Trong hoàng cung Đại Kim hoàng triều.
- Đại soái, tất cả chiến lợi phẩm, đều sửa sang mang ra đây rồi.
Thủy Vô Ngân nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Đại soái, vì sao lúc trước thả người kia?
Thủy Vô Ngân lại hỏi.
- ở Đại La thiên triều, ngươi gặp hầu tước nào xuất môn, mang theo gần ba mươi tên Hoàng Cực cảnh hộ vệ chưa?
Chung Sơn thở dài nói.
Đúng vậy, cho dù là Thiên U công chúa, ngày xưa cũng chỉ có hai gã Hoàng Cục cảnh A Đại. A Nhị đi theo, nam tử tà dị này, rốt cuộc có lai lịch gì.
- Nhưng...
Thủy Vô Ngân thoáng lo lắng nói, còn nhớ rõ ánh mắt oán hận của người kia khi rời đi.
- Chúng ta còn muốn nghi ngơi ở Đại Ly thiên triều một đoạn thời gian, giết hắn là không khôn ngoan, tuy nhiên, hi vọng hắn không nên tìm ta gây phiền toái, nếu không ta sẽ không bận tâm thân phận của hắn nữa.
Chung Sơn thản nhiên nói.
- Vâng!
Mọi người gật gật đầu.
- Biết người đó là ai sao?
Chung Sơn hỏi.
- Không rõ ràng lắm!
Thủy Vô Ngân lắc đầu đạo.
- Đại Lỵ thiên triều, Tiêu Dao hầu! Niết Cuồng!
Lâm Khiếu bỗng nhiên nói.
Lâm Khiếu vừa nói, ngoại trừ Chung Sơn, tất cả mọi người đều không ngờ.
Lâm Khiếu nhìn mọi người cười nói:
- Ta vừa mới đoán được như vậy.
Thủy Vô Ngân phức tạp nhìn Lâm Khiếu, lúc ấy Lâm Khiếu căn bản không ở đây, hắn lấy cái gì để đoán?
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Thi tiên sinh, quả hình người kia, ngươi nhận biết?
Chung Sơn nhìn về phía quá nhân sâm trong cái chai trong suốt bên cạnh, nói.
- Ừ, khi còn trẻ từng gặp qua vài quả, Thi tiên sinh nói.
Thi tiên sinh nói xong, mọi người đều cổ quái. Gặp qua vài quả? Từ hiểu biết của mọi người về nội dung hiến tế, tim tất cả trí nhớ, cùng chưa tìm thấy được một chút tri thức liên quan, thi tiên sinh nói gặp qua? Còn gặp qua vài lần?
- Nó là cái gì.
Chung Sơn hỏi.
- Minh Nguyên đan.
- Sao?
Chung Sơn nghi hoặc nói.
- Minh Nguyên đan có một hiệu quả phi thường thần kỳ, chỉ cần ăn nó, có thể tăng một ngàn năm thọ nguyên.
Thi tiên sinh nói.
- Sao?
Thủy Vô Ngân kinh ngạc nhìn đan dược hình người kia, một ngàn năm? Một ngàn năm thọ nguyên? Không thể nào thần kỳ như vậy?
- Nó có tác dụng phụ gì không?
Chung Sơn hỏi.
Nhìn Chung Sơn, thi tiên sinh khẽ mĩm cười nói:
- Không sai, ít nhắt chúng ta nơi này tất cả mọi người đều không có phúc khí ăn nó.
- Vì sao?
Thủy Vô Ngân lập tức hỏi.
- Còn nhớ rõ quá trinh chế tạo Minh Nguyên đan chứ? Đây là một loại tà đan, nghiệt khí quá nặng! Gia tăng một ngàn năm thọ nguyên, đồng thời, cũng gia tăng vô cùng nghiệp chướng, thiên hạ này, ngoại trừ Thánh Thượng thiên triều, hoặc là chủ nhân thánh địa, không ai có thể ngăn cản nghiệp chướng vô cùng này, nhẹ thì tu vi trì trệ không tiến, nặng thì kiếp nạn tới người, mọi việc không thuận, thậm chí táng thân.
Thi tiên sinh lắc đầu thở dài nói.
- Vậy vì sao phải luyện chế thứ này?
Thủy Vô Ngân lập tức nói.
- Không biết!
Thi tiên sinh lắc đầu nói.
Nhưng Chung Sơn nhìn ra được, Thi tiên sinh khẳng định biết vì sao Hoàng đế Đại Kim luyện chế nó.
Nhìn chằm chằm Minh Nguyên đan kia, hai mắt Chung Sơn dần dần mê man. Bộ dáng trầm tư.
Mọi người thấy Chung Sơn trầm tư, cũng đều lẳng lặng chờ, dần dần, hai mắt Chung Sơn trở nên càng ngày càng sáng ngời, và khóe miệng lộ ra một tia mĩm cười khó thấy.
- Niết Phàm Trần biết Minh Nguyên đan này chứ?
Chung Sơn nhìn về phía Thi tiên sinh hỏi.
- Đạt tới trinh độ đó, hắn hẳn là nhận ra.
Thi tiên sinh gật gật đầu nói.
- Vậy chuẩn bị một chút, oanh oanh liệt liệt đi vào Đại Ly thiên triều, Chung Sơn tà dị cười nói. Oanh oanh liệt liệt? Mọi người cổ quái nhìn Chung Sơn.
- Đại soái, muốn dùng nó đổi lấy Công chúa Linh Nhi?
Thi tiên sinh hỏi.
- Đổi lây? Linh Nhi vốn là thê tử của ta, không cần đổi? Chung Sơn cười quái dị nói.
- Đại soái sẽ không đem cho Niết Phàm Trần chứ!
Lâm Khiếu cười nói.
- Tự nhiên không có chuyện tiện nghi như vậy, ta muốn dùng cái này kích động trái tim của tu giả Đại Lỵ thiên triều.
Chung Sơn cười nói.
- Sao, chỉ bằng cái này? Cái này là thứ ai cũng không dám ăn mà? Có thể tác động lòng người sao? Cho dù Đại Lỵ thiên triều nhiều nhất cũng là chắn động một chút mà thôi.
Thủy Vô Ngân kinh ngạc nói.
- Vậy cùng không chắc!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Sao?
Mọi người nhìn về phía Chung Sơn.
- Bình này là 'Trường sinh bất tử dược' (thuốc thuốc trường sinh bất tử).
Chung Sơn cười nói.
- Trường sinh bất tử dược?
Mọi người kinh ngạc.
- Đúng vậy, trường sinh bất tử, trường sinh bất tử dược, ngươi nói có thể kích động tu giả thiên hạ hay không?
Chung Sơn cười nói.
Khi mọi người cảm thán.
- Hít...
Lâm Khiếu bỗng nhiên hít một hơi khí lạnh, kinh hãi nhìn về phía Chung Sơn nói:
- Trường sinh bất tử dược? Đại soái, đây không phải kích động toàn bộ trái tim tu giả thiên hạ, mà là mục tiêu trong ánh mắt toàn bộ thiên hạ, đem chúng ta, không, đem chúng ta đến chỗ nước sôi lửa bóng rồi, lúc đó, nhắt định hồn loạn long trời lở đất.
Trường sinh bất tử dược, trường sinh bất tử, thuốc trường sinh bất tử, toàn bộ thiên hạ, tất cả tu giả không phải là theo đuổi mục tiêu này sao? Một bình thuốc, nếu là sự thật, vậy còn không tranh đoạt ngút trời? Ai không muốn trường sinh bất tử? Đạt được Trường sinh bất tử dược là có thể trường sinh bất tử? Đến lúc đó nhắt định ám lưu mãnh liệt, sôi trào không ngừng.
Lấy một bình thuốc, kích động toàn bộ cường giả thiên hạ?
- Những người khác sẽ tin sao?
Thủy Vô Ngân nói.
- Chỉ cẩn truyền ra ngoài, chung quy sẽ có người tin tưởng, hơn nữa, một khi tới Ly Hỏa thánh đô của Đại Ly thiên triều rồi, ta có thể khiến mọi người tin tưởng.
Chung Sơn vô cùng khắng định nói.
Nghe câu nói dõng dạc này, mọi người cũng không kinh ngạc. Bởi vì người nói ra lời này chính là Chung Sơn! Mọi người đều kích động trong lòng, trường sinh bất tử dược, dùng Minh Nguyên đan này lừa người trong thiên hạ, là sự tình dũng cảm cỡ nào đây.
- Vậy khi nào khi bắt đầu?
Thủy Vô Ngân có chút kích động nói.
- Hiện tại không thể được, đợi qua mấy tháng tiến vào cảnh nội Đại Ly thiên triều thì sẽ có người bắt đầu mau tuyên truyền.
Chung Sơn cười nói.
Tài nguyên của Đại Kim hoàng triều mà đại quân cướp đoạt được Chung Sơn giao cho Đại Vinh thương hội xử lý.
Đại quân đi tới một ít con đường hẻo lánh, hướng về Đại Ly thiên triều, chỉ cẩn nghi ngơi và hồi phục trên đường một chút, Chung Sơn đã mang theo Chích Hỏa lang tướng biến mất trong quân doanh.
Chung Sơn muốn tu luyện, có một Hoàng Cực cảnh làm bồi luyện thì không thể tốt hơn.
- Hỏa Lang, đợi ta dùng lực, ngươi tính toán cho ta.
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Hỏa Lang lập tức gật đầu nói.
Lật tay, Chung Sơn lấy ra đại đao.
- Đến đây!
Chung Sơn hét lớn một tiếng, quán chú toàn bộ lực lượng.
Một đạo đao cương thật lớn, theo một đao của Chung Sơn, hung hăng chém về phía Hỏa Lang, một đạo lưu quang hiện lên, một đao cường thế đã tới trước mặt Hỏa Lang rồi.
Hỏa Lang trở tay lấy một tấm chắn nhỏ màu xanh.
Keng.
Đao và thuẫn va chạm thật lớn, sinh ra một cổ gió mạnh, cát ở xung quanh trong giây lát đều bị thổi sạch sẽ.
- Mười vạn cân!
Hỏa Lang lập tức báo cáo hiệu quá một kích toàn lực của Chung Sơn, Chung Sơn nhìn kia tấm chắn, lại lần nữa chém xuống một đao, keng.
- Bảy vạn cân!
Hỏa Lang có chút cổ quái nói, sao bỗng nhiên yếu đi nhiều như vậy?
- Không đủ!
Chung Sơn ngẫm nghĩ một chút, lại lần nữa chém ra một đao, keng.
- Sáu vạn năm nghìn cân!
Hỏa Lang lại lần nữa nói.
- Không đủ!
Chung Sơn vẫn lẩm bẩm như trước
Keng.
- Sáu vạn cân!
Hóa Lang lại lần nữa bình luận.
- Không sai biệt lắm!
Chung Sơn tự nói.
Lại lần nữa, Chung Sơn chém ra một đao, đồng dạng là một đạo lưu quang hiện lên, Chích Hỏa lang tướng vẫn chống đỡ bình thường như trước, sao đại soái công kích, càng ngày càng yếu? Lúc này giống như vừa rồi.
Mà ngay khi Chích Hỏa lang tướng khinh suất.
Đại đao và tấm chắn lại lần nữa chạm vào nhau.
Oanh...
Hỏa Lang lảo đảo lui lại, lui lại bảy tám bước. Dưới đất bị giẫm xuống bảy tám dấu chân.
Hỏa Lang kinh ngạc nhìn về phía Chung Sơn, sao lại vậy? lực lượng của một đao này sao lại lớn nhưvậy?
- Bao nhiêu?
Chung Sơn vội vàng hỏi.
- Mười ba vạn cân!
Hỏa Lang nhìn Chung Sơn nhíu mày nói. quá mạnh đi, mười ba vạn cân? Đậy còn là Nguyên Anh kỳ sao?
- Đúng rồi Đúng rồi!
Chung Sơn tự cười nói.
Hỏa Lang nghi hoặc nhìn về phía Chung Sơn, không biết Chung Sơn làm sao vậy.
Chung Sơn đúng là rất kích động, kế hoạch ngày xưa mình định ra để tu luyện, quả nhiên là đúng, một đao, một đao mạnh nhất của mình, chỉ có mười vạn cân, đó là hiệu quả sau khi Chung Sơn xuất ra toàn lực, nhưng vừa rồi lại chém ra mười ba vạn cân, vì sao?
Vừa rồi Chích Hỏa lang tướng nghênh đón, cũng không phải một đao toàn lực của Chung Sơn, mà là hai đao. Ở trong chốc lát đó, Chung Sơn nhắm vào một điểm, liên tục chém ra hai đao, lực lượng hai đao chồng lên (điệp gia), lập tức khiến cho uy lực một đao kia của Chung Sơn bạo tăng, hiệu quả đạt tới mười ba vạn cân.
Điệp gia (chồng lên)! Lúc này mới điệp gia hai đao, nếu ta có thể trong nháy mắt chồng mười đao thì sao? Trăm đao thì sao?
Nghĩ lại Chung Sơn cũng cảm thấy hưng phấn.
- Từ hôm nay, chiêu này gọi là "Thiên điều! Trọng lãng!" Chung Sơn vô cùng kiên định nói.
Thiên điều! Trọng lãng! Hiện tại chỉ là nhị trọng lãng, Chung Sơn cũng chỉ có thể chém ra nhị trọng lãng, uy lực đã gia tăng một chút, nhưng Chung Sơn tin tưởng, chỉ cần chính mình kiên trì Nhị trọng lãng khẳng định sẽ biến thành thập trọng lãng thậm chí bách trọng lãng, ngàn trọng lãng!
- Đại soái? Cái gì Thiên điều! Trọng lãng?
Hỏa Lang nghi hoặc hỏi.
Nhìn Hỏa Lang, Chung Sơn khẽ mĩm cười nói:
- Không có gì, cảm ơn ngươi trong khoảng thời gian này giúp ta luyện công, một đoạn thời gian sau này, ta có thể tự mình luyện tập rồi
- Vâng!
Hỏa Lang mang theo một tia nghi hoặc gật gật đầu.
Kế tiếp, Chung Sơn chính là muốn không ngừng luyện tập trọng lãng, cố gắng biến nhị trọng lãng biến thành tam trọng lãng mà thôi, nếu không có gì, một mình cố gắng là được rồi.
Chung Sơn một đường tu hành, rốt cục sau năm tháng, đạt tới "Thiên điều! Tam trọng lãng!"
- Đại soái. qua ngọn núi phía trước này, đã chính thức tiến vào địa giới Đại Ly thiên triều.
Thủy Vô Ngân chỉ về phía xa xa, cảm khái nói.
- Tới rồi? Cũng không sai biệt lắm, mấy ngày nay, trong vòng Đại Ly thiên triều, sẽ truyền ra tin tức Trường sinh bất tử dược.
Trong mắt Chung Sơn bắn ra một cỗ tinh quang cười nói.
[/QUOTE]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...