Điểm Vệ, Chung Sơn, Thiên U, A Đại, A Lan, năm người rời thành vừa nói chuyện vừa đi.
-Tiên sinh bồi dưỡng Thủy Vô Ngân thật đúng là tận hết sức đó! – Thiên U công chúa cười cười.
-Thủy Vô Ngân đáng để bồi dưỡng, hơn nữa, lần này đi Nguyệt Minh thành, đại quân cũng không thể đi theo, vậy bốn người chúng ta có thể! – Chung Sơn gật gù đáp.
Thiên U công chúa thoáng nhìn lại Chung Sơn đầy thâm ý, gật gật đầu.
Nguyệt Minh thành, trên thành lâu phía nam thành dựng thẳng ba cây gỗ thật dài! Trên đầu mỗi cây cỗ buộc một sợi dây thừng.
Ba sợi dây thừng trói ba cỗ thi thể.
Tiêu Vong, Tiêu Nguyên Phong, Tiêu Nguyên Đăng! Tam cỗ thi thể đang bị bắt phơi nắng hứng gió trên thành lâu, mặc dù đã chết cũng không được xuống mồ an nghỉ. Cả ba thi thể đều một thân nhung trang, nhưng lại mềm rũ xuống, trói trên thành lâu, khiến cho vô số trạm canh bốn phía đều chìm trong trầm mặc.
Tiêu Vong, thật sự là Tiêu Vong, Đại Đô đốc Đại Quang đế triều, không ngờ lai chết thảm như vậy!
Đại Quang đã kết thúc, Đại Vũ đế triều mới vừa bị tiêu diệt, khiến cho Đại Quang đế triều nhất thời trở nên tứ cố vô thân. Lúc này, Đại Đô đốc Đại Quang đang bị phơi thây dưới ánh mặt trời chói chang. Đây là một đả kích rất lớn đói với vô số quân coi giữ thành trì Đại Quang đế triều!
Trên thành lâu, một nam tử khí phách đang đứng đó, một thân nhung trang, dáng người khôi ngô, mặt chữ điền, nhìn qua vô cùng tự tin, vô cùng kiêu ngạo.
Đây là quân đoàn trưởng thứ sáu của Đại La thiên triều, Hạng Bố!
Hạng Bố từng là thám hoa một giáp khoa cử của Đại La thiên triều. Văn võ song tàn, tất cả đều hơn người thường.
Cũng bởi vậy, địa vị của Hạng Bố lại càng cao hơn, cuối cùng đang ở chức quân đoàn trưởng thứ sáu của Đại La thiên triều. Truyện Trường Sinh Bất Tử
Trước kia, khi giao chiến cùng Đại Vũ đế triều, cũng chỉ nếm mệt trong tay Dịch Diễn mà thôi,không thể tưởng được cuối cùng tới chiến trường Đại Quang, Tiêu Vong lại dành cho Hạng Bố lũ lũ thất bại, hàng hàng mai phục. Mặc dù không đến nỗi bị Tiêu Vong đánh bại nhưng thật là chật vật!
Giờ thì tốt lắm rồi. Lão đối đầu đã chết, thi thể đang bị trói trước mặt mình đây!
Giữ lại thi thể Tiêu Vong, cũng là để kích khí thế chiến sĩ Đại Quang đế triều, cũng là hấp dẫn các phần tử trung thành của Tiêu Vong, khiến cho các tướng quân Đại Quang tới, báo thù cho Tiêu Vong, báo thù cho Tiêu Vong.
Hai triệu quân đôi mai phục trong Nguyệt Minht hành chính là chờ đợi cơ hội báo thù này đến!
Giờ mới qua một tháng, đã tiêu diệt gần năm trăm ngàn quân báo thù rồi.
Hạng Bố phi thường đắc ý, lại tiếp tục đi xuống. Diệt một triệu quân báo thù không phải là việc khó, quan tọng là, quân báo thù đi ra sẽ khiến cho phòng thủ của các thành trì khac yếu đi. Như vậy, các lộ quân các công thành cũng đều có một phần công lao của mình! Truyện Trường Sinh Bất Tử
Nhìn thi thể của Tiêu Vong, Hạng Bố bất giác cười tà.
Nhưng hắn nghĩ, trạm canh gác của các thế lực khắp nơi rất nhiều, nhưng ai cũng không dám xông tới.
Cửa thành phía nam, từ xa xa bỗng xuất hiện một nữ tử. Bên cạnh nữ tử phi thường âm u, thậm chí còn có tuyết bay nhè nhẹ.
Hai mắt nàng đỏ sọc, từ đôi mắt đó chảy ra hai hàng huyết lệ, thực vô cùng dữ tợn. Đôi mắt còn vương huyết lệ chằm chằm nhìn lên thành lâu phía xa xa, trên đó có ba cỗ thi thể.
Từng bước, từng bước, nữ tử đi tới thành lâu.
Đứng trên thành lâu, Hạng Bố nhướn mày. Thành nam này đã không ai dám đến đây, thế nào bỗng nhiên lại xuất hiện một nữ tử?
Nhẹ nhàng vung tay lên, một đội ngũ chừng năm trăm người vội chạy ra ngoài thành, nhằm về phía nữ tử xa xa, toàn bộ tên đã lên cung, chỉ chờ thủ lĩnh ra lệnh một tiếng tất cả những mũi tên này sẽ bắn hết về phía bà ta.
Dường như cảm nhận được đột kích bên ngoài, ánh mắt nữ tử tuy vẫn nhìn chằm chằm thành lâu nhưng trên đầu trường kiếm cũng quét ngang.
Chỉ cảm thấy một tia sáng lóe lên, ba trăm người kia bất động, nữ tử từng bước một đi lên, đi qua ba trăm người, ba trăm người nọ vẫn không nhúc nhích.
-Sao lại thế này? – Đứng trên thành lâu, Hạng Bố đùng đùng lửa giận.
Sau đó, Hạng Bố cũng đã hiểu. Sau khi bà ta đi qua ba trăm người đó, cả ba trăm người, mỗi người một thanh trường kiếm, bỗng đứt làm hai đoạn. Sau đó, tất cả mọi người bỗng nhiên đều đứt làm hai đoạn, máu trên eo phun ra. Tất cả ba trăm người, chỉ trong chốc lát, đã bị chém ngang eo! Truyện Trường Sinh Bất Tử
Nhìn tình hình này, chúng tướng sĩ trên thành lâu đều sợ hãi.
-Chỉnh quân nghênh địch! – Hạng Bố thét lớn.
-Rầm rập rầm rập.
Tiếng dậm chân rầm rập, cửa thành mở ra, thật đông quân đội tràn ra trên thành lâu.
-Bắn.
Một tiếng hạ lệnh, vô số mũi tên như lông chim điên cuống lao về phía nữ tử.
Cung tên đầy trời như châu chấu, điên cuồng lao tới nữ tử.
Nữ tử đó vẫn như trước, trường kiếm vung lên.
Bốn vạn rưỡi cung tên, bị một kiếm này, phi thường quỷ dị mà bị chặt đôi toàn bộ, căn bản là không phải là có tới bảy tám vạn kiếm mà chỉ có một kiếm, môt kiếm chặt đứt toàn bộ.
Nhìn một kiếm biến thái của nữ tử kia, gần như tất cả mọi người đều cừng lại. Đây là quái vật gì vậy?
-Giết!!!!
Hạng Bố hạ lệnh.
Một trăm ngàn quân xông ra khỏi thành lao về hướng nữ tử, còn điên cuồng hơn cả bốn vạn mũi tên ban nãy.
Nhưng có một loại sức mạnh được gọi là sức mạnh tuyệt đối!
Trường kiếm trên đầu nữ tử lại một lần nữa vung lên, lúc này đây, không giống như lúc nãy là một kiếm hai chặt, mà là kiếm khí, kiếm khí vô cùng vô tận điên cuồng bắn ra.
Không chỉ là từ kiếm, mà còn từ dưới đất. Đột nhiên từ dưới đất bỗng nhiên phu ra kiếm khí vô tận, hàng triệu kiếm khí khủng bố từ dưới chân đại quân ngút trời mà lên.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Triệu kiếm khí. Mỗi một kiếm đều có sức mạnh vô cùng. Những tướng sĩ có tu vi thấp giây lát đã bị chặt đứt, nay cả vòng bảo hộ cũng bị chém làm hai. Các tướng lĩnh có tu vi cao hơn Nguyên Anh kỳ thì tốt hơn một chút. Nhưng triệu kiếm khí kia sau khi giết vô số tướng sĩ cũng không biến mất mà xoay lại bay múa hợp công công kích tướng lĩnh.
Ầm!
Các tướng lĩnh cũng bị vạn kiếm oanh sát trong giây lát!
Còn lại hơn năm mươi vạn kiếm khí bỗng nhiên lao lên bắt lên phòng thủ trên tường thành.
Quân coi tường thành đột nhiên chết hơn ba vạn người. Kiếm khí lúc này mới biến mất.
Từng kiếm, lại từng kiếm, trảm mười ba vạn quân.
Tất cả mọi người đều tròn mắt! Ngay cả Hạng Bố, cỗ ngạo khí trước đó cũng không còn. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của nữ từ vẫn không rời khỏi thi thể Tiêu Vong, huyết lệ vẫn chảy dài. Trên thành lâu, một tiểu binh đứng ở chỗ cây gỗ treo xác Tiêu Vong nhìn nữ tử đó, trong lòng kinh hoảng, trong lúc vô ý va vào cây gỗ, rơi xuống thành.
Nhìn thi thể Tiêu Vong rơi xuống, nữ tử chuyển ánh mắt, vẻ mặt ác độc nhìn tiểu binh kia.
Phụt.
Từ trong thân thể tiểu binh đột nhiên phụt ra vô số kiếm khí, hắn nổ tung mà chết.
Một ánh mắt?
Những người còn lại động cũng không dám động!
Thi thể Tiêu Vong rơi xuống, nàng tiến lên ôm lấy, cây gỗ ở bên cạnh, thi thể Tiêu Vong ở trên, trên cổ vẫn còn sợi dây thừng.
Lúc này, huyết lệ trong mắt nàng càng sâu. Nhẹ nhàng gỡ sợi dây thừng trên cổ Tiêu Vong, bàn tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt người chết.
-Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi! – Nàng vừa khóc vừa goi.
-Chàng không được bỏ lại một mình ta. Mau tỉnh lại đi. Chàng đã nói sẽ toàn tâm toàn ý với ta. Chàng đã nói lần này kết thúc chiến tranh quay về sẽ cùng ta quy ẩn trong núi. Chàng đứng lên, đứng lên! Chàng là kẻ lừa đảo! Muốn gạt ta lần nữa sao? – Nữ tử áp má vào khuôn mặt Tiêu Vong, không ngừng lắc thi thể hắn, nhưng thi thể Tiêu Vong thế nào vẫn bất động.
Trên thành lâu, Hạng Bố đã sớm mở to mắt nhìn, thấy nàng nói chuyện với Tiêu Vong, không chút chần chừ vung tay lên chỉnh quân, vội dẫn theo đại quân chạy trốn ra cửa đông.
Đánh? Đánh thế nào đây? Chạy mau thôi!
Nữ tử đang ôm thi thể Tiêu Vong khóc lóc không ngừng, bỗng ngừng một chút, nhìn thi thể Tiêu Vong, từ trong miệng hắn lấy ra một miếng Ngọc nhỏ.
Nhẹ nhàng vuốt ve, trên viên ngọc bỗng vang lên một đoạn âm thanh, đó là những lời cuối cùng Tiêu Vong lưu lại. Truyện Trường Sinh Bất Tử
-Kiếm Hồng, ta rất xin lỗi. Ta phải chết. Đây là những lời cuối cùng. Khụ. Ha ha ha, không thể tưởng được Tiêu Vong ta cuối cùng cũng phải chết. Một khắc cuối cùng này, ta bỗng nhiên đã muốn thật nhiều thật nhiều, ta muốn ta còn sống, ta muốn quá khứ của ta. Truyện Trường Sinh Bất Tử
Tiêu Vong ta, cả đời chỉ có hai nữ nhân, một là Như Yên, một là nàng. Vốn tên ta là Tiêu Băng Ỷ, tên này là vì Như Yên mà đặt. Sau nàng, lòng tưởng đã hết, cho tới khi gặp được nàng.
Như Yên, ta rất yêu Như Yên.Mặc dù nhiều lần nàng nổi nóng với ta, nhiều lần nói những lời ghen tỵ độc ác, ta vẫn yêu nàng! Chết không thay đổi, thiên địa chứng giám.
Năm đó nàng vì ta mà chết, ngày ấy, nhìn thấy hồn phách của nàng, bỗng nhiên ta cũng muốn vì nàng mà chết. Ai cũng cho rằng ta quá trọng quyền lực, đều vì trường sinh mà phấn đấu.Không ai biết, ta rất muốn, có thể được cùng nữ nhân của mình, cùng già, cùng bạc đầu răng long, nhưng vẫn nắm chặt tay nữ nhân của ta. Truyện Trường Sinh Bất Tử
Một khắc đó, ta thật sự muốn đi cùng Nhữ Yên.Thật sự, thật sự, Đại Quang đế triều, trường sinh bất tử, đều là giả, đều là mây bay. Nhưng cuối cùng ta không đi. Bởi một khắc cuối ta nhớ đến Kiếm Hồng nàng. Tuy nàng thường xuyên ghen ghét nhưng ta chưa từng để ý, ngược lại còn thích thú, bởi ta cũng yêu nàng!
Vì Như Yên, ta có thể ngay cả sinh mạng cũng không cần. Vì nàng, ta phải sống lại!
Kiếm Hồng! Ta thật sự yêu nàng!
Chuyện của Như Yên đã khiến nàng phải ghen tỵ. Ta đã nói, cho ta thời gian để ta quên. Nhưng ta muốn nói, ta quên không được. Vĩnh viễn quên không được! Tuy âm dương cách trở nhưng lòng ta vĩnh viễn không bao giờ quên đi được đoạn ân tình này. Nàng đã từng nói dùng bí pháp phong ấn đoạn ký tức đó của ta. Nhưng ta biết, cho dù có phong ấn trí nhớ, thì đoạn ân tình đó làm thế nào cũng không thể phong ấn được.
Ta muốn đi gặp Như Yên. Ta vẫn nguyện như thế. Nhưng lúc này, lòng ta lại dâng lên một ý niệm muốn sống. Ta muốn sống, ta rất muốn sống, bởi ta biết ở Kiếm Thần cung còn có một nữ nhân yêu ta, và ta yêu.
Lúc này, trong lòng ta trào dâng một niềm hối hận lớn lao. Ta vạn lần ước gì năm đó ta không đáp ứng Đại Quang đế triều, để ở cùng nàng! Ta vô vàn hy vọng như vậy!
Rất xin lỗi, ta không thể thực hiện lời hứa khi xưa. Ta không đợi được thắng lợi của Đại Quang đế triều, thậm chí không thể đợi để có thể gặp nàng lần cuối. Vì sao chỉ có trước khi mất đi, ta mới có thể nhận ra, thì ra, mỗi ngày đều được nhìn nàng luyện kiếm, mỗi ngày đều được vuốt ve nàng là điều tuyệt vời biết bao.
Thật tuyệt. Thật tuyệt!
Vì sao nàng, ta, Như Yên, vẫn phải cách rời hai giới âm dương?
Ta muốn xuống âm phủ, ta muốn chết, ta muốn gặp Như Yên. Như Yên đã đợi ta cả ngàn năm. Bây giờ vào cõi am nhất định rất cô đơn. Ở dương gian, ít nhất còn có con của chúng ta.
Kiếm Hồng! Lúc này, ta thật sự rất ao ước một lần nữa được vuốt ve khuôn mặt nàng! Rất rất ao ước! Năm đó chúng ta cùng nhau chặt đi đại thụ ngàn năm đó, ha ha, ta lại cứu sống nó đấy! Còn địa phương kia, nhớ thường xuyên tưới nước cho nó.
Nàng là một cô gái kiên cường. Nàng đã nói nhất định sẽ tu luyện thành tiên. Đáp ứng ta, phải sống thật tốt. Sống luôn cả phần của ta nữa. Bởi nàng là Kiếm Hồng, là Kiếm Hồng vừa quật cường vừa đáng yêu trong lòng ta! Truyện Trường Sinh Bất Tử
Giọng nói bỗng dừng lại, huyết lệ đã vòng quanh khắp khuôn mặt Kiếm Hồng, nàng tái nhợt, ngửa đầu nhìn trời. Nàng thẫn thờ. Gió nhẹ thổi qua, Kiếm Hồng cái gì cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ một câu nói kia của Tiêu Vong “Ta thật sự rất muốn được vuốt ve khuôn mặt nàng một chút”
Nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Vong, nàng áp lên khuôn mặt mình. Không ngừng giữ tay hắn mà vỗ về khuôn mặt mình. Kiếm Hồng không chút biểu tình, khuôn mặt cứng đờ vô cảm, dường như đã mất hết cảm xúc.
Ngẩng đầu, nhìn trời.
Kiếm Hồng phất tay làm ra một quan tài băng, cực kỳ cẩn cẩn thận thận chút một đặt thi thể Tiêu Vong vào trong đó, ngay cả mái tóc của Tiêu Vong nàng cũng cẩn thận sửa sang lại.
Đưa tay sửa sang lại thi thể của Tiêu Vong, trên mặt Kiếm Hồng không mang chút thù hận. Chỉ lẳng lặng, chết lặng, khuôn mặt chết lặng, hai mắt chết lặng.
Chết lặng nhìn thi thể Tiêu Nguyên Phong và Tiêu Nguyên Đăng, nàng trở tay thu vào vòng trữ vật.
Làm xong hết thảy Kiếm Hồng mới nhìn về phía thành lâu. Bay lên trên đó, đứng trên tường thành, bà lạnh lẽo nhìn không chút cảm tình, đuổi theo về hướng đông!
Không có chút lời nói dư thừa, cũng không chút biểu tình dư thừa, lúc này dường như Kiếm Hồng đã quên hết tình cảm là như thế nào, cảm tình là cái gì. Tiêu Vong chết đi, chỉ còn lại thù hận. Mà lời nói trước khi chết của Tiêu Vong kia, lại khiến cho nàng quên hết tất cả cảm xúc. Khi cảm xúc đã dâng lên tới cao nhất thì sẽ là vong tình!
Từ giờ, Kiếm Hồng muốn làm, chỉ là báo thù mà thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...