Trường Sinh Bất Tử


Mọi người đi ra đại điện, chợt thấy xa xa một người cụt tay áo quần rách bươm, một bộ dáng thê thảm bay tới. Phạm Nhất Phẩm biến sắc, lộ ra vẻ lo sợ.

- Phạm tiên sinh, có chuyện gì vậy?

Băng Hiên nhíu mày nói.

Mọi người thấy người kia bay tới cũng cảm thấy kỳ lạ.

- Chư vị chờ chút!

Phạm Nhất Phẩm nói.

- Phạm tiên sinh! Bệ hạ... bệ hạ ngài...

Người kia còn chưa nói dứt lời, Phạm Nhất Phẩm một tay kéo hắn vào đại điện phía sau.

“Ầm...”

Cửa điện ầm ầm đóng lại, mở ra toàn bộ cấm chế, ngăn cách thanh âm và thần thức với bên ngoài.

Sau một nén nhang, cửa đại điện lại ầm ầm mở ra. Phạm Nhất Phẩm sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ.

- Chư vị! Phạm mỗ không thể đi cùng các vị, thứ lỗi!

Phạm Nhất Phẩm cáo lỗi chúng Đế Cực Cảnh.

Cáo lỗi xong, thân mình Phạm Nhất Phẩm nhoáng lên một cái bắn vọt đi về hướng xa xa, đảo mắt liền biến mất trước mọi người.

- Đế Cực Cảnh?

Băng Hiên kinh ngạc kêu lên.

Ai cũng không nghĩ tới, Phạm Nhất Phẩm này thân thể vô cùng nho nhã yếu đuối, không ngờ có tu vi Đế Cực Cảnh cường đại.

Nhìn lại trước đại điện, cũng không thấy người cụt tay trước đó, chỉ có thể nói, người kia đã chết thi thể bị Phạm Nhất Phẩm mang đi.

Rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì, mà làm cho Phạm Nhất Phẩm kinh hoảng như thế?

- Đi thôi! Thiếu Phạm Nhất Phẩm, chúng ta vẫn có thể hoàn thành!


Một Đại đế nói.

- Ừm!

Mọi người gật gật đầu.

Khu vực sông Thanh Thủy, chỗ một Vương triều nho nhỏ, triều đô không lớn, nhưng triều chính đầy đủ. Chỗ hậu cung của Hoàng đế đi ra là một nam nhân tuấn tú. Nam nhân ước chừng 40 tuổi của dáng phàm nhân. Đồng thời có rất nhiều cường giả giống như trinh sát không ngừng bay tới bay lui: là nam nhân bên trong dẫn tới động tĩnh khắp nơi.

Người này chính là Lý Tư.

Với thân phận của Lý Tư, đương nhiên chỗ ăn ở đều là tốt nhất. Chuyện cấp bách phải tòng quyền, ứng với lệnh của Đại Tần Thánh thượng đến chúc mừng Chung Sơn thăng cấp, đồng thời tự mình tìm hiểu một phen. Trong lúc tìm hiểu dĩ nhiên ở lại chỗ hơi xa một chút tương đối tốt hơn.

Hoàng cung này tự nhiên bị Lý Tư chiếm lấy, về phần các hậu cung tần phi, ở trong mắt Lý Tư xem ra, đều là phàm dung tục phấn, ngẫu nhiên vui đùa cũng không sao, nhưng cũng không mê muội.

Từng tin tức từ trinh sát của mình đưa tới, mỗi ngày Lý Tư không ngừng phân tích.

Một ngày này, Lý Tư ngồi trong đại điện, trong cung một đám nữ nhân xinh đẹp đang ca múa ở trước mặt, nhạc sư hay nhất tấu nhạc khúc, chỉ phục vụ cho một người Lý Tư.

Lý Tư ngồi ở chỗ chủ tọa, trước mặt bày một mâm chứa một hũ rượu đồng thau, đây là rượu ngon nhất của khu vực sông Thanh Thủy, Thanh Hà Thủy Tửu.

Một gã thái giám định đi lên trước rót rượu cho Lý Tư.

Lý Tư phất tay, vẫy lui thái giám, bởi vì thái giám che chắn tầm nhìn Lý Tư thưởng thức ca múa.

Lý Tư hưởng thụ. Là người quyền cao chức trọng, chẳng lẽ còn không hưởng thụ?

Đang chăm chú thưởng thức, bỗng nhiên Lý Tư nhướng mày, vốn khuôn mặt đang thoải mái hưởng thụ bỗng nhiên trở nên tối sầm, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Đồng thời ngay lúc đó, trên đỉnh một ngọn núi cao ở ngoài hoàng thành, giờ phút này đang đứng năm cường giả tuyệt thế.

Năm người trong mắt đều có vẻ ngưng trọng.

- Đại Tần Thừa tướng, quả nhiên lợi hại!

Trong đó Băng Hiên Đại đế trầm giọng nói.

- Thừa tướng của Thiên triều, sao có thể là kẻ yếu?

Một Đại đế khác nói.


- Tốt lắm! Bố trí cũng thỏa đáng rồi, tất cả bố trí toàn bộ đúng chỗ, chỉ đợi Lý Tư vừa chết, tất cả mũi nhọn toàn bộ chỉa vào Lăng Tiêu Thiên Đình. Đến lúc đó, cho dù Chung Sơn có trăm miệng cũng đừng mơ tưởng biện hộ!

Người còn lại nói.

- Chư vị! Lúc này cũng không được để xảy ra chút sai lầm! Tuy rằng năm người chúng ta đối phó với một người hắn hơi bỉ ổi, nhưng vì nghiệp lớn của chư triều, phải toàn lực ứng phó, ít nhất trong lần va chạm đầu tiên phải làm cho hắn mất đi chiến lực!

Băng Hiên lại lần nữa nói.

Đại đế hai triều kia đương nhiên không phải hạng người cố chấp, liền tới tấp gật gật đầu.

- Đi!

Cùng quát một tiếng, năm cường giả Đế Cực Cảnh đều thân hình nhoáng lên một cái, với thế bao vây xuất hiện trên vùng trời hoàng cung, quyết phải một lần công kích tiêu diệt Lý Tư.

Lý Tư ngồi bên trong đại điện, trên mặt lộ vẻ cười lạnh, đột nhiên một khí tức âm hàn tràn ngập trong đại điện.

Trong đại điện nhiệt độ chợt hạ xuống, các nhạc sư và vũ nữ lập tức dừng biểu diễn, toàn thân lạnh run.

Lý Tư tay trái đỡ lấy ống tay áo tay phải, ngón trỏ với ngón giữa tay phải khép lại, nhẹ nhàng điểm xuống trong hũ rượu trước mặt.

Khi đầu ngón tay hắn chạm tới rượu trong hũ liền nổi lên từng gợn sóng. Lý Tư nhấn hai ngón tay xuống một cái.

“Ầm...”

Trên vùng trời Hoàng cung, tình cảnh giống như hũ rượu trước mặt Lý Tư, từng đạo sóng gợn không gian khủng bố lập tức cuồn cuộn cuốn tới hướng năm cường giả Đế Cực Cảnh.

“Rầm rầm...”

Chỉ cần nhà cửa kiến trúc hơi cao, lập tức bị sóng gợn không gian khắp thành dập nát, một ít chim chóc bay ngang qua sóng gợn, mảnh vụn đều không còn.

Năm Đế Cực Cảnh bao vây hoàng cung trên không trung, chỗ trung tâm của năm người, bỗng nhiên không gian sụp xuống, lập tức một dự cảm không xong tràn ngập trong lòng mấy người.

“Vù...”

Sóng gợn không gian cường thế điên cuồng cuốn tới hướng năm cường giả.


Lập tức năm người thấy trong lòng căng thẳng, ánh mắt lộ ra một tia kinh hãi, rất nhanh làm ra phòng ngự mạnh nhất.

“Rầm rầm...”

Vòng vây của năm người trong nháy mắt bị mở rộng gấp trăm lần, sóng gợn không gian cường thế cũng không phải chỉ có một vòng, mà giống như sóng nước trong hồ, từng đợt từng đợt lan tràn ra.

Năm người chung quy là Đế Cực Cảnh, trừ Băng Hiên có chút chật vật, toàn bộ đều ngăn được.

Vừa ổn định thân hình, trong lòng năm người tràn ngập kinh hãi, ý niệm tru sát Lý Tư trước đó liền dao động rồi.

Mà thời điểm mọi người ở đây còn đang vô cùng nghi hoặc, bỗng nhiên ở chỗ không gian sụp đổ ban đầu, chợt hiện ra một nam nhân trung niên tuấn tú.

Nam nhân bộ dạng tuấn tú, nhưng trong hai mắt lại bắn ra một cảm giác tang thương chìm nổi.

Lý Tư!

Năm người trong lòng căng thẳng, tuy rằng biết Lý Tư rất mạnh, nhưng cũng không khoa trương đến mức như vậy chứ! Một đạo sóng gợn không gian vừa rồi, không ngờ là cách không phát ra, hiện tại lại ở thời điểm mọi người không phát hiện, bỗng nhiên xuất hiện?

Năm người đều sinh ra lui ý.

- Đại đế ba triều, hai tên nô bộc? Các ngươi là tới giết ta sao?

Lý Tư lạnh lùng cười nói.

Nghe ý trào phúng trong câu nói của Lý Tư, các Đại đế định rời đi chợt dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ ác liệt. Trừ Băng Hiên, hai Đại đế kia người nào không phải đi lên từ trong núi thi thể biển xương? Không có ý chí khai thiên lập địa sao có thể khai sáng một Đế triều?

Hôm nay chính là tới giết Lý Tư, đâu có lý nào thời điểm này chạy trốn?

- Sát...

Các Đế Cực Cảnh ầm ầm kêu lên, từng người lấy ra binh khí, cấp bách chém tới hướng Lý Tư.

Ba Đế Cực Cảnh đều dùng đao, đao cương khổng lồ, cuồn cuộn nổi lên tầng tầng sóng không gian, như thiên hà trút xuống chém tới hướng Lý Tư. Còn hai người kia sử dụng kiếm, Kiếm đạo đâm ra, mang theo ức vạn kiếm khí, đánh thẳng vào Lý Tư ở giữa.

Vẻn vẹn chỉ là dư ba này đã phá hủy toàn bộ triều đô của Vương triều, dân chúng căn bản không kịp kêu la thảm thiết đã bị vùi lấp; dù Hoàng đế trong hoàng cung, cũng không kịp kêu gào, tất cả bị dư ba chấn nát.

Đế Cực Cảnh quá cường hãn, năm Đế Cực Cảnh cùng một lúc tấn công, chỉ có thể càng thêm cường hãn.

Khí cơ cường đại cố định, tất cả uy lực toàn bộ trút xuống phía Lý Tư: quyết một kích giết chết Lý Tư!

Lý Tư bị vây ở giữa, lộ ra một vẻ cười lạnh. Lý Tư cũng chưa phòng ngự, mà cứ như vậy đứng giữa không trung, thậm chí không có lấy ra Pháp bảo, vẻn vẹn chỉ vươn ra ngón trỏ tay phải.

“Vèo...”

Đầu ngón tay Lý Tư đột nhiên xuất hiện một đường đen, một đường đen ước chừng dài tới vạn trượng, thẳng tắp đâm ra hướng xa xa. Tiếp đó, đầu ngón tay vạch một cái, đường đen kia liền giống như một cây cự côn vạn trượng theo ngón tay múa may.


Nơi đường đen đi qua, lưu lại một mặt cắt tối đen.

- Cắt không gian? Thiên Cực...

Một Đại đế còn chưa nói dứt câu, mặt cắt tối đen kia liền cắt ngang qua ngay ngực của mình, hoàn toàn không hề bị ngăn cản, trông giống như một lưỡi dao xẹt qua một miếng đậu hủ.

“Vèo Vèo Vèo Vèo...”

Truyền ra liên tiếp tiếng cắt xé, mặt cắt màu đen đi qua, hết thảy một đao thành hai nửa.

Mặt cắt kia giống như một tấm màn đen, toàn bộ thế giới đều bị cắt đứt.

Đế Cực Cảnh, bất kể là thân mình hay là vũ khí, ở phía trước mặt cắt này hoàn toàn không hề có lực phản kháng, nơi mặt cắt khủng bố đi qua, hết thảy đều mai một.

Năm Đế Cực Cảnh phát hiện mình hoàn toàn không có sức phản kháng.

Chỉ có cường giả Thiên Cực Cảnh mới có thể phá vỡ không gian, là cường giả trong Thiên Cực Cảnh mới có năng lực này, Lý Tư trước mắt này là Thiên Cực Cảnh ư?

Các chủ triều đều biết, lần này đụng phải thiết bản rồi, nhưng hết thảy cũng không thể vãn hồi.

Trong nháy mắt, bốn Đế Cực Cảnh chết ngay đương trường. Một chiêu, chỉ một chiêu mà thôi. Cuối cùng mặt cắt kia còn cắt toạt không gian, thẳng tới hướng Băng Hiên Đại đế.

Băng Hiên Đại đế trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, vốn tập trung xử lý Lý Tư, ngược lại biến thành bị Lý Tư xử lý, không có lối thoát, chỉ có thể khởi động phòng ngự mạnh nhất. Nhưng phòng ngự ở trước mặt Lý Tư hữu hiệu sao?

Trên mặt Lý Tư lộ ra vẻ cười ác độc.

“Ầm...”

Vang lên một tiếng nổ nặng nề, mặt cắt màu đen đột nhiên biến mất, không gian điên cuồng chấn động một trận, hoàng thành vốn đã đổ nát không thành hình dáng, hoàn toàn hóa thành phế tích.

Lý Tư nhíu hai mắt lại: Băng Hiên không chết?

Trước mặt Băng Hiên đột nhiên xuất hiện một lão nhân đầu bạc, là Huyền Vũ Chí Tôn, Quy Thọ! Vừa rồi, chính là Quy Thọ cứu Băng Hiên.

Quy Thọ kinh hãi nhìn về phía Lý Tư.

- Lý đạo hữu! Cần chi phải dùng hết toàn lực, đuổi tận giết tuyệt? Ngươi là Thiên Cực Cảnh, cách thực hiện này có phải đánh mất thân phận của mình hay không?

Quy Thọ vô cùng kinh ngạc nói.

Lý Tư nhìn Quy Thọ, sắc mặt biến thành thâm độc, lạnh lùng nhìn thoáng qua Băng Hiên nói:

- Quấy phá hứng thú của ta thì phải chết! Lý Tư ta muốn giết người, còn chưa từng có ai không chết!

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui