Trường Sinh Bất Tử

Thiên Lang Đảo, Khâm Thiên Giám, trong Quan Tinh Lâu.

Nê Bồ Tát đang xem một ít ghi chép hoàng triều cổ xưa, nhíu mày suy tư.

- Nê Bồ Tát...................

Bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một tiếng gọi gấp gáp. Nê Bồ Tát ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đây, đây là tiếng của bệ ha? Nhưng sao lại gấp gáp như vậy? Sao lại thế này? Nê Bồ Tát cho tới bây giờ chưa thấy qua Chung Sơn kích động như thế, đúng, chính là kích động, hàm dưỡng của Chung Sơn, Nê Bồ Tát vô cùng rõ ràng, thiên hạ này căn bản không có sự việc gì có thể khiến hắn kích động như thế.

Nhưng mà đây rõ ràng là thanh âm của bệ hạ.

Nê Bồ Tát biết, khẳng định đã xảy ra đại sự.

Khí tức toàn thân bùng nổ, vùa mới chuẩn bị bay ra, từ xa Chung Sơn đã cảm nhận được khí tức Nê Bồ Tát, thân hình nhoáng lên một cái, lưu lại một bóng mờ, nhằm phía Tuyên Kinh phía bắc Quan Tinh Lâu bay tới.

Nê Bồ Tát mới vừa mới tới cửa đại điện, liền nhìn thấy Chung Sơn bay lại.

Chung Sơn hai mắt đỏ máu, kích động, sợ hãi, lo lắng.

Nê Bồ Tát chưa từng thấy Chung Sơn như vậy, rốt cuộc là chuyện gì, rốt cuộc sao lại thế này?

- Anh Lan tự bạo Nguyên Anh, nàng sắp chết, có biện pháp nào cứu không?

Chung Sơn bay tới gần, lập tức kêu lên với Nê Bồ Tát!

Anh Lan tự bạo Nguyên Anh? Nê Bồ Tát nhất thời không kịp phản ứng. Người đâu?

- Mau! Có biện pháp nào cứu không?

Chung Sơn lại lần nữa gầm rú.

Bị Chung Sơn rống lên, Nê Bồ Tát lập tức tỉnh táo lại.

- Tự bạo Nguyên Anh? Đã bao lâu?

Nê Bồ Tát hỏi.

- Nửa nén hương!

Chung Sơn nói.

Nửa nén hương? Nê Bồ Tát nhướng mày.

Chung Sơn nhìn thấy biểu tình Nê Bồ Tát, biết là không xong.

- Không cứu được, Anh Lan phải chết không thể nghi ngờ!


Nê Bồ Tát lắc đầu nói.

- Chết?

Chung Sơn trợn tròn mắt nhìn Nê Bồ Tát, trong mắt tràn ngập sát khí.

Nhận thấy sát khí mãnh liệt từ Chung Sơn, mặc dù tu phong thuỷ thường xuyên tiếp xúc với sát khi, trong lòng Nê Bồ Tát cũng không khỏi run lên.

- Bệ hạ, bây giờ quan trọng không phải cứu Anh Lan Tướng quân!

Nê Bồ Tát lập tức nói.

- Cái gì?

Chung Sơn trợn trùng mắt, một cỗ tức giận lập tức hướng về Nê Bồ Tát.

Quan trọng không phải cứu Anh Lan Tướng quân? Bây giờ quan trọng nhất không phải là cứu Anh Lan.

Bị Chung Sơn trợn trừng mắt nhìn mình, Nê Bồ Tát càng ngày càng cảm nhận được cỗ khí thế cường đại từ Chung Sơn, một loại khí thế cường đại hung hăng ép tới chính mình, ngay sau đó giống như lôi đình vạn quân công kích, trên trán Nê Bồ Tát chảy mồ hôi lạnh, đây, đây vẫn là Hoàng Cực Cảnh sao? Cổ hoàng uy này cho dù Phật Đà cũng không gây ra cho mình cảm giác mãnh liệt như vậy.

Tuy nhiên, lời đã nói ra, Nê Bồ Tát vẫn kiên trì tiếp tục giải thích.

- Bệ hạ, đúng là cứu không được, bây giờ quan trọng nhất là bảo trụ hồn phách Anh Lan Tướng quân, giả sử trở thành quỷ hồn, không đến mức hồn phi phách tán, hóa thành vô hình.

Nê Bồ Tát gian nan nói.

Nghe Nê Bồ Tát giải thích, vẻ mặt Chung Sơn trở nên vô cùng cô đơn.

- Thật sự không cứu được sao?

Chung Sơn lại lần nữa hỏi.

Nê Bồ Tát lắc đầu. Ít nhất Nê Bồ Tát không có cách nào.

Trầm mặc một hồi, Chung Sơn rốt cục tiếp nhận sự việc khó chấp nhận này. Đồng thời cũng biết bây giờ phải biết tranh thủ thời gian, không còn kịp nữa rồi, phải nhanh, nhất định phải bảo trụ hồn phách Anh Lan.

Hồn phách con người bình thường chỉ có tỷ lệ 1/100 cơ hội trở thành quỷ hồn tiến vào Âm phủ, 99% khác sẽ hóa thành năng lượng thiên địa, cứ như vậy tiêu tán.

Anh Lan tuyệt đối không thể hồn phi phách tán, ít nhất cũng phải trở thành quỷ hồn, chờ về sau này mình trở thành đại năng trọng tố thân thể cho Anh Lan.

- Vậy phải làm sao?

Chung Sơn lập tức truy hỏi.

- Anh Lan đang ở đâu?


Nê Bồ Tát hỏi.

- Chiến trường!

- Vừa mới chết rất nhiều người sao?

Nê Bồ Tát hỏi.

- Đúng! Tử thi đầy đất!

Chung Sơn nói.

- Vậy là tốt rồi, bố trí hối âm tụ hồn đại trận. Thu âm khí giúp Anh Lan!

Nê Bồ Tát cũng nhanh nhảu nói.

Đồng thời, Nê Bồ Tát dùng cách nhanh nhất ngưng thành một cái đại trận. Dạy Chung Sơn phải làm thế nào.

Thần Châu đại địa.

Ảnh thân Chung Sơn ôm Anh Lan. Sát Phá Lang Vương mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm Hàn Cực Quang.

Chung Sơn ôm Anh Lan, tay vung lên, mặt đất dưới chân lập tức bị ép tới, đồng thời trở nên cực kỳ bằng phẳng, hơi phất tay, trên mặt đất bằng phẳng, lập tức xuất hiện lượng lớn phù văn.

Như một Tế đàn, nhìn qua vô cùng tà dị.

Tế Đàn vừa hình thành, bỗng nhiên sinh ra một lực hút, một lượng lớn thi huyết từ bốn phương tám hướng ồ ồ chảy tới chỗ rãnh Tế Đàn, ngay lập tức, toàn bộ Tế Đàn tràn ngập một cỗ sát khí màu đỏ.

Một cỗ khí tức cực kỳ tà ác tràn ngập trung ương chiến trường.

Đồng tử Hàn Cực Quang co rụt lại nhìn chằm chằm Chung Sơn, Sát Phá Lang Vương cũng kinh ngạc nhìn Chung Sơn.

- Đây là?

Sát Phá Lang Vương kinh ngạc nói.

Chung Sơn không để ý tới hai người. Mà đặt Anh Lan ở trung tâm Tế đàn.

- Lan nhi, cô gia không bảo hộ được ngươi!

Chung Sơn lão lệ tung hoành nói.

Nhìn thấy Chung Sơn rơi lệ, Anh Lan cũng lộ ra nụ cười hiếm có, lấy tay lau lau hai má Chung Sơn.


Giờ khắc này, Chung Sơn không ngăn cản, bởi vì Chung Sơn biết Anh Lan sẽ chết.

Một bàn tay Anh Lan vuốt ve gương mặt Chung Sơn, lau nước mắt cho hắn.

Hàn Cực Quang nhìn chằm chằm Anh Lan, Ngụy Anh Lan tự bạo Nguyên Anh, Hàn Cực Quang rất rõ ràng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù tiên nhân tới đây cũng chưa chắc có thể cứu được, Chung Sơn đang làm cái gì đây? Chẳng lẽ còn cứu được Ngụy Anh Lan?

Hơi lật tay một cái, Chung Sơn lấy ra một tấm khăn lụa hình vuông. Khăn lụa tối đen như mực, mơ hồ tản ra hắc khí, màu đen trên khăn tay giống như vực sâu vô tận, liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối, vô cùng hư ảo, mà ở trên chiếc khăn tay này chỉ vẻn vẹn có hai chữ màu xanh, đỏ.

Thập Điện!

Nhìn thấy Thập Điện trong tay Chung Sơn, trong lòng Hàn Cực Quang và Sát Phá Lang Vương cũng không khỏi nhảy dựng lên.

Thật là âm khí, thật là tà âm khí! Đây, đây là vật gì?

- Lan nhi, không bảo hộ được ngươi, là ta sai, bây giờ, đây là thứ duy nhất ta có thể cho ngươi. Hy vọng nó có thể mang đến lực lượng cường đại khi ngươi trở thành quỷ hồn.

Chung Sơn lão lệ tung hoành đem Thập Điện đặt vào tay Anh Lan.

Tấm khăn Thập Điện này là do nữ quỷ Như Yên đưa cho Chung Sơn, vật này là dùng để tìm lại trượng phu ngàn năm Tiêu Băng Ỷ, nữ quỷ Như Yên ngàn năm chờ đợi. Trước khi trở về âm phủ đưa cho Chung Sơn, mà kiện bảo bối này ngay cả Như Yên cũng không biết là cái gì.

Thập Điện!

Anh Lan vô cùng suy yếu nắm lấy Thập Điện. Tay kia thì vuốt hai má Chung Sơn.

Trên Tế Đàn, vô số khí tức màu máu không ngừng đi vào thân thể Anh Lan, cùng với đó, vô số năng lượng màu xanh biếc cũng chìm vào trong người nàng.

Vô tận tử khí, vô tận sát khí, không ngừng tràn vào người nàng. Vẻn vẹn chỉ một chút công phu, toàn bộ thân thể Anh Lan đều biến thành màu xanh biếc, nhìn qua vô cùng âm trầm, mà Chung Sơn ôm Anh Lan cũng cảm thấy thân thể Anh Lan lạnh như băng, lạnh tới tận xương tủy.

Trên chiến trường, người chết tới mấy chục vạn, phần lớn đều hồn phi phách tán, sắp hóa thành năng lượng tiêu tán trong thiên địa, mà tác dụng của Tế Đan chính là gom những năng lượng cực âm này chiết xuất, sau đó tiếp tục áp súc rót vào trong cơ thể Anh Lan, ngưng trụ hồn phách Anh Lan, không cho nàng hồn phi phách tán, có thể bình yên tiến vào âm phủ. Đủ tư cách trở thành một quỷ hồn.

Nhìn toàn thân Anh Lan biến thành màu xanh biếc, khuôn mặt Chung Sơn càng thêm thống khổ.

Nhìn Anh Lan ngả vào lòng mình, chứng kiến nàng chậm rãi ra đi, khiến cho Chung Sơn phảng phất trở lại hơn 100 năm trước, khoảnh khắc người vợ Quỳ Nhi của hắn tử vong, chính hắn cũng bất lực!

Thống khổ, trong lòng Chung Sơn tràn ngập thống khổ!

- Cô gia!

Thân thể Anh Lan nhẹ nhàng run lên. Giống như bị âm khí làm cho đóng băng lại vậy. Nói chuyện cũng rất khó khăn.

- Ta đây!

Chung Sơn ôm chặt Anh Lan, nhìn vẻ mặt thống khổ của Anh Lan, trong lòng Chung Sơn đau như dao cắt.

- Lan nhi phải đi, có thể hôn ta một cái không?

Ánh mắt Anh Lan hiện lên một tia tử khí.

Anh Lan chờ đợi nhìn chằm chằm Chung Sơn, Chung Sơn cũng nhìn Anh Lan, giờ khắc này, Chung Sơn rốt cục biết tâm tình của Anh Lan.

- Cô gia ta đây, Anh Lan ngươi có coi trọng ai không? Cô gia sẽ cầu hôn cho ngươi, nếu như hắn không muốn, ta liền cướp rể cho ngươi.


- Không có, không có, nam nhân của ta nhất định phải vượt qua cô gia mới được, nếu không, cả đời Anh Lan không lấy chồng.

...... Một màn đối thoại lúc trước hiện lên trong đầu.

Nhìn Anh Lan, Chung Sơn làm sao không nhận ra, nhưng Anh Lan sắp chết, vậy thì đáp ứng nàng đi.

Hai chân Anh Lan lập tức bị tử khí tấn công biến thành thiên địa chân khí. Chậm rãi biến mất.

Dưới chân không ngừng tiêu biến, đây là do vô tận âm khí tạo thành, nhưng mà cam đoan trở thành quỷ hồn, thân thể không thể tan biến.

Anh Lan dường như không hề cảm thấy đau đớn từ dưới chân truyền lại, nhìn Chung Sơn, ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng, tràn ngập hy vọng.

Một màn này, khiến Chung Sơn không khỏi nghĩ tới người vợ Quỳ Nhi, trước, trước khi chết chẳng phải nàng cũng như vậy sao?

Quỳ Nhi, lão gia xin lỗi ngươi, không bảo vệ tốt Lan nhi!

Nước mắt Chung Sơn không ngừng chảy xuống, trong lòng tràn ngập cảm giác bi thương. Tâm tình cũng trở nên cực kỳ tiêu túy.

Quỳ Nhi, lão gia rất xin lỗi ngươi! Lão gia không thể bảo hộ ngươi!

Dần dần, dung mạo Anh Lan trong lòng hắn không ngờ biến thành bộ dáng Quỳ Nhi, Chung Sơn nhìn Quỳ Nhi trước mặt mà ngây ngốc!

- Có thể hôn ta một cái không?

Quỳ Nhi lại lần nữa kêu lên.

Chung Sơn lão lệ tung hoành, trong lòng vô cùng thê lương. Nhìn trước mắt Quỳ Nhi, chậm rãi cúi đầu xuống.

Khóe miệng hôn mạnh lên môi băng của Quỳ Nhi.

Nửa người dưới của Anh Lan bị âm khí tấn công không còn, hóa thành năng lượng.

Phần dưới biến mất, nhưng vẫn lan tới phần trên, Anh Lan đã chết, nhưng mà trong khoảnh khắc cuối cùng, nàng nở nụ cười. Anh Lan có được thứ nàng muốn cho dù chỉ giây phút cuối cùng, hai môi đã không tri giác nhưng nàng cũng mãn nguyện.

Anh Lan không chút tiếc nuối, nụ cười chậm rãi biến mất.

Từ từ, tay, thân, đầu, toàn bộ biến mất, toàn bộ bị âm khí tiêu hủy, cái gì cũng không còn.

Anh Lan đã chết, hoàn toàn triệt để chết, chết không toàn thây, chết không toàn thây! Trong lòng Chung Sơn có một cỗ ấm ức đè nén, khiến cho hắn đầu óc đều trở nên hỗn loạn. Hai tay trống trơn.

- Rống...................

Chung Sơn ngửa đầu lên trời rống dài một tiếng.

Cùng với tiếng rống khủng bố, thẩn thể Chung Sơn lập tức bắn ra vô tận hắc khí, một loại lệ khí, một loại lệ khí thuần túy nhất, Anh Lan chết rồi, khiến cho lệ khí trở nên vô cùng vô tận. Hốc mắt Chung Sơn đột nhiên tản ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Hình như bị thúc dục, Luân Hồi Chi Mâu đột nhiên bị bản thân lệ khí mở ra.

Ánh sáng xanh đối diện với bầu trời xanh thẳm, vô cùng vô tận lệ khí trong cơ thể lao ra bắn lên trời xanh hóa thành một ánh mắt màu đen khổng lồ, vẻn vẹn chỉ một liếc mắt cũng có thể cảm nhận được khí tức tà ác do ánh mắt đen này mang đến.

Vô tận tà ác, thiên địa biến sắc, mây đen che phủ bầu trời nhanh chóng bao phủ khoảng không chiến trường. Thiên biến!

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui