- Ta và Thủy Vô Ngân có quan hệ gì không quan trọng. Quan trọng là ngươi không đắc tổi nổi với ta đâu.
Chung Sơn lạnh nhạt nói.
Nghe Chung Sơn nói vậy dường như cả sáu người ở đây đều bị hù dọa. Mạc Ngôn Băng trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, rốt cuộc thì người này là ai? Thủy Vô Ngân cũng hơi ngây người nhưng lại lập tức phối hợp với Chung Sơn. Còn về đám người Nam Phách Thiên thì hơi cười cười, Chung Sơn xem ra quá tự tin, chính sự tự tin này khiến cho Nam Phách Thiên buồn cười.
Bãn lão bản đứng bên cạnh cũng kinh hãi nhìn về phía Chung Sơn, chẳng lẽ hắn là đại nhân vật nhưng mà sao ngay cả pháp bảo cũng không hiểu được! Thế nhưng Bãn lão bản lại không dám nói lung tung.
Chung Sơn nhìn về phía Mạc Băng Ngôn, hiện tại Chung Sơn muốn tạo khí thể để khiến Mạc Băng Ngôn phải suy sụp để hắn không còn ý định tranh đoạt với mình nữa.
Tử Huân trưởng lão đưa mình vào Nam Thành Đồng như vậy đã nói lên Khai Dương Tông và Nam Thành Đồng có quan hệ với nhau. Mặc kệ là chức quan gì thì trong mắt mọi người mình vẫn là người Nam Thành Đồng, sớm muộn gì cũng đắc tội với Bắc Thành Đồng.
Thứ hai, mình sắp trở thành quan ngũ phẩm Đại La thiên triều, tự nhiên là không sợ Mạc Ngôn Băng hạ thủ. Nếu dã đường đường là quan ngũ phẩm Đại La thiên triều thì Mạc Băng Ngôn chắc chắn sẽ phải kiêng kỵ thân phận của mình. Tuy rằng mình không thể đắc tội với hắn được nhưng hắn cũng không dám đối phó với mình.
Cuối cùng thì hù dọa Mạc Ngôn Băng là phương pháp hữu hiệu nhất trong lúc này.
Chung Sơn nhếch mép cười, nhìn Mạc Ngôn Băng sau đó quay đầu về phía bàn lão bản nói:
- Một vạn năm nghìn khối thượng phẩm linh thạch.
Mạc Ngôn Băng tuy rằng bị Chung Sơn hù dọa nhưng lại không chịu thua mà kêu lên:
- Một vạn sáu nghin khối.
- Hai vạn khối thượng phẩm linh thạch.
Chung Sơn tăng một lần đã lên tới hai vạn khối.
Nghe Chung Sơn nói giá như vậy, thần sắc Mạc Băng Ngôn trở nên căng thẳng. Chính bản thân mình cũng không rộng rãi như vậy mà sao hắn lại vung tay quá nh vậy, lẽ nào hắn thực sự là một đại nhân vật? Nhưng dựa vào địa vị của Mạc Ngôn Băng thì làm sao có thể thua được, thế nên hắn kêu:
- Hai vạn một nghìn khối.
Chung Sơn lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạc Ngôn Băng nói:
- Hai vạn năm nghìn khối
Chung Sơn mỗi lần tăng lên năm nghìn khối khiến cho Mạc Ngôn Băng bị đả kích rất lớn.
Mạc Ngôn Băng đang định tiếp tục thì thuộc hạ đứng bên cạnh nói:
- Thiếu gia, chúng ta không đủ tinh thạch rồi.
Linh thạch không đủ để cho Mạc Ngôn Băng tiêu sài.
Nghe người nọ nói như vậy, Chung Sơn cười thầm.
- Linh thạch không đủ thì còn có đan dược, đi đổi đan dược lấy linh thạch đi.
Mạc Ngôn Băng buồn bực nói. Bản thân cũng vì hai chữ “Thân phận” mà quyết tâm tranh giành với Chung Sơn.
- Hô.
Mạc Ngôn Băng đang quay sang nổi giận với thuộc hạ thì bỗng nhiên Chung Sơn xuấ thủ. Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao Chung Sơn lại xuất thủ.
Chung Sơn lấy đại đao Ngạc Mộng ra chỉ thẳng về phía Mạc Ngôn Băng, bởi vì hai người đứng cùng một chỗ nên đại đao chỉ thẳng vào đầu Mạc Ngôn Băng.
Điều này quá bất ngờ khiến cho không ai có thể tin rằng Chung Sơn lại xuất thủ. Thủy Vô Ngân đứng bên cạnh cũng toát mồ hôi lanhj, người sư đệ này muốn làm gì đây? Hắn muốn giết Mạc Ngôn Băng sao? Ngay cả mình với Mạc Ngôn Băng có rất nhiều mâu thuẫn nhưng cũng còn chưa dám giết hắn nữa.
Sư đệ không có mắt sao?
Nam Phách Thiên đứng bên cạnh vẫn tươi cười, ánh mắt lạnh lẽo cùng với Chung Sơn nhìn về phía Mạc Ngôn Băng.
Đại đao của Chung Sơn tới quá nhanh, hơn nữa Mạc Băng Ngôn lại đang nói với thuộc hạ nên không để ý tới đại đao đã tới đỉnh đầu mình.
Mạc Ngôn Băng dựng tóc gáy lên, không thể tưởng tượng được đại đao lại ở trên đầu mình, trong lòng tràn ngập sự kinh hãi.
Hai thuộc hạ của Mạc Ngôn Băng dựng cũng rút trường kiếm ra, nhìn trừng trừng vào Chung Sơn nhưng lại không dám xuất thủ vì sợ ném chuột làm vỡ đồ.
Bản lão bản cũng há to miệng, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Lúc nãy vừa mới bình thường, tại sao nói động đao là động đao ngay?
Chung Sơn nhìn Mạc Ngôn Băng bị mình chế trụ mà sợ hãi, lạnh lùng cười nói:
- Sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn, ngươi có tin ta sẽ giết chết ngươi hay không, mà còn không ai dám làm chủ cho ngươi nữa.
Chung Sơn đã bao nhiêu tuổi rồi, bao nhiêu năm ngang dọc rồi, cho dù hù cũng có thể hù chết người được.
Mạc Ngôn Băng nhìn đại đao phía trước mặt, trong lòng sản sinh sợ hãi. Lúc này thì Mạc Ngôn Băng khẳng định được thân phận của Chung Sơn rồi, hắn chính là một đại nhân vật mà không thể đắc tội tới được, hơn nữa còn lại là kẻ giết người không chớp mắt.
Dường như nhận ra sự sợ hãi của Mạc Ngôn Băng, Chung Sơn chậm rãi thu hồi đại đao lại.
Nhìn Chung Sơn thu hồi lại đại đao kia, Mạc Ngôn BĂng thở sâu một hơi rồi nhìn chằm chằm vào Chung Sơn bằng ánh mắt kinh hoảng.
Lúc này thì Mạc Ngôn Băng đã thối lui về phía sau, đương nhiên qua chuyện vừa rồi thì hắn không còn mặt mũi nào mà ở lại chỗ này nữa.
Hai thuộc hạ cũng theo sát phía sau Mạc Ngôn Băng, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Chung Sơn.
Đối với Mạc Ngôn Băng ngay từ đầu Chung Sơn đã tạo pá lực khiến cho trong lòng hắn không có chút kiêng kỵ thế nhưng vẫn còn tiếp tục. Thế nên cần phải sử dụng vũ lực, tuy rằng vũ lực không sát thương nhưng khiến cho tinh thần hắn trở nên suy sụp sẽ không tranh giành với mình nữa. Quả nhiên đúng như Chung Sơn dự liệu, mặc dù tới đây rồi nhưng trí tuệ vẫn là quan trọng nhất.
Thủy Vô Ngân hiểu rõ Chung Sơn, thế nhưng cũng cảm thấy kinh ngạc khi thấy Chung Sơn có thể dọa cho tiểu bá vương của Vô Song Thành bỏ chạy.
Thủy Vô Ngân trừng mắt nhìn, nuốt nuốt nước bọt. Lúc trước Chung Sơn đem Thiên Sát nhập mà, Thủy Vô Ngân đã cảm giác Chung Sơn là người không đơn giản. Thế nhưng thời gian trôi qua, Chung Sơn lại trở nên tao nhữa, không có chỗ nào kỳ lạ nên trong lòng Thủy Vô Ngân đã quên mất. Thế nhưng tình hình xảy ra vừa rồi lại khiến cho Thủy Vô Ngân càng thêm chấn động.
Về phần Nam Phách Thiên cũng kinh ngạc nhìn Chung Sơn, thấy Chung Sơn hù dọa khiến cho Mạc Ngôn Băng bỏ chạy, trong lòng Nam Phách Thiên cũng cảm thấy vui sướng.
- Lão bản, đây là một quả Hóa Anh Đan, vừa đúng hai vạn năm nghìn khối thượng phẩm linh thạch. Ngươi bán Chướng Vụ Già Thần Trận cho ta đi.
Chung Sơn lấy ra một cái bình sứ noi.
Không cần nói Chung Sơn cũng biết đối với hàng hóa lưu thông trên thương trường thì đan dược cũng có thể thay thế được tiền tệ.
- Không cần, không cần đâu, lúc trước ta nói là một vạn khối thì chỉ cần một vạn khối thôi.
Bàn lão lập tức nói. Hiển nhiên là hắn không dám lấy thêm tiền trước mặt người này.
- Không, Chung Sơn ta đã nói là làm. Nhất ngôn cửu đỉnh, nói hai vạn năm nghìn khối là hai vạn năm nghìn khối, ngươi không cần nói nhiều.
Chung Sơn nghiêm túc nói.
- A, được rồi.
Bàn lão bản có phần sợ hãi nói.
Sau đó Bàn lão bản lấy kỳ trận ra giao cho Chung Sơn, đồng thời lấy ra Ký ức thủy tinh bên trong có ghi lại cạch dùng Chướng Vụ Già Thần Trận đưa cho Chung Sơn.
Chung Sơn nhìn một chút rồi gật đầu. Bàn lão nói một vạn khối Chung Sơn cho hẳn hai vạn năm nghìn khối, như vậy không phải là quá lãi sao. Ngốc! Chung Sơn biết việc hôm nay chắn chắn vẫn còn chưa kết thúc, đến lúc đó một mình bàn lão phải đối mặt thì ha vạn năm nghìn khối thì không có gì mà lời cả. Còn xét về phương diện khác thì đó chính là nguyên tắc của Chung Sơn, đã nói là là,
- Tiểu Tam.
Mạc Ngôn Băng lập tức kêu lên.
- Có thưa thiếu gia.
Một hạ nhân lập tức đáp.
- Điều tra cho ta xem người đó là ai, tại sao lại ở cùng một chỗ với Thủy Vô Ngân.
Mạc Ngôn Băng trầm giọng nói.
- Phải điều tra cả tình hình bên trong.
Mạc Ngôn Băng nheo mắt nói.
Mạc Ngôn Băng tuy rằng ăn chơi trác táng thế nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, thiển cận nên ít ai dám đắc tội với hắn.
- Vâng.
Hạ nhân lập tức đáp.
- Chung Sơn, vừa rồi ngươi đúng là có dũng khí, người kia bị ngươi hù chết, ha ha ha.
Nam Phách Thiên cười sang sảng nói.
- Đúng vậy, Mạc Ngôn Băng là một tiểu bá vương ở Vô Song Thành thê mà không ngờ cũng bị ngươi dọa.
Thủy Vô Ngân cũng ngạc nhiên nói.
- Ha ha, vận khí mà thôi. Ta mới chỉ nói có một chút mà không ngờ hắn lại sợ thật. Chắc là tại bản thân hắn quá nhát gan thôi.
Chung Sơn cười lắc đầu nói.
Những lời này làm cho Nam Phách Thiên tin nhưng Thủy Vô Ngân lại không tin chút nào. Mạc Ngôn Băng là người như thế nào, ai thì Thủy Ngôn Băng không biết, thế nhưng Vô Ngân biết chắc rằng Mạc Ngôn Băng là một kẻ vô pháp vô thiên. Chỉ là sự tình hôm nay quá đột ngột, lại nghĩ tới lời nói của phụ thân nên Thủy Vô Ngân cũng không muốn dây dưa nhiều nữa.
Còn về phần Hóa Anh Đan thì hai người cũng không hỏi, nà cũng không cần phải hỏi.
- Được rồi, Mạc Ngôn Băng không có phản ứng gì, sau này chắc chắn sẽ gây phiền phức cho chúng ta.
Nam Phách Thiên nhăn mặt nói.
- Không sao, ít nhất thì bây giờ hắn còn chưa dám. Hắn còn muốn điều tra về chúng ta đã, hơn nữa chúng ta là quan ngũ phẩm của Đại La thiên triều, lại còn sợ hắn sao? Đi, tiếp tục đi dạo phố!
Chung Sơn thoải mái cười nói.
- Được.
Nam Phách Thiên gật đầu, nghĩ lại thì cũng đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...