Trường Sinh Bất Tử

Kim thiền tướng quân, suất lĩnh một trăm năm mươi vạn đại quân đầu nhập với Đông Phương hầu, hợp nhất với nhau, làm tướng lãnh thứ nhất của Đông Phương hầu.

Tin tức này truyền ra khiến cho mọi người cảm thấy hồ đồ.

Đây là chuyện gì vậy?

Thành quả của Kim Thiền tướng quân so với Chung Sơn đều không kém, tại sao lại tự nguyện hợp nhất với Chung Sơn như vậy? Nghe đồn là Kim Thiền chủ động tới.

Tin tức này truyền ra khiến cho mọi người không thể nào tin nổi.

Bây giờ Đại La thiên triều chỉ còn có ba lộ đại quân, Thủy Kính một lộ, Hạng Bố một lộ, Chung Sơn một lộ.

Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, quá là đột ngột.

Ở chỗ thành trì của Thủy Kính.

Thủy Kính tiên sinh cầm lấy phong thư mà cau mày suy tư, các tướng lãnh phía dưới cũng nhíu mày không thôi.

- Đại soái, đây là chuyện gì vậy?

Một tướng lãnh nghi hoặc hỏi.

-Làm tốt chuyện của mình đi, đừng quan tâm chuyện của người khác.

Thủy Kính tiên sinh nói.

- Dạ.

Chúng tướng lãnh chỉ có thể gật gật đầu.

Trong đại doanh của Tiêu Vong, ở một gian đại điện.

Tiêu Vong nhíu mày nhìn phong thư này.

Một tin tức tốt, một tin tức xấu.

Tin tức tốt chính là chỉ còn ba lộ đại quân tiến vào Đại Quang đế triều, tint ức xấu chính là Kim Thiền đã gia nhập vào quân đội của Chung Sơn.

一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一

Ở trong phủ thành chủ Bạch Hoàng thành.

Chung Sơn ngồi ở trên suất án, Kim Thiền đứng trong đột ngũ tướng lãnh, rõ ràng đã xuống chức, làm giám sát của Chung Sơn.

Một năm,đối với Chung Sơn mà nói, cũng không khó để nhịn được.

Đã không thể công thành thì chỉ còn cách luyện tập binh lính cùng với Kim Thiền, giả bộ là sắp công thành.


- Đại soái, theo truyền tin của tiêu thám,hiện tại bên trong Đại quang đế triều xuất hiện rất nhiều cường giả, theo chúng ta biết thì có không dưới hai mươi người.

Triệu Truyện bẩm cáo nói.

- Cường giả tụ tập sao?

Chung Sơn nhíu mày nói.

- Đây chính là vì nghiệt ma mà tới.

Kim Thiền lắc lắc đầu.

- Nghiệt ma, muốn diệt nghiệt ma, tu tích công đức?

Chung Sơn hỏi.

- Nhất định là như vậy.

Kim Thiền nói.

- Vậy sao ngươi không đi đối phó với nghiệt ma?

Chung Sơn nhìn về phía Kim Thiền nói.

- Nghiệt ma hiện tại ngày càng giảo hoạt, tìm không thấy cũng chỉ phí công mà thôi.

Kim Thiền cười nói.

- Tìm không thấy?

Chung Sơn nhíu mày, lần trước bầu trời đầy huyết vân chính là một mục tiêu rất lớn.

- Hiện tại nghiệt ma ngoại trừ có thể bay lên trời thì còn có thể độn thổ xuống đất cho nên rấ khó tìm.

Kim Thiền nói.

- Đại Uy Thiên Long đi ra ngoài tìm rồi sao?

Chung Sơn gật gật đầu.

- Không sai, trong lòng hắn có ma chướng.

Kim Thiền thở dài nói.

Tám tháng sau.

Kim Thiền đứng trong đại điện của Bạch Hoàng thành.


Đột nhiên Kim Thiền mở trừng mắt ra, sau đó bên cạnh Kim Thiền có một luồng gió.

Xiêm y của Kim Thiền bay trong gió, đồng tử của Kim Thiền biến thành màu vàng, khí thế áp bức bốn phía.

Khí thế mạnh mẽ bắn ra từ trung ương đại điện.

- Ầm.

Đại điện nổ ầm một cái.

Chúng tướng lãnh đều kinh nghi bất định, Kim thiền này bị sao vậy?

Chỉ có Chung Sơn đứng ở tiểu đình phía xa xa là lạnh lùng chờ đợi.

Mà Đại Uy Thiên Long bồ tát sau đó cũng nhanh chóng từ ngoài thành bay tới, trong chốc lát đã đến phủ thành chủ.

Sau khi sương mù tan đi, bên trong chỉ còn lại thân ảnh của Kim Thiền, sau đó từ đằng sau lộ ra một lỗ kính màu kim sắc, chính là đại đức lỗ kính.

Thần tình bên ngoài của Kim Thiền tuy lạnh lùng chúng tướng vừa nhìn vào đã thấy một cảm giác rất kinh khủng.

Chung Sơn biết lợi hại cho nên chỉ nhìn Kim Thiền chứ không nhìn Đại Uy Thiên Long.

- Cung hỉ tiên phật.

Đại Uy Thiên Long chúc mừng nói.

- Ừm.

Kim Thiền gật gật đầu.

Sau đó Kim Thiền cất bước đi tới trước mặt Chung Sơn.

- Tám tháng, so với một năm thì nhanh hơn, sát khí đã nặng nề.

- Bái kiến Kim Thiền phật đà.

Chung Sơn khẽ mở miệng nói.

Kim Thiền tuy khôi phục lại trí nhớ kiếp trước nhưng năng lực thì vẫn chưa khôi phục lại oàn toàn. Tuy nhiên trí nhớ đã khôi phục thì việc phục hồi lại thực lực là rất nhanh.

- Tiên phân, người hiện tại đã khôi phục, vậy xin hỏi người nghiệt ma hiện tại đang ở đâu?

Đại Uy Thiên Long vội vàng hỏi.

-Nghiệt ma? Ngươi không cần phải lo cho nghiệt ma, ngươi mau theo ta tới Cực lạc tịnh thổ, ta sẽ cho ngươi trở thành chính quả.


Kim Thiển mở miệng nói.

- Không tiên phật, nghiệt ma đã là ma chướng trong nội tâm của ta, nghiệt ma này chưa trừ thì tu hành của ta cho dù có tới bồ tát quả vị cũng khó đi.

Đại Uy Thiên Long bồ tát lo lắng nói.

Kim Thiền nhìn chằm chằm về phía Đại Uy Thiên Long mà lắc đầu nói:

- Việc này ta không trông nom được, ta cũng không biết nghiệt ma ở đâu.

Nhìn Kim Thiền và Đại Uy Thiên Long, trong mắt của Chung Sơn hiện ra một vẻ lo lắng.

Mặc dù Đại Uy Thiên Long bồ tát nói vô cùng khẩn thiết nhưng Kim Thiền vẫn lắc đầu:

- Chuyện ở cực lạc tịnh thổ ngươi cũng đã biết, sau khi khôi phục lại trí nhớ kiếp trước ta lại càng thêm minh bạch, cho nên bây giờ không thể lãng phí thời gian, ta phải quay trở lại đó. Chuyện tìm nghiệt ma ta không giúp được nhưng ta có thể cho ngươi một quả vị bồ tát.

Kim Thiền vẫn không chịu đi.

Đại Uy Thiên Long nhìn Kim Thiền. Tuy hàm dưỡng của y rất cao nhưng giờ này cũng không kìm chết được,y trừng hai mắt, ngẫm lại mình làm hộ pháp nhiều năm, vô oán vô hối, thậm chí còn hy sinh cơ hội tìm kiếm nghiệt ma ở bên cạnh Kim Thiền, hiện tại còn bốn tháng mà Kim Thiền rõ ràng không muốn hỗ trợ, Đại Uy Thiên Long làm sao có thể không tức giận?

- Ầm.

Đại Uy Thiên Long mang uất khí ở lồng ngực biến thành một con kim long khổng lồ rồi biến lên trời.

Rồng, hóa ra Đại Uy Thiên Long nguyên bản chính là một con Kim Long.

Kim Long phóng lên trên trời, hoàn toàn không có vẻ gì là cáo biệt, hiển nhiên là đã tức giận vô cùng.

Vô số lôi điện từ Đại Uy Thiên Long không ngừng oanh kích xuống, tựa như là giông bão vậy.

- Ầm.

Lôi quang đầy trời, bao phủ bốn phía.

Giờ khắc này, mọi người trong toàn thành nhìn lên, mọi chuyện thật là quá kinh khủng.

Đại trân khủng bố này, mặc dù Chung Sơn ở bên cạnh A Đại cùng với Chích Hỏa cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

- Ầm.

Lôi điện nổ tan, mà con kim long cũng bay về phía xa xa.

Chung Sơn thở sâu một hơi, Đại Uy Thiên Long thật là mạnh.

Nhìn Đại Uy Thiên Long bồ tát bay đi, khuôn mặt của Kim Thiền vẫn giữ vững như trước, không hề có vẻ gì kinh hãi.

- Đông Phương hầu sợ hãi sao?

Kim Thiền nhìn về phía Chung Sơn mỉm cười.

Chung Sơn nhìn Kim Thiền hai mắt nhíu lại.

- Không sao.


Chung Sơn lắc đầu cười.

- Không biết ngày ấy tiên nhân tàn niệm nói gì với tướng quân vậy?

Kim Thiền nhìn về phía Chung Sơn hỏi.

Tiên nhân tàn niệm? Bảo nhi? Tướng mạo của Bảo Nhi giống như đúc tiên nhân kia, khó trách Kim Thiền lại hỏi vậy.

- Không nói gì, chỉ tặng hoa hồng cho tại hạ mà thôi.

Chung Sơn nói.

Kim Thiền nhìn Chung Sơn mỉm cười không nói gì nữa, sau đó y lật tay lấy ra một lệnh bài.

- Tướng quân đã quen biết nàng vậy tướng quân cũng có tư cách tiến vào Cực lạc tịnh thổ, mười năm sau Cực Lạc tịnh thổ có đại hổ Đại Tịch Diệt thịnh hội, hy vọng tướng quân có thể tới.

- Đa ta.

Chung Sơn tiếp nhận lệnh bài, trong mắt hiện ra một vẻ bất ngờ.

- Lần này nhờ tướng quân mà Kim Thiền mới có thể hồi phục nhanh trí nhớ như vậy, ta xin đa tạ.

Kim Thiền nói.

- Không dám, ta cũng tiếp thu đại quân của ngươi.

Chung Sơn lập tức quay về nói.

- Ha ha, vẫn phải là ta nói lời cảm tạ, kiếp trước ta đã trải qua nhiều năm, pháp lực của ta có thể tích vạn tà, thủy hỏa bất xâm, đao kiếm cũng không chém tới. Nơi này là phạm vi hoạt động của nghiệt ma, chỉ cần cầm lấy áo cà sa này thì cho dù là nghiệt ma cũng phải cách ngươi ba trược.

Kim thiền đưa ra một cái áo cà sa rồi nói.

Chung Sơn nhìn Kim Thiền, trong mắt hiện ra một vẻ hơi động lòng.

- Đa tạ.

Chung Sơn rất tự nhiên tiếp nhận áo cà sa.

Kim Thiền nhìn mọi người, khẽ gật gật đầu sau đó khẽ giẫm chân xuống.

Biến mất, biến mất một cách quỷ dị.

Mọi người nhìn thấy Kim Thiền biết mất ở phía kia thì tất cả đều thở ra một hơi.

Chung Sơn nhìn áo cà sa trong tay, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười lạnh. Kim Thiền vì cảm tạ mình mà tặng áo cà sa sao?Khi nhìn thấy Kim Thiền cự tuyệt Đại Uy Thiên Long Chung Sơn cũng đã biết hắn không phải là người có thiện tâm. Giờ khắc này Chung Sơn cũng đã có kết luận, nếu như không phải là tưởng mình quen biết tiên nhân kia thì Kim Thiền ngay cả liếc nhìn mình cũng lười chứ đừng nói là tặng áo cà sa.

Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín

http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068

Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui