Trường Sinh Bất Tử

Thi tiên sinh chỉ chỉ tiểu mao cầu, nhìn nhìn Niệm Du Du, há mồm một lúc lâu mới khiến cho mình bình tĩnh trở lại nói:

- Đây là Tổ Thần thú, Niệm Du Du chân nhân. Ngươi tốt nhất hiện tại liền mang theo nó chạy trốn đi!

- Trốn?

Niệm Du Du vẻ mặt ngạc nhiên nói.

Tổ Thần thú? Cho dù mình ở trong Trường Sinh giới xem qua vô số bộ sách, cũng không thấy ghi lại loại thú này, Thi tiên sinh làm sao liếc mắt một cái đã nhận ra?

- Không sai mảnh LuyệnTầm Lam Hải kia, có lẽ không tới năm ngày sẽ tán đi, Thi tiên sinh nói.

- Hả? Vì sao? Niệm Du Du hỏi,

- Bởi vì nó, Tổ Thần thú trong tay ngươi, Luyện Tầm Lam Hải chính là nó tạo ra, đã không có nó, nhiều nhất năm ngày, sẽ tán đi. Khi đó truy cứu ra, khẳng định sẽ truy cứu đến Tổ Thần thú trong tay ngươi, bên trong Cực Lạc Niết Bàn, tam đại phật đà, trong đó Kim Thiền phật tương lai, hẳn là cũng biết con thú này.

Thi tiên sinh trầm giọng nói.

- Hắn biết? Ngươi vì sao khẳng định như vậy? Niệm Du Du hỏi.

- Thật xin lỗi, vắn để này liên quan đến bản nhân. Ngươi chỉ căn nhớ kỹ, nếu Kim Thiền phật biết con thú này, nhất định không tiếc trả giá hết thảy cướp lấy.

Thi tiên sinh trầm giọng nói.

- Tổ Thần thú? Chính là nó? Chung Sơn hỏi.

- Đây chỉ là Tổ Thần thú còn nhỏ. Không nghĩ đền trên thế giới này không ngở còn có Tổ Thần thú tổn tại. Nếu không phải nó xung với đường lối tu hành của ta, ta khẳng định cũng sẽ cướp đoạt, nuôi dường cho tốt, tương lai, khẳng định sẽ trở thành tổn tại cực kỳ hùng mạnh.

Thi tiên sinh hít sâu một hơi nói.

- Đây chỉ là còn nhỏ?

Niệm Du Du cổ quái nhìn Thi tiên sinh, giống như Thi tiên sinh là một kẻ lừa đảo, đồ vật này ngay cả mình cũng không biết, hắn làm sao lại biết được?

- Tổ Thần, a, Tổ Thần!

Thi tiên sinh vẫn như trước cảm thán nhìn tiểu mao cầu trong tay Niệm Du Du. Tiều mao cầu co rút thân mình.

- A a a a.

Nhẹ nhàng kêu lên một hồi.

- Chung Sơn, người này nói chính là sự thật?

Niệm Du Du nhìn về phía Chung Sơn nói trong mắt tràn đầv vẻ không xác định, Tổ Thần? Tiều mao cầu này là Tổ Thần?

Chung Sơn nhìn thoáng qua tiểu mao cầu một cái thật sâu, lại nhìn về phía Niệm Du Du nói:

- Ta tin tưửng Thi tiên sinh. Ngươi đã kiếm được, hiện tại mau quay về Trường Sinh giới đi, chúng ta ngày sau gặp lại.

- Ngày sau gặp lại?


Niệm Du Du bỗng nhiên nhìn về phía Chung Sơn.

Trong mắt lóe qua một cỗ nhu tình, đồng thời lại lóe qua vẻ thống khổ.

- Không, không cần gặp lại, ngươi về sau không cẩn gặp ta.

Niệm Du Du bỗng nhiên mở miệng nói,

- Làm sao vậy?

Chung Sơn nghi hoặc nói.

- Ngươi không nên hỏi ngươi không cẩn gặp ta, nhớ ta là được.

Trong mắt Niệm Du Du lóe qua vẻ đau khổ.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

- Ngươi không nên hỏi ta đi!

Niệm Du Du quay đầu liền thu lại trận pháp, hiển nhiên muốn đi ra ngoài.

Nhìn thấy vẻ mặt chợt biến của Niệm Du Du, Chung Sơn một trận cồ quái đồng thời trong lòng cũng có một loại dự cảm không tốt.

Niệm Du Du thu hồi trận pháp, liền muốn bay đi, mà chỗ hai mắt, lại hiện lên vẻ đau khổ.

- Chờ một chút!

Chung Sơn bỗng nhiên kêu lên.

- Còn muốn làm gì?

Niệm Du Du không quay đầu lại đưa lưng về phía Chung Sơn hỏi.

Chung Sơn đi theo Niệm Du Du ra khỏi tiểu viện, nhanh chóng đánh ra ba cái pháp quyết, ba cổ lôi quang ầm ầm đánh về phía ba gian tiểu viện xung quanh quảng trường.

Ẩm.

Ba gian tiểu viện, hai cái có trận pháp phòng hộ, lập tức trận pháp lay động một trận, mà cái thứ ba nóc nhà bi nổ tung.

Mọi người cổ quái nhìn Chung Sơn, Chung Sơn hắn muốn làm gì?

Rất nhanh, bên cạnh Chung Sơn lặp tức nhiều ra ba người, ba người ngày ấy vì Niệm Du Du chống đỡ Phiêu Hươns bồ tát.

- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?

Hắc bào nhân thanh âm lạnh lùng nói.

- Ba vị tiên bối xảy ra chuyện bát ngờ, nếu không đã không quấy rầy ba vị.


Chung Sơn lập tức nói.

Ba người đều hừ lạnh một trận. Đối với Niệm Du Du có thể khoan hồng độ lượng, nhưng, đối với Chung Sơn, hà tất phải nể mặt.

- Chư vị tiền bối, Niệm Du Du là bằng hữu của ta, lúc trước đắc tội Phiêu Hương bồ tát, ta lo lắng nàng bị trả thù, cho nên...

Chung Sơn nói nhưng nói đến một nửa đã bị cắt ngang.

- Có ta ở đây, ai dám trà thù?

Một bạch bào nhân thanh ầm lạnh lùng nói.

- Ta biết ba vị tiền bối hùng mạnh, nhưng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cho nên ta nói nàng lập tức trở về Trường Sinh giới. Ba vị đều là tiền bối của chúng ta, ta muốn mời ba vị tiền bối hộ tống đoạn đường.

Chung Sơn nói.

-Hả?

Hắc bào nhân nhíu mày.

Ba người đều một bộ dáng không kiên nhẫn, đường đường ba cường giả Đế Cực cảnh, làm tường chắn cho người ta?

- Ta biết ba vị là tới tham gia Đại tịch diệt thịnh hội hơn nữa Đại tịch diệt thịnh hội ngay gần kề, nhưng Niệm Du Du nhất định phải đi, bởi vậy, người hộ tống Niệm Du Du sẽ không thể tham gia thịnh hội.

Chung Sơn nói.

Ba người lạnh lùng nhìn Chung Sơn.

- Ngươi vì sao không hộ tống nàng đi? Hắc bào nhân hỏi.

- Ta muốn tham gia Đại tịch diệt thịnh hội! Chung Sơn rất thẳng thắn nói.

Ba cường giả:

- Niệm Du Du phải về bên cạnh sư tôn nàng, ba vị đều là bạn cũ (cổ hữu) của sư tôn nàng. Ta không hy vọng xa vời ba vị cùng hộ tống, chỉ cần một vị như vậy đã đủ rồi đưa Niệm Du Du tự mình giao cho sư tôn nàng.

- Ngươi phải về bên cạnh sư tôn?

Niệm Du Du liếc mắt nhìn Chung Sơn một cái thật sâu, sau đó gật gật đầu.

- Ta đưa, Niệm Du Du bị Phiêu Hương lão ni ghen ghét. Ta là bề trên, nhất định cần phải bảo vệ ngươi an toàn. Đại tịch diệt thịnh hội ngàn năm sau lại tham gia cũng không sao.

Một bạch bào nhân lập tức nói.

-Không. Ta tới đi!

Hắc bào nhân lập tức nói.


- Niệm Du Du, đi thôi ta cũng đã lâu rồi không gặp sư tôn ngươi.

Bạch bào nhân cuối cùng cũng nói.

Ba vị tiền bối lặp tức trở nên nhiệt tình.

Chung Sơn mặc dù đã sớm tính đến điểm này. Nhưng nhìn thấy ba gã Đế Cực cảnh, cường giả đỉnh phong của Thần Châu đại địa, không ngờ trở mặt như thế, trong lòng đối với sư tôn của Niệm Du Du càng thêm mong đợi, rốt cuộc là dạng nữ nhân gì, sức hấp dẫn lớn như thế, khiến cho những cường giả đỉnh phong này đều đổ xô tới, thật muốn chính mắt gặp một lần.

-Đa tạ!

Niệm Du Du gật gật đầu, sau đó, thoáng nhìn qua Chung Sơn một cái thật sâu, trong mắt có một loại cảm động, một loại nhu tình, một loại đau khổ.

Niệm Du Du đi rồi, dưới sự hộ tống của ba cường giả Đế Cực cảnh, không để ý tới người ngoài, rất nhanh đã ra khỏi Cực Lạc Niết Bàn.

- Niệm Du Du, sư tôn ngươi ở nơi nào.

Hắc bào nhân nhìn Niệm Du Du hỏi.

- ở Trường Sinh giới, ba bị tiền bối đi hướng kia.

Niêm Du Du chỉ chỉ nói.

- Chúng ta biết rồi đi thôi!

Một bạch bào nhân thoáng kích động nói.

- A? Trong tay ngươi đây là yêu thú gì? Làm sao cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua?

Hắc bào nhân hỏi.

- Các vị chưa thấy qua sao?

Niệm Du Du nhìn về phía ba người hỏi.

- Không có, hình dạng như thế thật là kỳ lạ.

Lại một bạch bào nhân lắc đầu nói.

- Nó, ách, nó tên tiểu Thanh!

Niệm Du Du ngẫm nghĩ một chút, khóe miệng lộ vẻ tươi cười hạnh phúc nói.

-Tiểu Thanh?

Ba người đều cổ quái một trận, Tiểu mao cầu này rõ ràng là màu lam đậm, ngươi gọi nó 'thanh'?

Niệm Du Du ôm tiểu Thanh gật gật đầu, giống như còn chìm đắm trong mộng trước đây. Dù sao đoạn ký ức kia quá khắc cốt ghi tâm. Có lẽ thời gian chỉ có một ngày, nhưng ở trong mộng lại là bốn năm, xuyên qua giấc mộng kia. Niệm Du Du phát hiện mình coi như thật sự không bỏ được Chung Sơn, liếc mắt một cái vạn năm, thời gian một ngày, nghe qua thật hoang đường, nhưng ái tình khắc cốt ghi tâm kia có thể xóa đi sao? Thậm chí còn có kết tinh của tình yếu, một nhi từ mập mạp, có thể dễ quên như vậy sao?

Niệm Du Du đi rồi phụ tử Chung Sơn và Thi tiên sinh lại lần nữa trở lại tiểu viện tử, lần này, ba người đều không có đi ra ngoài lẳng lặng chở Đại tịch diệt thịnh hội đến,

Đại tịch diệt thịnh hội vì sao gọi là Đại tịch diệt thịnh hội?

- Chung đại soái!

Bên ngoài tiểu viện, lập tức truyền đến tiếng gõ cửa.

Chung Sơn, Chung Thiên và Thi tiên sinh đang nhắm mắt điều tức chở đợi, nghe được một tiếng này, đều nhướng mày, thanh âm này trực tiếp xuyên qua trận pháp truyền vào?


Chung Sơn lập tức đứng dậy, đi tới chỗ tiểu viện, mở cửa.

Khoảnh khắc cửa mở ra, Chung Sơn có chút kinh ngạc, trong lòng căng thẳng.

Bồ tát? Không, đứng đầu không phải bồ tát, mà là một gã phật đà.

Kim Thiền phật đà, Kim Thiền phật đà mang theo một đám người tới gõ cửa?

- Kim Thiển phật đà, ngươi đây là?

Chung Sơn chỉ một đoản bồ tát và la hán trước mắt kinh ngạc nói.

- Ngày xưa từ biệt, không nghĩ đến Chung đại soái thật sự như ước phó hội Kim Thiền thật vui mừng.

Kim Thiền nói.

- Kim Thiền phật đà khách khí rồi, phật đà coi trọng tại hạ, Chung Sơn không dám không đến.

Chung Sơn khách khí nói đồng thời ý niệm trong đầu bách chuyển, Kim Thiền đến đây làm gì.

- Không mời ta vào ngồi?

Kim Thiền phật đà cười nói.

- Các ngươi chở ở bên ngoài! Kim Thiền phật đà rắt trực tiếp nói.

- Vâng!

Các bồ tát la hán lặp tức đáp.

-Mời!

Chung Sơn mời Kim Thiền phật đà vào trong đại sảnh, Thi tiên sinh và Chung Thiên ở bên cạnh.

Trong sảnh sau khi ngồi xuống, Kim Thiên nhìn hai người nói:

- Hai vị này là?

- Một thống lĩnh của Chung gia quản ta, Thi tiên sinh. Vị này là khuyển tử, Chung Sơn giới thiệu.

- Thống lĩnh? A, gia tướng của Chung đại soái đểu không giống bình thường! Kim Thiền có chút không ngờ nhìn Thi tiên sinh.

Thi tiên sinh không nói gì chỉ ngồi đó.

- Vị này chính là Chung Thiên la hán của Đại Minh tự? Kim Thiền nhìn về phía Chung Thiên cười hỏi.

- Được sư tổ ưu ái, phân cho ta một la hán quả vị, Chung Sơn mặt nhăn mày nhíu nói.

- Đại Minh tự, coi như là một cổ tháp nội tình thâm hậu, Mặc dù không có phật đà, nhưng cũng có công đức bồ tát, cũng chỉ có thể phong hai mươi la hán quả vị, không nghĩ đến ngươi còn nhỏ tuồi, đã được Phong la hán, thật đáng mừng.

Kim Thiền nhìn Chung Thiên hiển lành cười nói.

- Không biết Kim Thiền phật đà, tới đây có ý gì?

Chung Sơn nhìn về phía Kim Thiền nhíu mày nói.

Kim Thiền quay đầu về phía Chung Sơn, có chút ám chỉ nói:

- Trí Quang la hán của Cực Lạc Niết Bàn, mấy ngày trước, đã bất hạnh gặp nạn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui