Trường Sinh Bất Tử


Chung Sơn dùng toàn lực chém xuống một đao, nếu như một đao kia thực chém trúng, tuyệt đối có thể giết chết Trùng Thiên Thái tử tại đương trường, đó tuyệt đối là một đao tuyệt thế, Trùng Thiên Thái tử căn bản không có lực phản kháng, không ngờ trong lúc chỉ mành treo chuông lại được người cứu đi.

Một người tuyệt đối là cao thủ cứu Trùng Thiên Thái tử đi! Nhoáng lên một cái, Trùng Thiên Thái tử đã được cứu tới trên soái đài trên cao kia.

Chung Sơn quay đầu nhìn phía soái đài xa xa!

Chung quanh, người có thể dưới 1 đao khí phách tung hoành của Chung Sơn cứu đi Trùng Thiên Thái tử, cũng chỉ có Liệt Thiên Thái tử.

Trùng Thiên Thái tử trở lại trên soái đài, cả người vẫn còn kinh hoảng, lòng còn sợ hãi! Trong lòng tràn ngập hối hận.

Nghĩ tới sắp phải chết, không ngờ trốn thoát. Trùng Thiên Thái tử trong lòng run lên.

Ngẩng đầu nhìn phía Liệt Thiên Thái tử trước mặt.

- Đa tạ Tam ca!

Trùng Thiên Thái tử lập tức nói.

Lời này là thực lòng, dù sao vừa rồi thiếu chút nữa thì mình đã xong rồi

Liệt Thiên Thái tử vung tay lên, ngăn lại Trùng Thiên Thái tử.

Cách đó không xa, Vong Trần cũng mang theo thuộc hạ của hắn trở lại, tuy rằng chết mấy chục tên thuộc hạ, nhưng mà so với 5000 người cũng không ảnh hưởng tới toàn cục!

Sau khi Liệt Thiên Thái tử cứu Trùng Thiên Thái tử trở về, cũng nhìn về phía Chung Sơn xa xa. Khoảng cách hai người rất xa, nhìn về phía đối phương!

Trong nháy mắt Chung Sơn ngẩng đầu nhìn thấy Liệt Thiên Thái tử, chỉ cảm thấy thiên địa bỗng nhiên lay động một trận, trời đất chỉ còn lại Liệt Thiên Thái tử.

Giờ khắc này, trong mắt Chung Sơn cũng không còn người nào khác, chỉ còn lại một mình Liệt Thiên Thái tử.

Dung mạo in sâu trong lòng mình, vĩnh viễn không thể nào quên được. Đó là cừu hận khắc cốt ghi tâm.

Lập tức, quanh người Chung Sơn phun ra vô tận lệ khí. Một cỗ lệ khí nồng đậm nhiễm đen một mảnh lớn. Chung Sơn hai mắt đỏ rực, tay siết quá chặt đại đao mà gân xanh ứa ra.

Liệt Thiên Thái tử?

Lại thấy mặt, Liệt Thiên Thái tử!

Lần trước, mình chỉ là một con kiến, căn bản không hề có sức phản kháng, nếu không phải thuộc hạ đánh mình hôn mê, có lẽ mình đã sớm chết ở trong tay hắn, đồng thời cũng không hề có lực trả đòn.

Mà ngày hôm nay lại có sức trả đòn sao?

Phải toàn lực ứng phó báo thù này sao? Không hề nghi ngờ, Chung Sơn theo bản năng sẽ làm như vậy! Nhưng, trên lí trí, Chung Sơn lại ép mình bình tĩnh hơn, hơn nữa một đao vừa rồi, dường như đã phát tiết ra tất cả hung bạo trong lòng rồi.

Giờ khắc này, Chung Sơn không ngờ đang ở bên ranh giới không khống chế được, mạnh mẽ kiềm chế, kiềm chế.


Nên biết rằng, quá khứ cho dù hồi tưởng lại tình cảnh Liệt Thiên Thái tử giết chết Quỳ Nhi, Chung Sơn đều không thể khắc chế, căn bản không khắc chế được, nhưng mà hiện tại, không ngờ khắc chế được. Hơn nữa lại là lúc đối mặt với Liệt Thiên Thái tử!

Có lẽ, chỉ khi đối mặt với Liệt Thiên Thái tử, mới có thể chiến thắng chính mình, đây là chỗ thiếu sót tâm lý, mà chỗ thiếu sót tâm lý của Chung Sơn chỉ có khi chân chính gặp Liệt Thiên Thái tử mới có thể bù lại.

Trước kia lúc không khống chế được, chỉ như một mãng phu, lực phá hoại có hạn, mà bây giờ chỗ thiếu sót tâm lý bù lại, Chung Sơn không hề điên cuồng, mà lại trở nên lý trí, trở nên mạnh mẽ hơn.

Hiện tại sẽ giết Liệt Thiên Thái tử?

Cách đó không xa Triệu Sở Hướng nhanh chóng bay lại, Chung Sơn lúc trước kiên quyết bảo hắn đánh tỉnh hắn, khi gặp Liệt Thiên Thái tử, Chung Sơn có thể sẽ không khống chế được, mà nhiệm vụ của Triệu Sở Hướng chính là đánh tỉnh Chung Sơn.

Nhưng mà nhìn bộ dạng Chung Sơn lúc này, là không khống chế được hay là không có không khống chế được?

- Ta không sao!

Chung Sơn cắn răng không cho mình tiến vào trạng thái không khống chế được nói.

Chung Sơn nói xong, Triệu Sở Hướng yên tâm hơn nhiều.

Lúc Chung Sơn nhìn về phía Liệt Thiên Thái tử là lúc, ánh mắt không hề che giấu cừu hận ngập trời, một cỗ cừu hận khắc cốt ghi tâm, bỗng nhiên, Chung Sơn dường như hạ một quyết định, ánh mắt lạnh lùng, hai đạo hàn quang từ hai mắt Chung Sơn bắn ra.

Nhưng mà đúng lúc này, mi tâm Chung Sơn, Hồng Loan Phấn Liên bỗng nhiên xoay tròn.

Màu lam, màu lam đậm!

Hồng Loan Phấn Liên rồi đột nhiên gian hóa thành 1 đóa hoa sen màu lam! Đại hung hiện ra?

Chung Sơn trong lòng kinh ngạc, đại hung hiện ra?

Vậy là có ý gì? Xông lên, hắn phải chết sao?

Chung Sơn đã từng cùng Thân Tề Thiên đối chiến qua, Thân Tề Thiên lại chính là cường giả Thiên Cực Cảnh, mà Thiên Cực Cảnh mạnh mẽ như Thân Tề Thiên cũng không khiến cho Hồng Loan Phấn Liên sinh ra biến hóa.

Mà cường giả Đế Cực Cảnh như Liệt Thiên Thái tử lại giết chết được mình sao?

Tại sao lại như vậy?

Chiến ý Chung Sơn dao động, Liệt Thiên Thái tử không ngờ mạnh đến mức vậy? Có phải đi lên sẽ chịu chết? Có phải tiến lên ngươi sống ta chết?

Không được, ta muốn báo thù cho Quỳ Nhi!

Nhẫn! Phải nhẫn!

Chung Sơn khuôn mặt đỏ rực, một cỗ ý chí không khuất phục, một loại cảm giác không cam lòng tự nhiên sinh ra.

Xa xa Liệt Thiên Thái tử cũng thật sâu nhìn thoáng qua Chung Sơn. Trong ánh mắt, dường như có thể nhìn thấy tất cả thế gian vậy.


Nhìn thoáng qua Chung Sơn, lại nhìn thoáng qua hẻm núi 3000 trượng vừa rồi Chung Sơn chém ra, lại nhìn tường thành phía sau bị Chung Sơn một đao chém nát, khóe miệng lộ ra nụ cười trêu tức. Tiếp đó, thu hồi ánh mắt.

- Rút quân...................

Liệt Thiên Thái tử lạnh nhạt nói.

- Tam ca, ngươi không giết hắn? Không thể buông tha hắn a, hắn sau này nhất định sẽ trở thành đại địch của triều ta.

Trùng Thiên Thái tử lập tức lo lắng kêu lên.

Trùng Thiên Thái tử vẻ mặt hung tợn nhìn về phía Chung Sơn, giống như thề phải giết chết Chung Sơn mới cam tâm.

Liệt Thiên Thái tử nhìn thoáng qua Trùng Thiên Thái tử nói:

- Đừng nhiều lời!

- Ách?

Trùng Thiên Thái tử hơi hơi kinh ngạc. Chỉ có thể nhịn xuống phẫn nộ, hung tợn nhìn về phía Chung Sơn xa xa.

Đại quân rút quân?

Trên thành lâu gần như tất cả quan viên đều kinh ngạc, tiếp đó phát ra tiếng hoan hô vô cùng vui mừng. Được cứu rồi, được cứu rồi! Yên Hồng Hoàng triều được cứu rồi.

Liệt Thiên Thái tử đi lên, vừa quay đầu lại, nhìn thoáng qua quan viên trên thành lâu, khóe miệng lộ ra nụ cười tà tà.

Vẻ ngạc nhiên vui mừng ban đầu của chúng quan viên lập tức biến mất, lập tức ngoan ngoãn như am, không dám tiếp tục hoan hô nữa.

Liệt Thiên Thái tử sau khi nhìn qua chúng quan viên, lại nhìn về phía Chung Sơn cầm đao ở trần. Thật sâu nhìn lại, lộ ra một nụ cười tà, mang theo đại quân trở về.

Chung Sơn đứng ở trên không trung, dõi theo đại quân của Liệt Thiên Thái tử rời đi, bàn tay nắm chặt, móng tay xuyên qua da thịt, trong lòng không ngừng đắn đo, không cam lòng, không muốn, hận a

- Phốc...............

Chung Sơn phun ra một ngụm máu tươi.

- Bệ hạ, ngươi không sao chứ?

Triệu Sở Hướng vẻ mặt kinh hoảng hỏi.

- Không có việc gì!

Chung Sơn lắc đầu, thu hồi ánh mắt.


- Đa tạ Chung Hoàng đế, lần đầu tiên, lần đầu tiên Liệt Thiên Thái tử rút quân, ở trong chiến đấu khác chưa từng xuất hiện qua, Chung Hoàng đế bức lui đại quân Liệt Thiên Thái tử, từ nay về sau chắc chắn trở thành giai thoại truyền khắp Thần Châu!

Ngụy Công kích động chạy tới nói.

- Đa tạ Chung Hoàng đế, Yên Hồng Hoàng triều được cứu rồi!

Lại một quan viên nói.

- Đại ân của Chung Hoàng đế, Yên Hồng Hoàng triều trọn đời không quên!

........................

Một đám người không ngừng khen tặng, Chung Sơn căn bản không hề để ý, mà lại quay đầu bay về phía Đông Thành lâu, trong ánh mắt cung kính của mọi người, Chung Sơn tiến vào đại điện thành lâu, đóng cửa từ chối tiếp khách.

Bế quan!

Chung Sơn phải nghĩ thông suốt, đồng dạng cũng muốn khôi phục lại Thiên Ma Thối Thể Đại Pháp đang uy yếu!

Mọi người thấy Chung Sơn không để ý tới, cũng không tiếp tục quấy rầy, nhao nhao lui ra, Triệu Sở Hướng tự nhiên là thủ ở ngoài cửa.

Trên đường Liệt Thiên Thái tử rút quân.

- Tam ca, tại sao lại tha cho Chung Sơn, hắn mới chỉ là Hoàng Cực Cảnh đã khủng bố như vậy, sau này còn là đại địch của triều ta nha, vì sao không giết hắn?

Trùng Thiên Thái tử vẻ mặt không hiểu lo lắng hỏi.

- Giết hắn? Vong Trần ngươi tới nói đi!

Liệt Thiên Thái tử nói.

- Vâng!

Vong Trần lập tức đáp.

Trùng Thiên Thái tử lập tức nhìn về phía Vong Trần.

- Chung Sơn còn chưa xuất ra toàn lực, nếu như........

Vong Trần mới nói được một nửa, đã bị Trùng Thiên Thái tử cắt đứt.

- Cái gì? Làm sao có thể? Hắn như vậy còn chưa xuất ra toàn lực? Không có khả năng, hắn chỉ là Hoàng Cực Cảnh mà thôi, làm sao có thể?

Trùng Thiên Thái tử giận dữ hét lên.

Vong Trần nhún nhún vai nói:

- Sự thật chính là như thế, ta hiểu biết Chung Sơn nhất, hắn cho tới bây giờ đều lưu lại quân bài nắm chắc, vừa rồi nhìn vẻ độc ác kia, nếu không có con bài chưa lật, căn bản sẽ không cùng ngươi chém giết! Hắn chỉ dùng ngươi mài đao mà thôi, dùng ngươi rèn luyện công pháp cho hắn.

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, hắn là quái vật sao? Lúc này mới trăm năm, hắn sao lại mạnh như vậy?

Trùng Thiên Thái tử vẻ mặt khó tin nói.


- Sự thật chính là như thế, tuy rằng ta còn không biết hắn còn con bài chưa lật gì, nhưng mà, ta có thể cảm giác được hắn vẫn chưa xuất ra toàn lực!

Liệt Thiên Thái tử nói.

Liệt Thiên Thái tử vừa nói vậy, Trùng Thiên Thái tử chỉ có thể trầm mặc không nói, Liệt Thiên Thái tử tuyệt đối không nói bừa, hắn nói Chung Sơn còn dư lực, vậy nhất định là còn dư lực.

Trong lòng mắng một tiếng yêu nghiệt, Trùng Thiên Thái tử lại nhìn về phía Liệt Thiên Thái tử nói:

- Chẳng lẽ Tam ca cũng không đối phó được hắn sao?

- Ta tự nhiên có thể giết chết hắn!

Liệt Thiên Thái tử lộ ra vẻ khinh thường nói.

Hình như Chung Sơn ở trong mắt Liệt Thiên Thái tử không đáng nhắc tới vậy.

- Ách?

Trùng Thiên Thái tử hơi hơi kinh ngạc, Vong Trần cũng kỳ quái nhìn về phía Liệt Thiên Thái tử.

- Nhưng mà ta muốn giết hắn, khẳng định phải bại lộ thực lực và quỷ bí của ta, sẽ ảnh hưởng không tốt đối với kế hoạch của ta. Ngươi chẳng lẽ muốn phá hư kế hoạch của Thánh thượng sao?

Liệt Thiên Thái tử nói.

- Tiện nghi cho hắn!

Trùng Thiên Thái tử oán hận nói.

- Ngươi cũng tốt chuẩn bị cho tốt đi, đám Kim Ô đã đi, ngươi cũng lập tức đi đi! Ta sẽ theo sau!

Liệt Thiên Thái tử nói.

- Vâng!

Trùng Thiên Thái tử gật gật đầu, chân đạp một bước, mang theo vẻ mặt buồn bực nhanh bay đi.

Đợi Trùng Thiên Thái tử rời đi, Liệt Thiên Thái tử cũng quay đầu nhìn về phía Vong Trần.

Ở trên soái đài, chỉ cần Liệt Thiên Thái tử nguyện ý, ai cũng nghe không được bọn họ nói chuyện.

- Tốt lắm, lão thất đã đi thôi, ngươi nói đi, vừa rồi Huyết Hải Đại Trận, ngươi giải thích thế nào?

Liệt Thiên Thái tử lạnh giọng nói.

- Thuộc hạ tận tâm làm hết phận sự của chủ thượng, cũng không mảy may có chút hai lòng!

Vong Trần lập tức nói.

- Ồ? Không có mảy may? Vậy vì sao ngươi không tiêu diệt đám người kia?

Liệt Thiên Thái tử giọng điệu lạnh lùng nói.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui