Trường Sinh Bất Tử


Trải qua gần một năm rưỡi xuất binh, một đường 12 đại Vương triều đã bị Anh Lan dọn dẹp toàn bộ.

Bát Môn Kim Tỏa trận quá cường đại cũng chấn nhiếp Hoàng triều ở chung quanh.

Đương nhiên, nói đến chấn khiếp thiên hạ cũng hơi quá đáng, bởi vì mấy năm này đối mặt cũng chỉ là Vương triều cấp thấp mà thôi, so với Đại Ly Thiên triều, Bát Môn Kim Tỏa trận trong tay Thái sư còn kém rất nhiều.

Chung quy, Bát Môn Kim Tỏa trận đẩy ngã biên giới Đại Tôn Hoàng triều, đại quân tạm thời ngừng lại.

Trong đại doanh trung quân, Anh Lan mặc một thân nhung trang, nhìn qua phi thường oai hùng; trước mặt đặt một tấm bản đồ thật lớn, đúng là bản đồ ảnh thu nhỏ của Đại Tôn Hoàng triều. Đúng là định lập tức đối mặt với Đại Tôn Hoàng triều.

Anh Lan biết mức độ cường đại của Đại Tôn Hoàng triều, còn cường đại hơn so với 12 Vương triều lúc trước cộng hết lại. Chiến tranh kế tiếp nhất định sẽ nhận được sức chống cự trước nay chưa có. Bởi vậy cần trù tính cẩn thận một phen, xác định lộ tuyến đánh chiếm mới được.

Phía sau Anh Lan, đứng mấy người trinh sát. Anh Lan cũng không quay đầu lại hỏi:

- Các phương tiến triển như thế nào?

- Lâm Khiếu, Dịch Diễn, Thủy Kính, còn cách Đại Tôn Hoàng triều tới hai cái Vương triều, về phần các Nguyên soái khác, đang trong tình trạng dò xét!

Một trinh sát lên tiếng trả lời.

- Lâm Khiếu, Dịch Diễn cũng không nhanh bằng ta, các Nguyên soái khác thì càng không cần phải nói!

Trên mặt Anh Lan lộ vẻ đắc ý.

- Khởi bẩm đại soái! Trước đây một đoạn thời gian xuất hiện viện quân cho Đại Tôn, hiện tại đã xuyên qua cảnh nội Đại Tôn, rất nhanh hướng tới bên ta. Nhiều nhất là một tháng, có thể đến nơi này!

Lại một trinh sát khác lên tiếng.

- Viện quân? Hừ... Đại Quang Hoàng triều? Quân đội của Hàn Cực Quang phải không? Bệ hạ nói Hàn Cực Quang không chết, Hàn Uy này mang theo 300 vạn quân rác rưởi cũng muốn nhúng chàm khu vực hỗn loạn?

Anh Lan nói, trên mặt lộ ra một tia khinh thường.

- Đại soái! Kế tiếp chúng ta làm thế nào?

Một gã Tướng quân hỏi.

- Nghỉ ngơi và hồi phục ba ngày! Ba ngày sau, theo ta đánh chiếm Đại Tôn Hoàng triều, lập đầu công cuộc chiến này!

Anh Lan trong mắt lạnh xuống.

- Dạ!

Chúng tướng lập tức ứng đáp.

Tuy Anh Lan là một nữ nhân, nhưng nữ nhân thì sao chứ? Anh Lan có thủ đoạn, chúng tướng dưới trướng đều tâm phục khẩu phục, kỷ luật nghiêm minh; ra lệnh một tiếng, tất cả 200 vạn tướng sĩ đều nguyện ý cùng sống cùng chết với Anh Lan.

- - - - - - - - - - -

Trong lều lớn, Hàn Uy Thái tử đang cầm một phong thư nhìn xem, hít vào một hơi thật sâu.


- Khá lắm Đại Tôn Hoàng đế! Kế sách tuyệt diệu!

Hàn Uy Thái tử nói mang theo một chút cảm thán.

- Thái tử! Trên thư nói gì vậy?

Một gã thuộc hạ hỏi.

- Đại quân của Ngụy Anh Lan đã tiến vào cảnh nội Đại Tôn Hoàng triều, Đại Tôn Hoàng đế hẹn ước với ta, phục kích Ngụy Anh Lan ở ngoài Lâm Quế Thành!

Hàn Uy Thái tử nói.

- Ngoài Lâm Quế Thành? Phục kích? Như thế nào phục kích?

Gã thuộc hạ hỏi.

- Chủ yếu là bọn họ phục kích, chúng ta chỉ là chặn phía sau mà thôi! Chỉ cần ngăn chặn đường lui của Ngụy Anh Lan là được!

Hàn Uy Thái tử nói.

- Chỉ là chặn phía sau ư?

- Chỉ là chặn phía sau, vừa vặn phía sau có một chỗ ẩn núp, phục chặn ở nơi đó đánh lén, hậu quân hoàn toàn không cần lo lắng!

Hàn Uy Thái tử nói.

- Nhưng thuộc hạ luôn cảm thấy có phần kỳ quái. Vì sao Đại Tôn Hoàng đế nhường ưu đãi đó cho chúng ta? Còn bọn họ thì ngay mặt chống lại Ngụy Anh Lan? Như vậy không phải bọn họ sẽ tổn thất rất nặng sao?

- Tổn thất nặng thì sao chứ? Chẳng lẽ Đại Tôn Hoàng triều nguyện ý nhường Lâm Quế Thành cho chúng ta? Đại Tôn Hoàng triều luyến tiếc Lâm Quế Thành, chỉ có thể tự mình đón đỡ Ngụy Anh Lan!

Trong mắt Hàn Uy Thái tử hiện lên một tia sáng trí tuệ, nói.

- À! Đại Tôn Hoàng triều sợ chúng ta đoạt Lâm Quế Thành, bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình làm chủ lực!

Gã thuộc hạ hình như có điều hiểu ra, gật gật đầu phụ họa.

- Chỉnh đốn ba quân, sáng sớm ngày mai khởi hành!

Hàn Uy Thái tử nói.

- Dạ!

Chúng tướng lập tức ứng tiếng.

- - - - - - - - - - -

Tại hoàng cung Đại Tôn.

Đại Tôn Hoàng đế nhìn xem tin tức truyền về từ các nơi, chúng mưu thần thân tín đứng ở trước mặt.


- Bệ hạ! Trận chiến Lâm Quế Thành, thật sự chúng ta chính là chủ lực? Để cho Hàn Uy ngăn chặn đường lui của Ngụy Anh Lan ư?

Một mưu thần mặt nhăn mày nhíu, nói.

- Có gì sao?

Đại Tôn Hoàng đế nhìn về phía mưu thần kia, hỏi.

- Hàn Uy cũng là người lòng muông dạ thú, nếu không phải có Ngụy Anh Lan, giờ phút này bọn họ đã đánh chiếm Đại Tôn Hoàng triều rồi, vì sao phải nhường cho bọn họ chiếm tiện nghi này?

Gã mưu thần có phần khó chịu nói.

- Nhường cho bọn chúng tiện nghi? Ai nói?

Đại Tôn Hoàng đế bật cười nói.

- Ái? Không phải bệ hạ để cho bọn họ cắt đứt đường lui của Ngụy Anh Lan sao?

- Ngươi cũng biết Hàn Uy lòng muông dạ thú, sao có thể cho hắn chiếm tiện nghi? Hắn muốn làm ngư ông, cũng phải nhìn xem có năng lực đó hay không?

Đại Tôn Hoàng đế nói, trong mắt đầy vẻ âm lạnh.

- Ái chà... hay là bệ hạ...

Gã mưu thần hình như nghĩ đến điều gì.

- Không sai! Ta vốn cũng không định xuất quân của triều ta, cứ để Hàn Uy với Ngụy Anh Lan chó cắn chó đi!

Đại Tôn Hoàng đế nói.

- Bệ hạ! Nhưng Lâm Quế Thành là cứ điểm của triều ta, chẳng lẽ không chặn Ngụy Anh Lan ở ngoài Lâm Quế Thành?

Gã mưu thần lo lắng nói.

- Lâm Quế Thành? Ngươi không thấy lúc này quân của Ngụy Anh Lan cường thịnh đến mức nào sao? Bảo vệ Lâm Quế Thành, tổn thất của triều ta sẽ là một con số khiến người ta sợ hãi; mà Hàn Uy lại có 300 vạn tướng sĩ như hổ rình mồi, nếu triều ta dốc hết toàn lực cố giữ Lâm Quế Thành, bất kể kết quả như thế nào, triều ta nhất định sẽ binh bại. Làm một chủ soái phải có khí phách của tráng sĩ tự đoạn cánh tay mình!

Đại Tôn Hoàng đế trầm giọng nói.

- Bệ hạ anh minh!

Chúng thần tung hô thán phục.

- - - - - - - - - - -

Mười ngày sau, ở ngoài Lâm Quế Thành.

Đại quân Ngụy Anh Lan hãm thành!


Phía sau bên phải đại quân trong một chỗ núi rừng bí mật, 300 vạn đại quân của Hàn Uy Thái tử mai phục trong đó, đào hốc ẩn thân trong núi đá, toàn quân im lặng như tờ.

Chỉ có Hàn Uy Thái tử mang theo hai tên thuộc hạ đứng ở một chỗ không bắt mắt, nhìn ra xa xa.

- Nhớ kỹ, Lâm Quế Thành vừa ra tín hiệu, quân ta liền cắt đứt đường lui của Ngụy Anh Lan!

Hàn Uy Thái tử hạ lệnh.

- Thái tử quá lo lắng rồi! Đại quân của Ngụy Anh Lan chỉ có 300 vạn, trong Lâm Quế Thành có 500 vạn quân của Đại Tôn Hoàng triều, cộng thêm chúng ta, cho dù có Bát Môn Kim Tỏa trận, Ngụy Anh Lan cũng phải chết không thể nghi ngờ!

Một tên thuộc hạ cung kính nói.

- Ừm!

Hàn Uy gật gật đầu. Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười phấn khích, hoàn toàn không biết rằng mình sớm đã bị Đại Tôn Hoàng đế bán đứng, mà còn là cái loại bán đứng giúp hắn kiếm khoản tiền lời.

Anh Lan bài binh bày trận, Bát Môn Kim Tỏa trận ở phía sau quân, trăm vạn quân ở phía trước bảo vệ trung quân, bày ra một quân trận khác hiên ngang mà đầy sát khí.

- Công thành!

Anh Lan ra lệnh một tiếng.

“Rống...”

300 vạn tướng sĩ cùng gào rống, tiếng trống trận vang dội, đại chiến bắt đầu!

Trăm vạn đại quân phía trước, lập tức xung phong về phía chỗ thành lâu Lâm Quế Thành.

“Phù...”

Trên thành lâu Lâm Quế Thành, bỗng nhiên bay lên một luồng sáng đỏ xông lên tận trời, nhuộm đỏ một mảng mây lớn.

Đồng thời, từ trên thành lâu bắn xuống hàng vạn hàng ngàn trận mưa tên.

Ở xa xa, Hàn Uy Thái tử nhìn thấy tín hiệu bay trên trời kia, trong mắt sáng ngời, lập tức vung tay lên: Phía sau vô số tướng sĩ toàn quân rời núi, xung phong thẳng tới phía sau quân Anh Lan.

Vùng núi phía sau chỗ hiểm yếu, đồng thời lại là một nơi hiểm yếu khác.

- Ha ha...

Hàn Uy cười ha hả một tràng vui sướng.

Ngụy Anh Lan nhìn lại phía sau xa xa, trong mắt không hề có chút kinh hoảng, chỉ nhìn lướt qua, ra hiệu cho tướng sĩ đề phòng phía sau, rồi không hề quan tâm nữa, nhìn tiếp về phía Lâm Quế Thành ở phía trước.

Công thành chính thức bắt đầu. Tuy ngay từ đầu có vô số mưa tên, vô số tinh kỳ, nhưng kéo dài một đoạn thời gian, những mưa tên kia lực đạo càng ngày càng yếu.

Anh Lan nhíu hai mắt lại, lập tức nhìn ra hư thật của Lâm Quế Thành.

Đúng là miệng cọp gan thỏ, Lâm Quế Thành này vốn không có bao nhiêu binh lực? Cho đến giờ cũng không dám mở ra cửa thành nghênh địch.

- Ba lộ bên phải toàn lực công thành, người còn lại phát động Bát Môn Kim Tỏa trận!

Anh Lan ra lệnh một tiếng.

- Dạ!

Chúng tướng rất nhanh chỉnh đốn quân sĩ, bắt đầu bày trận.


Ở xa xa phía sau, Hàn Uy nhìn Lâm Quế Thành, bỗng nhiên có dự cảm không ổn.

- Thái tử! Vì sao quân Lâm Quế Thành đến giờ cũng không ra khỏi thành nghênh địch?

Gã thuộc hạ ở bên cạnh nhíu mày hỏi.

Lâm Quế Thành đóng cửa không ra, không ra thành nghênh địch? Dự cảm không ổn trong lòng Hàn Uy Thái tử càng ngày càng đậm.

Thẳng đến đột nhiên ở xa xa nổi lên cát vàng đầy trời, 200 vạn tướng sĩ lập tức hóa thành một sa mạc ngập trời. Bão cát khủng bố gào rú xông lên tận trời. Bão cát cũng không có nhằm về phía Lâm Quế Thành, mà gào thét cuốn tới hướng Hàn Uy Thái tử.

- Không xong, chúng ta trúng kế rồi! Thái tử! Chúng ta trúng kế rồi!

Gã thuộc hạ bỗng nhiên cả kinh kêu lên.

- Thái tử, không xong rồi! Hiện tại chúng ta cũng không thể lui: phía sau là thành trì Ngụy Anh Lan đã đánh hạ, xem như cảnh nội của Đại Tranh Hoàng triều, thối lui đến phía sau, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ có liều mạng với Ngụy Anh Lan thôi!

Tiếp một gã thuộc hạ khác hình như bỗng nhiên nghĩ ra hết thảy, cả kinh kêu lên.

“Liều mạng?” Tâm tình Hàn Uy Thái tử lập tức rơi xuống đáy cốc.

Hóa ra bận rộn nửa ngày, chính mình mới là một tên hề, một quân cờ.

- Thái tử! Hạ lệnh toàn quân nghênh địch đi!

Gã thuộc hạ chua xót nói.

- Toàn quân, nghênh địch!

Hàn Uy Thái tử bi phẫn kêu lên.

Vốn tưởng rằng quân mình là ngư ông, có thể ngồi xem chờ Đại Tôn, Đại Tranh lưỡng bại câu thương, không thể tưởng được cuối cùng lại bị Đại Tôn Hoàng đế tính kế, đưa quân mình vào tuyệt lộ: phía sau là cảnh nội Đại Tranh Hoàng triều; phía trước là Bát Môn Kim Tỏa trận.

“Phụ hoàng! Chẳng lẽ con thật sự ngốc ngếch như vậy sao?” Hàn Uy Thái tử đầy mặt bi phẫn, nhưng tình thế hiện tại lại không thể không chiến, bão cát cuồng sa đã thổi tới nơi: Đại chiến không thể tránh né.

Bát Môn Kim Tỏa trận đối chiến với 300 vạn đại quân của Hàn Uy Thái tử.

Bão cát xông lên tận trời, Bát Môn Kim Tỏa trận điên cuồng phủ ập xuống.

Nhìn khí thế cuồn cuộn mãnh liệt đó, chúng tướng sĩ đều nuốt nuốt nước miếng, có loại xúc động muốn chạy trốn.

Đây là trận pháp sao? Đây quả thực chính là một hung khí của nhân gian!

Mặt đất lập tức bị cát lấp, ngay cả ngọn núi cao mọi người đang đứng cũng sụp xuống thành đụn cát. Người tu vi thấp trực tiếp chìm trong cát; người tu vi cao, cũng bị bão cát cuốn vào bên trong tám cửa.

Bên trong tám cửa, sinh tử biến hóa: chiến trận đệ nhất của Đại Ly Thiên triều, tuyệt đối không phải hư danh. Tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng bên tai! Tướng sĩ của Hàn Uy toàn lực với đao cứng kiếm sắc công kích cát vàng, nhưng tạo thành thương tổn cực kỳ bé nhỏ.

Điên cuồng giết chóc, trên sa mạc tất cả đều là máu, có một số nơi tức thì bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ. Vẻn vẹn chỉ không đến một canh giờ đã có rất nhiều tướng sĩ quỳ xuống đất đầu hàng; cũng có đại lượng tướng sĩ chạy trốn ra bốn phía: quân tâm tan tác.

Hàn Uy Thái tử được hộ tống giữa một đám cường giả, nhưng vẫn không thể chạy thoát. Nếu đã đối nghịch với Anh Lan, sao nàng có thể dễ dàng buông tha? Hàn Uy Thái tử thân ở dưới chú ý trọng điểm của Anh Lan, sau khi nhận hết công kích của bão cát, bản thân hắn bị trọng thương, lại bị vô số cát vàng chui vào trong bụng, bùng nổ mà chết.

Chiến tranh vô cùng thê thảm, Hàn Uy Thái tử vừa chết, gần như mọi người đều quỳ xuống đầu hàng.

300 vạn quân, năm canh giờ, có trăm vạn người chết ngay đương trường, trăm vạn người quỳ xuống đầu hàng, trăm vạn người biến thành đào binh chạy trốn ra bốn phía.

Mặt khác trăm vạn quân của Anh Lan, cũng hoàn toàn đánh chiếm Lâm Quế Thành. Đại thắng trận chiến này, tử thương không tới 5 vạn!

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui