Tử Huân trưởng lão trừng mắt nhìn Chung Sơn. Mười năm rồi, nhưng không nhừng nói với bản thân mình là hãy quên khuôn mặt mới chỉ nhìn thấy một lần đó đi nhưng trong mười năm đó lại không thể quên được, mà trái lại gương mặt đó cứ như ác mộng,không ngừng xuất hiện trong đầu.
Đêm hôm đó tuy rằng bị mê loạn nhưng hình dáng của hắn Tử Huân trưỡng lão vĩnh viễn không thể quên được. Tuy rằng hắn đã trẻ hơn nhiều nhưng hắn vẫn là hắn, hắn chính là nam nhân kia, nam nhân mà ngay cả danh tính mình cũng không biết.
Vốn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không gặp lại nam nhân kia, thì chỉ cần vài năm nữa là mình có thể quên được hắn.
Chẳng lẽ đây là do ông trời cố ý đùa giỡn sao? Vì sao, vì sao hắn lại xuất hiện?
Tử Huân trưởng lão nhắm chặt mắt lại, hi vọng rằng sau khi mình mở mắt ra thì đó chỉ là ảo giác, thế nhưng sau khi mở mắt thì vẫn là nam nhân kia.
Vì sao là hắn, tại sao hắn lại ở chỗ này? Khai Dương Tông? Mười năm? Với căn cốt như hắn mà trong vòng mười năm có thể đạt tới Kim Đan kỳ sao?
Chung Sơn cùng với Hồng Ngưu bước ra, vừa mới đi tới toàn thân Chung Sơn đã cứng đờ lại, mở to hai mắt nhìn.
Trước mắt có một cái sân rông, có mấy trăm người đang chăm chú nhìn mình.
Thiên Sát, Nam Phách Thiên, Huyền Tâm Tử, Cô Sương Tử, còn có….. còn có……
Chung Sơn bỗng nhiên nhận ra một bóng hình xinh đẹp quen thuộc, đồng tử co rút lại. Là nàng?
Mười năm rồi, rốt cuộc cũng gặp được nàng ở Khai Dương Tông, Tử Huân tiên tử.
Bất quá Chung Sơn lại không nhìn chằm chằm vào Tử Huân tiên tử.
Chuyện ngày đó dường như đã trở thành hồi ức. Lúc đó hai người đều trong trạng thái mê loạn, sau đó là một đêm ân ái bên nhau.
Có thể dùng một câu thơ để hình dung: “Sự liễu phất y khứ, ẩn sâu thân dữ danh.”
(Xong chuyện rũ áo ra đi, không lưu lại họ tên)
Đương nhiên Chung Sơn còn một chút lo lắng khác, nữ tử vốn dĩ dè dặt, nếu như Tử Huân tiên tử vì bảo vệ sự trong trắng của mình mà một kiếm chém mình thì đúng là cái được không đủ bù cái mất.
Chung Sơn lập tức thu hồi đại đao, hết sức nghi hoặc nhìn về phía năm trăm người đang tụ tập trong sân. Tông chủ Huyền Tâm Tử lập tức đi về phía Chung Sơn.
Tử Huân trưởng lão nhìn chằm chằm vào Chung Sơn, vùng xung quang lông mày giãn ra. Bởi vì nàng đặc biệt chú ý tới Chung Sơn, lúc Chung Sơn nhìn thấy mình đổng tử co rút lại thì nàng cũng đã nhìn thấy nhưng người này lại chỉ nhìn thoáng qua mình rồi lập tức rời ánh mắt đi chỗ khác.
Tử Huân biết mình đã bị hắn nhận ra, hồi tưởng lại sự việc trong rừng ngày đó khuôn mạt của Tử Huân lại hơi đỏ lên, sau đó trong mắt bỗng nhiên bắn ra những tia sáng lạnh người.
Tử Huân trong lòng có phần bấn loạn, có chút do dự, cố gắng hít thở một hơi thật sự để kiềm chê cảm xúc trong lòng sau đó lạnh lùng nhìn về phía Chung Sơn. Dường như Tử Huân và Chung Sơn vốn dĩ chỉ là hai người xa lạ.
Một lúc Huyền Tâm Tử cũng đã đi tới trước mặt hai người đồng thời đem đại khái tình hình nói cho hai người nghe.
- Tông chủ, có thật không?
Chung Sơn kinh ngạc nhìn về phía Huyền Tâm Tử.
- Đúng vậy, các ngươi mau đi xuống phía sau thôi, không nên bỏ lỡ cơ hội được ba vị trưởng lão lựa chọn.
Huyền Tâm Tử lập tức nói.
- Vâng.
Hồng Ngưu đáp.
Chung Sơn cũng gật đầu đi về phía sau chúng đệ tử kim đan kỳ. Xem ra Huyền Tâm Tử không muốn để cho ba vị trưởng lão, không mà là Tử Huân trưởng lão không tuyển chọn Chung Sơn và Hồng Ngưu. Dù sao thì hai người mới đạt tới Kim Đan kỳ, đặc biệt là Chung Sơn, với căn cốt như vậy thì không nên đi. Căn cốt như vậy thì sao Tử Huân trưởng lão chọn được. Đứng ở phía cuối cùng thì chỉ cần đi ngang qua sân khấu mà thôi, không nên quấy rầy ba vị trưởng lão đang tuyển chọn, còn cả mấy trăm đệ tử nữa, họ cũng đang rất sốt ruột.
Chung Sơn đứng ở phía sau cùng, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Nam Phách Thiên và một nam tử nữa đã được chọn, chỉ còn một người cuối cùng nữa, người này sẽ được Tử Huân trưởng lão chọn.
Nàng sẽ chọn ai đây?
Chung Sơn không quá hi vọng vào việc đêm đó mà khiến cho Tử Huân trưởng lão chọn mình. Thế nhưng nếu quên đem đó đi thì tự nhiên là sẽ không quá để ý đến mình. Nhưng chức quan ngũ phẩm thiên triều lại có sức hấp dẫn quá lớn.
Chung Sơn không chỉ muốn số kiếp bản thân tăng mà càng muốn triều đại của mình ngày càng phát triển. Chung Sơn định sau khi vào huyệt động đạt được đến Kim Đan kỳ thì sẽ tới Thần Châu đại địa, vừa tăng kiến thức vừa muốn nhìn xem các triều ỏ Thần Châu đại địa phát triển như thế nào.
Bởi vì Chung Sơn biết, triều đại càng lớn mạnh thì càng khó quản lý vì vậy cần phải học được cách nắm bắt tình thế,sắp đặt thiên hạ. Vì vậy bản thân mình phải không ngừng học tập, ẩn khu thì tọa trấn ở Đại Tình vương triều, bản thể thì đi học hỏi, để sau này Đại Tình vương triều thăng cấp thi có thể nhanh chóng thích ứng.
Chức quan ngũ phẩm thiên triều chính là con đường tốt nhất, huống hồ còn số mệnh của bản thân nữa, đến lúc đó việc tu hành chắc chắn sẽ tăng tiến rất nhanh.
Chung Sơn nhíu mày lại, ánh mắt nhìn về phía Tử Huân trưởng lão. Trong mắt có mình chút khát khao nhưng không có chút tình cảm nào, tất cả đều tùy duyên.
Nếu như chọn mình thì mình nợ nàng một ân tình, nếu như không chọn mình thì cũng không phải tự mình đa tình nữa.
- Tử Huân trưởng lão, ngươi có thể tiếp tục.
Huyền Tâm Tử mở miệng nói, hai trưởng lão kia cũng gật đầu, hiển nhiên là không để ý, Tử Huân trưởng lão cũng gật đầu.
Tử Huân trưởng lão đứng trước năm trăm đệ tử kim đan kỳ. Những đệ tử kim đan kỳ đều khát khao được nhìn về phía mình.
Thế nhưng trong nhiều mát như vậy có một đôi mắt, một đôi mắt sáng rực, một đôi mắt khiến cho những đôi mắt khác đều lu mờ.
Tử Huân trưởng lão nhìn xuyên qua chúng đệ tử Kim Đan kỳ, ở phía cuối cùng chính là hắn!
Thiên Sát đứng ở phía trước bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó không ổn, bởi vì Tử Huân trưởng lão lúc này chuyển ánh mắt nhìn mình chuẩn bị tuyển chọn nhưng dường như bây giờ lại không để ý tới mình nữa.
Sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu?
Thiên Sát nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tử Huân trưởng lão, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
- Trưởng lão, có thể tuyển chọn được không?
Huyền Tâm Tử quay về phía Tử Huân trưởng lão nói.
Tử Huân trưởng lão lạnh lùng nhìn chúng đệ tử Kim Đan kỳ rồi lạnh lùng nhìn về phía Chung Sơn. Cuối cùng không biết trong đầu nàng suy nghĩ cái gì mà chỉ ngón tay về phía Chung Sơn:
- Chính là người cầm dao kia.
Chính là người cầm đao kia!
Tử Huân trưởng lão vừa nói xong, chúng đệ tử Kim Đan kỳ hầu như đều đồng thanh ồ lên. Đương nhiên, lúc gần ồ lên thì dường như khiếp sợ mà lập tức ngậm miện lại, vẻ mặt khó tin nhìn về Chung Sơn ở phía sau cùng.
- Chung Sơn, ngươi tiến lên đây.
Huyền Tâm Tử có chút kích động nói.
Chung Sơn? Tên hắn là Chung Sơn? Tử Huân trưỡng lão lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn.
Chung Sơn có chút kinh ngạc nhìn về phía Tử Huân trưởng lão. Chung Sơn cũng không ngờ bản thân mình có sức hấp dẫn như vậy? Rốt cuộc thì Tử Huân trưởng lão có ý gì? Vì sao lại tuyển chọn mình trong khi mình là người yếu nhất trong số năm trăm đệ tử Kim Đan kỳ?
Chung Sơn mang theo nghi hoặc trong lòng chậm rãi tiến về phía trước.
Chính Chung Sơn cũng không hiểu, không hiểu vì sao Tử Huân tiên tử lại chọn mình. Thế nhưng được sự lựa chọn là một cơ hội tốt, Chung Sơn chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội này.
Chung Sơn chậm rãi đi về phía trước.
Nam Phách Thiên vui mừng nhìn về phía Chung Sơn. Ở Khai Dương Tông, Nam Phách Thiên chỉ có hai người bằng hữu đó là Chung Sơn và Thiên Linh Nhi, Thiên Linh Nhi lúc này thì không rõ, còn đối với Chung Sơn thì Nam Phách Thiên cũng kỳ vọng rất cao vào hắn.
Đại bộ phận đệ tử thần tình uể oải, kèm theo chút đố kị và thèm muốn, thậm chí có một lộ còn tỏ vẻ oán độc.
Thiên Sát oán độc nhìn về phía Chung Sơn, thấy Chung Sơn được chọn mà người được chọn đáng ra phải là mình.
Cương đạo, hắn đúng là cường đạo! (kẻ cướp)
Hai mắt Thiên Sát dần biến thành màu hồng, thấy Chung Sơn lại một lần nữa đoạt đi cơ hội của mình, dường như Thiên Sát không còn nhẫn nhịn được nữa, không phải là một lần oán hận mà nhiều lần oán hận tích tụ lại, bây giờ bỗng nhiên bộc phát ra.
Hai mắt Thiên Sát trở nên đỏ bừng, mi tâm bỗng nhiên phát ra một màu hồng nhạt.
Thiên Sát dường như đã bị tẩu hỏa nhập ma.
- Lại là ngươi, lại là ngươi, vì sao cứ muốn đối địch với ta, vì sao ngươi cứ muốn đối địch với ta! Ngươi là đồ rác rưởi. Ngươi là cường đạo!
Thiên Sát bỗng nhiên kêu lớn lên.
Tiếng kêu của Thiên Sát khiến cho mọi người chú ý. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thiên Sát, trong lòng tràn ngập sự kinh hãi. Đại sư huynh muốn làm gì? Hắn đang làm gì vậy?
Chung Sơn đi tới bên cạnh Nam Phách Thiên, nghe được Thiên Sát phía sau rống lên giận dữ, toàn thân bỗng nhiên nỗi da gà, một cảm giác nguy hiểm cực độ đang kề cận. Thiên Sát muốn giết mình sao?
Rất nhiều đệ tử Khai Dương Tông, tam đại trưởng lão, tông chủ đều ở cả đây, hắn dám xuất thủ với mình sao?
Chung Sơn quay người lại thì thấy một đôi mắt hung ác, đôi mắt quỷ dị đang trừng trừng nhìn mình.
Lcus này thì không phải Chung Sơn cảm thấy nguy hiểm nữa mà đích thực là nguy hiểm. Tay phải Thiên Sát đột nhiên chụp vào cái chuôi kiếm của thanh trường kiếm màu đen bên hông.
Trảm thiên bạt kiếm thuật!
Thiên Sát sẽ dùng trảm thiên bạt kiếm thuât với mình sao?
Xoạt.
Chung Sơn không chút chần chờ,trở tay lấy đại đao Ngạc Mông ra chỉ thẳng về phía Thiên Sát.
Thiên Sát đã nhập ma. Hắn chuẩn bị dùng trảm thiên bạt kiếm thuật với Chung Sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...