- Vậy ngươi nói xem, nhược điểm của Chung Sơn là gì?
Hàn Cực Quang nhìn về phía Vong Trần hỏi.
- Ngụy Anh Lan!
Vong Trần nói với giọng khàn khàn.
- Ngụy Anh Lan?
Trong mắt Hàn Cực Quang hiện lên vẻ chế giễu.
- Đúng là Ngụy Anh Lan! Ngài cũng biết Ngụy Anh Lan là người thế nào với Chung Sơn chứ?
Vong Trần nói.
- Hả? Hay là còn có quan hệ gì hay sao?
Hàn Cực Quang nhìn chằm chằm Vong Trần hỏi.
- Nàng ta là cháu gái của Chung Sơn! Trên đời này, là một nữ nhân Chung Sơn quan tâm nhất, cũng là nhược điểm lớn nhất của Chung Sơn!
Vong Trần nói.
- À?
Vẻ chế giễu trên mặt Hàn Cực Quang dần dần trở nên ngưng trọng.
- Những lời Vong Trần nói đều là sự thật! Tin hay không là do ngài! Tuy nhiên nếu ngài chần chừ bỏ qua cơ hội, hối hận chính là ngài!
Vong Trần khàn khàn nói.
- Hối hận? Ta có gì hối hận?
Hàn Cực Quang nói.
- Đánh hạ xong Khu vực hỗn loạn, đánh hạ kế tiếp chính là Đại Quang Hoàng triều ngài! Ta nghĩ tốc độ trưởng thành của Chung Sơn, hẳn trong lòng ngài có biết!
Vong Trần trầm giọng nói.
Hình như Hàn Cực Quang bị nói trúng chỗ đau, ánh mắt Hàn Cực Quang trở nên biến đổi không ngừng.
- Đại ca! Ta có thể dùng tính mệnh cam đoan, lời nói của Vong Trần tuyệt không giả!
Hàn Sấm ở bên cạnh xen vào nói.
- Ngươi... Hừ!
Hàn Cực Quang hừ một tiếng, trong mắt lộ ra một tia khinh thường.
Hàn Sấm tự kiếm mất mặt, trên mặt lộ vẻ khó chịu.
Hàn Cực Quang lại lần nữa nhìn về phía Vong Trần.
- Ngươi có bằng chứng gì không?
Hàn Cực Quang nhìn chằm chằm Vong Trần hỏi.
- Bằng chứng ư? Thật không dễ tìm! Tuy nhiên, tin tức này tuyệt đối là thật, thậm chí ta có thể chỉ ra hang ổ của Chung Sơn, ngài phái người đi điều tra đi!
Vong Trần nói.
Hàn Cực Quang nhìn chằm chằm Vong Trần, trong lòng không ngừng cân nhắc, Vong Trần? Vong Trần rốt cuộc là ai, như thế nào cảm giác dường như hắn rất hiểu biết về Chung Sơn?
- Về phần biết nhược điểm của Chung Sơn, ta nghĩ sau này, không cần ta nói, ngài cũng sẽ biết rõ!
Vong Trần nói tiếp.
- Vậy thỉnh tiên sinh tạm thời ngụ lại đây, để ta nghĩ lại xem!
Hàn Cực Quang vẫn chưa tỏ thái độ ngay.
Vong Trần gật gật đầu.
- Đại ca!
Hàn Sấm dường như còn muốn nói gì.
- Ngươi cũng đi xuống đi!
Hàn Cực Quang nói.
Trong thư phòng chỉ còn lại có cha con Hàn Cực Quang, Hàn Sấm và Vong Trần được một lão thái giám dẫn ra ngoài thư phòng, hướng dẫn đi tới chỗ ngụ lại trong hoàng cung.
Vừa đi ra, trên mặt Hàn Sấm liền lộ vẻ khinh thường. Xem theo đó, liền thấy rõ hắn cũng không phải tôn kính vị ca ca này lắm.
- Nhị vị! Chính là ngụ ở nơi này!
Lão thái giám chỉ vào một tòa viện.
- Bảo mọi người lui hết đi!
Hàn Sấm lệnh.
Rất nhanh, một tòa viện thật lớn chỉ còn lại có hai người Hàn Sấm và Vong Trần.
- Vong Trần! Ngươi nói xem chủ nhân muốn chúng ta tới làm gì? Trực tiếp giết chết Chung Sơn là xong, phí công khổ tâm như vậy làm gì!
Hàn Sấm một bộ dáng khó chịu nói.
- Nghe lệnh làm việc! Ngươi...
Vong Trần mới nói được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại nhìn về hướng bắc.
- Chuyện gì vậy?
Hàn Sấm ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi ở trong này, ta có chút việc!
Vong Trần nói.
- Chuyện gì?
- Chờ ta trở lại!
Vong Trần đạp bước bay ra ngoài.
Nhìn theo bóng Vong Trần bay đi, trong mắt Hàn Sấm lóe lên vẻ ác liệt.
Vong Trần bay ra ngoài triều đô Đại Quang Hoàng triều, bay đến một chỗ núi rừng phi thường hẻo lánh.
Hai đỉnh ngọn núi cách rất gần nhau.
Vong Trần một thân áo bào tím đứng trên một đỉnh núi, mà trên đỉnh núi cách đó không xa cũng đứng một người mặc áo bào đen, toàn thân đều giấu mình trong áo bào đen.
- Ngươi là Chung Huyền?
Vong Trần không xác định hỏi.
- Chung Thập Cửu! Đã lâu không gặp!
Hắc bào nhân hờ hững nói.
- Ta không gọi là Chung Thập Cửu, Chung Thập Cửu đã chết! Ta tên là Vong Trần!
Vong Trần lạnh giọng nói. Tuy nhiên, giờ phút này giọng nói của Vong Trần đã không còn khàn khàn, dường như giọng khàn khàn trước đó là cố tình giả vờ.
- Vong Trần? Hồng trần biết bao nhiêu việc, ngươi thật sự có thể quên hết được sao? Đổi một cái tên, đã nghĩ quên đi à?
Chung Huyền trào phúng nói.
- Hừ! Không phải ngươi cũng giống như ta, ẩn núp trong áo bào không để người nhận ra!
Vong Trần nói không mảy may nhường một bước.
- Không nhận ra người, dù sao cũng tốt hơn so với ngươi vong bản!
Chung Huyền lạnh lùng nói.
- Hừ!
Vong Trần hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi làm thế nào tìm được ta?
Vong Trần lại lần nữa lạnh lùng hỏi.
- Tìm được ngươi à? Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm! Thập Cửu! Tốt nhất ngươi không nên làm ra chuyện ngỗ nghịch! Nếu không, ta nhất định không buông tha cho ngươi!
Chung Huyền nói, trong giọng điệu lộ rõ ý âm hàn.
- Không buông tha ta? Ngươi tưởng ngươi là ai? Là nghĩa phụ đại nhân ư? Nghĩa phụ đại nhân đã sớm không nhận ngươi. Hiện tại giả mù sa mưa tận hiếu? Ha ha ha...
Vong Trần chế giễu.
Chung Huyền trầm mặc một hồi, cũng không phản bác.
- Hừ! Nếu hôm nay gặp mặt, vậy ngươi cũng lưu lại đi!
Vong Trần bỗng nhiên nói.
Tiếp đó, quanh thân Vong Trần chợt bắn ra đại lượng ánh sáng màu tím, phi thân bay lên đánh tới phía Chung Huyền.
Chung Huyền tung ra một chưởng, hai người chưởng đối chưởng, va chạm mạnh vào nhau.
“Ầm...”
Hai người đối chưởng, lập tức đánh ra vô số năng lượng. Vong Trần bị Chung Huyền đánh một chưởng bức bay trở về ngọn núi lúc đầu.
“Ầm... Ầm...”
Hai tiếng nổ vang, đỉnh núi dưới chân hai người ầm ầm vỡ vụn.
Hình như hai người cân sức ngang tài.
- Thập Cửu! Hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt!
Chung Huyền lưu lại một câu lạnh nhạt, xoay người bay đi.
Vong Trần cũng không truy kích, mà nhìn theo hướng Chung Huyền rời đi, trầm mặc một hồi thật lâu. Tiếp đó mới quay đầu bay trở về Đại Quang Hoàng triều!
- - - - - - - - - - -
Trong Quảng Lăng Thành, Chung Sơn và Thiên U cùng xem tin tức các nơi báo về.
Lại trôi qua gần nửa năm, lần này sáu lộ quân đoàn gần như đã đến giai đoạn kết thúc! Không, là giai đoạn sau cùng đối với Hoàng triều. Sáu đại quân đoàn, đã dọn dẹp sạch tất cả Vương triều ở khu vực hỗn loạn, hiện tại chỉ còn lại có tám đại Hoàng triều.
Mà trong đó, với Anh Lan chiến đấu tấn công mãnh liệt nhất: các lộ quân đoàn khác vừa mới đến biên giới các đại Hoàng triều, thì phần Anh Lan đã đánh tới triều đô của Đại Tôn Hoàng triều rồi.
Một trận chiến cuối cùng!
Nhìn tin tức đầu tiên, Chung Sơn cười hài lòng.
Anh Lan đúng là rất cậy mạnh. Tuy nhiên chung quy là đến lúc kết thúc cuối cùng rồi.
Ngẫm nghĩ một hồi, Chung Sơn nhìn vào tin báo tiếp theo.
Cầm lấy phong thư, Chung Sơn nhìn xem bỗng nhiên đồng tử co rụt lại.
“Phù!”
Chung Sơn đứng bật dậy. Hiển nhiên nhìn thấy chuyện khác, Chung Sơn kinh ngạc.
- Chuyện gì vậy?
Thiên U hỏi.
Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu, đưa văn thư trong tay cho Thiên U, cả người đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
- Đại Quang Hoàng triều bí mật điều động quân đoàn xuống phía nam?
Thiên U đọc văn thư xong, kinh ngạc nói.
- Không phải vậy chứ? Hàn Cực Quang không nên như vậy lỗ mãng!
Chung Sơn nhăn mày thành chữ “Xuyên” (川).
- Hàn Băng quân? Hàn Băng quân của Đại Quang Hoàng triều?
Thiên U kinh ngạc kêu lên.
- Khẳng định chính nó!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Anh Lan hẳn là không ra khu vực hỗn loạn chứ!
Thiên U lo lắng nói.
- Ở tình hình chung, hẳn là không đi! Dù vậy phải viết một phong thư cường điệu một chút, để nàng nhất định không cần ra khu vực hỗn loạn!
Chung Sơn ngẫm nghĩ, rồi lập tức cầm bút lên viết.
Ba ngày sau, Chung Sơn ngồi chơi cờ với Thiên U ở lương đình.
- Mấy ngày nay sao thấy huynh luôn thấp thỏm lo âu vậy?
Thiên U có chút lo lắng nói.
Quân cờ trong tay Chung Sơn dừng lại nửa chừng.
Không phải nơi này, là bản thể, bản thể có dự cảm không tốt, tuy rằng Hồng Loan Phấn Liên chưa có biến hóa, nhưng dự cảm không tốt cũng càng ngày càng mãnh liệt.
“Phù!”
Chung Sơn bỗng nhiên đứng bật dậy.
- Chuyện gì vậy?
Thiên U hỏi.
- Không được, ta phải đi tới chỗ Anh Lan nơi đó! Hết thảy đều lộ ra không tầm thường!
Chung Sơn bỗng nhiên nói.
- Ái chà, huynh đi ngay à?
Thiên U nghi hoặc nói.
- Không sai! Ta đi ngay, nơi này giao cho muội!
Chung Sơn trịnh trọng nhìn về phía Thiên U.
Tuy rằng nhìn thấy Chung Sơn quan tâm tới Anh Lan như thế, Thiên U có hơi ghen tương, nhưng dù sao nhận biết đây là việc quan trọng, nên gật gật đầu nói:
- Ừm!
Dặn dò sơ qua một chút, Chung Sơn rất nhanh bay ra Quảng Lăng Thành, hướng về phương bắc Đại Tôn Hoàng triều.
“Mau, mau, mau!”
Chung Sơn có dự cảm rất không tốt! Nhưng không thể xác định, chỉ có thể rất nhanh bay tới.
Đại Tôn Hoàng triều, một trong tám đại Hoàng triều ở khu vực hỗn loạn, phi thường cường đại, nội tình cũng rất thâm hậu, thế nhưng cuối cùng vẫn bại dưới tay Anh Lan. Tuy rằng chết đi 200 vạn người hết gần một nửa trận cơ của Bát Môn Kim Tỏa trận, chỉ còn lại có 100 vạn người, nhưng cuối cùng cũng huỷ diệt Đại Tôn Hoàng triều.
Ngay khoảnh khắc Đại Tôn Hoàng triều sụp đổ, vô tận số mệnh cuối cùng cũng hội tụ về Đại Tranh Hoàng triều chỗ Thiên Lang Đảo.
Đại Tranh Hoàng triều trở nên càng thêm phồn vinh hưng thịnh.
Vốn lúc này, Anh Lan chiến ý ngang trời, chuẩn bị đánh chiếm một Hoàng triều khác ở gần bên, nhưng bỗng nhiên một vài tin tức quấy rầy kế hoạch của Anh Lan.
Hàn Băng quân xuống phía nam?
Còn có hai phong thư! Hai phong thư này Anh Lan vừa nhìn thấy lập tức ngừng tay hết thảy.
Là thư của hai vị bá bá, tam bá và thập cửu bá. Hai người Anh Lan rất thống hận.
Chính là bọn họ lúc trước phản bội cô gia gia, không ngờ lúc này tất cả đều gửi thư tới? Mà lại cùng một lúc xuất hiện?
Hai phong thư Anh Lan đều xem qua, trong thư của Chung Thập Cửu, là một ít lời nói mang tính mê hoặc, đồng thời dẫn lên lửa giận trong lòng Anh Lan: mục đích chỉ có một là muốn thu hút Anh Lan ra khu vực hỗn loạn, đi tới Đại Quang Hoàng triều.
Mà trong thư của Chung Huyền thì lại hoàn toàn trái ngược: bảo Anh Lan không nên ra khu vực hỗn loạn. Ngàn vạn lần không cần đi ra ngoài.
Hai phong thư hoàn toàn tương phản đặt ở trước mặt Anh Lan. Anh Lan ngoại trừ cười lạnh chính là cười lạnh.
Hai người nếu đã rời bỏ Chung gia, cần gì phải bày ra tư thái trưởng bối? Một mặt, Anh Lan truyền tin trở về cho Chung Sơn, mặt khác thì lại trầm tư suy nghĩ cẩn thận.
Mà giờ khắc này, Hàn Băng quân đã đến biên cảnh khu vực hỗn loạn.
- Toàn quân! Tiến lên phía bắc nghênh địch!
Theo Anh Lan ra lệnh một tiếng. Quân đội vừa mới đánh bại Đại Tôn Hoàng triều, lại lần nữa tiến quân đón Hàn Băng quân.
Mười ngày sau, Dịch Diễn và Lâm Khiếu đều nhận được tin tức của Anh Lan truyền đến.
- Sao lại thế này? Anh Lan sao lại tiến quân lên phía bắc?
Dịch Diễn kinh ngạc nhìn văn thư trong tay.
- Thiết Huyết, rút quân công thành về, lập tức dẫn quân đi tới tây bắc!
Dịch Diễn lập tức nhìn ra không tầm thường, một lần nữa điều động bố trí quân.
- Nhưng, tiên sinh! Chúng ta thắng lợi ngay trước mắt mà! Bây giờ rút quân không phải rất đáng tiếc sao?
Thiết Huyết trên mặt đầy tiếc nuối nói.
- Bảo ngươi mau thì mau đi, ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy!
Dịch Diễn trừng mắt nói.
Đồng dạng, sau khi Lâm Khiếu nhận được tin tức của Anh Lan, toàn quân rất nhanh buông bỏ công thành, hoả tốc rút quân đi trợ giúp Anh Lan.
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...