Nữ Thiên lão nhìn chằm chằm Chung Sơn, Chung Sơn không biết nói gì, Thiên lão ư, Chung Sơn đúng là quen biết một người, nhưng không phải ngươi a.
Tuy nhiên, nữ Thiên lão này đã đến, cũng khiến Chung Sơn nhìn ra một cơ hội.
- Thiên lão, ta đúng là có mấy lần có duyên gặp mặt!
Chung Sơn trả lời.
- Ồ? Ha ha!
Nữ Thiên lão lộ ra nụ cười quái dị. Mà Thiên Cơ Tử lại lộ ra nụ cười lạnh.
- Nhưng mà, không phải ngươi!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ồ?
Nữ Thiên lão lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Trong Tu phong thuỷ, Thiên Địa Nhân Thần Quỷ, thiên chi nhất mạch, Thiên lão, Đại La Thiên triều ngự dụng Phong Thủy Sư, Thiên lão, không biết các hạ có biết không?
Chung Sơn cười nói.
- Thiên gia ở dương gian, còn chưa chết hết?
Nữ Thiên lão nhướng mày.
- Quả nhiên còn người Thiên gia, Thiên gia nhất mạch ở dương gian ta còn chưa đoạn?
Thiên Cơ Tử vui vẻ, ánh mắt hiện lên vẻ vội vàng.
- Tiêu Vong không nói qua cho các ngươi sao?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Tiêu Vong?
Thiên Cơ Tử híp mắt lại.
Hiển nhiên Tiêu Vong cho tới bây giờ chưa nhắc qua, đương nhiên, dương gian, người biết Thiên lão cũng chỉ có rất ít mà thôi.
- Vậy Thiên lão dương gian kia, quan hệ với các hạ như thế nào?
Chung Sơn nhìn về phía nữ Thiên lão.
- Thiên gia ngũ mạch, tự nhiên mỗi thứ có một chủ, ta là Thiên lão, hắn cũng là Thiên lão!
Nữ Thiên lão trầm giọng nói.
- Ngươi gặp qua Thiên lão, vậy ngày đó hắn cho ngươi vật gì?
Thiên Cơ Tử bỗng nhiên nhìn chằm chằm Chung Sơn nói.
- Đồ vật?
Chung Sơn mày nhướng lên.
- Truyền nhân Thiên gia, khẳng định có đồ vật kia. Có hay không?
Thiên Cơ Tử trừng mắt nhìn Chung Sơn.
Trong ánh mắt kia, hình như có một cỗ điên cuồng vậy.
- Ha ha ha! Thiên gia chủ nói đùa, ta và Thiên lão dương gian chỉ có duyên gặp mặt vài lần, hắn làm sao cho ta đồ vật? Lại nữa, ta và Thiên gia chủ ngươi đã gặp mặt, ngươi có thể tùy tiện cho ta vật gì quý trọng không?
Chung Sơn lập tức cười nói.
Ánh mắt điên cuồng của Thiên Cơ Tử là vì cái gì?
Nghe Chung Sơn nói vậy, vẻ kích động của Thiên Cơ Tử hơi khựng lại.
- Gia chủ, nếu con cháu Thiên gia dương gian tự xưng là Thiên lão, vậy hắn nhất định là phong chủ phong thủy mạch, không phải mệnh mạch chủ, hắn không có khả năng có.
Nữ Thiên lão quay sang Thiên Cơ Tử nói.
Nghe nữ Thiên lão nói vyaaj, Thiên Cơ Tử hít sâu một hơi, tiếp đó nhìn thật sâu về phía Chung Sơn. Trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
- Nhìn bộ dáng của Thiên gia, hình như Thiên gia dương gian nắm giữ một đồ vật vô cùng quý trọng nha, không biết là cái gì, ta có thể biết hay không?
Chung Sơn nhìn thẳng Thiên Cơ Tử.
Thiên Cơ Tử thật sâu nhìn thoáng qua Chung Sơn nói:
- Quên đi, nhiều lời vô ích.
- Gia chủ, ngươi còn muốn đồ vật kia không?
Nữ Thiên lão nhíu mày nói.
- Ta là gia chủ, đồ vật kia nên là ta chưởng quản, không thể tưởng tượng được Thiên gia dương gian cũng không bị diệt sạch, vẫn còn có người sống.
Thiên Cơ Tử hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu.
Chung Sơn hai mắt nhíu lại, Thiên Cơ Tử, vẻ coi thường sinh linh ban đầu của Thiên Cơ Tử đi đâu rồi? Không ngờ vì một đồ vật mà trở nên kích động như thế? Thiên gia có cái gì vậy? Thiên Lệnh?
Là Thiên Lệnh? Sư tôn năm đó để lại cho mình và Linh Nhi, chỉ có một quả Thiên Lệnh, sư tôn từng nói, bên trong Thiên Lệnh có giấu đại bí mật của Thiên gia, cho dù tiên nhân Thiên gia cũng không thể tìm hiểu được ảo diệu trong đó, chẳng lẽ chính là Thiên Lệnh kia?
Đương nhiên, Thiên Cơ Tử lúc này, khẳng định hắn sẽ không niệm tình Thiên gia chủ dương gian, nếu như mình lấy ra Thiên Lệnh, khẳng định sẽ lập tức bị cướp đoạt, thậm chí còn có thể giết người diệt khẩu.
Thiên gia? Âm phủ Thiên gia! Trong lòng Chung Sơn lại nổi lên hàn ý.
- Thiên gia chủ, kỳ thật, lần này chúng ta chỉ vì thân nhân mà đến, xin mời Thiên gia chủ giơ cao đánh khẽ, thả thân nhân ta đoàn tụ cùng ta!
Chung Sơn lại lần nữa nói.
- Không có, các ngươi đi đi!
Thiên Cơ Tử vung tay áo nói.
Thiên Cơ Tử vô cùng vô tình, căn bản không để mặt mũi cho Chung Sơn.
- Ha ha, kỳ thật lúc trước ta và Thiên lão còn ở chung một thời gian, ta nhớ rõ, Thiên lão còn từng cho ta một vật.
Chung Sơn nói.
- Ồ?
Thiên Cơ Tử nhãn tình sáng lên.
Nữ Thiên lão cũng nhìn thẳng Chung Sơn.
- Chỉ cần Thiên gia chủ thả thân nhân ta ra, Chung Sơn nhất định đem tất cả điều Thiên lão dương gian nói cho Thiên gia chủ!
Chung Sơn hít sâu một hơi nói.
Nghe Chung Sơn uy hiếp, hai mắt Thiên gia chủ nhíu lại, bốn phía đột nhiên xuất hiện bông tuyết. Đồng thời, một cỗ uy hiếp tử vong bức thẳng tới Chung Sơn.
- Ngươi không có quyền cò kè mặc cả, nói, Thiên lão đưa cho ngươi vật gì?
Thiên Cơ Tử tiến lên một bước nói.
Thiên Cơ Tử tiến lên một bước, một cỗ khí thế khổng lồ ép tới, Thiên Cơ Tử ban đầu thu liễm khí tức, đột nhiên bộc phát ra, khí cơ cường đại, bắn thẳng đến Chung Sơn, cổ khí tức này, giống như Thần Nha Đạo Quân ngày trước từng phát ra, vô cùng cường thế.
Cho dù Dần Lạc Nhật với tu vi Thiên Cực Cảnh cũng không kìm nổi nheo mắt lại.
Chung Sơn giống như bị ép cho mềm nhũn vậy.
- Được rồi, Chung Sơn nói cho ngươi, chỉ hy vọng sau khi ta nói xong, Thiên gia chủ cho tin tức chính xác về thân nhân Chung Sơn!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Anh Lan bị quản chế, Chung Sơn không thể không nhượng bộ.
- Nói!
- Áo cà sa Tử Mộc Miên, một Pháp bảo cửu phẩm của Phật Đà ở dương gian, tuy nhiên, cuối cùng bị ta chiếm được, đưa cho Thiên lão!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Tiếp đó, Chung Sơn dùng pháp thuật ngưng hiện ra hình dáng áo cà sa Tử Mộc Miên.
- Ngươi dám gạt ta?
Thiên Cực Cảnh trợn tròn mắt, hiển nhiên đây không phải là thứ hắn muốn.
- Gia chủ, hắn không lừa ngươi!
Nữ Thiên lão bỗng nhiên nói.
- Ồ?
Thiên Cơ Tử nhướng mày.
- Hắn muốn tế luyện Lạt Ma hồn, luyện ra một trọng bảo mạch ta.
Nữ Thiên lão tỉ mỉ kể.
- Hừ!
Thiên Cơ Tử hừ lạnh một tiếng. Tiếp đó lại lần nữa nhìn về phía Chung Sơn.
- Thiên gia chủ, Chung Sơn nói đều đã nói, xin Thiên gia chủ thả thân nhân Chung Sơn trong Tĩnh Ba Trì ra. Nếu Thiên gia chủ cảm thấy khó, Chung Sơn sẽ nguyện ý tới đó.
Chung Sơn lại lần nữa nói.
- Hừ, Tĩnh Ba Trì là nơi ngươi có thể đi sao? Không có lệnh của gia chủ ta, ai đi đều phải chết, về phần ngươi, Thiên gia không chào đón ngươi, cút đi!
Thiên Cơ Tử lạnh lùng nói.
- Thân nhân ta đâu?
Chung Sơn ánh mắt lạnh lùng.
- Cút!
Phảng phất nghĩ tới Anh Lan, Thiên Cơ Tử vô tình sinh ra một cỗ lệ khí, chỉ cần nghĩ tới Anh Lan là phát ra lệ khí. Không biết vì sao?
- Thiên gia, trông coi tiểu thế giới, chuyện này làm người kính nể, nhưng, không phải vì thực lực Thiên gia mạnh mẽ, mà ngươi xem người thiên hạ không ra gì, Thiên gia chỉ là một bộ phận của tiểu thế giới này mà thôi, ngươi cũng không phải là chủ thiên hạ này!
Chung Sơn rốt cục nổi đóa.
Thiên Cơ Tử, ngồi ở vị trí cao nhất, ánh mắt nhìn người đã có chút lệch lạc, người như vậy, đã không đáng Chung Sơn dùng lời lịch thiệp.
- Thì tính sao?
Thiên Cơ Tử lạnh lùng nói.
- Thiên hạ không có gia tộc trường thịnh, Thiên gia chủ nếu tiếp tục làm như thế, vị trí đứng đầu của Thiên gia phải bị thay thế!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Thay thế được không? Ha ha ha! Thay thế được không? Thiên gia sừng sững ở âm phủ mười mấy vạn năm, ai có thể thay thế được?
Thiên Cơ Tử cười lạnh nói.
Tuy nhiên, giờ khắc này Thiên Cơ Tử hình như có chút tức giận, bởi vì Thiên Cơ Tử bỗng nhiên nghĩ đến con trai Thiên Hiểu của mình cũng từng nói giống như đúc vậy.
Tuy nhiên, ai có thể thay thế được Thiên gia? Nội tình Thiên gia, vĩnh viễn không phải ngoại nhân có khả năng lay chuyển.
- Nếu thiên hạ đều làm phản thì sao?
Chung Sơn khinh thường cười lạnh một tiếng.
Nghe Chung Sơn nói vậy, Thiên Cơ Tử trợn trừng mắt, vừa muốn nói chuyện, Ngụy Thái Trung ở một bên bỗng nhiên quỳ xuống.
- Thiên gia chủ, Anh Lan là cháu gái của ta, xin ngươi thả Anh Lan đoàn viên với ta đi, cầu xin ngươi!
Ngụy Thái Trung quỳ xuống liều mạng dập đầu.
Bởi vì Ngụy Thái Trung đã nhìn ra, bệ hạ đã hoàn toàn đối đầu với Thiên Cơ Tử, không có khả năng quay về, dưới tình huống như thế, Thiên Cơ Tử càng không thể thả Anh Lan, mà mình chỉ có một người thân này thôi.
Nhìn thấy Ngụy Thái Trung bỗng nhiên đau khổ quỳ xuống, cái mũi Chung Sơn cảm thấy xót xót. Ngụy Thái Trung trừ mình ra, nào có bao giờ xin người khác ra?
- Ngươi là ai? Nhảy vào làm trò, ngươi cũng xứng chỉ huy ta!
Thiên Cơ Tử trợn trừng mắt nói.
- Phốc!
Ngụy Thái Trung tu vi rất thấp, mọi người có thể chịu đựng được khí tức áp bách của Thiên Cơ Tử, nhưng mà Ngụy Thái Trung lại không thể, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng, Ngụy Thái Trung vẫn như trước lão lệ tung hoành dập đầu, căn bản mặc kệ mình bị thương.
- Thiên gia chủ, xin ngươi thả Anh Lan ra, ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi.
Ngụy Thái Trung vừa dập đầu, vừa thống khổ khóc lóc nói.
- Đủ rồi!
Chung Sơn quát lạnh một tiếng.
Một tiếng quát lạnh, khiến cho mọi người đều sửng sốt.
- Thái Trung, đứng lên, người như thế không đáng ngươi quỳ, Thiên gia? Ha ha, Thiên gia? Chúng ta đi!
Chung Sơn gầm lên một tiếng.
- Bệ hạ, bệ hạ, nhưng, bệ hạ! Anh Lan nàng...!
Ngụy Thái Trung gian nan bò lên, thân thể chịu khí tức áp bách Thiên Cơ Tử cho nên thương thế càng thêm nặng.
Thiên Cơ Tử cười lạnh một tiếng.
- Đi, ngày hôm nay Anh Lan không thể cứu về, chúng ta ngày sau sẽ đến.
Chung Sơn hít sâu một hơi quát.
- Nhưng, bệ hạ...!
Ngụy Thái Trung vẫn không tha.
- Ngươi không cần đến đây, cho dù Thiên Hiểu con ta thu phục ngươi, ngươi cũng không được phép bước vào Thiên Mạch Điện!
Thiên Cơ Tử lạnh giọng khinh thường nói.
Chung Sơn ngẩng đầu, nhìn thật sâu Thiên Cơ Tử nói:
- Thiên gia chủ, ta chứng thực câu nói của ta, qua một thời gian nữa Chung Sơn ta chắc chắn sẽ tới Thiên gia, ta sẽ khiến cho ngươi biết, cái gì gọi là hối hận, cái gì gọi là long trời lỡ đất!
- Ngươi muốn cho Thiên gia ta long trời lỡ đất? Tốt, vậy ta nhìn ngươi bổn sự kia có hay!
Thiên Cơ Tử cười khinh thường nói.
- Sẽ, Chung Sơn ta sẽ trở về, sẽ không lâu đâu, không cần lệnh của gia chủ ngươi, ta sẽ tự mình tiến vào Tĩnh Ba Trì!
Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.
Quay đầu, Chung Sơn bước ra khỏi đại điện.
Dần Lạc Nhật dìu Ngụy Thái Trung, Thi tiên sinh theo sát phía sau. Mọi người mang theo chờ đợi mà đến, mang theo nhục nhã và cừu hận mà đi.
Dần Lạc Nhật cau mày, vẻ mặt có chút thâm độc, không biết Chung Sơn vì sao lại đối cứng với Thiên Cơ Tử, mà Thi tiên sinh mặt không thay đổi nhiều, nhiều nhất chỉ là trong ánh mắt nhìn con cháu Thiên gia bốn phía có chút thương hại.
Bởi vì Thi tiên sinh đã biết sự đáng sợ của Chung Sơn, Chung Sơn nổi giận, hơn nữa Chung Sơn sẽ nói là làm.
Nhìn đám người Chung Sơn rời đi, Thiên Cơ Tử lộ ra vẻ khinh thường:
- Đây là người Thiên Hiểu chuẩn bị tìm sao? Có hoa không quả, cuồng vọng tự đại!
Mà nữ Thiên lão lại nhìn thật sâu bóng dáng bốn người rời đi, ánh mắt lóe lên vẻ lo lắng rồi biến mất. Trong lòng hiện lên cảm giác không lành, nhưng lập tức lại bị nữ Thiên lão phủ quyết. Mấy người này có năng lực nhấc lên sóng gió sao?
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...