Nam Cung Thắng cầm một quân cờ vây màu trắng, đối chiến với Lục Tiên Kiếm của Diệp Khuynh Thành!
Tiên nhân chung quy là tiên nhân, chỉ riêng phần khí độ đó đã đủ để thắng hơn ức vạn phàm nhân: Thời điểm đại quân tới gần, mai phục mười mặt, không ngờ vẫn như trước bình thản, cường thế mà không mất nho nhã.
Diệp Khuynh Thành cầm Lục Tiên Kiếm nhìn về phía Nam Cung Thắng vô cùng ngưng trọng, hình như rất kiêng kỵ.
- Một nước đi một tiên trận, chỉ dựa vào trình độ trận pháp của ngươi này, ở dương gian, không... thậm chí tính cả âm phủ này, ngươi đã hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất Trận Pháp Đại sư. Đã 34 nước đi rồi, lần lượt bị ta phá giải, ngươi còn có thể hạ tiếp quân cờ sao?
Diệp Khuynh Thành ngưng trọng nhìn về phía Nam Cung Thắng nói.
- Lục Tiên Kiếm quả nhiên danh bất hư truyền! Diệp Khuynh Thành, một kiếm khuynh thành, Thiên Ngoại Phi Tiên, quả thực là hảo kiếm pháp! Tuy nhiên, kiếm đạo của ngươi không bằng U Minh Thiên ta! Kiếm Ngạo đương nhiệm Thiên chủ của U Minh Thiên ta, hắn mới là đệ nhất nhân Kiếm đạo!
Nam Cung Thắng cười nói.
- Hả? Phải không? Nếu có cơ hội, Diệp Khuynh Thành sẽ tự mình lãnh giáo, chỉ là, hiện tại ngươi thì sao? Ngươi còn có thể hạ tiếp quân cờ sao?
Diệp Khuynh Thành trầm giọng nói.
- Ngươi nếu nóng vội như vậy, được rồi, đây là quân cờ thứ 35, tên là ‘Chính Ta’!
Nam Cung Thắng trầm giọng nói.
Nam Cung Thắng vừa dứt lời, Diệp Khuynh Thành lập tức ngưng trọng lên, dán hai mắt nhìn chằm chằm vào quân cờ màu trắng trong tay Nam Cung Thắng.
Xa xa, đám người Chung Sơn cũng tập trung chú ý nhìn, nhìn vẻ bình thản của Nam Cung Thắng.
- Đây là Dịch Thiên Tiên Trận!
Cổ Thiên U bỗng nhiên nói.
- Cái gì? Dịch Thiên Tiên Trận?
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Cổ Thiên U.
- Ta từng nghe Thánh thượng nói qua, đây là một loại đại trận công sát của Nam Cung Thắng tự nghĩ ra, giống như một ván cờ vây, hạ xuống một quân cờ, ván cờ lập tức biến đổi, mỗi lần hạ thêm một quân cờ, uy lực của đại trận tăng lên gấp bội. Quả thực là một loại trận pháp cường hãn đến cực điểm! Năm đó khi Thánh thượng đối mặt với Nam Cung Thắng, Nam Cung Thắng mới vừa sáng lập đến nước đi thứ 30, cũng chính là trận pháp công sát tăng lên gấp 32 lần, không thể tưởng được đã sáng tạo đến quân cờ thứ 35!
Cổ Thiên U lập tức giải thích.
- Dịch Thiên Tiên Trận? Quân cờ thứ 35, Chính Ta?
Chung Sơn lẩm bẩm lặp lại lời nói của Nam Cung Thắng.
Xa xa, Nam Cung Thắng tươi cười, quân cờ màu trắng trong tay nhẹ nhàng hạ xuống. Đột nhiên, trước mặt Nam Cung Thắng giống như hiện ra một bàn cờ, quân cờ vây màu trắng nhẹ nhàng hạ xuống.
“Bùng!”
Bàn cờ đột nhiên biến mất, mà giờ phút này, Diệp Khuynh Thành càng ngày càng ngưng trọng, trong tay nắm chặt Lục Tiên Kiếm đề phòng rất cẩn thận.
Ngay lúc bàn cờ biến mất, vô số hải đảo trên “biển máu chìm nổi” cũng đột ngột chìm xuống đáy biển, rồi vô số hải đảo khác lại quỷ dị nổi lên.
Hải đảo trên “biển máu chìm nổi”, đột nhiên tăng thêm không chỉ gấp đôi. Mà giờ phút này, Chung Sơn mới hoảng sợ phát hiện, “biển máu chìm nổi” hình vuông này nhìn giống như một bàn cờ khổng lồ, vô số hải đảo tối đen chính là quân cờ, vô số hải đảo lên xuống theo quy tắc trên giao lộ bàn cờ, bị dẫn dắt hình thành một trận pháp khổng lồ.
Trong lúc nhất thời, mặt biển máu tỏa ánh sáng đỏ xông lên tận trời, thẳng hướng phía chân trời xa xa.
Một khí tức cường đại ập thẳng vào trong óc mọi người, đó là một loại khí tức cường thế, giống như khí tức cường thế của thiên địa phẫn nộ, rất nhiều người sợ hãi liên tục lui về phía sau.
Mà lúc này, trong ánh sáng đỏ trên vùng trời “biển máu chìm nổi”, không gian dường như hơi vặn vẹo, cùng với trận pháp khổng lồ, đè ép không gian lay động một trận.
Không gian lay động, điều này còn không làm khó được Diệp Khuynh Thành, Diệp Khuynh Thành đề phòng chính là đoàn sương máu giữa không trung kia.
Đoàn sương máu dường như hoàn toàn do đại trận hình thành, càng tụ càng nhiều, vô số lực lượng không gian hội tụ trong đó, dần dần hội tụ thành một người cao lớn, tiếp đó đoàn sương máu chậm rãi ngưng thực, càng ngày càng kiên cố, càng ngày càng thấy rõ ràng.
- Là Diệp Khuynh Thành?
Tiên Tiên cả kinh kêu lên.
Không chỉ Tiên Tiên, gần như mọi người đều mở to hai mắt nhìn, bởi vì, mọi người nhìn thấy đoàn sương máu kia ngưng thực đến cuối cùng hình thành thân thể, giống nhau như đúc với Diệp Khuynh Thành.
Một Diệp Khuynh Thành giống y như đúc, chậm rãi ngưng thực ra. Tiếp đó là thanh Lục Tiên Kiếm, không ngờ ngay cả Lục Tiên Kiếm cũng ngưng thực ra một thanh kiếm giống y hệt.
Giữa trời cao, Diệp Khuynh Thành kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, khí tức của thân ảnh đối diện kia giống nhau y hệt với mình, cái gì cũng giống nhau, ngay cả Lục Tiên Kiếm trong tay đối phương, không ngờ cũng có khí tức giống nhau như đúc với Lục Tiên Kiếm của mình.
Quân cờ thứ 35, Chính Ta?
Đây là phải chiến đấu với Chính Ta? Diệp Khuynh Thành tự nhiên biết, bóng dáng kia không có khả năng là chính mình, chỉ là Dịch Thiên Tiên Trận này căn cứ mô phỏng trở thành một không gian thể giống như mình thôi. Tuy nhiên, mỗi chỉ tiêu hạng mục đều giống y hệt với mình.
Không gian thể ở đối diện dán mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Khuynh Thành. Chỉ cần Nam Cung Thắng ra lệnh một tiếng, không gian thể nhất định cầm Lục Tiên Kiếm đánh tới Diệp Khuynh Thành.
Giống y hệt với mình ư? Diệp Khuynh Thành không tin, không tin thực lực của không gian thể này ngang bằng với mình.
Lục Tiên Kiếm trong tay khẽ vạch một cái, một cổ kiếm ý cường đại bức thẳng tới. Nơi Lục Tiên Kiếm đi qua, không gian nứt toạt ra thật lớn, tạo thành một mảng tối đen, mang theo uy thế khủng bố.
Không gian thể đối diện cũng giống nhau chém ra Lục Tiên Kiếm trong tay, một kiếm chém ra, giống y như Diệp Khuynh Thành, kèm theo một uy thế kinh khủng đến cực điểm, thậm chí còn trầm trọng hơn Diệp Khuynh Thành, xé nứt không gian chém tới hướng Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành là thử, nhưng không gian thể giống mình như đúc ở trước mặt kia lại xuất ra toàn lực.
“Keng...”
Hai thanh Tuyệt Tiên Kiếm va chạm cực mạnh một lần. Trên vùng trời nơi hai mũi kiếm chạm nhau, lại bị chấn động thành một cái hắc động thật lớn dài cả trăm trượng. Một lần va chạm khủng bố, thực lực của không gian thể này cường đại y hệt như thế.
“Phốc...”
Diệp Khuynh Thành phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược lại trăm trượng, mà không gian thể kia thì vẫn đứng sừng sững chỗ cũ, không hề lui bước.
- Như thế nào có thể?
Gần như mọi người đều sợ hại đến ngây người.
Thực lực của không gian thể cường đại như vậy sao? Đó chính là Diệp Khuynh Thành a, mà còn cầm trong tay Lục Tiên Kiếm, không ngờ cũng bị đánh bại?
- Ngươi không dùng hết toàn lực, nó cũng sẽ không khách sáo với ngươi đâu! Ngươi mạnh bao nhiêu, nó sẽ mạnh bấy nhiêu!
Nam Cung Thắng cười nhạt nói.
Quân cờ thứ 35, Chính Ta?
Ở bên ngoài, mọi người đều nuốt một ngụm nước miếng: trận pháp này cũng quá khoa trương đi!
- Sao có thể cường đại như vậy? Đó chỉ là mô phỏng ra người giả mà!
Tiên Tiên kinh ngạc kêu lên.
- Thánh thượng từng nói qua, Dịch Thiên Tiên Trận là trận pháp thiết kế rộng lớn, kinh thế hãi tục. Trong đó không chỉ liên quan tới lực lượng không gian, còn có một số ảo trận, thậm chí một ít tâm trận ở bên trong. Không gian thể trước mắt này đích xác thực lực giống nhau như đúc với Diệp Khuynh Thành. Ít nhất ở trong mắt Diệp Khuynh Thành, tuyệt đối giống nhau như đúc, không đánh bại chính mình, không phá được đại trận!
Cổ Thiên U ngẫm nghĩ rồi kinh hãi nói.
- Nói cách khác tâm lý của chính mình có cường đại bao nhiêu, không gian thể sẽ mạnh bấy nhiêu ư?
Dần Lạc Nhật nhíu mày nói.
- Nói như vậy, người kiêu ngạo hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn người tự ti có thể dễ dàng phá trận ư?
Chung Sơn cười nói nghe rất kỳ lạ.
Cường giả đấu chiến ở bên trong, người bên ngoài vây xem tiêu khiển, đám người Chung Sơn cũng không ngừng nghĩ cách phá giải.
- Hình như là đạo lý này!
Mọi người suy nghĩ một hồi, rồi đồng ý theo cách nói cổ quái của Chung Sơn.
- Nhưng Diệp Khuynh Thành là hạng người tự ti hay sao?
Chung Sơn lắc đầu nói.
Hiển nhiên điều đó là không có khả năng, Diệp Khuynh Thành thân là người chủ một đại Thánh địa, sao có thể tự ti?
Diệp Khuynh Thành một kiếm bị bại lui, lập tức ổn định tâm thần lại, toàn bộ tinh thần phòng bị nhìn về phía không gian thể xa xa.
Uốn cổ tay một cái, Lục Tiên Kiếm xẹt qua một mảnh không gian, lại lần nữa chém về phía không gian thể.
Diệp Khuynh Thành dốc toàn lực chém ra Lục Tiên Kiếm, không gian bốn phía lập tức lay động một trận, cảnh vật bên trong cũng vặn vẹo không thành hình dáng, chỉ còn có thể nhìn thấy điểm điểm bóng dáng mơ hồ, cùng với hắc động thật sâu kia.
“Ầm, Ầm, Ầm...”
Có lẽ còn có lớp lớp tiếng va chạm. Công kích của cường giả tạo thành vô số kiếm khí bay ra bốn phía, xé rách không gian, từng tiếng nứt rạn trong không gian vặn vẹo như tiếng thủy tinh vỡ nát vang dội khắp bốn phương tám hướng.
Công kích quá khủng bố! Đây là thực lực của Diệp Khuynh Thành.
“Ầm...”
Giữa chiến trường, một cái hắc động thật lớn đường kính cả nghìn trượng dựng đứng ở giữa trời cao. Hắc động kia không có biến thành nhỏ lại, mà sóng gợn không gian ở bốn phía hắc động lại từng vòng từng vòng lan tràn ra khắp bốn hướng. Hắc động không nhỏ lại, là vì hai người bên trong không ngừng chiến đấu, chiến đấu tấn công khủng bố.
Đây mới là trận chiến của cường giả! Bên ngoài vô số cường giả vây xem nhao nhao lui về phía sau, vừa lui lại lui tiếp. Ngay cả đám người Chung Sơn, cũng rất nhanh thối lui về phía sau, chiến đấu quá mãnh liệt.
“Keng...”
Lại một tiếng kiếm va chạm nhau, rốt cục Diệp Khuynh Thành với không gian thể tách ra, đứng thẳng ở hai bên hắc động, hắc động chậm rãi thu nhỏ lại.
Hai người lại cầm kiếm đối mặt; quần áo trên thân hai người đều xuất hiện vô số vết kiếm, đều bị vết thương giống nhau.
- Thật lợi hại!
Tiên Tiên kêu lên thán phục.
- Đáng tiếc, Diệp Khuynh Thành muốn đánh bại không gian thể kia cũng không phải chuyện dễ!
Lão già nát rượu nhíu mày nói.
- Không!
Chung Sơn bỗng nhiên lắc đầu.
- Như thế nào?
- Ngươi không cảm thấy Diệp Khuynh Thành này rất đáng sợ sao?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Hả?
Mọi người kinh ngạc nhìn Chung Sơn, chỉ có Cổ Thiên U như chợt hiểu ra, đầy mặt ngưng trọng nhìn về phía Diệp Khuynh Thành.
- Nếu Diệp Khuynh Thành kiêu ngạo, đối thủ kia sẽ vì tâm cảnh của hắn trở nên càng mạnh, nếu tự ti thì trở nên yếu đi... nhưng hiện tại, rõ ràng lực lượng ngang nhau. Điều đó nói rõ cái gì?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Hắn vừa không kiêu ngạo, cũng không tự ti!
Lão già nát rượu ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Không sai! Vừa không kiêu ngạo, cũng không tự ti! Bề ngoài có thể lừa người khác, nội tâm không có khả năng lừa chính mình! Chỉ cần không là người tự ti, ai sẽ tự nhận rằng mình yếu kém? Trong lòng có chút ít kiêu ngạo là không thể tránh khỏi, hoặc là nói mỗi người đều luôn cảm thấy kiêu ngạo đối với công tích hiện có của mình. Thế mà Diệp Khuynh Thành trước mắt nhưng không có, một chút cũng không có, hắn khống chế cảm xúc của chính mình tinh vi như thế: người như vậy mới đáng sợ!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Chung Sơn nói xong, mọi người trầm mặc một hồi lâu.
Xa xa, nơi khóe miệng Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ cười lạnh, trong mắt tinh quang nhoáng lên một cái; tay giơ lên Lục Tiên Kiếm lại lần nữa đánh tới không gian thể. Hai thanh kiếm cường thế va chạm vào nhau, tạo thành vô số vết nứt không gian... Chiến đấu vô cùng cường thế, dư ba khủng bố chấn cho mây tản ra bốn phía, người xem ở bên ngoài hoa cả mắt.
Tuy nhiên, có một chỗ lại phi thường kỳ quái, Nam Cung Thắng, chỗ “biển máu chìm nổi” của Nam Cung Thắng, lại chỉ nhấc lên từng đợt sóng nhỏ mà thôi. Mà giờ phút này, trên tay phải Nam Cung Thắng không biết từ khi nào, lại nhiều ra một quân cờ màu đen.
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...