- Nhị vị tiên sinh, nhị vị Dịch Diễn là người như thế nào.
Thiên U công chúa quay sang hỏi Chung Sơn và Thủy Kính tiên sinh.
- Cẩn thận.
Thủy Kính tiên sinh nhìn về phía xa xa nói.
- Kín không kẻ hỡ.
Chung Sơn gật đầu nói.
- Thiên tài, đáng tiếc, hết thẩy thiên tài đều bị ông trời đố kị nên khiến hắn mắc trọng bệnh.
Thiên U công chúa cảm thán nói.
- Thiên U, không phải trước đây ngươi nói hắn bị người ta hãm hại nên mới mắc trọng bệnh sao? Thế sao bây giờ lại biến thành ông trời đố kị?
Cổ Lâm bên cạnh nhíu mày nói.
- Bởi vì ông trời đố kị nên mới có người hại hắn.
Thiên U công chúa lắc đầu nói.
Năm ngày sau, Trong Tây Uyển cung ở Thiên Không Chi Thành.
Thiên U công chúa ngồi ở phía trên, Thủy Kính tiên sinh, Chung Sơn, A Đại, A Nhị ngồi ở phía dưới. Thiên U công chúa khoát tay bảo những quan viên của Đại La thiên triều lui ra ngoài.
Sau đó những quan viên này cung kính đi ra ngoài.
Trên chiếc bàn bên cạnh Thiên U công chúa lúc này đang đặt hai tấm thiệp màu vàng rực rỡ, trên cả hai tấm đều có hai chữ “Thiệp mời”
- Thiệp mời? Cự Lộc Vương hỏi, Dịch Diễn mời, tại sao bọn họ lại phát thiệp mời cùng một lúc.
Cổ Lâm nhíu mày nói.
- Cái đó không quan trọng, quan trọng là bọn họ ngoài mời chúng ta ra còn mời ai khác nữa không? Và rốt cuộc có dụng ý gì?
Thiên U công chúa nheo mắt nói.
- Lẽ nào ngoài chúng ta ra còn có người khác.
Cổ Lâm ngạc nhiên nói.
Thiên U nhìn Cổ Lâm khẽ thở dài nói:
- Đúng vậy, lai giả bất thiện, bên trong nhất định có dụng ý khác.
- Thế tử, mầy ngày nay ta cho người đi thám thính, đồng thời cũng có chút kết quả.
Thủy Kính tiên sinh lập tức đỡ lời nói.
- A, Là người nào?
Cổ Lâm hỏi.
- Cự Lâm Vương ngoại trừ mời chúng ta ra còn mời Hàn Tuyệt thái tử của Đại Quang đế triều. Còn Dịch Diễn thì cũng mời thêm tam đại đế triều nữa.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Tam đại đế triều nào?
Cổ Lâm hỏi.
- Vây đánh Đại La thiên triều tổng cộng có bốn đế triều, ngoại trừ Đại Vũ đế triều thì ra còn tam đại đế triều.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Là bọn chúng?
Cổ Lâm nhướng mày nói.
- Không sau, chúng ta ngoại trừ ký hiệp ước đình chiến với Đại Vũ đế triều ra thì còn đang giao chiến với tam đại đế triều khác. Cho nên lần này Dịch Diễn bày ra yến tiệc là hết sức khéo léo/
Thủy Kính tiên sinh cau mày nói.
- Dịch Diễn đúng là con cáo già.
Cổ Lâm lập tức nói.
- Dịch Diễn bày ra yến tiệc ngũ đại triều là để chu toàn mọi việc, từ đó có thể thấy Dịch Diễn là người có thực lực.
Thủy Kính tiên sinh gật đầu khẳng định.
- Vậy Cự Lộc Vương thì sao? Hàn Nguyệt thái tử của Đại Quang đế triều thì có liên quan gì?
Cổ Lâm hỏi.
- Đại Vũ đế triều giáp với Đại Quang đế triều. Có thể nói ngoại trừ Đại La thiên triều chúng ta thì Đại Quang đế triều có khả năng uy hiếp tới Đại Vũ đế triều, quanh năm xảy ra xung đột giữa hai bên. Bất quá Đại Quang đế triều và chúng ta cách xa nhau Đại Vũ đế triều bởi vậy không trực tiếp xung đột với chúng ta. Nếu như Cự Lộc Vương có thể khiến Đại Quang đế triều xung đột vơi chúng ta thì đối với bọn họ có lợi rất nhiều.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy chiếc quạt lông nói.
- Thiên triều chúng ta và Đại Quang đế triều xung đột sao? Cho dù là xung đột thì Đại Quang đế triều cũng có lợi gì đâu?
Cổ Lâm ngốc nghếch hỏi.
Chung Sơn vẫn bên cạnh tiếp tục uống trà, cứ để mặc cho Thủy Kính tiên sinh nói.
Quả nhiên nghe lời Cổ Lâm nói, Thủy Kính tiên sinh há mồm kinh ngạc.
- Đương nhiên là có lợi rồi, địch nhân của địch nhân thì chính là bằng hữu, cho dù không phải là bằng hữu đích thực, bằng hữu đồng sinh cộng tử thì vẫn có lợi. Nếu chúng ta kết oán với Đại Quang đế triều thì khi chúng ta và Đại Vũ đế triều xảy ra chiến tranh, Đại Quang đế triều sẽ không đánh vào Đại Vũ đế triều nữa, thậm chí còn có thể trợ giúp Đại Vũ đế triều.
Thiên U công chúa nói.
- Ừ.
Cổ Lâm gật đầu.
Nhìn Cổ Lâm, Chung Sơn đã sớm nghi ngờ, Thủy Kính tiên sinh nhân nhượng hắn bởi vì Thủy Kính tiên sinh là thuộc hạ của Đại Huyền Vương. Thế nhưng vì sao ngay cả Thiên U công chúa cũng nhân nhượng hắn? Chung Sơn nhận ra Thiên U công chúa là người kiêu ngạo phi thường, nếu đổi lại là một người ngu ngốc khác thì đã sớm tát cho Cổ Lâm một cái. Thế nhưng với thân phận tôn quý của mình, Thiên U công chúa vẫn giải thích tỉ mỉ cho Cổ Lâm.
Chung Sơn khẽ nhíu mày, không nói gì cũng không hỏi gì.
Không cần hỏi mà cũng không có quyền hỏi.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ? Hai thiệp mời cùng đưa tới, hơn nữa lại cùng ngày. Rốt cuộc là đi đâu đây?
Cổ Lâm nhíu mày hỏi.
- Trên thiệp mời của Dịch Diễn ghi đích danh Thủy Kính tiên sinh, huống hồ trong lúc đó ngũ đại triều chu toàn, quả thực là cần Thủy Kính tiên sinh phải đi rồi. Ngươi cùng với Thủy Kính tiên sinh đi tới chỗ Dịch Diễn. Ta và tiên sinh đi tới chỗ Cự Lộc Vương.
Thiên U công chúa suy nghĩ một chút rồi quyết định.
- Được rồi.
Cổ Lâm gật đầu
Mười ngày sau, Thiên U công chúa mang theo Chung Sơn, A Đại, A Nhị và một đám thuộc hạ của Đại La thiên triều bay đến chỗ Cự Lộc Vương.
Bên ngoài cấm địa có một nam tử mặc thanh bao đang đứng chờ mọi người.
Khi Thiên U công chúa hạ xuống thì nam tử này lập tức đi tới.
Người này vóc dáng vô cùng khôi ngô, ở cằm có một chòm râu không lớn, trên đầu đội tử kim quang trong rất tôn quý.
- Thiên U công chúa giá lâm, Cự Lộc phủ vinh hạnh rồi. Nửa tháng trước có viện nên không thể nghenh tiếp, mong công chúa bỏ qua.
Nam tử lập tức tiến lên cười nói.
- Cự Lộc Vương khách khí rồi, Thiên U không dám nhận.
Thiên U công chúa khách khí nói.
- Công chúa, mời.
Cự Lộc Vương nói.
- Được.
Thiên U công chúa gật đầu cười nói.
Bên trong cũng giống như Tây Uyển cung, có một hoàn đảo di động, Cự Lộc Vương trực tiếp dẫn mọi người đi đến trung tâm Cự Lộc Điện.
Cự Lộc Điện đã được bố trí thành phòng tiệc.
Phía bắc điện có mấy cái bàn, trên bàn có một ít mỹ quả linh thực.
Phía dưới là hai hàng quan viên, có một số người đã ngồi xuống.
- Mời công chúa và các vị nhập tọa. Còn có một vị khách quý nũa còn chưa tới, ta phải đi nghênh tiếp.
Cự Lộc Vương cười nói.
- Ừ.
Thiên U công chúa gật đầu.
Sau đó một hạ nhân dẫn mọi người tới chỗ ngồi phía bắc.
Ngồi bàn rượu phải ngồi kiều quỳ vì tập tục các triều đại khác nhau nên cách ngồi bàn ăn cũng khác nhau.
Thiên U công chúa cũng không để ý mà trực tiếp ngồi xuống. Chung Sơn thì ngồi chồm hỗm ở chiếc bàn thứ hai, A Đại và A Nhị ngồi ở chiếc bàn thứ ba và thứ tư.
Một số quan viên phía dưới cũng hành lễ với Thiên U công chúa, nhưng Thiên U công chúa cũng chỉ khẽ gật đầu, cũng không để ý tới. Bởi vì những người này ở đây cũng chỉ làm nền mà thôi.
Chung Sơn vừa ngồi xuống đã nhìn ra chuyện kỳ lạ. Nhìn sang bán của Thiên U công chúa rồi lại nhìn về phía bàn của mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Bởi vì thức ăn trên bàn của mình khác với thức ăn trên bàn của Thiên U công chúa.
Không phải khác mà là rất khác. Những món trên bàn Thiên U công chúa chỉ có ba bàn là có, một bàn là của Thiên U công chúa, một bàn là của chủ tọa, cũng chính là bàn của Cự Lộc Vương, còn một bàn nữa ở phía đối diện Thiên U công chúa, đây chắc là bàn ăn của Hàn Tuyệt thái tử Đại Quang đế triều.
Vốn Chung Sơn cũng không để ý tới những món ăn thế nhưng trên bàn của Thiên U công chúa ngoài những linh quả ra còn có hai món đặc biệt.
Một món có màu vàng óng ánh, một món lại có màu đỏ tươ, cả hai món ăn này đều bốc lên rất nhiều linh khí.
Hai món này là gì vậy?
Dường như thấy được sự nghi hoặc của Chung Sơn, Thiên U công chúa quay sang người hầu bên cạnh nói:
- Đổi món ăn cho bọn ta.
- Chuyện này.
Người hầu bàn vẻ mặt khó xử nói.
Lúc này, một tổng quản đi tới, nghe Thiên U công chúa nói vậy, hắn liền nói:
- Công chúa, tiểu nhân có thể bố trí cho vị tiên sinh này thêm một bàn nữa.
- Ừ.
Thiên U công chúa gật đầu.
Nhìn thái độ của Thiên U công chúa, gã tổng quản này nhận ra ngay Chung Sơn ắt hẳn là người rất quan trọng đối với Thiên U công chúa.
Rất nhanh sau đó, trước mặt Chung Sơn cũng có hai món ăn đặc biệt này.
- Tiên sinh, chuyện này không nên trách Cự Lộc Vương, bởi vì hai món ăn này ngay cả ở Đại La thiên triều cũng chỉ có trong những bữa yến tiệc mà thôi.
Thiên U công chúa giải thích.
- A!
Chung Sơn ngạc nhiên nói.
- Màu vàng là gan rồng, màu đỏ là tim phượng.
Thiên U công chúa nói.
- Gan rồng, tim phượng?
Chung Sơn bất ngờ nói,
Thiên U công chúa gật đầu cười cười.
Lúc này, người khách mà Cự Lộc Vương đứng chờ bên ngoài rốt cuộc đã tới, Hàn Tuyệt thái tử.
- Hàn Tuyệt thái tử, mời.
Cự Lộc Vương cười lớn, nghênh đón Hàn Tuyệt thái tử.
Hàn Tuyệt thái tử cũng dẫn theo hai thuộc hạ, Hàn Tuyệt thái tử mặc một thân hắc bào, mặt như quan ngọc, tay cầm một cây quạt, vẻ mặt rất tự tin, đôi mắt bắn ra những tia sáng. Sau khi Hàn Tuyệt thái tử đi vào trong đại điện, hắn đảo mắt một vòng rồi đi tới chỗ Thiên U công chúa.
Thiên U công chúa mỉm cười, Hàn Tuyệt thái tử cũng khẽ gật đầu đồng thời quan sát mấy người Thiên U công chúa mang theo. Mấy người này ăn mặc khác với các quan viên nên rất dễ nhận ra, đang nhìn sang người thứ hai đang nhìn chằm chằm vào hai món ăn trên bàn thì Hàn Tuyệt thái tử hơi cứng người lại. Bởi vì hắn thấy nam tử này trong tay cầm một đôi đũa, cau mày lại trong rất trịnh trọng, dường như không coi ai ra gì cả mà chỉ quan tâm tới cái đũa và món ăn trên bàn.
Việc này cũng không thể trách Chung Sơn được, gan rồng, tim phương, Chung Sơn đã từ lâu nghe nói đến nhưng chưa từng được nhìn thấy. Hôm nay nó lại ở trước mặt mình, quả thật là thần vật mỹ thực, Chung Sơn do dự một lúc không biết nên ăn thế nào.
- Hàn Tuyệt thái tử, mời nhập tọa.
Cự Lộc Vương dẫn Hàn Tuyệt tái tử tới chỗ đối diện với Thiên U công chúa.
Còn Cự Lộc Vương cũng đang ngồi xuống vị trí chủ tọa.
- Hôm nay có thể mời Thiên U công chúa và Hàn Tuyệt thái tử tới, Cự Lộc vô cùng vinh hạnh, chỉ muốn dùng một chén rượu kính hai vị, chúc Đại Quang, Đại Vũ, Đại La, cả ba triều mãi mãi hưng thịnh.
Cự Lộc Vương cầm chén rượu lên nói.
Chung Sơn cũng đánh buống chiếc đũa xuống, cùng các quan viên khác đồng ẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...