Mọi người nhấm nháp thức ăn một hồi, bỗng nhiên có một nam tử tiến vào quỳ gối xuống, tất cả đều dừng đũa, hiển nhiên là người do Triệu Truyện phái đi thám thính.
- Khởi bẩm đại soái.
Tiêu thám cung kính nói.
- Phát hiện ra chuyện gì?
Chung Sơn hỏi.
Ở phía đông nam, phát hiện ra Vũ An tướng quân của Đại Vũ đế triều suất lĩnh mười vạn quân tới đông hải, không biết là để làm gì.
Tiêu thám cung kính nói.
- Vũ An?
Chung Sơn nhướn mày, trong mắt hắn hiện ra một vẻ cổ quái.
- Vâng lúc ấy Vũ An tướng quân hành quân vô cùng sốt ruột.
Tiêu thám nói.
- Cạch.
Chung Sơn ném chiếc đũa xuống sau đó lập tức đứng dậy.
- Đi, chúng ta mau xuất phát.
Chung Sơn nói.
-
- Dạ.
Triệu Truyện lập tức đáp.
Sau đó, tiêu thám thanh toán rồ mọi người lập tức lên đường.
Buổi tối hai ngày sau.
Ở trên đỉnh núi, Chung Sơn cùng với mười người nhìn về phía một ngọn núi xa xa.
Ở dưới núi lúc này có một chuyện khiến mọi người vô cùng hứng thú.
Đầu tiên chính là mười vạn quân khắc nghiệt, nguyên một đám đều có phá cương tiễn, đại đao cầm nơi tay, chờ đợi nhìn về phía trước, trước đó có một nguồn sáng.
Nguồn sáng đó có màu hồng sắc, chính là một trận pháp gì đó, có hình bán cầu, lộ ra một khí tức mạnh mẽ, tựa như là giam người ta bên trong vậy.
Ở trong lồng vô cùng lớn đó, có một cô bé khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, dáng vẻ vô cùng thanh xuân tú lệ, làn da trắng trẻo, khiến cho người ta có một cảm giác thanh xuân dương quang hoạt bát. Đôi gò má hồng nhuận, khiến cho người ta không nhịn được mà cảm thấy xúc động.
Chỉ là lúc này cô bé không vui vẻ mà vô cùng tức giận.
Bên cạnh cô bé là một con rồng kim sắc.
Trì đầu, sừng hươi, râu cá chép, mũi trâu, thân rắn, trảo ưng. Đây chính là long tộc cường đại.
Thân thể khổng lồ của con rồng đã chiếm hơn một nửa không gian của lồng giam, cùng với cô bé bị nhốt trong đó.
Lúc này ở trên thân thể con rồng đã hơi bị thương.
Kim long xoay tròn thân thể tù túng trong lồng giam, muốn thoát ra ngoài nhưng lồng giam này quá mạnh mẽ.
Mà chiếc lồng giam màu hồng này do một pháp bảo tạo nên.
- Đại vũ đế triều tạo nên chiến trận này.
Niệm Du Du cau mày nói.
- Chiến trận như vậy rất ít người điều động, ngoại trừ Nạp Lan đại đế hoặc là đại đô đốc Đại Vũ đế triều còn không thì người nào cũng không điều động được.
Triệu Truyện kinh ngạc nhíu mày nói.
Chung Sơn nhìn chằm chằm về phía xa xa, vì hắn đã thấy một thứ gì đó quen thuộc.
Đầu tiên chính là tấm Bất hủ phong bi ở bên ngoài chiến trậ, giờ phút này có tám khối bất hủ phong bi to lớn đột ngột dựng thẳng lên.
Mà trước lồng giam chính là người quen cũ của Chung Sơn, Vũ An tướng quân.
Còn có Tà Diễm, thiếu niên đem ma chủng lên người Thiên U công chúa.
Tà Diễm và Tiêu Thu Thủy đều đang ở trong đại quân.
Chỉ là sắc mặt của Tiêu Thu Thủy lúc này có một luồng hắc khí trên đó.
Mà Tà Diễm lại đứng bên cạnh Vũ An.
- Vũ An tướng quân, người cứ yên tâm, sau khi giúp ta giải quyết chuyện trướng mắt, ta sẽ kêu người của U Minh giúp đỡ ngươi.
Tà Diễm hướng về phía Vũ An nói.
- Thay mặt bệ hạ đa tạ ma quân.
Vũ An cười nói.
- Ừ.
Tà Diễm gật gật đầu sau đó nhìn về phía tiểu cô nương xinh đẹp kia.
- Hạo cô nương, ta đáp ứng chuyện của cô, ta đã giao cho cô nương tám khối Bất Hủ Phong Bi, còn cô nương thì sao, cô nương đã lật lọng, hừ tên Tiêu Thu Thủy cấp dưới này của ta bị sao vậy?
Tà Diễm cả giận nói.
Tuy nhiên, tiểu cô nương này chỉ cắn môi không nói một lời, trong mắt cũng hiện ra một vẻ âm lãnh.
- Ma quân, chiếc lồng này cách âm.
Vũ An nói.
- Cách âm? Nàng ta tuy không nghe được nhưng cũng hiểu thần ngữ của ta, đây là chuyện của ta và nàng.
Tà Diễm hướng về phía Vũ An nói.
- Được.
Vũ An lùi qua một bên.
Mà tiểu cô nương lại đưa đôi mắt âm lãnh nhìn về phía Vũ An, nếu nhwu không là hắn thì mình và tiểu kim đã sớm tiến vào đại hải rồi.
Thần ngữ này chỉ có Tà Diễm và tiểu cô nương đó hiểu, tuy nhiên Chung Sơn vẫn muốn biết bọn họ nói gì.
- Đáng đời hắn, ai bảo hắn dám ngăn cản ta.
Tiểu cô nương xinh đẹp họ Hạo này vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Tiêu Thu Thủy.
- Tà Diễm, ngươi tốt nhất đừng ngăn cản ta, nếu không đợi khi long vương tới đây, thì ngươi trốn cũng không thoát đâu.
Cô nương xinh đẹp họ Hạo cất tiếng.
- Thả ngươi, chúng ta vẫn còn chưa nói xong, tám miếng Bất Hủ Phong Bi, ngươi đã lấy rồi, giờ lại muốn lật lọng sao?
Tà Diễm trầm giọng nói.
- Ngươi quá già rồi, ta mới chỉ mười bảy tuổi, ta làm sao có thể gả cho ngươi.
Tiểu cô nương lắc đầu nói.
Nghe thấy lời nói này của cô, tất cả đại quân đều không kìm được mà muốn phá lên cười.
- Hừ, chuyện đã đáp ứng thì phải làm
Tà Diễm cất tiếng.
- ma quân, tiểu nha đầu này hoàn toàn không có thực lực, cảnh giới Tiên thiên vẫn chưa tới, ngươi nói nhiều với nàng làm gì, mau bắt nàng về làm vợ đi.
Vũ An ở bên cạnh cười nói.
Mà Tà Diễm lại đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vũ An, hiển nhiên là đang trách hắn lắm mồm.
Vũ An quay đầu nhìn Tà Diễm lại nhìn Kim Long, khẽ thở ra một hơi.
Đang lúc Tà Diễm định nói gfi.
Ở phía xa xa, Triệu Truyện cùng với năm tướng lĩnh đã cầm sáu cây cung, chờ đợi Chung Sơn vung tay.
- Phập phập.
Phá cương tiễn phóng về phía lồng giam.
Phá cương tiễn lao tới cũng quá nhanh.
Trong khoảnh khắc, phá cương tiến đã tới.
Phập phập phập.
Trong nháy mắt chiếc lồng giam màu hồng đã bị phá.
Sau khi lồng giam bị phá, kim long đột nhiên ngửa đầu lên, cuồng ngạo cất lên một tiếng bi ai.
Thanh âm thấu trời cao.
- ông.
Trong lúc này, chiến trận cũng được lập nên, mà hồng sắc lại một lần nữa vây tiểu cô nương và kim long lại.
Đại quân đã luyện tập kỹ càng, nhanh chóng có một nghìn người lập nên đại trận.
- Tấn công.
Tà Diễm trừng mắt tức giận nói.
Mà Vũ An cũng cảm thấy mọi chuyện đã vô cùng nguy hiểm.
- Phóng.
Vũ An tức giận nói.
- Hô.
Gần hai vạn phá cương tiễn bắn về phía bọn Chung Sơn.
- Ầm.
Uy lực của phá cương tiễn vô cùng mạnh mẽ.
Một tiếng nổ lớn, tòa núi dưới chân Chung Sơn đã bị nổ nát báy.
Niệm Du Du, A Đại, Chích Hỏa cùng với ba cường giả siêu cấp cùng toàn lực phòng hộ, nương theo tiếng vang lớn này mà lao ra.
Giờ khắc này, Vũ An cũng nhìn rõ Chung Sơn, hai mắt hắn trợn trừng lên, lộ ra một vẻ kinh ngạc.
- Chung Sơn?
Vũ An hung dữ kêu lên.
Chung Sơn bay về phía một ngọn núi khác rồi cất tiếng.
Vũ An tướng quân, lại gặp mặt rồi.
Chung Sơn vừa rồi đã khiến cho mọi người phải kinh ngạc, Chung Sơn trong khoảnh khắc đó đã giúp đỡ một nữ hài. Vì sao, nữ hài đó là ai? Nữ hài đó tại sao lại được Tây Độc Hoàng muốn thu thập làm đệ tử.
Lúc ấy, có một dám giao long hộ tống nàng, điều đó cho thấy thân phận của nàng ở long tộc tuyệt đối không tầm thường.
Hơn nữa quan trọng hơn là nàng họ Hạo.
Hạo, chính là quốc họ của Đại Hồng thiên triều, thiên triều đã bị diệt. Hạo Tam đã chết đi cho nên trên đời còn rất ít người họ Hạo.
Đại Hồng thiên triều, quốc thú chính là rồng, bọn họ có thể triệu hoán được long tộc. Tiểu cô nương này trùng hợp lại làm bạn với rồng, thân phận rõ ràng là không hề thấp.
Những chuỗi dữ kiện liên tiếp đã khai sáng nội tâm Chung Sơn cho nên hắn không hề chần chừ mà cứu tiểu cô nương này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...