Từ hôm nay, Huyền Tâm Tử chính thức trở thành tông chủ Khai Dương Tông đời thứ hai mươi.
Trưởng lão kia vô cùng trịnh trọng đem tín vật Khai Dương vũ khúc cho Huyền Tâm Tử.
- Đệ tử sẽ đảm nhiệm tốt, đem Khai Dương Tông phất dương quang đại.
Huyền Tâm Tử vô cùng trịnh trọng tiếp nhận Khai Dương vũ khúc.
- Lễ.
Thủ tông ở bên cạnh đột nhiên kêu lên.
- Bái kiến tông chủ.
Ở trên khoảng sân chúng đệ tử Khai Dương Tông đều đồng thời chúc mừng.
Mà Huyền Tâm Tử cũng đem Khai Dương vũ khúc giơ lên, sau đó quay đầu nhìn về phía một đệ tử Khai Dương Tông.
Nhóm người này đều đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ, đều là sư huynh đệ của mình. Tuy bọn họ đều đang ở trên đất Thần Châu, nhưng vẫn theo quy định, Nguyên Anh kỳ là sư huynh đệ. Kim Đan kỳ là sư điệt.
- Được rồi, tông chủ, chúng ta bắt đầu chọn người thôi.
Lúc này Thái Dương vũ khúc đã đưa đến tay Huyền Tâm Tử.
Huyền Tâm Tử gật đầu, giờ phút này, vẻ cung kính trong mắt ông đã hoàn toàn biến mất. Tuy trưởng lão là trưởng bối của mình nhưng hiện tại mình là người đứng đầu tông môn, cho nên không thể bị mất thân phận.
- Các sư huynh đệ Nguyên Anh kỳ, các đệ tử Kim Đan kỳ, đứng yên chờ trưởng lão lựa chọn.
Huyền Tâm Tử đột nhiên nói về phía mọi người.
- Dạ.
Chúng đệ tử Khai Dương Tông đều đáp lời.
Các cường giả Nguyên Anh kỳ đều đi tới trước mặt ba vị trưởng lão, trong mắt họ đều hiện ra một vẻ đáng tiếc.
Hơn năm trăm đệ tử kim đan kỳ đều tỏ ra nghi hoặc, đứng đầu bọn họ chính là đại sư huynh đời thứ hai của Khai Dương Tông, Thiên Sát.
Thiên Sát đứng trước mọi người, tà áo khẽ lay động trong làn gió nhẹ, vô cùng phiêu dật và tiêu sái.
Đứng ở bên cạnh Thiên Sát chính là một nam tử nho nhã mặc bạch y. Nam nử này cầm một chiếc quạt giấy có vẽ hình sơn thủy. Khuôn mặt lộ ra vẻ khí độ bất phàm vẻ mặt vô cùng tự tin nhìn tam đại trưởng lão phía trước. Bọn họ biết rằng người này quả là bất phàm, thực lực gần với Thiên Sát, hắn vừa mới trở về từ Thần Châu đại địa.
Nam Phách Thiên đứng ở phía sau, nhìn tam đại trưởng lão, bởi vì Nam Phách Thiên biết rằng kế tiếp cũng sẽ là một cơ hội cho mình.
Nhìn quanh các đệ tử Kim Đan kỳ, Huyền Tâm Tử đột nhiên mở miệng nói:
- Khai Dương Tông chính là một trong thất minh tông. Thất tinh đường cùng với Đại La thiên triều đã có một hiệp nghị là cứ ba trăm năm, Khai Dương Tông có thể tiến cử đệ tử Kim Đan kỳ tiến là Đại La thiên triều làm quan ngũ phẩm, hưởng bổng lộc của thiên triều, thu nhận vận khí của thiên triều.
Huyền Tâm Tử vừa nói xong, những đệ tử Kim Đan kỳ đều tỏ ra kinh ngạc.
Đại La thiên triều? Quan ngũ phẩm ư? Chuyện này liệu có thật không? Quan ngũ phẩm, đây chính là quan ngũ phẩm đó, điều quan trọng nhất chính là khí vận, quan ngũ phẩm của thiên triều thì khí vận cũng sẽ rất lớn, chỉ kém so với nhuyễn vị một chút. Bởi vì tứ phẩm có thể tiếp nhận nhuyễn vị còn ngũ phẩm thì không. Tuy nhiên, cho dù không được nhuyễn vị thì cũng có rất nhiều miếng ngon.
Cơ hồ toàn bộ đệ tử Khai Dương Tông đều dựng thẳng người lại, trong mắt hiện ra một vẻ khát vọng, tuy nói bọn họ xuất phát từ Khai Dương Tông nhưng tông môn cũng không từ chối đệ tử tu luyện vận triều.
Huyền Tâm Tử đứng ở một bên, ba trưởng lão cũng quan sát đệ tử phía dưới.
Hơn năm trăm đệ tử đều có tu vi Kim Đan kỳ, trong đó Thiên Sát có tu vi cao nhất là kim đan kỳ tầng thứ mười, còn một chút nữa là đạt tới Nguyên Anh kỳ.
Ở trong sân vô cùng yên tĩnh.
Tất cả các đệ tử Kim Đan kỳ đều lộ vẻ khát vọng nhìn các trưởng lão, hy vọng tam đại trưởng lão có thể chọn mình.
Đột nhiên, trưởng lão vừa đưa Khai Dương vũ khúc cho Huyền Tâm Tử kêu lên một tiếng:
- Thủy Không.
Có đệ tử.
Bạch y nho nhã ở bên cạnh Thiên Sát lập tức mỉm cười tiến ra.
THủy Không chính là nhị sư huynh đời thứ hai của khai dương tông, tu vi gần bằng với Thiên Sát, bởi vì cha hắn làm quan ở Đại La thiên triều cho nên hắn chính là người đầu tiên được chọn trúng, Thiên Sát ở bên cạnh thấy vậy thì khẽ nhíu mày lại.
Có đến hai lần cơ hội, có hai đệ tử kim đan kỳ.
Lúc này một nam trưởng lão sắp mở miệng, mọi người đều nhìn về phía lão.
- Ai là còn của Nam Vấn Thiên?
Trưởng lão kia cất tiếng. Con của Nam Vấn Thiên ư?
Thiên Sát khẽ nhíu mày lại, nghe thấy câu nói này của trưởng lão hắn thầm ảo não, tuy nhiên, trưởng lão có tùy quyền lựa chọn cho nên hắn cũng không xen vào.
Lúc này, Nam Phách Thiên mang theo vẻ nghi hoặc bước ra.
- Đệ tử Nam Phách Thiên bái kiến.
Nam Phách Thiên hướng về phía trưởng lão kia nói. Trưởng lão vừa chọn Nam Phách Thiên lộ ra vẻ nhu hòa nhìn hắn, tựa như Nam Vấn Thiên chính là bạn cũ của lão vậy. Hai người còn lại cũng nhìn Nam Phách Thiên bằng vẻ nhu hòa.
- Ừ, ngươi chuẩn bị đi theo ta tới Thần Châu.
Trưởng lão cất tiếng nói.
- Đa tạ trưởng lão.
Nam Phách Thiên cất tiếng nói, trong lòng có một sự cảm động ngoài ý muốn.
Hai người đã chọn xong, chỉ còn lại một danh nghạch.
Chúng đệ tử nhìn chằm chằm về phía Tử Huân trưởng lão, đây chính là cơ hội cuối cùng của họ.
Thiên Sát cũng nhìn chằm chằm về phía trưởng lão này, trong mắt lộ ra một vẻ khát khao.
Hai đầu lông mày của Tử Huân nhíu lại, nhưng đôi mắt lạnh băng nhìn về chúng đệ tử Khai Dương Tông, cuối cùn lại nhìn về phía Thiên Sát. Ở đây, đúng là Thiên Sát chính là người tuyển chọn tốt nhất.
Hồng Ngưu lúc này đang ở động khẩu nhìn Chung Sơn. Đối với Chung Sơn, Hồng Ngưu tỏ ra vô cùng quấn quít. Chung Sơn này rốt cuộc có địa vị như thế nào.
Nhìn đại động bị đóng băng, Chung Sơn nhíu mày lại, sau đó giơ thang Ngạc Mộng đao lên.
Thanh Ngạc Mông đao giờ phút này đã đạt tới nhị phẩm, có uy lực rất lớn, càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Hai mắt Chung Sơn lạnh lẽo, quán chú với đại đao. Bỗng nhiên Chung Sơn vung đại đao bổ lên vách động, ở vách động lúc này liền tựa như là có tia điện vậy.
- Ầm.
Một tiếng vang lớn kêu lên, động khẩu trước mắt đã bị vỡ,, đá cũng bị bắn tung tóe ra ngoài.
Bụi mù nôi lên tứ phía, ánh dương một lần nữa lại chiếu vào. Một năm, suốt một năm thời gian bế quan cuối cùng cũng đã có thu hoạch, hắn đã đạt tới Kim Đan tầng thứ nhất.
Về phần ẩn khu thì Chung Sơn không cần phải lo lắng vì mình đã đạt tới Kim Đan tầng thứ nhất thì ẩn khu cũng đạt tới đó.
Bản thể của Chung Sơn mang theo Hồng Ngưu, từ từ đi ra ngoài sơn động.
………………………………………..
Mục quang của Tử Huân lúc này đang nhìn về phía Thiên Sát, hắn xác định đây chính là chuyện tuyển người của Khai Dương Tông.
Mà Thiên Sát lúc này nhìn thấ ánh mắt của Tử Huân trưởng lão thì cũng cảm thấy kích động.
Đúng lúc Tử Huân muốn mở miệng.
- Ầm.
Ở bên cạnh sơn cốc lúc này truyền đến một tiếng vang lớn, đất đá vỡ vụn phun ra phóng lên trời, hiển nhiên có một luồng sức mạnh mẽ đánh vào đó.
Mọi người đều biết đó chính là bảo huyệt sơn động của Khai Dương Tông, Linh Triều.
Một tiếng vang thật lớn, Thiên Sát liền nhướn mày nhìn về phía đó. Tam đại trưởng lão cũng lộ ra một vẻ không kiên nhẫn, tất cả mọi người đều chuyển dời ánh mắt.
Trọng bụi mù, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.
Người này cầm một thanh đại đao, đi về phía trước mọi người. Bên cạnh là Hồng Ngưu.
Nhìn thấy hai người, Huyền Tâm Tử nở ra một nụ cười, Chung Sơn xem ra đã đột phá, mình không thể nhìn thấu tu vi của hắn. Chung Sơn đã đạt tới Kim Đan kỳ sư huynh ở trên trời có linh thiêng cũng đã nghỉ ngơi được.
Thiên Sát nhìn Chung Sơn, hai mắt nhíu lại, trong mắt hiện ra một vẻ chán ghét.
Mình không tốt ở đâu? Mình tu vi ưu tú nhất, người này tu vi thấp, căn cốt vô cùng kém, vậy mà tại sao lai chiếm được tâm hồn của Thiên Linh Nhi, thậm chí ngay cả sư tôn cũng sùng bái hắn. Hừ.
Hai trưởng lão đều nhíu mày nhìn người vừa đi ra.
Về phần Tử Huân tiên thử thì nàng lại ngây cả người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...