Nhìn Chung Sơn, Niết Thanh Thanh thở dài.
-Phong ấn Linh Nhi phải làm thế nào mới có thể cởi bỏ? Chung Sơn trịnh trọng hỏi.
-Cởi bỏ? Chỉ có một biện pháp. Tuy nhiên chỉ có điều hết sức khó khăn. Niết Thanh Thanh nói
-Khó khăn? Dù cho có khó khăn hơn nữa cũng phải cởi bỏ.
-Ai đeo chuông vào thì người đó phải cởi, tất phải cần Phượng Hoàng bộ tộc Chí Tôn thi triển “phượng ngâm cửu thiên”, mới không tổn thương đến nguyên thần của Linh Nhi. Cởi bỏ phong ấn, nhưng nghe nói thi triển được “phượng ngâm cửu thiên”, Phượng Hoàng bộ tộc Chí Tôn phải hao tổn rất nhiều nguyên khí. Niết Thanh Thanh nói.
-Thì tính sao, phiền Thanh Thanh công chúa giúp ta một chút, ta và nàng cùng nghĩ cách. Chung Sơn nói.
Niết Thanh Thanh kỳ quái nhìn Chung Sơn.
- Chí Tôn không phải nói gặp là có thể gặp? Ở ngoài đại sảnh, bỗng nhiên lại xuất hiện một người.
Một nữ tử vận thanh y chậm rãi đi đến. Trong mắt sung đầy tia lạnh.
-Tiểu tử kia, đã lâu không gặp, tu vi tăng không ít! Không ngờ ngươi cũng có thể đến Nguyên Anh kỳ? Thanh y nữ tử nhìn Chung Sơn nói.
Chung Sơn kỳ lạ nhìn thanh y nữ tử, dung mạo tuyệt sắc, nhưng bản thân chưa thấy qua nàng bao giờ. Nàng biết ta ư?
-Thanh Nhi! Niết Thanh Thanh lập tức la lên.
-Thanh Nhi? Trong đầu Chung Sơn chợt lóe lên. Lập tức nghĩ tới nàng là ai, Thanh Loan, ngày xưa Niết Thanh Thanh cưỡi Thanh Loan đi Thiên Lang đảo. Nàng đúng là Thanh Loan? Nhất chích Phượng hoàng tương?
-Chung Sơn đã gặp qua Phượng hoàng tương! Chung Sơn nói.
Thanh y nữ tử cười lạnh nói:
-Ngươi muốn diện kiến Chí Tôn? Chí Tôn vì sao phải tiếp ngươi? Ngươi có tư cách gì mà muốn diện kiến Chí Tôn?
-Ta tìm Phượng Hoàng Chí Tôn, hiển nhiên có việc muốn nói, về tư cách, chỉ cần Phượng Hoàng Chí Tôn thấy ta ta liền sẽ biết, ta đương nhiên có tư cách kia. Chung Sơn trầm giọng nói.
Tư cách, đích thực có tư cách. Đại La Thiên Triều Đông Phương Công, thân phận có lẽ thấp kém, nhưng, đại tình Hoàng triều Hoàng đế, như vậy đủ rồi, bởi vì Chí Tôn và Lang tộc Chí Tôn địa vị ngang nhau, mà Lang tộc Chí Tôn và Phượng Hoàng Chí Tôn cũng ngang vai ngang vế.
- Hừ, không có khả năng! Thanh Loan nhất mực cự tuyệt.
Nhìn thấy bộ dạng khăng khăng của Thanh Loan, Chung Sơn cũng không giằng co việc này nữa. Lập tức nhìn về phía Niết Thanh Thanh nói:
- Thanh Thanh công chúa, bất kể như thế nào ngươi cũng phải cứu Linh Nhi, Chung Sơn cảm kích suốt đời, nếu không gặp được Phượng Hoàng Chí Tôn, Chung Sơn còn một việc muốn thỉnh cầu.
-Việc gì? Niết Thanh Thanh nghi hoặc nói.
Bên cạnh Chung Sơn bị Thanh Loan không cho gặp Phương Hoàng Chí Tôn cũng là có chút thất vọng.
- Quên mất Linh nhi. Nhưng không quên được ân tình, hy vọng có thể tìm lại trí nhớ cho Linh Nhi. Mong ngài tạo cơ hội cho ta và Linh Nhi gặp lại.
Chung Sơn nói.
-Gặp lại? Niết Thanh Thanh có chút khó xử nhìn về phía Chung Sơn.
-Cái gì ta cũng có thể không làm, nhưng nhất định phải cùng Linh Nhi trò chuyện! Chung Sơn chờ đợi nhìn về phía Niết Thanh Thanh.
Cái gì cũng có thể không làm? Niết Thanh Thanh còn không cảm nhận được lời cầu xin kịch liệt của Chung Sơn.
-Được rồi! Ta sẽ cố hết sức! Niết Thanh Thanh nói.
-Đa tạ! Chung Sơn lập tức cười nói
-Dám hỏi Phượng hoàng tương, xưng hô như thế nào? Chung Sơn lại nhìn về phía Thanh Loan nói.
-Ta là Thanh Hồng. Thanh Loan cao ngạo nói.
-Chung Sơn thất lễ! Chung Sơn nói.
- Tiểu ân.
Trong lòng Thanh Loan đã dễ chịu hơn
Chung Sơn từ Thanh Thanh công chúa phủ đi ra từ cửa sau. Liền về tới Nam Minh cống điện.
Đứng phía trên đảo đi động. Chung Sơn nhìn mọi người, nói một lần.
-Chích Hỏa! Chung Sơn kêu lên.
-Đại soái? Chích Hỏa lang tương không ngờ nói.
-Ta có một việc giao cho ngươi, trọng trách nặng.
-Tiểu nhân Chích Hỏa tất dốc hết toàn lực! Chích hỏa kiên định nói.
-Ừ, trong phủ công chúa, có một Thanh Loan. Phượng hoàng tương, Thanh Hồng, ngươi biết không? Chung Sơn hỏi.
-Đại soái vừa rồi có nhắc tới. Chung Sơn gật đầu.
- Cho người thời gian một tháng, câu dẫn nàng tới. Quyết lòng làm thê tử ngươi.
Chung Sơn nói
Vẻ mặt Chích Hỏa nhất thời thừ ra, không thể nào!
Bên cạnh những người khác vừa nghe, có hơi ngạc nhiên, tiện đà cùng mỉm cười.
-Thế nào, có vấn đề sao? Chung Sơn nhìn về phía Chích Hỏa lang tương nói.
-Đại soái, người bảo thuộc hạ đi đánh giặc, thuộc hạ cũng liều mạng, việc này thì không có vấn đề gì, chứ người bảo thuộc hạ câu dẫn nàng …? Chích Hỏa lang tương nhất thời không hài lòng.
-Không phải thê tử ngươi qua đời? Hiện tại đơn thân, ngươi sợ cái gì? Liễu Vô Song cười nói.
- Đúng vậy, Thanh Loan ở phượng hoàng tộc.Thanh Loan chúc mộc, mộc trợ hỏa thế, là tu luyên tính nóng ở đỉnh lò tốt nhất, ngươi cũng là tu hỏa. Ngươi nói có thích hợp không?
Lâm Khiếu cười nói.
- Ngươi không phải vừa mới nói đem hết toàn lực sao?
Thủy Vô Ngân cười nói.
- Không thể được.
Chích Hỏa Lang lập tức biện bạch.
- Không có gì là không thể được. Đây là mệnh lệnh.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Chích Hỏa Lang chỉ có thể uất ức nhìn Chung Sơn.
- Đại soái, người có thể tả lại con chim trong tay Linh nhi Công chúa không?
Thi tiên sinh nhíu mày nói.
- Như thế nào?
Chung Sơn nghi ngờ nói. Nhưng có lẽ là cách dùng thuật ngưng hiển lúc nhìn Hồng Ma tước cấp Thi tiên sinh.
Nhìn vẽ mặt Hồng Ma tước, Thi tiên sinh mở trừng hai mắt, trong mắt sung đầy kinh ngạc.
- Làm sao vậy?
Chung Sơn hỏi.
Thi tiên sinh thở sâu nói:
- Đại soái,người cũng biết đây là con vật gì?
- Chẳng phải là một biến hình của Ma tước sao?
Chích Hỏa Lang nghi ngờ nói.
- Ma Tước? Ha ha, hợp tất cả Ma Tước trong thiên hạ này cũng chưa đủ tôn quý.
Thi tiên sinh trầm giọng nói.
- Nó là Chu Tước!
Thi tiên sinh khẳng định.
Chu Tước? Mọi người nghi ngờ, sao không giống? Chu chính là Hồng, Hồng chính là Chu, Hồng Ma tước chính là Chu Ma tước!
Chung Sơn co rụt mắt lại. Chu Tước quả nhiên là Chu Tước. Ly hỏa.
- Chu Tước chưa bao giờ xuất hiện trên đời này sao?
Chung Sơn hỏi.
Chích Hỏa Lang nói.
- Là vì Chu Tước không có khả năng xuất hiện trên đời.
Thi tiên sinh lắc đầu nói.
Chích Hỏa Lang hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.
- Tại sao?
Chung Sơn hỏi.
- Bởi vì chỉ có mỗi một Chu Tước mệnh cách.
Thi tiên sinh nói.
- Tiên mệnh? Ngươi nói Chu Tước kia là tiên nhân? Tiên nhân có tài năng như thế nào? Không phải chỉ muốn lên trời sao?
Chích Hỏa Lang lập tức phủ định.
- Không phải Tiên nhân mà là Tiên cầm, Chu Tước rất hiếm hoi. Có người nói là Ma Tước biến hình, có người thì nói phượng hoàng tiến hóa, nhưng cũng không có ai biết lai lịch của nó, chỉ biết là nó rất phi thường. Đều là Tiên mệnh! Nó không mang thiên uy đến để đến trừng phạt thiên hạ.
- Ta tin tưởng Thi tiên sinh.
Chung Sơn nói.
Chung Sơn vừa nói đã áp chế được nghi ngờ trong lòng mọi người.
Không ngờ, Thi tiên sinh nhìn Chung Sơn gật đầu nói:
- Các ngươi có biết, Tiên nhân phi thăng, vì sao không dám hạ trần không?
- Bài xích quy luật trời đất.
Chung Sơn nói.
Thi tiên sinh gật đầu nói:
- Chỉ có một lí do, Tiên mệnh trở về sẽ bị phạm giới. Phạm giới đến mức kinh khủng.
- Ngược dòng thời gian.
Thi tiên sinh nói.
- Ngược dòng thời gian? Giống như Chí tôn đề cập qua, nhưng lúc ấy ta nghe không hiểu, rốt cuộc là như thế nào?
Chích Hỏa Lang nói.
- Đế Huyền Sát từng nói qua?
Chung Sơn hỏi.
- Dạ
- Ngược dòng thời gian, chính là thế giới này, mệnh cách của họ rất hạn chế, khiến chảy theo một dòng hoành phong, ngược dòng đến cốc thấp nhất. Nói cách khác, chình là thọ nguyên của bọn họ. chỉ có mất trăm năm, trăm năm nếu không ly khai, Tiên nhân cũng phải chết.
Thi tiên sinh nói.
- Nhân gian ngưỡng mộ Tiên giới, Tiên giới lại khiếp sợ nhân gian. Nói cách khác thế gian này là một Tiên mộ.
Chung Sơn nói.
- Có thể lý giải như thế.
Thi tiên sinh kỳ lạ nhìn Chung Sơn gật đầu nói.
- Không đúng!
Chung Sơn nhướng mày.
- Như thế nào?
Thi tiên sinh nghi ngờ nói.
- Không chỉ Hồng điểu kia, ta đến xem Chu Tước, tuy rằng được mở linh trí, nhưng không có nhiều đại trí tuệ, chỉ giống như trí tuệ trẻ con bình thường. Ngươi không nói nó sinh ra như thế nào sao?
Chung Sơn nói.
Thi tiên sinh nhíu mày, suy nghĩ nhưng không có lời giải đáp.
- Nhất định là sinh ra tại thế gian này, sau đó bị Phượng hoàng Chí tôn lợi dụng, dùng bí pháp che dấu mệnh cách.
Chung Sơn nói.
- Nhất định là thế!
Thi tiên sinh gật đầu nói.
Chung Sơn hai mắt tỏa sáng nói:
- Các người phía trước đi thôi, Thi tiên sinh theo ta nhập điện, thượng thảo công việc Chu Tước.
- Vâng!
Mọi người lập tức tuân lệnh.
Ba ngày sau, Chung Sơn cùng Chích Hỏa Lang lại lần nữa đến Thanh Thanh Công chúa phủ.
Lần này Chích Hỏa Lang có một nhiệm vụ vô cùng gian khổ. Câu dẫn Thanh Loan Thanh Hồng.
- Mặt mày đau khổ. Ta cũng không phải bắt người tìm đường chết, sợ cái gì?
Chung Sơn đứng bên cạnh Chích Hỏa Lang theo dõi nói.
- Ta tình nguyện đi chịu chết!
Chích Hỏa Lang vẽ mặt đau khổ nói.
Chung Sơn trừng mắt, Chích Hỏa Lang ngượng ngùng không nói.
Không bao lâu, Thanh Thanh liền đi tới.
- Thanh Thanh Công chúa.
Chung Sơn kêu lên.
- Dạ, ngươi và Linh Nhi gặp mặt, ta phải bên ngươi.
Niết Thanh Thanh nói.
Chung Sơn nhướn mày
- Yên tâm đi, ta phải ẩn ở chổ tối, nếu không khi ngươi phụ Linh Nhi ta phải làm sao?
Niết Thanh Thanh nói.
Chung Sơn cười một trận. Gật đầu.
- Đúng rồi, Thanh Loan, Thanh Hồng còn tại quý phủ không?
Chung Sơn hỏi.
- Dạ!
Niết Thanh Thanh gật đầu, trong mắt phiếm ra chút nghi hoặc.
Chung Sơn lôi kéo Chích Hỏa Lang nói:
- Đây là Chích Hỏa Lang, có chuyện quan trọng muốn gặp Thanh Hồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...