Trường Sinh Bất Tử


Đường đường là Quân Vương xương khô, không ngờ đến mức thần phục một tên Hoàng Cực Cảnh, nếu chuyện này truyền ra ngoài tuyệt đối không có người nào tin tưởng, nhưng mà sự thật ở ngay trước mắt.

Quân Vương xương khô vô cùng cường đại, Vương Khô, bây giờ lại cung kính đứng trước mặt Chung Sơn, cúi đầu xưng thần.

Ít nhất, sắp đạt tới Chí Tiên Mệnh phía trước phải thần phục trước Chung Sơn.

- Linh hồn chi thệ? Chẳng phải là nhược điểm của bộ tộc xương khô?

Chung Sơn ngồi trên Âm Dương Điện nhìn Vương Khô phía trước nói.

Giờ phút này Vương Khô cũng phủ thêm một kiện huyết bào, che lại toàn thân, nhìn qua không quá dọa người.

- Không phải nhược điểm, chỉ là ở trước mặt bệ hạ, mới là nhược điểm.

Vương Khô bất đắc dĩ nói.

- Ồ?

Chung Sơn không hiểu nhìn về phía Vương Khô.

- Sinh tử trước mặt, bộ tộc xương khô ta đều có phương pháp chuyển thế, tu vi càng cao, tỷ suất chuyển thế càng lớn, ta còn có năm thành cơ hội sau khi chết sống lại trên một bộ xương khô khác, chỉ là phải làm tất cả lại từ đầu thôi, cho nên, linh hồn chi thệ trên cơ bản chúng ta đều không nói, chỉ là năng lực quỷ dị kia của bệ hạ, thuộc hạ cảm thấy, chỉ cần tiếp tục phản kháng, tuyệt đối sẽ bị hình thần câu diệt.

Vương Khô mang theo một tia sợ hãi nói.

Thi tiên sinh nghe vậy trong lòng càng căng thẳng. Tiên Tiên cũng lộ ra vẻ tò mò. Lâm Khiếu lại rất tự nhiên.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

Quả nhiên, trên đời không có chuyện tốt như vậy, nếu dựa theo suy nghĩ lúc trước, Chung Sơn còn muốn dùng linh hồn khế ước buộc chặt lượng lớn cường giả cho mình sử dụng, nhưng mà hiển nhiên không thể nào thành hiện thực.

- Ngươi có biết tình thế thiên hạ bên ngoài thế nào?

Chung Sơn hỏi.

Vương Khô lắc đầu nói:

- Thuộc hạ biết, là chuyện 5000 năm trước. Thiên hạ giờ thế nào ta cũng không biết nữa.

- 5000 năm trước?

Chung Sơn trợn tròn mắt nhìn Vương Khô.

5000 năm, 5000 năm dưỡng thương vẫn chưa khỏi?

- Thuộc hạ 5000 năm trước thương thế quá nặng, đến nỗi bị thương căn bản, tổn thương linh hồn, cho tới tận trăm năm trước linh hồn mới khôi phục.

Vương Khô nói.

- Vậy lúc này ngươi tiếp tục dưỡng thương đi!

Chung Sơn nói.

- Ách?

Vương Khô có chút không rõ.

- Thay ta thủ hộ Âm Dương Điện này!

Chung Sơn nói.

Vương Khô ngẩng đầu nhìn Âm Dương Điện trước mặt. Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.

- Vật ấy có thể xuyên qua hai giới âm dương?


Vương Khô kinh ngạc nói.

Nghe Vương Khô nói vậy, Chung Sơn ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Âm Dương Lộ trong Âm Dương Điện, ở dương gian, cho dù Thiên Cực Cảnh cường giả cũng chưa chắc biết được, Vương Khô trước mắt này không ngờ lại liếc mắt 1 cái đã nhìn ra.

Dường như nhìn ra nghi hoặc của Chung Sơn, Vương Khô lập tức nói:

- Bệ hạ, trên người các ngươi đều có kim nhật khí mờ nhạt. Kim Dương khí cũng chỉ có dương gian mới có, âm phủ chỉ có tử khí, tuy rằng lúc trước thuộc hạ nghi hoặc, nhưng cũng không dám khẳng định bệ hạ từ dương gian đến, bây giờ thấy bệ hạ coi trọng điện này như thế, mới đoán được.

- Kim Dương khí?

- Bệ hạ, âm phủ âm khí rất nặng, nhiều nhất một ngày, Kim Dương khí trên người chúng ta sẽ tán đi.

Thi tiên sinh tiếp lời nói.

- Ồ!

Chung Sơn gật gật đầu.

Quay đầu, Chung Sơn nhìn về phía Vương Khô.

- Vương Khô, ta mặc kệ trước kia ngươi là nhân vật gì, cũng không quản ngươi sau này sẽ như thế nào, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, trước khi linh hồn chi thệ chưa tiêu tán, an phận thủ thường, hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi là được rồi. Nếu không, ta không ngại cho ngươi hình thần câu diệt!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Vâng!

Vương Khô trong lòng căng thẳng nói.

Đồng thời, Vương Khô trong lòng cũng không khỏi cảm thấy quái dị, mặc kệ trước kia mình là nhân vật gì? Đối với thân thế của mình, hỏi cũng không hỏi? Trong lòng Vương Khô không khỏi cảm kích.

Bỗng nhiên, thân thể Vương Khô uốn éo, có chút đề phòng.

Chung Sơn nhìn lại, phía xa một điểm chợt lóe lên một cái rồi biến mất, sau đó hiện ra trước mặt mọi người.

Sát Phá, Sát Phá đã trở lại.

Trong nháy mắt trở về, cảm nhận được khí tức một cường giả so với mình còn mạnh hơn, hắn không khỏi cần thận đề phòng.

- Sát Phá! Tra được gì?

Chung Sơn hỏi.

Nghe Chung Sơn hỏi vậy, Vương Khô lập tức buông lỏng, đồng thời ngạc nhiên nhìn về người trước mắt, hơn nữa tu vi ít nhất cũng là Đế Cực Cảnh, hắn không bị ước thúc gì, sao lại nghe lệnh Chung Sơn?

- Khởi bẩm bệ hạ, thuộc hạ chỉ tra xét được đại khái, nơi này hình như là một vùng cấm, người bình thường và yêu thú cũng không dám tiến vào, ở phương bắc phát hiện Hoàng triều nhân loại!

Sát Phá bẩm báo nói. Đồng thời nhìn về phía cường giả quần áo dính máu kia.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

- Vương Khô nghe lệnh!

Chung Sơn hạ lệnh nói.

- Có thuộc hạ!

- Lệnh cho ngươi đóng ở khu vực này, không được để người tới gần Âm Dương Điện, kẻ nào tiến vào, giết.....

Chung Sơn nói.

- Vâng!

Vương Khô lập tức tuân mệnh.

- Chúng ta đi! Đi Hoàng triều nhân loại.


Chung Sơn lại quay sang những người khác nói.

Tiếp đó, Sát Phá dẫn đường, một đám người bay lên trời.

Vương Khô ngạc nhiên nhìn về phía Chung Sơn bay đi. Cứ vậy mà vỗ mông đi sao? Cứ vậy mà bỏ mặc mình?

Có linh hồn chi thệ, Chung Sơn tự nhiên yên tâm, giữ lại Vương Khô tuyệt đối là tính toán tốt nhất. Âm Dương Điện tuyệt đối an toàn, bây giờ chính là lúc tìm hiểu âm phủ này.

Sát Phá sau khi nghe Tiên Tiên giải thích Quân Vương xương khô, vẻ mặt cũng không khỏi quái dị. Thì ra Chung Sơn lại mạnh như vậy?

Trên không trung, Chung Sơn quay sang Sát Phá hỏi:

- Nửa ngày này, ngươi tìm hiểu được gì?

- Thuộc hạ chỉ tìm hiểu được đại khái về âm phủ, còn có tình huống phiến vùng cấm phía bắc này.

Sát Phá nói.

- Ồ?

- Trong âm phủ này có 2 đại Thiên triều, hai đại Thánh địa, vùng cấm phía bắc thuộc về Đại Hiến Hoàng triều, sát bên cấm địa này chính là Xương Thành Đại Hiến Hoàng triều!

Sát Phá nói.

- Đại Hiến Hoàng triều, Xương Thành?

Chung Sơn nhíu mày suy tư nói.

- Vâng!

Sát Phá gật đầu nói.

- Đi, nghĩ biện pháp trước đánh hạ Xương Thành!

Chung Sơn nói.

- Vâng!

Mọi người lập tức đáp.

Một năm sau, dương gian! Thanh Châu! Dịch Diễn quý phủ!

Dịch Diễn nhìn một đống thư trên bàn. Khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường.

- Nguyên soái, đây là thiệp mời 16 Đế triều đưa tới!

Thiết Huyết cung kính nói.

- Ừ! Ngươi có thể nhìn ra gì?

- Bọn họ muốn đao Nguyên soái ngài đi.

Thiết Huyết cũng cười nói.

- Vậy ngươi nói ta nên làm thế nào?

Dịch Diễn cười hỏi.

- Đại Tranh Hoàng triều, tuy rằng chỉ là lấy tên Hoàng triều, nhưng mà đã có thực lực của Đế triều, trở thành Đế triều cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Không cần để ý tới 16 Đế triều này.

Thiết Huyết cung kính nói.

Thiết Huyết biết, đây là Dịch Diễn đang muốn bồi dưỡng mình.


- Vậy phong thư này thì sao?

Dịch Diễn rút ra 1 phong thư.

Thiết Huyết lập tức cầm lấy, cẩn thận đọc lên, bỗng nhiên, mở trừng hai mắt.

- Thái Tuế Thiên triều?

Thiết Huyết kinh ngạc nói.

- Chính là Thái Tuế Thiên triều! Ta nghĩ, không chỉ ta, giờ phút này Thủy Kính, Thủy Vô Ngân cũng thu được phong thư như thế này.

Dịch Diễn hai mắt híp lại nói.

- Ách, này......

Thiết Huyết nhíu mày thật chặt.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Dịch Diễn hỏi.

Vẻ mặt Thiết Huyết không ngừng biến đổi, suy nghĩ một lúc mới hạ quyết tâm nói:

- Cự tuyệt, Đại Tranh Hoàng triều, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Thiên triều, ta rất tin tưởng.

- Ha ha ha ha!

Dịch Diễn vừa lòng gật gật đầu.

- Nhưng, Thủy Kính và Thủy Vô Ngân lại cưỡng được mê hoặc sao? Chức quan Thiên triều nha!

Thiết Huyết lo lắng nói.

- Bệ hạ nếu phái ta cùng ba người Thanh Châu, tự nhiên đã liệu trước tính cách chúng ta, yên tâm đi!

Dịch Diễn nói.

- Vâng!

Thiết Huyết gật gật đầu.

- Còn có cái này, cho ngươi một giọt!

Dịch Diễn lấy ra một cái bình nhỏ.

- Đây là cái gì?

- Ngưng Hồn Dịch!

Sau khi biết được công dụng của Ngưng Hồn Dịch, Thiết Huyết biết đây là chí bảo, là thứ tốt, có thứ này, cho dù chết cũng không phải là xong.

Thiết Huyết vẫn chưa biết Chung Sơn đã xuống âm phủ, nếu không đối với Đại Tranh Hoàng triều càng thêm trung quân.

Một năm qua, dương gian vẫn không gì thay đổi, Đại Tranh Hoàng triều giấu tài.

Âm phủ, thời gian một năm, dựa vào trí tuệ cường đại của Chung Sơn, cộng thêm ba người tài ba bên cạnh, Chung Sơn thuận lợi trở thành Thành chủ Xương Thành.

Chỉ 1 năm trời.

Người khác cảm thấy khó tin nhưng mà đám người Chung Sơn thì đây là chuyện đương nhiên.

Xương Thành, trong phủ Thành chủ.

Chung Sơn cùng những người khác khánh công, sau yến tịch tiễn tất cả tân khác, lại lần nữa cùng năm người đến từ dương gian tề tụ.

- Bệ hạ, đánh hạ Xương Thành, xem như một nơi căn cứ.

Lâm Khiếu cười nói.

- Không, còn chưa đủ, trẫm muốn toàn bộ Đại Hiến Hoàng triều!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Đại Hiến Hoàng triều? Bệ hạ muốn xuất binh?


Thi tiên sinh nhíu mày hỏi.

- Xuất binh?

Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Thi tiên sinh.

- Không xuất binh, làm sao có thể đánh hạ Đại Hiến 32 thành?

- Tòa thành này của chúng ta, cũng chỉ xem như thuộc về Đại Hiến Hoàng triều, một nơi yếu nhược, nếu muốn xuất binh đánh hạ 32 thành có chút khó, hơn nữa, chúng ta vừa tới mới một năm, cơ sở không sâu, người nguyện ý khởi bình cùng ta không nhiều. Khó a!

Thi tiên sinh lắc đầu nói.

- Ta đi hoàng cung, đem hoàng thất Đại Hiến giết sạch sẽ, không phải được sao?

Sát Phá rất thô lỗ nói.

Nghe lời này của Sát Phá, mọi người không khỏi trợn tròn mắt lên.

- Giết hoàng thất, đúng là vô bổ, việc này chỉ khiến cho những thành trì khác nội chiến hoặc là đầu nhập vào Hoàng triều khác. Vậy càng thêm phiền toái.

Lâm Khiếu giải thích với Sát Phá.

- Chẳng lẽ phải đánh hạ từng thành từng thành một? Chỉ bằng vào chúng ta, khẳng định không được.

Tiên Tiên nhíu mày nói.

- Khó, ta có một ít pháp thuật, ở dương gian vô cùng thần bí, dọa sợ vô số người, nhưng mà âm phủ lại không còn thần bí. Mà bây giờ mấu chốt chính là chúng ta cơ sở không bền, mới một năm, cơ sở quá yếu, rất khó kêu gọi thiên hạ!

Thi tiên sinh nhíu mày nói.

- Lâm Khiếu, ngươi thấy thế nào?

Chung Sơn nhìn về phía Lâm Khiếu nói.

- Thần nguyện ý lãnh binh, đánh hạ Đại Hiến Hoàng triều, từ trong cọ sát, chậm rãi như tằm ăn rỗi lan tới toàn bộ Đại Hiến Hoàng triều.

Lâm Khiếu lập tức chờ lệnh nói.

Nhìn Lâm Khiếu, Chung Sơn lắc đầu.

- Năng lực lãnh binh của ngươi, ta hoàn toàn tin tưởng, đánh hạ Đại Hiến Hoàng triều cũng có thể, chỉ là, phải trả giá quá lớn, hao tài tốn của, máu chảy thành sông, hao phí thời gian quá dài, thậm chí chúng ta còn bị đủ loại ám sát.

Chung Sơn lắc đầu nói.

- Thần không sợ!

Lâm Khiếu vững tin nói.

- Ta biết ngươi không sợ, trí tuệ của ngươi cũng rất cao, nhưng lại dễ chịu thiệt, đối với phân tích đại thế thiên hạ, ngươi không bằng Dịch Diễn và Thủy Kính.

Chung Sơn nói.

Lâm Khiếu mặt nhăn mày nhíu nói:

- Vậy bệ hạ chuẩn bị làm thế nào.

Chung Sơn muốn mượn Dịch Diễn và Thủy Kính đả kích Lâm Khiếu, đồng thời chuẩn bị dạy Lâm Khiếu vài thứ.

- Muốn trở thành một tuyệt thế Thống soái, trừ lĩnh quân liệu sự như thần, thần cơ diệu toán ra, còn phải hiểu được chính trị.

Chung Sơn nói.

- Ách?

- Lần chiến dịch này, ngươi tỉ mỉ phân tích, ta tiếp tục truyền cho ngươi làm cách nào nắm giữ thiên hạ đại thế, muốn bỏ ra ít nhất mà nhận được hồi báo lớn nhất, đánh hạ Đại Hiến Hoàng triều, đó mới là kỳ chiêu.

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Cái gì kỳ chiêu?

Lâm Khiếu hỏi.

- Bắt thiên tử lệnh chư hầu!

Chung Sơn trầm giọng nói.

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui