tú, đâu có gì bất ngờ. Còn từng đi tới Thiên gia ư? Chuyện đó càng không phải khó tra ra. Thiên gia, có bao nhiêu người chú mục vào ngươi
có biết không? Chúng ta đi một chuyến tới Thiên gia, khẳng định có rất
nhiều người biết!

Chung Sơn lắc lắc đầu nói.

- Được rồi! Vậy ngươi cũng không muốn biết hắn là ai ư?

- Hắn là ai vậy? Ngươi sợ rồi sao?

- Ta sợ cái gì? Hắn có thể ngăn được ta ư?

- Nếu đã không ngăn được chúng ta, vậy còn lo lắng cái gì? Kỳ thật nghe nói ra tên hắn, ta đã đại khái đoán được thân phận hắn!

Chung Sơn nói khẳng định.


- Hả?

- Là Ức gia một trong bốn đại gia tộc của Đại U Thiên triều, Thiên triều cuối cùng ở âm phủ!

Chung Sơn nói.

- Vậy à? Ngươi như thế nào khẳng định như vậy?

- Ức gia có một nhân tài tuyệt thế, là Thiếu gia chủ Ức gia, một thời
vinh quang rực sáng ở 300 năm trước, chỉ là đến sau lại bỗng nhiên ngã
xuống... Nhưng, thật sự ngã xuống sao? Ức gia nhờ có Thiếu gia chủ mà
nhảy vọt trở thành đứng đầu bốn đại gia tộc, vậy mà sau khi hắn chết, Ức gia vẫn không suy sụp, mà còn sâu hơn trước. Hơn nữa ta từng nghiên cứu nguyên nhân hắn chết, rất kỳ quái!

Chung Sơn nói khẳng định.

- Hả? Ngươi ngay cả gia tộc của Đại U Thiên triều cũng nghiên cứu?

Dần Lạc Nhật khó tin nói.

- Đại thế của thiên hạ không thể không dò tra. Thế lực nhỏ không thể
hiểu biết hết, nhưng thế lực lớn khẳng định phải nghiên cứu cẩn thận!

Chung Sơn nói quả quyết.

- Quả nhiên làm Hoàng đế không có người nào là hạng tầm thường!

Dần Lạc Nhật nhìn Chung Sơn một hồi, nói cổ quái.

Ngày thứ hai.

- Chung Sơn! Quả nhiên như ngài dự liệu, hiện tại Thần Tú không chịu đi
nữa rồi, mà còn thường xuyên mê hoặc Diệp Khuynh Thành và Tinh Thái Đấu
tái chiến với Thiên gia!

Ức Lam Khuyết cười tủm tỉm nói.

- Hả? Người của ngươi đều thò tay tới hoàng cung của Tinh Đấu Đế triều à?

Chung Sơn tỏ vẻ kinh ngạc.

- Không phải! Là một người thái giám hoàng cung ra ngoài cung để lộ tin tức!

Ức Lam Khuyết vo vê đầu ngón tay nói chuyển hướng.

Chung Sơn biết Ức Lam Khuyết sẽ không thừa nhận, cũng chỉ cười cười, không giằng co trở lại chuyện này nữa.

- Ngươi thật nguyện ý theo ta khuấy loạn Thiên gia à?

Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Ức Lam Khuyết, hỏi.

- Không... không... không! Ta thật không dám đi Thiên gia! Nhiều nhất,
ta phất cờ hò reo cho các ngài là được! Tu vi của ta rất thấp, thương
hội ta cũng không có cao thủ, đi chính là chịu chết. Tuy nhiên, trước
khi đi nếu có việc nhỏ gì, ta có thể bỏ công. Đương nhiên, ta còn muốn
nhìn xem, ngài là làm thế nào khuấy đảo lộn nhào Thiên gia!

Ức Lam Khuyết cười nói.

- Cũng tốt! Có thương hội ngươi hỗ trợ, Chung Sơn vô cùng cảm kích!

Chung Sơn nói.

- Vậy bước tiếp theo kế hoạch lật trời của ngài là như thế nào?

Ức Lam Khuyết truy hỏi.


- Kế hoạch lật trời?

Chung Sơn kinh ngạc.

- Khuấy đảo Thiên gia long trời lỡ đất, không phải kế hoạch lật trời sao?

Ức Lam Khuyết nói.

Chung Sơn: “...”.

- Còn có gì cần ta hỗ trợ, ngài cứ việc lên tiếng!

Ức Lam Khuyết lập tức nói lái qua chuyện khác.

- Cũng tốt! Vậy làm phiền ngươi!

Chung Sơn nói có điều kỳ lạ.

- Bước thứ hai là gì?

- Bước thứ hai: người cô đơn!

Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- A?

Tại đại doanh của Thiên Hiểu!

- Có tin tức gì về Chung Sơn không?

Thiên Hiểu nhìn về phía mọi người, hỏi.

- Không có! Mười ngày trước đã rời đi gian tửu lâu, chẳng biết đi đâu!

Một tên thuộc hạ nói.

- Bên ngoài đó có tin tức gì khác lạ, hoặc là biến hóa gì không?

Thiên Hiểu nhíu mày nói.

- Không có!

- Thiếu gia! Ta phát hiện một ít hiện tượng kỳ quái!

Tiêu Vong bỗng nhiên lên tiếng.

- A?

Thiên Hiểu nhíu mày.

- Thiên Băng Kế Hoa, hiện tại đã đến thời khắc mấu chốt Thiên Băng nhất
trọng thiên, mà lúc này, ta phát hiện có một nguồn tài lực khổng lồ chảy vào thị trường, đang trợ giúp chúng ta!

Tiêu Vong nói.

- Giúp chúng ta ư?

- Đúng, đúng là giúp chúng ta, giúp chúng ta làm cho cả Tinh Đấu Đế
triều thảm hại hơn, có thể khiến Tinh Đấu Đế triều càng thêm hỏng mất!

Tiêu Vong nói.


- Có thể có người nhìn ra điều kỳ diệu, rồi góp Tu di thạch hay không?

Một gã thuộc hạ hỏi.

- Không đơn giản như vậy! Nguồn tài lực này không chỉ là góp Tu di
thạch, mà còn làm cho người của Tinh Đấu Đế triều càng thêm điên cuồng,
vay mượn càng ngày càng nhiều, đợi sau khi Thiên Băng, chính là vô cùng
tai họa cho Tinh Đấu Đế triều, mỗi người sinh ra lòng trộm cắp, làm Tinh Đấu Đế triều hoàn toàn hỏng mất!

Tiêu Vong trịnh trọng nói.

- Hả? Giúp chúng ta? Ai có thể giúp tuyệt vời như vậy? Dưới chiến tranh
thương nghiệp, trừ ngươi chủ trì thương chiến, người khác tiến vào tuyệt đối sẽ bị nghiền ép dập nát. Dưới tình huống sinh tồn như thế, còn có
người giúp chúng ta ư? Khẳng định người đó hiểu biết về Thiên Băng Kế
Hoa không thua ngươi, thậm chí còn vượt qua ngươi! Đó là ai?

Thiên Hiểu cười nói.

- Là Chung Sơn! Khẳng định chỉ có hắn, chỉ có điều là hắn giúp chúng ta
có mục đích gì? Không phải hắn muốn nhằm vào Thiên gia sao? Vì sao giúp
chúng ta?

Tiêu Vong mặt nhăn nhó nói.

- Vậy phải chờ một thời gian nhìn xem, rốt cuộc Chung Sơn làm ra được chuyện gì!

Thiên Hiểu cười nói.

Trên một phù đảo, Chung Sơn nhìn thành dân toàn thành kích động, trong mắt tràn ngập ngưng trọng.

- Chung Sơn! Ngài làm như vậy là tăng thêm một tầng nguy kịch đấy, thật quá ngoan độc đi?

Ức Lam Khuyết nhíu mày nói.

- Tinh Thái Đấu không phải người tầm thường, hắn là Thánh thượng một
Thiên triều, làm việc sẽ dùng đầu óc, tiếp tục Thiên Băng Kế Hoa, rất
khó tiếp tục tiến hành ở trên thân hắn. Cho nên, ta chỉ có dồn toàn bộ
Thiên Băng nhị trọng thiên, tam trọng thiên, tứ trọng thiên... đặt trên
nhất trọng thiên, để Tinh Thái Đấu phải thảm bại ở đệ nhất trọng thiên
này!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Hả?

Ức Lam Khuyết tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn vào Chung Sơn, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt.

- Hơn nữa, dựa theo ngày đại thọ 5000 tuổi của Diệp Khuynh Thành lần
trước, có lẽ không bao lâu chính là đại thọ 5432 tuổi của Diệp Khuynh
Thành!

Chung Sơn nhớ lại nói.

- Không sai! Tuy nhiên, loại tuổi lẻ không phải chính thọ này, Diệp Khuynh Thành chưa bao giờ tổ chức!

Ức Lam Khuyết nói.

- Vậy chúng ta sẽ tổ chức cho hắn, một lễ mừng thọ long trọng!

Chung Sơn cười nói.

- A?

- Bước thứ hai: người cô đơn! Giới chủ Bất Lão Giới là nhân tố quan trọng!

Tiếp qua nửa tháng sau, Tinh Đấu Đế triều hoàn toàn sụp đổ. Toàn triều
đã không có Tu di thạch, dường như trống rỗng bốc hơi, biến mất không
thấy. Dân chúng trong thành nổi lên hiện tượng lộn xộn, trong thành hỗn
loạn không chịu nổi, liên tiếp xảy ra án kiện đốt nhà giết người cướp
của, không chỉ gấp mười so với hỗn loạn của Đại Vũ Đế triều ở dương
gian.

Một tấm tàng bảo đồ, nổi lên giết chóc khắp nơi... vô số tàng bảo đồ lại khiến dân chúng các thành trống không, phòng thủ thành phố, quân nhân,
thậm chí các đại thần đều ra khỏi thành đi tìm bảo tàng.


Triều đô Tinh Đấu Thành rộng lớn như vậy, thoáng cái trở thành trống
không tiêu điều. Ngay cả lâm triều cũng thiếu bảy tám triều thần.

Xong rồi, Tinh Đấu Đế triều hoàn toàn xong rồi! Hiện tại Tinh Đấu Đế
triều chỉ còn lại có một cái giá trống không, trong nháy mắt, toàn bộ
mục nát một cách kỳ lạ không sao nói rõ được.

Tinh Thái Đấu không có quát mắng chúng thần, ngược lại kiên nhẫn trấn
an. Sau khi bãi triều chúng thần đi hết, Tinh Thái Đấu ngồi một mình ở
trên long ỷ, đầy mặt tiêu điều.

Một lần ngồi này chính là suốt một ngày, ngồi tới bầu trời tối đen.

- Thiên Hiểu? Ngươi quá độc ác, ngươi quá độc ác!

Tinh Thái Đấu đầy mặt bi tráng kêu lên.

Thật sự quá độc ác! Kể từ đó, Tinh Đấu Đế triều hoàn toàn xong rồi.

Một mình đấu chiến, Tinh Thái Đấu bị đánh bại! Hiện giờ triều chiến,
không ngờ cũng bại trước tên tiểu nhân miệng còn hôi sữa đó. Tinh Thái
Đấu ta ở trước mặt Thiên gia, thật sự không chịu được một kích như thế
sao?

- Bệ hạ!

Lão thái giám đứng một bên lo lắng kêu.

- Ta không sao! Mấy năm nay, ngươi luôn đi theo ta, thật vất vả cho ngươi!

Tinh Thái Đấu có chút tiêu điều nói.

- Không vất vả! Chỉ cần đi theo bên cạnh bệ hạ, lão nô tới nơi đâu đều
giống nhau, chỉ đáng tiếc là những ông bạn già kia, toàn bộ bị Thiên gia tiêu diệt!

Lão thái giám thở dài thật sâu, nói.

Bước chân có phần nặng nề, Tinh Thái Đấu chậm rãi đi ra đại điện, đứng ở chỗ cao nhìn toàn bộ Tinh Đấu Thành. Dân chúng bỏ đi hơn phân nửa,
thành không giống thành, nước không giống nước... trong lòng Tinh Thái
Đấu dâng lên một mối tang thương tiêu điều, dường như tới tuổi già dưới
ánh chiều tà, đa sầu đa cảm.

Nếu là bình thưòng Tinh Thái Đấu không có khả năng có loại cảm xúc này,
cũng chỉ có sau khi tinh thần bị quá đả kích, mới sinh ra một màn nỗi
lòng không yên này.

Lão thái giám đứng ở bên cạnh Tinh Thái Đấu như hình với bóng, làm bạn với Tinh Thái Đấu.

“Vèo...”

Trong Tinh Đấu Thành, bỗng nhiên vang lên một tiếng rít bén nhọn, rồi đột nhiên một luồng pháo hoa vọt thẳng lên tận trời.

Đại Vinh Thương Hội mấy chục năm kinh doanh, pháo hoa đã không là bảo
bối bí ẩn gì, dù sao chế tạo rất đơn giản, cũng rất nhanh được âm phủ
tiếp nhận.

“Bùm bùm...”

Pháo hoa ầm ầm bùng nổ trên trời cao, tạo cho ban đêm tiêu điều này có thêm một cảnh tượng hoa mỹ rực rỡ.

“Vèo... Vèo... Vèo... Vèo...”

Vô số pháo hoa vọt lên trời, từng đóa từng đóa hoa, từng đóa đồ án bị ấn vào bầu trời. Trong thành còn lại hơn một nửa dân chúng nhao nhao ngẩng đầu nhìn trời, cảm nhận được một sự yên lặng sau hỗn loạn; bầu trời
sáng rực kia đã mang đến một chút thoải mái.

Tinh Đấu Thành, bên trong tòa thành khổng lồ, bốn phương tám hướng tất
cả đều là cảnh pháo hoa bay vọt lên tận trời, pháo hoa sáng rực tuyệt
vời, nhìn qua vô cùng lộng lẫy, gần như mọi người đều đi ra khỏi nhà,
nhìn ngắm pháo hoa chợt hiện này.

Diệp Khuynh Thành đi ra, Thần Tú đi ra, chúng Bất Lão Giới đi ra, đều tò mò nhìn lên trời.

Tinh Thái Đấu cũng nhìn bầu trời, tâm tình vốn đang thê lương tiêu điều, được pháo hoa chợt hiện này làm thoải mái hơn rất nhiều.

Ở ngoài Tinh Đấu Thành, trên một đỉnh núi, Chung Sơn, Ức Lam Khuyết và
Dần Lạc Nhật, cũng đang nhìn vô số pháo hoa trên vòm trời Tinh Đấu Thành xa xa, bởi vì bước thứ hai của Chung Sơn, chính là chờ khoảnh khắc cuối cùng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui