Trường Sinh Bất Tử


Nghe Chung Sơn nói muốn mượn một ít quân đội, Lam Diễm Đại đế nhíu mày, khuôn mặt hiện ra vẻ không nỡ.

Chung Sơn cười lạnh trong lòng, Đại đế này, rất là khiến mình thất vọng rồi.

- Ngươi muốn bao nhiêu?

Lam Diễm Đại đế nghĩ nghĩ có chút không cam lòng hỏi.

Dù sao cũng là minh triều gặp nạn, phải xuất binh, nhưng mà Lam Diễm Đại đế không muốn tiêu hao đại quân của mình.

- Lam Diễm Đại đế, ta nghĩ, mặc kệ mang bao nhiêu người chiến đấu với Liệt Thiên Thái tử, khẳng định sẽ có tổn thất, ít thì hơn vạn, nhiều thì.

Chung Sơn nói.

Lam Thiên Úy nhíu mày nghĩ nghĩ, gật gật đầu, Chung Sơn đây là nói thiếu, tránh đấu với Liệt Thiên Thái tử, chết trên mười vạn vẫn là ít. Chết trên trăm vạn cũng là bình thường.

- Ta đoán Lam Diễm Đế triều chết 5000 binh sĩ!

Chung Sơn nói.

- 5000?

Lam Thiên Úy kinh ngạc, có chút không tin tưởng.

- 5000 khẳng định không đủ, tuy nhiên, ta nghĩ 5000 chắc là chắc chắn phải chết! Ta chỉ mượn ngươi 5000 quân là đủ rồi!

Chung Sơn lên tiếng nói.

- Thật sự?

Lam Thiên Úy ánh mắt sáng ngời.

5000? Chỉ mang đi 5000? Này, này đối với Lam Diễm Đế triều mà nói, căn bản là chín trâu mất 1 sợi lông - không đáng kể, không đáng giá nhắc tới, cho dù toàn bộ chết cũng không đáng tiếc. Nhưng mà, thật sự chỉ là 5000 sao?

- Quân vô hiến ngôn, Chung Sơn ta nói ra, cho tới bây giờ đều nặng như Thiên Sơn, tuy nhiên, 5000 binh này là ta muốn, không phải mượn, chết sạch, ngươi không cần đau lòng, nếu không chết, cũng không thể trả lại cho ngươi!

Chung Sơn khẳng định nói.

Hơi hơi kinh ngạc, Lam Thiên Úy cảm thấy cách nói của Chung Sơn vô cùng cổ quái, nhưng chuyện tốt như vậy, không lý do cự tuyệt a.

- Được!

Lam Thiên Úy sảng khoái đáp ứng.

Chỉ chết 5000, nếu hoàn thành minh triều chi ước, cũng tổn thất không lớn!

- Vậy đa tạ Lam Diễm Đại đế, ta muốn chính là Thiết Thương Doanh dưới cờ quân đoàn thứ ba của triều ngươi!

Chung Sơn lên tiếng nói.

- Thiết Thương Doanh?

Lam Thiên Úy nhíu mày nhìn về phía Chung Sơn.


Thiết Thương Doanh, Lam Thiên Úy cũng chỉ nghe sơ qua, nhưng mà vì sao Chung Sơn chỉ cần Thiết Thương Doanh? Lam Thiên Úy mang theo vẻ hoài nghi nhìn về phía Chung Sơn.

- Thiết Thương Doanh Triệu Sở Hướng, là bạn tốt trước kia của ta.

Chung Sơn giải thích.

Chung Sơn vừa giải thích, Lam Thiên Úy liền giật mình, gật gật đầu, xem như đồng ý.

- Được, ta đã đem Thiết Thương Doanh này chuyển cho ngươi!

Lam Thiên Úy vừa lòng nói.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

- Làm phiền Thừa tướng này, ngươi mang vị lão nhân này đi tới Thiết Thương Doanh, đem lời này của Lam Diễm Đại đế chuyển cáo, ta sẽ tới gặp mặt.

Chung Sơn nhìn về phía Thừa tướng nói.

- Ngươi đi đi, cứ dựa theo lời vừa rồi ta nói!

Lam Thiên Úy cũng trầm giọng nói.

- Vâng!

Thừa tướng gật gật đầu.

- Đa tạ, đa tạ Chung Hoàng đế, đa tạ Lam Diễm Đại đế!

Lão nhân cung kính đã lại bái tạ, theo Thừa tướng đi ra ngoài.

Chung Sơn tự nhiên là cùng với đám người Thiên U bàn bạc một phen.

- Ngươi thật sự muốn đi sao?

Thiên U lộ ra một tia lo lắng hỏi.

- Ừ, ta muốn gặp mặt Liệt Thiên Thái tử này!

Chung Sơn khẳng định 1 câu.

- Ta đi cùng ngươi!

Cổ Thiên U nói.

- Không, các ngươi đều đợi ở trong này, ta sẽ rất nhanh trở lại!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Nhưng!

- Ý ta đã quyết!


Chung Sơn trầm giọng nói.

Những người khác tự nhiên không xen mồm vào, chỉ có thể chờ đợi Chung Sơn hạ lệnh.

- Vậy được rồi, ta biết không khuyên được ngươi, tuy nhiên, ngươi nhất định phải kiềm chế, nhất định!

Cổ Thiên U lo lắng nói.

- Ừ!

- Ngươi phải nhớ nhiều tới ta, Bảo Nhi, Linh Nhi, phải nhớ nhiều tới chúng ta, ngàn vạn không thể có việc!

Cổ Thiên U lại lần nữa dặn dò.

- Ta biết, ta nhất định sẽ giữ bình tĩnh, ta còn có các ngươi, ta còn có người mà ta quý trọng, ta phải trở về, hơn nữa, thực lực của ta ngươi cũng rõ ràng, ta cũng nhất định có thể trở về! Trước khi Bảo Nhi luyện thành đan, ta nhất định sẽ trở về.

Chung Sơn quả quyết.

- Ừ!

Thiên U gật gật đầu.

Chung Sơn sau khi an ủi Thiên U, liền nhìn về những người khác.

- Nhớ kỹ, ta đi rồi, mọi người nghe lệnh của Cổ Thiên U, lời của nàng, chính là mệnh lệnh của trẫm!

Chung Sơn trầm giọng hạ lệnh nói.

- Vâng!

Mọi người lập tức đáp.

Sắp xếp ổn thỏa, Chung Sơn mới đi theo một hạ nhân, nhanh chóng đi tới Thiết Thương Doanh!

Ở Vạn Đan Đại Hội có trí tuệ của Thiên U, còn có 1 đám thuộc hạ Hoàng Cực Cảnh, Chung Sơn tin tưởng, không ai có thể đả thương được bọn họ.

Chung Sơn rất nhanh đến quân doanh phía tây Lam Diễm Thành.

Lão nhân lúc trước, Thừa tướng Lam Diễm Đế triều, còn có Thiết Thương Doanh Triệu Sở Hướng đều đang chờ hắn.

Lão nhân một mặt chờ đợi, Thừa tướng mỉm cười, chỉ có Triệu Sở Hướng vẻ mặt nghiêm túc.

- Vậy làm phiền Chung Hoàng đế!

Thừa tướng cười ha ha nói.

Cũng là 5000 người, đối với một Đế triều mà nói, đúng là chín trâu mất 1 sợi lông - không đáng kể, hơn nữa vừa rồi cũng tìm hiểu qua, 5000 người này cũng không có chỗ thần kỳ gì, chỉ là toàn bộ dùng thương, sức chiến đấu mạnh hơn 1 chút mà thôi, về phần Doanh trưởng Thiết Thương Doanh, lại chỉ có tu vi Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi, một đám người như vậy, ở Lam Diễm Đế triều còn rất nhiều!

- Làm phiền!

Chung Sơn cười nói.


- Chung Hoàng đế không cần khách sáo, nếu người đã giao tới tay ngươi, ta cũng hoàn thành sứ mệnh của bệ hạ, ta phải đi tới bẩm báo với bệ hạ, cáo từ!

Thừa tướng lập tức nói.

Sợ Chung Sơn nhắc lại yêu cầu.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu, tiễn Thừa tướng đi.

- Ngươi lo lắng đi theo ta sẽ chết?

Chung Sơn nhìn về phía Triệu Sở Hướng hỏi.

- Nam nhi Thiết Thương Doanh chúng ta mỗi người đều không sợ chết, sao lại sợ chết?

Triệu Sở Hướng trầm giọng nói.

Triệu Sở Hướng vẻ mặt nhục nhã!

- Vậy là ngươi trách ta đoạt Thiết Thương Doanh của ngươi từ trong tay Lam Thiên Úy sao?

Chung Sơn cười khổ nói.

Triệu Sở Hướng không nói gì, hiển nhiên trong lòng cũng có ý đó.

- Quan hệ giữa ta và ngươi, phần tình cảm huynh đệ này Chung Sơn ta vĩnh viễn sẽ không quên, lúc còn là phàm nhân, ngươi là người đầu tiên nói chuyện tiên môn cho ta, khẩn cầu tiên môn thu ta làm đệ tử, bước vào con đường tu luyện, lúc Chung gia ta gặp nạn, ngươi lại không chùn bước cùng ta đối địch, ta rất để tâm phần tình cảm huynh đệ này, nhưng, với tình thế bây giờ của ta, tương lai khẳng định sẽ mãi không dừng lại (ý nói đánh tới phía tây), một ngày nào đó, ngươi và ta sẽ là địch, ta cũng không muốn cùng ngươi gặp mặt trên chiến trường.

Chung Sơn thành khẩn nói.

Thấy Chung Sơn thành khẩn như thế, vẻ mặt nghiêm túc ban đầu của Triệu Sở Hướng cũng chậm rãi thư hoãn lại, mặt cũng lộ ra vẻ cảm thán không thôi.

- Hôm nay tiếp cận Lam Thiên Úy để lấy Thiết Thương Doanh các ngươi, tuy rằng hành vi bỉ ổi một chút, khó tránh khỏi giậu đổ bìm leo, nhưng đây là tâm ý của ta, cũng là thực sự, tránh cho tương lai trên chiến trường liều chết, không bằng bây giờ chịu nhục một chút, nếu thật sự làm ngươi khó chịu, Chung Sơn xin bồi tội với ngươi!

Chung Sơn bỗng nhiên xoay mình bái với Triệu Sở Hướng.

Chung Sơn cúi đầu, sự không thoải mái lúc trước của Triệu Sở Hướng lập tức biến mất không còn, cuống quít ngăn cản Chung Sơn.

- Chung Sơn, ngươi làm cái gì vậy? Mạng này của lão Triệu ta là do ngươi cứu, tất cả người Thiết Thương Môn ta cũng đều do ngươi cứu, là lão Triệu ta xin lỗi ngươi mới đúng! Nếu đại ân Lam Diễm Đế triều đã hết, sau này ta sẽ không ở lại Lam Diễm Đế triều nữa, sau này... ta sẽ đi theo ngươi chinh chiến thiên hạ, ta chỉ làm tên tiểu tốt quân đoàn các ngươi là được rôi!

Triệu Sở Hướng cuống quít nói.

Triệu Sở Hướng nói đều là thực lòng. Nhìn thấy bộ dạng của Chung Sơn, lập tức cởi bỏ khúc mắc trong lòng, cam tâm tình nguyện, báo đại ân Chung Sơn.

- Ha ha ha! Tốt, có những lời này của lão Triệu ngươi, cho dù bỉ ổi hơn nữa, Chung Sơn ta cũng nguyện ý đi làm, về phần ngươi đến Đại Tranh Hoàng triều ta, làm sao chỉ đi làm một tên tiểu tốt, chỉ với 3 chữ Triệu Sở Hướng người thì đã đủ làm một phần xương cánh tay Đại Tranh rồi. Bắt đầu từ ngày hôm nay, ta bổ nhiệm Triệu Sở Hướng ngươi chính là quân đoàn trưởng thứ tám Đại Tranh Hoàng triều!

Chung Sơn vô cùng vui vẻ nói.

- Tạ ơn bệ hạ!

Triệu Sở Hướng lập tức cung kính thi lễ.

- Ngươi với ta không cần như vậy!

Chung Sơn lập tức ngăn Triệu Sở Hướng lại nói.

Nhưng mà Triệu Sở Hướng lại vẫn cung kính thi xong phần lễ này.

- Lễ không thể bỏ, ít nhất trước người khác ta tuyệt đối không thể bỏ, ngươi là Hoàng đế, tự nhiên phải có uy nghiêm Hoàng giả, nếu ta lười nhác sau này cũng sẽ bất lợi với việc trị quốc của ngươi.

Triệu Sở Hướng lắc đầu nói.

- Tốt, tùy ngươi, ngươi tập kết quân đội một chút, chúng ta lập tức khởi hành!


Chung Sơn nói.

- Ừ!

Triệu Sở Hướng gật gật đầu.

Triệu Sở Hướng rời đi, Chung Sơn nhìn về phía lão nhân Yên Hồng Hoàng triều kia.

- Nói xem tình huống của Yên Hồng Hoàng đi, ta xem tình thế thế nào!

Chung Sơn lên tiếng hỏi.

- Vâng! 20 ngày trước, trước khi ta tới Lam Diễm Hoàng triều, đại quân Liệt Thiên Thái tử đang đánh chiếm Như Yên Thành biên cảnh triều ta, ta nghĩ với năng lực của Liệt Thiên Thái tử, chắc là đã đánh hạ rồi! Liệt Thiên Thái tử phân binh 5 đường, từng bước tiến về triều đô Yên Hồng Thành, bây giờ bệ hạ bế quan, không thể quyết định, những cựu thần tử kia, khẳng định sẽ được điều tới bao vệ thành đông, thành tây

Lão nhân nói.

- Ừ! Ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, lập tức truyền tin tức trở về, nói Lam Diễm Đế triều đã xuất binh, Lam Diễm Đế triều toàn lực ủng hộ Yên Hồng Hoàng triều!

Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- Vâng!

Lão nhân lập tức đáp.

Lão nhân biết ý tứ của Chung Sơn, tuy rằng Lam Diễm Đế triều chỉ cho ra 5000 binh, nhưng mà dù sao cũng là xuất binh, mà ý tứ của Chung Sơn chính là phóng đại vô hạn, dùng để trấn định quân tâm! Trấn an dân tâm, quân tâm Yên Hồng Hoàng triều!

- Về phần chúng ta, sẽ trực tiếp đi tới Yên Hồng Thành, Tiêu Trung Hưng bây giờ không ở triều đô, mà triều đô kia chính là căn cứ quan trọng nhất, triều đô hủy, quốc sẽ diệt, triều đô còn, địch sẽ lui!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Bệ hạ hắn ở trong thành, hắn ở......

Lão nhân lập tức muốn nguỵ biện.

Hãy nhìn thấy ánh mắt không thích của Chung Sơn, chỉ có thể mạnh mẽ đem nuốt trở về.

Không bao lâu, Triệu Sở Hướng đã đem 5000 Thiết Thương Doanh chỉnh đốn tốt, Triệu Sở Hướng cũng giải thích nơi sẽ đi kế tiếp, nhưng mà 5000 tướng sĩ không hề sợ hãi, mặc dù đối mặt với Thái Tuế Thiên triều cũng như thế, Triệu Sở Hướng đi đâu, bọn họ sẽ đi đó. Đây là quân hồn, tướng hồn!

Đại quân không ngừng tiến về phía tây Yên Hồng Hoàng triều.

15 ngày sau, tiến vào cảnh nội Yên Hồng Hoàng triều, lão nhân kia tự nhiên đi truyền tin, mà Chung Sơn lại cùng với Triệu Sở Hướng một mình đứng trên một đám mây theo đại quân tiến về phía tây.

- Lão Triệu, có chuyện phải làm phiền ngươi!

Chung Sơn bỗng nhiên trầm giọng nói.

- Bệ hạ mời nói!

Triệu Sở Hướng khó được thấy Chung Sơn trịnh trọng như vậy.

- Ta lo đến lúc đó, ta có thể sẽ không khống chế được, cho nên hy vọng đến lúc đó ngươi làm ta tỉnh táo lại!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Không khống chế được?

Triệu Sở Hướng hơi hơi kinh ngạc.

Ở trong lòng Triệu Sở Hướng, Chung Sơn là một nhân vật vô cùng bình tĩnh, ít nhất trong những người mà Triệu Sở Hướng biết, chưa từng có người nào có thể lãnh tĩnh như Chung Sơn, cho dù là chuyện có lớn cỡ nào, cũng đều vô cùng trấn định, bất động như sơn, làm sao có chuyện khiến cho Chung Sơn không khống chế được?

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui