- Sống, sống, thật sự sống!
Chúng Đan sư vô cùng ngạc nhiên hô to lên, mà ngay cả Đại Ly Thánh thượng đều đã nói người chết hẳn rồi, không ngờ lại cứu sống được? Hơn nữa, vừa rồi lúc Niết Phàm Trần đặt lên giường ngọc, cả đám Đan sư đều dùng thần thức kiểm tra, tuyệt không may mắn thoát khỏi, chết không thể chết lại.
Nhưng mà chỉ một hồi công phu này, lại thật sự sống lại?
Thật sự sống lại?
Ly Vẫn Đan là khôi phục thân thể, nhưng mà hồn phách làm sao trở về được?
Hoàn Hồn Đan, gần như tất cả Đan sư đều vô cùng sùng bái nhìn về phía Bảo Nhi.
Đúng là Hoàn Hồn Đan, đây là hiệu quả của Tiên Đan sao? Rất thần kỳ, quá lợi hại!
Trong nháy mắt lão thái giám mở to mắt, gần như mọi người đều mở to mắt nhìn về phía hắn! Từng người nuốt nuốt nước miếng, chờ đợi xem tình hình tiếp theo.
Mọi người đều ngừng thở nhìn lão thái giám, chỉ có Niết Phàm Trần thái độ khác thường, ánh mắt lạnh lùng, như đang suy tư.
Lão thái giám chậm rãi mở to mắt, trong mắt lộ vẻ mê mang, trong lòng cảm giác không hiểu. Bỗng nhiên, lão thái giám đồng tử co rụt lại, khôi phục lại tiêu cự, mày nhướng nhanh chóng ngồi dậy.
Quay đầu nhìn bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy Niết Phàm Trần.
- Thánh thượng, lão, lão nô còn sống?
Lão thái giám vẻ mặt khó tin.
Mà 1 đám người vây xem, vẫn ngừng thở, nhìn người trước mắt này tuyệt đối là kỳ nhân, chết rồi mà còn sống lại?
- Ngươi là ai?
Niết Phàm Trần lạnh lùng hỏi.
- Ách? Lão nô, Thánh thượng, là lão nô ta a!
Lão thái giám kinh ngạc nói.
- Ỷ chiếu tam tam tuyền!
Niết Phàm Trần bỗng nhiên nói ra một câu vô cùng cổ quái, không ai biết trong đó hàm ý gì.
- Tam lưu tứ phương sơn, Thánh thượng, đúng là lão nô a!
Lão thái giám cũng trả lời một câu cổ quái.
Nghe lão thái giám nói ra những lời tiếng lóng này, ánh mắt lạnh lùng của Niết Phàm Trần lập tức biến thành dịu dàng.
Nhìn lão thái giám, Niết Phàm Trần bởi vì kích động mà đầu ngón tay khẽ run.
Sống, thật sự sống? Niết Phàm Trần ánh mắt hơi hơi ướt át, nhưng mà đó chỉ vẻn vẹn là trong nháy mắt, phần lớn người ở đây cũng không nhận ra, chỉ có lão thái giám với mấy người trước mặt là phát hiện.
Lão thái giám lập tức quỳ gối trên mặt đất cảm động nói:
- Đã để Thánh thượng lo lắng cho lão nô!
- Tốt, tốt, tốt!
Niết Phàm Trần rốt cục lộ ra vẻ tươi cười. Nụ cười trên mặt sáng lạn.
- Chúc mừng Đại Ly Thánh thượng!
Chung Sơn cười nói.
- Chúc mừng!
Đế Huyền Sát cũng gật gật đầu nói.
- Ha ha ha ha cáp.................
Niết Phàm Trần khó có thể tự kiềm chế cười dài 1 hồi.
- Đại Ly Thánh thượng, đây là tam bảo của ngươi!
Từ Phúc cũng hợp thời đưa ra Tử Kim Hồ Lô, Dương Chi Ngọc Tịnh Bình, Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến.
Niết Phàm Trần gật gật đầu tiếp lấy, sau đó lại nhìn về phía đám người Chung Sơn.
- Đại Tần Thiên triều Từ Phúc có ân với ta, ta sẽ không tiếp tục chen chân vào Vạn Cổ Thánh Thai các ngươi, tuy nhiên, tam bảo này, tặng cho ngươi, xem như cảm ơn các ngươi cứu mạng hắn, tuy rằng ta biết, tam bảo không thể trả hết ơn này, nhưng mà ta tạm thời chỉ có thể làm được như thế, về sau, Đại Tranh Hoàng triều chính là mình hữu của Đại Ly Thiên triều, nếu có điều muốn giúp, Đại Ly Thiên triều nhất định sẽ toàn lực trợ giúp!
Niết Phàm Trần trịnh trọng hứa hẹn nói.
Nếu có điều cần giúp, Đại Ly Thiên triều nhất định sẽ toàn lực trợ giúp!
Câu này nói thì nghe dễ dàng, nhưng lại chính là một câu hứa hẹn rất nặng! Nặng tới mức, tất cả những người mẫn cảm với chính trị, đều lộ ra vẻ kinh hãi. Nếu có điều cần giúp? Toàn lực giúp đỡ?
Chung Sơn quá may mắn! Đây là ý tưởng mọi người cùng sinh ra, đúng vậy, quá may mắn! Chỉ có thể dùng may mắn để hình dung.
- Đa tạ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Có Đế Huyền Sát cho hộ tống các ngươi, ta sẽ không nói nhiều nữa, cáo từ!
Niết Phàm Trần nhìn về phía Chung Sơn nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Niết Phàm Trần quay đầu nhìn về phía Từ Phúc.
- Thay ta cảm tạ Doanh!
Niết Phàm Trần trịnh trọng nói!
Cảm tạ Doanh? Niết Phàm Trần không cảm tạ Từ Phúc mà lại cảm tạ Doanh? Bởi vì Niết Phàm Trần biết, hôm nay Từ Phúc giúp mình không phải xuất phát từ trong lòng hắn, mà là xuất phát từ hiệu lệnh của Doanh, tự nhiên Niết Phàm Trần cảm kích Doanh.
- Sẽ chuyển tới Thánh thượng!
Từ Phúc gật gật đầu cười nói.
Niết Phàm Trần gật gật đầu, đỡ lão thái giám bay lên trời, ngay sau đó, thân hình nhoáng lên một cái, biến mất ở trước mặt mọi người.
Niết Phàm Trần đi rồi, lưu lại một vệt xanh, mang theo một đoạn thần thoại.
Tiên Đan hoàn dương! Nghịch thiên cứu mạng! Quá lợi hại.
Giờ khắc này, cả đám Đan sư sau khi Niết Phàm Trần rời khỏi, lại lần nữa nhìn về phía Bảo Nhi và Từ Phúc!
Vạn Cổ Thánh Thai thuộc về ai? Đan Thánh mới là ai?
Có được tam bảo có thể đoạt thánh thai, đó là quy củ tất cả Thánh thượng và người chủ của Thánh địa định ra, chúng Đan sư tự nhiên không muốn thừa nhận, nhưng mà Bảo Nhi sẽ dùng những điều này mà áp chế được Từ Phúc sao?
Hoàn Hồn Đan! Tinh Thần Đan!
Hai loại đan này trước hồi tai nạn đã biểu hiện ra sự cường thế của nó.
Tinh Thần Đan! Khí Đan, dùng một viên đan dược kháng cự được Pháp bảo cửu phẩm Lạc Hồn Chung mà không rơi xuống hạ phong! Mạnh mẽ vô địch! Mọi người đều nhìn về bóng lưng này, đều vô cùng sùng bái!
Hoàn Hồn Đan! Nuốt đan vào, đem người đã chết cứu lại, người chết sống lại! Quỷ dị vô cùng, thần hiệu vô cùng. Có viên đan dược này, cho dù người chết cũng có thể sống lại, vậy thì có gì để tranh đâu?
Hai loại đan, nhóm Đan sư đều sùng bái, cũng muốn tự mình chọn ra ai là người giỏi nhất, mọi người cũng nhíu mày, không biết nên so sánh như thế nào.
Dù sao, hiệu quả của cả hai đều không giống nhau, phương hướng biểu hiện cũng không giống nhau, khó tránh khỏi khiến người ta khó lựa chọn.
Bảo Nhi nhìn về phía Từ Phúc, vừa muốn nói cái gì lại bị Từ Phúc lên tiếng trước.
- Lần này, ngươi là Đan Thánh mới!
Từ Phúc bỗng nhiên nói.
- Ách!
Bảo Nhi ngạc nhiên.
- Luận đẳng cấp, Hoàn Hồn Đan chắc là tương đương với Tinh Thần Đan, tuy nhiên, ngươi lại luyện được hai viên, tự nhiên tính ngươi thắng, hơn nữa, Vạn Cổ Thánh Thai này vốn nên thuộc về ngươi, không phải sao?
Từ Phúc cười nói.
Từ Phúc nói vậy, rất nhiều người nghe không hiểu được, hoặc là nói toàn bộ nghe đều hiểu, bởi vì Từ Phúc nói là trong lời có lời.
Vốn nên thuộc về Bảo Nhi, đó là bởi vì Bảo Nhi là tông chủ Vạn Cổ Đan Tông, tự nhiên có quyền sở hữu Vạn Cổ Thánh Thai.
Trừ Bảo Nhi ánh mắt hơi tỏa sáng ra, những người khác cũng giật mình.
Đúng vậy, hai loại đan chất lượng không thể so sánh, nhưng số lượng có thể so sánh a, Tinh Thần Đan chỉ có một viên, mà Hoàn Hồn Đan lại là có tới hai viên a. 2 so với 1, không phải Bảo Nhi thắng sao?
- Chúc mừng Cam đạo hữu, không, Bảo Nhi Đan Thánh!
Long Hổ Đan Thánh lập tức quay sang Bảo Nhi chúc mừng đạo.
- Chúc mừng Bảo Nhi Đan Thánh!
Gần như tất cả Đan sư đều chúc mừng.
Lời chức mừng này là xuất phát từ trong lòng, vui vẻ nể phục! Không ai không phục Cam Bảo Nhi, bởi vì không ai có thể luyện ra Tiên Đan.
- Long Hổ Đan Thánh khách sáo rồi!
Bảo Nhi lập tức lắc đầu nói.
- Từ ngày hôm nay ta đã không còn là Đan Thánh nữa, gọi ta là Lam Long Hổ là được rồi!
Long Hổ Đan Thánh vô cùng thản nhiên nói.
- Không, Đan Thánh không chỉ luyện đan giỏi, mà quan trọng nhất là có một loại khí độ Đan đạo bao phủ thiên hạ, tuy rằng Long Hổ Đan Thánh có trình độ Đan đạo rất cao, nhưng cho tới bây giờ chưa từng che giấu, truyền đan đạo cho thiên hạ, chỉ điểm này tại hạ đã vô cùng nể phục, tại hạ tự hỏi không đạt được cảnh giới tông sư như Long Hổ Đan Thánh, ngươi mới chân chính là Đan Thánh!
Bảo Nhi lắc đầu nói.
Bảo Nhi nói xong, cả đám Đan sư gật gật đầu, đúng vậy, Long Hổ Đan Thánh vô cùng độ lượng, chí lớn của người khiến mọi người đều kính nể.
- Bảo Nhi Đan Thánh khách sáo, Lam Long Hổ không quan tâm cái danh tiếng này, để ngươi dẫn dắt Đan đạo thiên hạ, tại hạ đã cảm thấy mỹ mãn rồi!
Long Hổ Đan Thánh lắc đầu nói.
- Không, ta đề nghị, từ ngày hôm nay, thiên hạ cũng không chỉ có một vị Đan Thánh, phàm là Đan Đạo Tông sư có chí lớn như Long Hổ Đan Thánh, đều có tư cách được làm Đan Thánh, không biết chư vị thấy ý của tại hạ thế nào?
Bảo Nhi nhìn về phía cả đám Đan sư nói.
Cả đám Đan sư tự nhiên không có ý kiến.
- Cẩn tuân Bảo Nhi Đan Thánh hiệu lệnh. Ra mắt Long Hổ Đan Thánh!
Cả đám Đan sư quay sang hai người xưng hô.
- Đa tạ chư vị yêu quý!
Long Hổ Đan Thánh gật gật đầu, cũng không cần vì cái hư danh này mà giằng co.
Cũng từ nay, thiên hạ có hai vị Đan Thánh, Bảo Nhi Đan Thánh, Long Hổ Đan Thánh!
Về phần Từ Phúc, chỉ có thể xem như Đan sư. Bởi vì hắn không có khí độ truyền đạo bao la như Long Hổ Đan Thánh, lần so tài này, cũng không thắng được Bảo Nhi, chỉ có thể chờ cơ hội lần sau.
Từ Phúc cũng không buồn bực, mà nhìn về phía Bảo Nhi nói:
- Lần Vạn Đan Đại Hội này, để Từ Phúc được lợi rất nhiều, về sau, nếu Bảo Nhi Đan Thánh rỗi rãnh, có thể cùng với Từ mỗ tiếp tục luận bàn đan đạo, ngươi có Vạn Cổ Thánh Thai, Đại Tần ta cũng có một tòa chuyên thiết thánh thai! Xin đợi Bảo Nhi Đan Thánh đại giá!
Ách? Gần như mọi người đều ngạc nhiên, Đại Tần Thiên triều cũng có một tòa thánh thai? Thiệt hay giả? Thánh thai không phải độc nhất thiên hạ sao?
Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng không biểu lộ gì.
- Được, nếu có cơ hội, Bảo Nhi tự nhiên muốn lại lĩnh giáo Đan đạo của Từ đạo hữu!
Bảo Nhi gật gật đầu nói.
Từ Phúc mỉm cười gật gật đầu, mang theo Bạch Nghiệp phía sau chậm rãi bay trên trời. Đứng trên không trung, thân hình nhoáng lên một cái rồi biến mất không còn.
Người Đại Tần cũng rời đi.
- Chư vị, Vạn Đan Đại Hội đến đây chấm dứt!
Long Hổ Đan Thánh quay sang nói với tất cả Đan sư.
- Tuân lệnh Đan Thánh!
Tất cả Đan sư lần nữa cung kính nói.
Lần Vạn Đan Đại Hội này, thật sự có quá nhiều biến hóa, nhóm Đan sư tuy rằng chưa xong tính toán, nhưng cũng biết, bây giờ tốt nhất là lập tức rời đi, nếu không Thái Tuế Thiên triều giết trở về, mình sẽ bị bọn họ mời Thái Tuế Thiên triều thì sẽ không còn tự do nữa.
Đợi nhất mọi người rời đi, Lam Diễm Đại đế mới phảng phất nhớ tới còn phải chấn an dân chúng, nhanh chóng rời đi, triệu kiến quần thần trấn an dân chúng.
Nhìn Lam Diễm Đại đế rời đi, Long Hổ Đan Thánh khe khẽ thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, Đại đế như vậy có thể giữ được Lam Diễm Đế triều sao?
Chung Sơn tự nhiên nhìn ra Lam Diễm Đại đế không đủ nghiêm khắc. Người như vậy, nếu không có bậc cha chú che chở, chỉ sợ ngay cả sáng lập Hoàng triều cũng làm không được đi! Làm sao có thể khống chế một Đế triều?
- Long Hổ Đan Thánh!
Chung Sơn bỗng nhiên nhìn về phía Long Hổ Đan Thánh nói.
- Ách?
Long Hổ Đan Thánh nghi hoặc nhìn về phía Chung Sơn.
- Chung Sơn có lời tâm huyết, hy vọng Long Hổ Đan Thánh ngàn vạn lần chờ để bụng!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Chung Hoàng đế cứ nói đừng ngại!
Long Hổ Đan Thánh nghi hoặc nói.
- Ngươi xem Lam Diễm Đế triều còn tồn tại được bao lâu?
Chung Sơn bỗng nhiên nói.
Nghe Chung Sơn nói lời này, Long Hổ Đan Thánh đồng tử co rụt lại.
- Tự nhiên là thiên thu muôn đời!
Giọng điệu của Long Hổ Đan Thánh ẩn chứa sự bất mãn.
- Chung Sơn không có ý khác, nếu có mạo phạm, xin Long Hổ Đan Thánh thứ lỗi, ta chỉ có một thỉnh cầu!
Chung Sơn không có trách trách Long Hổ Đan Thánh.
- Ồ?
- Tương lai, nếu Long Hổ Đan Thánh gặp nạn, Đại Tranh Hoàng triều ta vô cùng chân thành hoan nghênh ngài đến, cùng ta tìm hiểu Vạn Cổ Thánh Thai, có lẽ, Vạn Cổ Thánh Thai này có rất nhiều công năng mà ngươi vẫn chưa cảm nhận được!
Chung Sơn thành khẩn nói.
Long Hổ Đan Thánh rất có khí độ, tự nhiên cũng không thèm để ý tới điềm xấu mà Chung Sơn nói, mang theo một tia nghi hoặc nhìn về phía Bảo Nhi.
Bảo Nhi đánh ra một cái pháp quyết, lập tức, Vạn Cổ Thánh Thai vô cùng khổng lồ kia, đột nhiên gian càng ngày càng nhỏ, rất nhanh thu nhỏ lại cỡ bằng móng tay, hạ xuống bàn tay Bảo Nhi.
Biến hóa này, khiến cho Long Hổ Đan Thánh mở to hai mắt nhìn, sao lại như vậy? Vạn Cổ Thánh Thai còn có thể thu nhỏ?
Sau khi Long Hổ Đan Thánh kinh ngạc, cảm xúc không ngừng biến hóa, cuối cùng ánh mắt nhìn về phương hướng Lam Diễm Đại đế rời đi, thở dài thật sâu 1 hơi.
- Chung Hoàng đế quá lo rồi, nếu thực sự có ngày đó, ta chắc chắn đi tới Đại Tranh Hoàng triều!
Long Hổ Đan Thánh thở dài nói.
- Cung nghênh Long Hổ Đan Thánh đại giá!
Chung Sơn cũng vui vẻ nói.
Tiếp đó, hai bên cáo biệt nhau, cả đám người Chung Sơn ra khỏi thành hội họp cùng với quân đội của Triệu Sở Hướng, khải hoàn hồi triều!
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...