Tuệ Quang La Hán tức giận nói:
- Thiên U công chúa được cứu rồi.
Cự Lộc Vương lo lắng hỏi:
- Ngươi nói Thiên U công chúa đã khôi phục.
Tuệ Quang La Hán lạnh giọng nói:
- Khôi phục! Không thể nào. Mặc dù có Tịnh Thế Tuyết Liên nhưng phải cần phải trăm ngày sau mới có thể khôi phục, nếu không sẽ không khu trừ sạch khí tức tàn dư của ô thần, hiện tịa Thiên U công chúa còn bình thường hơn cả phàm nhân.
Cự Lộc Vương kinh hãi hỏi:
- Hả? Trăm ngày?
Tuệ Quang La Hán nói:
- Không sai, chính là trăm ngày, hiện tại Nguyên Thần nàng đã bị ô uế, thần thức cũng bị ô uế, căn bản là không thể thi triển được pháp thuật gì, không khác phàm nhân là bao, chỉ có thể kiên trì dùng Tịnh Thế Tuyết Liên khu trục mới chầm chậm khu tận trong vòng trăm ngày, thực lực dần khôi phục dần chút một.
Cự Lộc Vương lắc đầu nói:
- Trăm ngày, hiện tại bốn họ đã trốn khỏi phạm vi trọng binh bao vây, trăm ngày cũng không biết đâu mà tìm.
Tuệ Quang La Hán nhìn Cự Lộc Vương nói:
- Không, vương gia, tuy Ô Thần Kim Tàm đã bị tịnh hóa, nhưng trên người Thiên U công chúa vẫn còn tàn độc, trong vòng trăm ngày sẽ không tan biến.
Cự Lộc Vương nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Là có ý gì?
Tuệ Quang La Hán đem độc vụ ám kim trong tay đưa tới trước mặt Cự Lộc Vương:
- Vương gia dùng thần thức cảm nhận độc này thử xem.
Cự Lộc Vương dùng thần thức tìm tòi, bỗng nhiên hai mắt hơi trừng, cảm thán nói:
- Độc này thật lợi hại!
Tuệ Quang La Hán nói:
- Không sai, độc này chính là do ta dùng thủ pháp đặc thù phong trú, vương gia phải biết, độc này chẳng những có thể thương tổn Thiên U công chúa trong vòng trăm ngày, hơn chỉ cần dùng thần thức quét qua chỗ Thiên U công chúa trong vòng mười trượng thì thần tức tất bị ô phệ, tuy sẽ không thụ thương nhưng lúc này Thiên U công chúa giống như một viên dạ minh châu cực lớn trong đêm, có độc này vương gia nếu muốn tìm được Thiên U công chúa thật dễ dàng vô cùn. Hơn nữa bây giờ có hai người Thiên U công chúa và Chung Sơn vướng chân, bốn người bọn họ sẽ không chạy được bao xa.
Nghe được lời Tuệ Quang La Hán, hai mắt Cự Lộc Vương lướt qua một mạt hàn mang.
Lúc này, một đoàn người từ nơi xa ùa tới. Chính là đại đô đốc Dịch Diễn.
Cự Lộc Vương bước ra trước nói:
- Đại đô đốc, lấy được Vạn Thành Bảo Giám chưa?
Dịch Diễn nhìn Cự Lộc Vương lắc đầu nói:
- Vận khí Thủy Kính tiên sinh và Cổ Lâm thật tốt, để cho bọn hắn trốn mất.
Vừa nghe Dịch Diễn nói, trong lòng Cự Lộc Vương vừa động, gật gật đầu không nói thêm gì nữa, cùng nhìn về chiến đấu trên trời.
Ba ngày sau.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy chiếc quạt lông nói:
- Thế tử, Thiên U công chúa chắc khả năng không nguyện đến đây.
Cổ Lâm khẽ cười nói:
- Ha ha, nữ hài giận dỗi là điều bình thường, nếu Chung Sơn đã chết, nàng khẳng định sẽ không đến hội hợp cùng chúng ta đâu mà sẽ tự mình trở về. Đi thôi, có A Đại, A Nhị rồi, không cần lo lắng cho bọn họ đâu.
Thủy kính tiên sinh gật gật đầu nói:
- Vâng.
Thiên Không Thành, hoàng cung, trong một tòa thiên điện.
Dịch Diễn, Nạp Lan Phiêu Huyết và Cự Lộc Vương tụ tập lần nữa.
Dịch Diễn vô cùng đáng tiếc nói:
- Bệ hạ, đương thời người không một đao chém chết Đại Uy Thiên Long Bồ Tát.
Nạp Lan Phiêu Huyết nói:
- Chém? Ngươi không thấy bảy chữ trên vách núi kia ư?
Dịch Diễn nôn nóng nói:
- Bảy chữ kia? Bảy chữ đó nhất đinh là do Chung Sơn lưu lại, chỉ có hắn mới có thể làm ra chuyện vô sỉ đến thế.
Bảy chữ Chung Sơn lưu lại: Thừa nhân chi nguy! Bất yểu kiểm (Nhân khi người ta gặp họa! Thật mất mặt).Quả nhiên cuối cùng cứu Đại Uy Thiên Long Bồ Tát một mạng.
Cự Lộc Vương bên cạnh nói:
- Đại đô đốc, bệ hạ thắng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát. Đây là chuyện đáng ăn mừng, sao ngươi còn nghĩ chuyện mất mặt kia.
Dịch Diễn giân giữ kêu lên:
- Thắng? Không, là bệ hạ thua, cả thảy được đều thua.
Nạp Lan Phiêu Huyết cả giận quát:
- Dịch Diễn ngươi nói ý gì?
Sau đó nói qua một lần về chuyện Thiên U công chúa cướp mất Vạn Thành Bảo Giám.
Lần này Nạp Lan Phiêu Huyết thực sự nổi giận”
- Ngươi, ngươi không ngờ dám liên tiếp kháng lệnh. Khó trách Đại Uy Thiên Long Bồ Tát không thể toàn lực ứng chiến, thì ra là do ngươi.
Đột nhiên Cự Lộc Vương nói:
- Bệ hạ, thần có một cách thích hợp để lấy về Vạn Thành Bảo Giám.
Nạp Lan Phiêu Huyết đột nhiên nhìn về hướng Cự Lộc Vương, Dịch Diễn cũng nhìn về hướng Cự Lộc Vương.
Cự Lộc Vương hưng phấn nói:
- Hiện tại khẳng định Thiên U công chúa đang ở trong cảnh nội Đại Vũ. Hơn nữa giờ còn như dạ minh châu, chỉ cần dùng thần thức là tra được. Chỉ cần chúng ta bắt được Thiên U công chúa liền có thể đổi Vạn Thành Bảo Giám về, còn Tịnh Thế Tuyết Liên ở chỗ Thiên U công chúa nữa.
Nạp Lan Phiêu Huyết nói:
- Không sai! Chỉ cần bắt được Thiên U công chúa. Vạn Thành Bảo Giám liền trở về tay.
Dịch Diễn lại một lần nữa đứng ra can gián:
- Không thể, bệ hạ, vạn vạn không thể, một khi Đại Vũ đế triều phái binh tìm kiếm, nhất định sẽ dẫn tới lượng lớn sát thủ thích sát Thiên U công chúa, chúng ta gánh không nổi oan uổng kia a.
Cự Lộc Vương giải thích nói:
- Chúng ta chỉ tìm kiếm Thiên U công chúa, nàng đã trúng Ô Thần Kim Tàm, cho dù sau cùng nàng có chết, tội lỗi cũng tính lên đầu Cực Lạc Tịnh Thổ.
Dịch Diễn lập tức nói:
- Nhưng mà Tuệ Quang La Hán đã tuyên bố với đại chúng Thiên U công chúa không do hắn hại.
- Vậy sao? Tuệ Quang La Hán nói mò. Đến lúc đó mọi người sẽ tin? Thiên U công chúa tại sao lại nhiễm Ô Thần Kim Tàm? Đại Vũ đế triều nếu muốn cường đại phải lấy được Vạn Thành Bảo Giám, khiến cho thành trì hùng mạnh, quốc lực tất sẽ tăng cường. Bệ hạ, mong người hạ lệnh a!
Cự Lộc Vương nói xong nhìn Nạp Lan đại đế nói tiếp.
Nạp Lan Phiêu Huyết gật đầu nói.
- Ử, chuẩn tấu cho khanh!
Cự Lộc Vương đắc ý, Dịch Diễn lại quỳ xuống đất nói:
- Bệ hạ, vạn vạn không thể, thế này sẽ khiến Đại Vũ vạn kiếp bất phục!
Nạp Lan đại đế lành lạnh nhìn Dịch Diễn một cái nói:
- Đại đô đốc, ý trẫm đã quyết, không cần nói nuawx.
Đại đô đốc? Dịch Diễn đột nhiên ngẩng đầu, không ngờ Nạp Lan đại đế xưng hô mình là ‘đại đô đốc’? Trước kia luôn kêu mình là Dịch Diễn hoặc là ái khanh, đại đô đốc? hắn đang ra lệnh cho mình ư? Hắn đang hoài nghi mình?
Đột nhiên Dịch Diễn có một loại cảm giác tâm tro ý lạnh, bản thân vì Đại Vũ vất vả cả một đời, đến cuối cùng nhận được cái gì? Nhận được cái gì?
Hắn nhìn Nạp Lan Phiêu Huyết, cuối cùng trầm thống nói:
- Bệ hạ gần đây thân thể thần không khỏe, khẩn cầu được từ chức đại đô đốc, cáo lão hồi hương.
Nhìn Dịch Diễn, tròng mắt Nạp Lan Phiêu Huyết hơi híp lại nói:
- Chuẩn!
Chuẩn!
Dịch Diễn vái ba xá với Nạp Lan Phiêu Huyết. Nhè nhẹ lấy ra hổ phù đại đô đốc giao lên bàn trước mặt Nạp Lan Phiêu Huyết, chậm rãi lui ra ngoài. Vô cùng cô quạnh, vô cùng lặng lẽ lui ra khỏi đại điện.
Sau khi Dịch Diễn rời đi, Nạp Lan Phiêu Huyết cười khan một tiếng nói:
- Đại đô đốc? Đại Vũ từ đây là do một mình ta định đoạt.
Thần tình Nạp Lan Phiêu Huyết vô cùng kỳ quái, nhìn không ra hỉ nộ bi hoan, tiếp theo lại trầm mặc thật lâu.
Hiện tại trong lòng Cự Lộc Vương đầy kích động, Dịch Diễn đi rồi? Vậy cái ghế đại đô đốc sau này để ai ngồi? Ta?
Nhìn Nạp Lan Phiêu Huyết đang uống rượu một mình, Cự Lộc Vương phòng dũng khí lên nói:
- Bệ ha, Dịch Diễn đã từ chức đại đô đốc, sau này ai đảm đương? Bệ hạ sớm ra quyết định a.
Quay đầu, nhìn về hướng Cự Lộc Vương, Nạp Lan Phiêu Huyết lạnh giọng nói:
- Ngươi đi chỉ đạo đuổi bắt Thiên U công chúa.
- Đi đi.
Nạp Lan Phiêu Huyết thúc giục.
- Vâng.
Cự Lộc Vương gật đầu lui ra khỏi đại điện, đồng thời trong lòng cũng nảy lên nghi vấn, hiện tại chức đại đô đốc đang bỏ trống, chẳng lẽ bệ hạ để nó trống mãi?
Trên một tòa núi cao, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát nhìn Tuệ Quang La Hán trước mặt, lông mày nhíu lại.
Tuệ Quang La Hán nói:
- Bồ Tát, Thiên U công chúa cũng có Tịnh Thế Tuyết Liên.
Nhìn Tuệ Quang La Hán, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát hít sâu một hơi rồi lắc lắc đầu nói:
- Tuệ Quang, lần này ngươi đã gây ra đại họa.
Tuệ Quang La Hán quật cường nói:
- Bồ Tát, không phải người nói rồi sao, lấy đạo kia thi triển lên thân kia, Thiên U công chúa hạ độc với ta, sao ta không thể hạ độc với nàng?
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát lắc đầu nói:
- Ta đã nói với ngươi, nhưng độc không nhất định là do Thiên U công chúa hạ. Bảy chữ trên vách núi đọc lại đã cứu ta một mạng, càng thêm không nhất định là do Thiên U công chúa hạ độc.
Tuệ Quang La Hán lắc đầu nói:
- Nhưng vẫn có khả năng a, có thể độc là do Thiên U công chúa hạ. Bồ Tát, ngày đó hạ độc ta không hối hận.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát lắc lắc đầu than thở nói:
- Ai, gỗ mục không thể thiêu được, Tuệ Quang, sau này ngươi tự mình tu hành a, đừng đi theo ta nữa.
Tuệ Quang La Hán vừa nghe, lập tức quỳ xuống nói:
- Bồ Tát, Tuệ Quang biết sai rồi.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát lắc lắc đầu nói:
- Đi thôi, duyên phận ngươi ta đã hết, nếu cư luôn theo ta ngươi vĩnh viễn không thành Bồ Tát được. Tự mình đi ma luyện tính tình nôn nóng kia đi.
Nhìn Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, Tuệ Quang La Hán quỳ lạy chín cái với Bồ Tát nói:
- Bồ Tát, ngày đó hạ độc Tuệ Quang La Hán tuyệt không hối hận.Bồ Tát sau này bảo trọng, nhất định Tuệ Quang sẽ trở thành Bồ Tát.
Nói xong Tuệ Quang quật cường đứng thẳng người lên, quay đầu mà đi.
Nhìn bóng dáng Thiên U công chúa khuất dần, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát lắc lắc đầu, than nhẹ.
Ba ngày sau, trong kiệu hoa. Chung Sơn lại dùng Tịnh Thế Tuyết Liên khu độc lần nữa.
Trong khi khu độc, đột nhiên lông mi Thiên U công chúa khẽ động, nhưng Chung Sơn không vì thế mà thu Tịnh Thế Tuyết Liên lại, rốt cuộc độc này còn rất nhiều, sau này khẳng định còn phải xuất ra nhiều.
Thiên U công chúa chậm rãi mở mắt ra.
Trong chốc lát mở mắt kia, Thiên U công chúa vừa vặn nhìn thấy một mạt quang mang trắng toát bao phủ quang Chung Sơn, khiến Chung Sơn lúc này như thần tiên vậy.
Tiếp đó, Thiên U công chúa cho là đang nằm mơ, lại khép mở mắt, lông mi mấp máy mới lại mở ra.
Sau lần mở ra này, nhìn thấy đích xác là Chung Sơn, mà trong tay Chung Sơn chính là một đóa hoa sen trắng toát.
Thiên U công chúa hơi không tin, mắt trừng lớn nói:
- Tiên sinh, đây là Tịnh Thế Tuyết Liên?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...