- Lúc trước có Phó Công Tân, Bổn Bặc Tỉnh phái người đến truyền chỉ khi ngài trở về liền mời vào bái kiến hoàng thượng.
A Đại nói.
- Sao? Có nhắc tới chuyện gì không?
Thiên U Công chúa nghi hoặc hỏi.
- Không có!
A Đại lắc đầu.
- Ừ!
Thiên U Công chúa gật gật đầu, sau đó nhìn Chung Sơn.
- Nàng đi đi! A Đại, A Nhị hộ tống công chúa!
Chung Sơn nói đầy vẻ ân cần.
- Dạ!
A Đại, A Nhị lập tức trả lời.
Sau đó, ba người liền đi gặp Cổ Thần Thông.
- Vô Ngân, Vô Song, dẫn Lâm Khiếu đi xem Chung gia quân, tiện thể sắp xếp chỗ ở tốt nhất cho bọn hắn.
Chung Sơn quay đầu lại dặn dò Thủy Vô Ngân và Liễu Vô Song.
- Dạ!
Hai người lập tức tuân lệnh, dẫn Lâm Khiếu đi.
Bên trong đại điện chỉ còn lại Thi tiên sinh. Chung Sơn phất tay, cánh cổng đại điện đóng lại.
- Bệ hạ!
Thi tiên sinh có chút nghi hoặc hỏi.
- Ở Đại Tình vương triều, ngươi gọi ta là bệ hạ. Ở nơi này, gọi ta là đại soái!
Chung Sơn giơ tay, ra hiệu cho Thi tiên sinh ngồi xuống.
Thi tiên sinh nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn Chung Sơn nghi hoặc nói:
- Đại soái lưu lại một mình ta, có phải có chuyện gì hay không?
- Còn nhớ nơi ta dẫn ngươi đến trước khi chúng ta rời đi không?
Chung Sơn thở dài nói.
- Khai Dương tông?
Thi tiên sinh nghi hoặc nói.
- Không sai, lúc ấy người ta bái lạy chính là sư tôn của ta, Thiên Tinh Tử, cũng là nhạc phụ của ta. Lần này quay về Thiên Lang đảo, thống nhất Thiên Lang đảo, một phần là vì Đại Tình hoàng triều, mặt khác, cũng là vì ngươi.
Chung Sơn nhìn chằm chằm Thi tiên sinh nói.
- Sao?
Thi tiên sinh có chút khó hiểu.
- Ta biết ngươi có lai lịch không tầm thường, cũng không dự định tìm hiểu lai lịch ngươi ra sao. Tuy nhiên, ánh mắt của Chung Sơn ta luôn luôn cực kỳ tinh chuẩn, hơn nữa trên đường trở về cũng đã chứng thật điểm ấy. Mặc dù là lần đầu tiên thấy một thành trì rộng lớn vô biên như Thái Cổ Thánh Đô, nhưng vẻ mặt ngươi trước sau không thay đổi. Ta không biết ngươi còn có năng lực gì nữa, nhưng ta khẳng định, năng lực của ngươi tuyệt đối đủ thần bí, khiến đại đa số người không thể tưởng được. Năng lực mà người ta không thể tưởng được mới là năng lực mạnh nhất.
Chung Sơn nói.
- Không sai! Coi như ngươi nói đúng.
Thi tiên sinh không ngờ đồng ý một cách vô cùng thẳng thắn.
- Dẫn ngươi đến Thần Châu, là muốn ngươi cùng ta đi xử lý một đại sự, một chuyện vô cùng mạo hiểm. Không biết ngươi có hứng thú hay không?
Chung Sơn nhìn chằm chằm Thi tiên sinh nói.
Thi tiên sinh nhíu mày nói:
- Chuyện gì?
- Đoạt công chúa thiên triều!
Chung Sơn chậm rãi nói.
- Sao?
Con ngươi Thi tiên sinh co rụt lại.
- Cổ Thiên U không phải đã là người của ngươi rồi sao?
Thi tiên sinh nói có chút khó hiểu.
- Ta nói không phải Thiên U, cũng không phải Đại La thiên triều, mà là công chúa Đại Ly thiên triều!
Chung Sơn nói với vẻ mặt kiên định.
- Đại Ly thiên triều?
Thi tiên sinh há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Chung Sơn. Chung Sơn này thật là quá tham lam mà, có một thê tử được tiên nhân bảo hộ, lại có một thê tử là Công chúa thiên triều, hiện tại lại muốn làm gì? Còn muốn đoạt thêm một Công chúa thiên triều?
- Nàng cũng là thê tử của ta!
Chung Sơn thở dài nói.
Thi tiên sinh coi như cũng từng trải qua sóng to gió lớn. Nhưng, Chung Sơn lúc này mới bao nhiêu tuổi? Mạng lưới quan hệ quá lớn đi. Mặc dù hai người quan hệ là quân thần, nhưng quân này cũng thật sự là quá mạnh mẽ!
- Hơn nữa, thê tử đó của ta, ngươi cũng từng gặp qua!
Chung Sơn nói.
- Sao?
Thi tiên sinh nhướng mày.
- Chính là con gái của sư tôn ta. Lần đầu tiên khi ta và ngươi gặp nhau, ngươi cũng đã nhìn thấy nàng. Chính là Thiên Linh Nhi!
Chung Sơn nghiêm túc nói.
- Là nàng?
Thi tiên sinh trầm ngâm một chút.
- Không sai! Là nàng! Ta cần phải đón nàng trở về. Nàng không thích hợp làm một Công chúa thiên triều. Nàng tuy rằng nhìn như ngây thơ không hiểu gì, tỉnh tỉnh mê mê, nhưng lại dám yêu dám hận. Vừa đem đến cho ta rất nhiều đau khổ, lại xả thân cứu ta. Lúc sắp chết, ngốc đến nỗi chỉ hỏi ta một câu rằng có thể làm thê tử của ta hay không. Mặc dù nàng không có tu vi kinh thiên, lại cũng không có trí tuệ nghịch thiên, nhưng, nàng có thể làm ấm áp lòng ta! Một nữ nhân có thể làm ấm áp lòng ta, ta chắc chắn sẽ yêu nàng. Cho nên ta phải đón nàng trở về, không phải lén lút, mà là quang minh chính đại. Ta muốn mặc hoàng kim chiến giáp, chân đạp mây lành ngũ sắc, suất lĩnh thiên quân vạn mã, lấy một loại khí thế mạnh nhất, long trọng phô trương nhất đón nàng trở về!
Chung Sơn trầm ngâm một chút rồi nói.
Hình ảnh Thiên Linh Nhi ngây thơ, quật cường, trong trắng đáng thương, đã yêu không hối hận, đến chết không thay đổi, tất cả khắc sâu vào trái tim Chung Sơn. Chung Sơn đến chết cũng không quên.
Thi tiên sinh nhìn chằm chằm Chung Sơn nói:
- Đại Ly Thiên triều khẳng định sẽ không cho ngươi như ý. Ngươi muốn trộm Thiên Linh Nhi ra có lẽ cũng không phải là việc quá khó khăn, nhưng ngươi lại muốn quang minh chính đại, dùng cường thế khoa trương đón nàng trở về. Rất khó khăn!
- Có phải cảm thấy gây sự rất vô lý hay không? Rất kích động? Ha hả, có một số việc chỉ cần kết quả là được. Nhưng có một số việc, quá trình càng trọng yếu hơn. Thiên Linh Nhi, nàng đáng giá cho ta vì nàng làm một lần như vậy. Có lẽ người đời đều cho rằng ta khờ, nhưng lòng ta không hối hận.
Chung Sơn nói đầy kiên định.
- Không! Ai cho rằng ngươi là kẻ ngốc thì hắn mới là thằng ngốc chân chính. Ta tuy rằng không quyết đoán như vậy, nhưng theo ta biết mỗi kẻ kiêu hùng, không ai không phải là người chí tình. Bất kể là chính trực nhất hay tà ác nhất, thậm chí kiêu hùng độc ác nhất, bọn họ có thể đứng trên đỉnh cao, đều không phải là những kẻ vô tình nhất tướng công thành vạn cốt khô. Trái lại, bọn họ mới là chính là những người chí tình nhất. Nhờ chí tình mà lòng dạ bọn họ trở nên sắt đá. Có người nói đó là nhược điểm của bọn họ, nhưng ta biết, đó là động lực mạnh mẽ nhất để bọn họ vươn lên đỉnh cao, là cơ sở cho mọi thành tựu của bọn họ, là thứ thôi thúc bọn họ không ngừng vươn lên. Kẻ bình thường khi gánh trách nhiệm trên vai thường không vượt qua được giới hạn của bản thân. Còn bọn họ bởi vì tấm lòng sắt đá này mà không ngừng vượt qua hết giới hạn này đến giới hạn khác. Không có phần cá tính không sợ trời không sợ đất kia thì sẽ không thành tựu vô lượng!
Thi tiên sinh lắc đầu cảm thán nói.
- Ngươi có thể lý giải rất hay. Tuy nhiên, khó khăn cũng như ngươi đã nói. Những gì sau này ta phải đối mặt, mặc dù không đến mức là toàn bộ Đại Ly Thiên triều, nhưng khẳng định là vô cùng gian nan. Ít nhất những triều thần phái bảo thủ của Đại Ly Thiên triều không có khả năng để ta như ý. Nếu ngươi không muốn dính vào vũng nước đục này, ta tuyệt đối không miễn cưỡng!
Chung Sơn nhìn chằm chằm Thi tiên sinh nói.
- Ha hả, ta cũng đã bị ngươi mang đến nơi đây rồi, lúc này còn có chuyện buông tay sao? Ngươi không sợ Đại Ly Thiên triều, ta cũng không sợ. Trên đời này chưa ai có thể khiến ta sợ hãi.
Thi tiên sinh khẳng định.
- Tốt! Xem ra lần này quay về Thiên Lang đảo, là quyết định chính xác nhất!
Chung Sơn cười nói.
Thi tiên sinh cười cười không nói gì nữa!
Ngày thứ hai, Thiên U Công chúa lại lần nữa trở về Đông Phương phủ.
- Cái gì? Nàng phải làm chuyện này sao?
Chung Sơn nhíu mày kinh ngạc nói.
- Thất Tinh đường, vốn dĩ chuyện ta là Tốn Đỉnh thân phi thường cơ mật, toàn bộ Đại La Thiên triều cũng chỉ có mấy người biết được. Nhưng lần trước nhân chuyện Tề Thiên giết Anh Ninh mà bại lộ, bị Thất Tinh đường biết được. Thất Tinh đường đường chủ đích thân mở miệng cầu Thánh Thượng, để ta đến đó học tập một đoạn thời gian, hơn nữa mở ra vài thứ bí ẩn nhất của Thất Tinh đường với ta. Thậm chí Đường chủ còn có thể tự mình dạy bảo ta chút gì đó.
Thiên U Công chúa nhíu mày nói.
- Thất tinh Đường chủ? Hắn sánh bằng Thánh Thượng sao? Đích thân hắn tự mình dạy bảo thì sao?
Chung Sơn nhướng mày hỏi.
- Đương nhiên không so được với Thánh Thượng, chỉ có điều Thất Tinh Đường chủ mở miệng, Thánh Thượng bảo ta phải đi.
Thiên U Công chúa nói với vẻ đầy bất đắc dĩ.
- Thất Tinh đường? Thất Tinh Đường chủ rốt cuộc là ai?
Chung Sơn nhíu mày lo lắng hỏi.
- Yên tâm đi, là nữ nhân, ta cũng sẽ không giống ngươi nhiều thê tử như vậy đâu.
Thiên U Công chúa nhìn Chung Sơn ăn giấm chua cười nói.
Sờ sờ mũi, Chung Sơn cười bất đắc dĩ.
- Thất Tinh Đường chủ là một kỳ nữ. Vốn dĩ cùng Thánh Thượng yêu nhau. Đáng tiếc Thánh Thượng chọn đại nghiệp thống trị, xây dựng Thiên triều, thu nạp thiên hạ khí vận. Đồng thời Thánh Thượng cũng giống như ngươi, có vài Hoàng hậu. Thất Tinh Đường chủ chịu không nổi cảnh cùng các Hoàng hậu cùng nhau chia sẻ một nam nhân. Cho nên vẫn không chịu cùng Thánh Thượng gặp mặt, sáng lập Thất Tinh đường, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại tình cảm lưu luyến khắc cốt ghi tâm, theo thời gian lắng đọng lại, Thánh Thượng không những không quên, ngược lại càng thêm khắc sâu. Không ngừng hạ lệnh ban cho Thất Tinh đường đủ loại ưu đãi trong Đại La Thiên triều, tỷ như Kim Đan kỳ đệ tử do Thất Tinh đường trưởng lão đề cử vào Đại La Thiên triều sẽ đảm nhiệm chức quan ngũ phẩm. Thất Tinh Đường chủ tuy rằng không cảm kích, nhưng bảy đại minh tông phụ thuộc lại vô cùng nhiệt tình, đưa tất cả người tới, giống như ngươi lúc trước.
Thiên U Công chúa nói.
- Hóa ra là có chuyện như vậy!
Chung Sơn thở dài nói.
- Đúng vậy, sau khi thánh thượng dựng lên Thiên triều, Thất Tinh Đường chủ chưa từng gặp Thánh Thượng, nhưng lần này tự mình mở miệng muốn ta đi, ngươi nói xem Thánh Thượng có thể không đáp ứng sao? Thánh Thượng bảo ta phải đi, và toàn lực phối hợp.
Thiên U Công chúa bất đắc dĩ nói.
- Thất tinh Đường chủ muốn ngươi đi, khẳng định không phải học tập một đoạn thời gian đơn giản như vậy, ngươi cẩn thận một chút!
Chung Sơn ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
- Ta biết. Cho dù ta đã là Thất Tinh đường trưởng lão rồi, cũng còn không tận mắt thấy qua bộ dáng của nàng. Lần này chẳng những bảo ta đi, còn bảo ta mang theo Phong Thần cung, khẳng định có mục đích gì đó, chỉ có điều...
- Đi đi, có thêm Phong Thần cung càng an toàn hơn một chút, bất kể như thế nào, không cần miễn cưỡng mình.
Chung Sơn nói.
- Ừ!
Thiên U Công chúa gật gật đầu.
Đang khi hai người nói chuyện với nhau. Từ bên ngoài Đông Phương phủ bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to.
- Truyền Đông Phương công Chung Sơn, vào triều yết kiến!
Một thanh âm thái giám truyền chỉ vang lên.
- Sao?
Chung Sơn hơi hơi sửng sốt.
- Thánh Thượng ngày hôm qua hỏi ngươi, biết ngươi đã trở về!
Thiên U Công chúa nói.
- Nhưng thời gian nghỉ ngơi của ta còn chưa hết mà?
Trên mặt Chung Sơn lộ vẻ cổ quái.
- Truyền Đông Phương công Chung Sơn vào triều yết kiến.
Thái giám truyền chỉ đứng bên ngoài lại hô to.
Hết cách, Chung Sơn đành ra khỏi đại điện, nghênh đón thái giám đến truyền chỉ.
Lão thái giám đứng ngoài Đông Phương phủ. Vừa thấy Chung Sơn ra tới bèn hô to:
- Truyền Đông Phương công Chung Sơn vào triều bái kiến.
- Tuân chỉ!
Chung Sơn chỉ có thể mặt nhăn mày nhíu đáp.
Sau đó, Chung Sơn đành đi theo lão thái giám trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người. Hắn và lão thái giám cùng nhau bay về phía hoàng cung, đến Thái Cổ Thánh điện, gặp Đại La Thánh Thượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...