Trường Sinh Bất Tử

Âm phủ nơi cấm ngoại.

Chiến tranh đã nhảy qua giai đoạn làm nóng, trực tiếp tiến vào giai đoạn gay cấn, với chiến lược trước khi Chung Sơn rời đi vạch ra, thiên tài quân sự Lâm Khiếu cũng đã bắt đầu bày ra bố cục kinh thiên.

Các loại binh lực, nhân sự, toàn bộ an bài đúng chỗ, chỉ đợi Quách Phong xuất binh, Lâm Khiếu vừa ra lệnh liền cuồn cuộn như thủy triều, toàn lực tấn công.

Đánh cho Quách Phong trở tay không kịp!

Đại Tấn Hoàng triều, trong lúc Quách Phong mang binh tấn công Đại Anh Hoàng triều là lúc bên trong bỏ trống.

Đại quân Lâm Khiếu như sông lớn cuồn cuôn, điên cuồng tiến công chư thành. Lại vây quanh thành trì, tấn công viện binh Quách Phong mang đến. Mấy chục lần giao chiến, có thể nói tuyệt thế quân thần đem năng lực phát huy đến cực hạn, mỗi một lần giao chiến đều kinh thiên động địa.

Sau một tháng, Lâm Khiếu mang binh vào hoàng thành Đại Tấn Hoàng triều.

Quách Phong đứng ở trên tường hoàng thành, nhìn tình huống nguy cấp trước mắt, trong lòng không biết tư vị thế nào, một cơn gió nhỏ thổi bay 1 đám tóc bạc của Quách Phong, trong nháy mắt Quách Phong nhìn qua già đi rất nhiều.

Trên vùng trời số mệnh trên hoàng thành, bây giờ đã ảm đạm gần như nhìn không thấy, Đại Tấn Hoàng triều to như vậy, trong thời gian ngắn như vậy đã sụp đổ.

Xa xa, Lâm Khiếu cưỡi một con ma yểm, đây là một loại chiến mã của âm phủ.

Lần này, Lâm Khiếu không để Huyết Lang tham chiến, Huyết Lang dù sao cũng từng là quốc thú của Đại Tấn Hoàng triều, quan hệ lợi hại trong này, Lâm Khiếu đã tính rất rõ ràng, nhưng mà, mặc dù không có Huyết Lang tham chiến, Lâm Khiếu cũng tràn ngập tự tinđánh hạ Đại Tấn Hoàng triều. Hơn nữa sự thật ngay trước mắt, Đại Tấn Hoàng triều đã chỉ còn lại tòa hoàng thành cuối cùng này.

Tình huống cuối cùng, thường thường là vương với vương quyết đấu.

- Lâm Khiếu, ta sơ suất! Không thể tưởng được ngươi là một cường thần như thế!

Quách Phong lộ ra một tia hối hận nói.

- Cường thần thì không dám nhận! Quách Phong, mở cửa đầu hàng đi!

Lâm Khiếu nói.

- Đầu hàng? Hừ, Quách Phong ta thà chết không hàng, cuối cùng, theo quy củ triều chiến bảo Chung Sơn tới gặp ta đi!

Quách Phong quyết tuyệt nói.

- Ngươi không xứng gặp bệ hạ! Càng không xứng quyết đấu với bệ hạ.

Lâm Khiếu lắc đầu nói.

- Ngươi nói cái gì?

Quách Phong giận dữ nói.

Khinh thường nhìn thoáng qua Quách Phong, Lâm Khiếu căn bản không giải thích, bệ hạ hùng tài đại lược, không phải ngươi có khả năng so sánh? Mình chỉ là 1 quân đoàn trưởng đã tiêu diệt hoàng triều ngươi, Đại Tranh Hoàng triều có 6 đại quân đoàn trưởng, ngươi xứng quyết đấu với bệ hạ sao?

- Công thành!


Lâm Khiếu ra lệnh một tiếng, căn bản không hề vô nghĩa.

...................

Lại một tháng qua đi.

Chung Sơn đã mang theo Thi tiên sinh Tiên Tiên trở lại.

Giờ phút này, Đại Tấn Hoàng triều đã diệt triều, về phần hai tòa thành trì của Đại Anh Hoàng triều bị Đại Tấn Hoàng triều đánh hạ, cũng nằm trong tay Lâm Khiếu.

Giờ phút này, Đại Tranh Hoàng triều đã có 74 tòa thành trì, Đại Anh Hoàng triều có 26 tòa thành trì.

Bất kể binh lực hay là sĩ khí, Đại Tranh Hoàng triều đều mạnh hơn nhiều.

Mạnh yếu cao thấp xác định rõ ràng. Dưới loại tình huống này, tự nhiên thuận thế nhất thống nơi cấm ngoại.

Nhưng mà Đại Anh Hoàng triều đã sớm làm tốt sách lược đối phó với địch, cộng thêm nửa tháng trước Diêm Trùng Chi đã trở về, khiến cho bước đi của Lâm Khiếu cũng bị ngăn trở.

Diêm Trùng Chi là người hùng tài đại lược, ánh mắt chính trị rất xa, năng lực quân sự cũng cực kỳ cường hãn.

Nơi cấm ngoại là 1 trong tam hùng, không có ai xưng bá, nguyên nhân từ đầu tới cuối cũng là do Đại Hiến Hoàng đế kiềm chế, tuy rằng lão Hoàng đế đã chết, nhưng mà lão Hoàng đế Đại Hiến vẫn là một độc vật.

Đủ loại bố trí khiến cho Lâm Khiếu không thể không thận trọng. Cho tới tận khi Chung Sơn trở về.

- Bệ hạ, thần đã bố trí xong xuôi, mời bệ hạ xem qua, với sách công (sách lược công kích) Đại Anh Hoàng triều này, ít nhất có thể lấy được mười tòa thành trì của Đại Anh.

Lâm Khiếu lấy ra 1 ngọc giản dâng cho Chung Sơn. Vô cùng tự tin.

- Ồ?

Chung Sơn cầm lấy, cẩn thận xem.

- Tốt, Lâm Khiếu, bố trí chiến tranh của ngươi càng ngày càng lợi hại, sách lược này, mặc dù báo cho đối phương biết, đối phương cũng không có biện pháp phòng ngự. Hoàn mỹ đến cực điểm, không chê vào đâu được.

Chung Sơn cảm thán nói.

- Bệ hạ quá khen!

Lâm Khiếu lắc đầu nói.

Vừa lòng nhìn Lâm Khiếu nói:

- Một khi đã như vậy, vậy đem sách lược này báo cho Diêm Trùng Chi biết đi!

- Ách?


Lâm Khiếu kinh ngạc.

Đúng vậy, sách lược chiến tranh này, cho dù báo cho Diêm Trùng Chi biết, bên ta cũng có thể đánh hạ mười tòa Đại Anh thành trì, nhưng mà nếu không báo cho Diêm Trùng Chi biết, bên ta đã chắc đánh hạ 15 tòa Đại Anh thành trì, thậm chí... Vì sao bệ hạ phải báo cho Diêm Trùng Chi biết?

Lâm Khiếu không rõ, Chung Sơn cũng cười mà không nói.

Ngày hôm sau, Chung Sơn gửi một thư hàm, phụ lục có đề sách lược đoạt thành của Lâm Khiếu, cho người trực tiếp đưa tới hoàng đô Đại Anh, tới tay Diêm Trùng Chi.

Sau khi Diêm Trùng Chi nhìn thấy thư hàm của Chung Sơn, trong lòng không ngừng biến đổi, thượng triều cũng không thượng, Diêm Trùng Chi một mình ở trong thư phòng, không ngừng suy tư, không ngừng đắn đo. Trong lòng không ngừng cân nhắc lấy hay bỏ.

Một lá thư này của Chung Sơn có thể sánh được với trăm vạn đại quân, cho dù Diêm Trùng Chi hùng tài đại lược trong lòng cũng mâu thuẫn tới cực điểm.

Suốt một ngày, Diêm Trùng Chi cũng không vào triều, văn võ bá quan cả triều lo lắng không thôi, quân đội Đại Tranh Hoàng triều đã đến tiền tuyến, lúc này bệ hạ nếu không ra quyết định chiến tranh, Đại Anh nguy rồi!

Nhưng cho mọi người lui Diêm Trùng Chi, ra lệnh bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy. Ai dám xông tới.

Vẫn là 1 ít trọng thần hiểu được, việc này phải mời lão già nát rượu. Mời lão già nát rượu đi xem rốt cuộc bệ hạ xảy ra chuyện gì?

Lão già nát rượu xoa xoa ánh mắt nhập nhèm, bị mời ra, đi thẳng tới thư phòng của Diêm Trùng Chi, có lẽ, ở Đại Anh Hoàng triều chỉ có lão già nát rượu có thể không để ý tới mệnh lệnh của Diêm Trùng Chi thôi!

- Diêm Trùng Chi, phát sinh chuyện gì? Đám thần tử của ngươi sáng sớm đã tới chỗ ta, có muốn ta ngủ hay không?

Lão già nát rượu nhảy vào đại điện hỏi.

Diêm Trùng Chi hít vào một hơi, nhìn về phía lão già nát rượu. Đồng thời đưa bức thư hàm của Chung Sơn tới.

Lão già nát rượu mang theo vẻ quái dị, tỉ mỉ nhìn lại. Nhìn nhìn, sắc mặt lão già nát rượu càng ngày càng trở nên quái dị, tiếp đó nhìn về phía Diêm Trùng Chi nói:

- Chung Sơn mời ngươi cùng tạo nghiệp lớn?

- Ừ!

Diêm Trùng Chi gật gật đầu.

- Ngươi thấy thế nào?

Lão già nát rượu cổ quái nói.

Lộ ra một tia cười khổ, Diêm Trùng Chi nói:

- Còn có thể thế nào? Ngươi cảm thấy Chung Sơn thế nào?

- Cường! Thần bí! Hùng tài đại lược hơn so với ngươi!


Lão già nát rượu ngắn gọn nói.

Diêm Trùng Chi tức giận liếc lão già nát rượu một cái, nhưng cũng không phản bác.

- Vậy Đại Anh Hoàng triều có thể trở thành bá chủ thiên hạ không?

Diêm Trùng Chi lại hỏi.

- Khó, chỉ một cái Đại Tranh Hoàng triều người đã không thể vượt qua, còn rất nhiều Đế triều, hai đại Thiên triều, khá khó!

Lão già nát rượu rất thẳng thắn.

- Vậy Chung Sơn thì sao?

Diêm Trùng Chi hỏi.

- Ách, ta nghĩ trong lòng ngươi chắc là đã sớm có ý tưởng rồi chứ?

Lão già nát rượu cổ quái nói.

Trận doanh Đại Tranh.

- Bệ hạ, khi nào thì bắt đầu công thành? Ta sợ lâu, kế sách kia của chúng ta sẽ không linh nghiệm! Mười tòa thành trì nha, đánh hạ mười tòa thành trì, Đại Anh Hoàng triều sẽ không còn lực đánh với triều ta.

Lâm Khiếu lộ ra một tia lo lắng nói.

- Lâm Khiếu, ngươi nói chỉ dựa vào chúng ta, ở âm phủ có thể phát triển lớn hơn không?

Chung Sơn cười nói.

- Ách, này khó mà nói!

Lâm Khiếu mặt nhăn nhíu nói.

- Âm phủ, người ít quỷ nhiều, triều ta nếu như không thể có quỷ quân, sớm muộn gì sẽ chìm nghỉm trong chúng triều của âm phủ.

Chung Sơn khẳng định nói.

- Bệ hạ muốn thu phục Diêm Trùng Chi?

Lâm Khiếu ánh mắt sáng ngời. Lập tức hiểu được ý tứ của Chung Sơn.

- Ân!

Chung Sơn vừa lòng gật gật đầu.

- Vậy bệ hạ yên tâm, thần dùng chiến tranh cường thế, đập nát tin tưởng của Diêm Trùng Chi, đến lúc đó chỉ đợi bệ hạ thu phục!

Lâm Khiếu lập tức tỏ thái độ nói.

Chung Sơn cười cười, không trả lời, mà lại nói:

- Đi thôi, tới rồi, bây giờ đi tiếp thu thành trì Đại Anh đi.


- Vâng!

Lâm Khiếu lập tức đáp.

Lâm Khiếu không để ý lời của Chung Sơn, Chung Sơn nói là đi tiếp thu, mà không phải tấn công.

Đại quân tây tiến, khi đại quân Chung Sơn đến biên giới tòa thành thứ nhất của Đại Anh là lúc Lâm Khiếu ngạc nhiên.

Thành trì đối diện, cửa thành mở rộng, trên thành lâu, chữ Anh thật to đã biến thành chữ Tranh.

Đây là chuyện gì xảy ra?

Đầu tường thành đổi Đại vương kỳ?

Lâm Khiếu hơi hơi kinh ngạc, có chút không thể tin, tiếp đó một gã trinh sát báo lại.

- Khởi bẩm bệ hạ, 26 tòa thành trì của Đại Anh Hoàng triều tất cả đều rộng mở, cờ hiệu Đại Anh toàn bộ đã đổi thành cờ hiệu triều ta.

Tên trinh sát đưa tin.

Nghe xong hội báo, Lâm Khiếu một bên vẫn có chút mơ hồ.

Không thể nào?

Đúng là đầu tường thành đổi Đại vương kỳ! Diêm Trùng Chi dẫn triều đầu hàng?

Lâm Khiếu cảm thấy khó tin, nhưng mà sau khi nghe ba tên trinh sát bẩm báo, hắn rốt cục cũng khẳng định là thật. Bỗng nhiên, Lâm Khiếu nghĩ tới lá thư Chung Sơn đưa cho Diêm Trùng Chi.

Lâm Khiếu đột nhiên nhìn về phía Chung Sơn, trong lúc nhìn về phía Chung Sơn, thân hình Chung Sơn càng ngày càng cao lớn, bệ hạ đúng là quá lợi hại, kế hoạch hoàn mỹ của mình có thể nói là không một kẽ hở, Lâm Khiếu tự tin, đối mặt với thành trì Đại Anh, bất kỳ sách lược gì cũng không làm gì được mình, tuyệt đối có thể đánh hạ mười tòa thành trì, ai có thể cam đoan? Lâm Khiếu ta có thể cam đoan.

Nhưng mà bệ hạ lợi hại hơn, một lá thư, không đánh mà thắng, mượn hạ 26 tòa thành trì của Đại Anh Hoàng triều, này, này, Lâm Khiếu không thể tưởng tượng, lên đỉnh mới biết thế giới thấp, bệ hạ chính là loại thần nhân trên cao kia.

Đương nhiên, Chung Sơn có thể dùng một lá thư thuyết phục Diêm Trùng Chi, công trong đó không thể thiếu sách lược công thành hoàn mỹ của Lâm Khiếu, còn có tình huống Đại Trạch Quỷ Vực ảnh hưởng tới Diêm Trùng Chi hai tháng trước.

Lúc quân đội Đại Tranh thu hai tòa thành trì là lúc, Diêm Trùng Chi cũng đã từ hoàng đô tự mình lĩnh suất quần thần kiến giá.

Diêm Trùng Chi cởi bỏ hoàng bào, một thân nho phục màu đen, mang theo quần thần yết kiến Chung Sơn.

- Diêm Trùng Chi, dẫn nguyên cựu thần Đại Anh, bái kiến bệ hạ!

Diêm Trùng Chi cúi đầu nói.

- Tốt! Diêm Trùng Chi, trẫm hôm nay sắc phong ngươi là quân đoàn trưởng thứ bảy Đại Tranh Hoàng triều! Ban chức Anh Võ Hầu!

Chung Sơn vừa lòng sắc phong Diêm Trùng Chi, đồng thời trả lại cho một tước vị Hầu tước còn dư.

Quân đoàn trưởng thứ bảy? Diêm Trùng Chi trong lòng vừa động, thứ bảy? Lâm Khiếu là quân đoàn trưởng thứ nhất Đại Tranh Hoàng triều, mình làm sao lại lập tức nhảy lên thứ bảy? Nói vậy không phải trước đó còn có năm vị quân đoàn trưởng? Nghĩ đến đây, Diêm Trùng Chi trong lòng căng thẳng, đồng thời lộ ra một tia cười khổ, bệ hạ giấu thật là quá sâu, quá sâu.

- Tạ ơn bệ hạ!

Diêm Trùng Chi lập tức bái tạ.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui