Trường Sinh Bất Tử

Đoàn người Chung Sơn 12 người bắc thượng Băng Thần Cung.

Tuy nói cách hiến tế đại điển còn hai năm, tới nơi Cực Bắc chỉ cần một
năm, nhưng một đường Chung Sơn vẫn không ngừng lại, dù sao, rất nhiều
chuyện không nên chậm trễ, ai có thể cam đoan trên đường sẽ không xuất
hiện một ít sự tình đặc thù?

Quả nhiên, bốn tháng sau từ lúc rời khỏi Đại Tranh, mọi người đến một thành trì nghỉ ngơi nghe được một tin tức.

Đó là Tiên Thành, đoàn người Chung Sơn tạm thời đặt chân ở trong một tửu lâu.

Vừa mới tiến vào tửu lâu, liền nghe có người nói:

- Nghe nói Tuyết Mai lão tổ đi rồi!

- Đúng vậy, mấy năm nay, nhờ có Tuyết Mai lão tổ, nếu không, thành trì này của chúng ta đã sớm..., ôi!

Người còn lại thở dài nói.

- Tuyết Mai lão tổ?

Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc.

Đã lâu không nghe được tên này, Tuyết Mai lão tổ, không phải là Tổ Tiên
năm đó ở Phong Trủng Cương Vực, trong Nữ Oa giới, cướp đoạt Càn Khôn
Đỉnh và Chiêu Yêu Phiên kia sao? Càng có được thần thông thứ tám thiên
hạ, Mai Hoa Nhãn, cũng chính là thần thông phục chế.

Đáng tiếc, năm đó gặp phải lại là Chung Sơn, Hung Đồng Chung Sơn vừa mở, chẳng những Tuyết Mai lão tổ không phỏng chế được, lại hấp thu sạch sẽ
ánh sáng lam, kể từ đó, đường đường là Tổ Tiên lại xui xẻo thua dưới tay một Đại Tiên.

Về sau quần hùng phân tranh, Tuyết Mai lão tổ lại ảm đạm rời đi, biến mất không thấy.

Chung Sơn cũng không tiến lên tìm hiểu, bởi vì từ trong khẩu khí những
khách nhân này, hiển nhiên Tuyết Mai lão tổ cực kỳ nổi danh ở chỗ này.

Đi tới một cái sân, tự nhiên tửu lâu có người tiến đến tiếp đón. Mà đám
người Chung Sơn khí độ bất phàm, chưởng quầy lại tự tiếp đón.

- Chưởng quỹ, đem vật này đưa đến phủ thành chủ, bảo Thành chủ tới đây!

Chung Sơn nhàn nhạt lấy ra một hộp gỗ nói.

Chưởng quỹ: “...?”

Chưởng quỹ có chút bối rối, đây là khẩu khí gì? Bảo Thành chủ các ngươi
tới đây? Cho dù ngươi có thân phận, nhưng cũng không khoa trương như vậy a, Thành chủ là người nào? Có thể gặp là gặp sao?

Chưởng quỹ có chút hối hận tiếp đón đám người kia, nhưng mà, lúc vừa cúi đầu nhìn thấy hộp gỗ kia, chưởng quỹ dường như trúng Định Thần Thuật
vậy.

- Tiên thần mộc?

Chưởng quỹ trong mắt hiện lên một cỗ ánh sáng xanh tham lam.

Tiên thần mộc, đây chính là bảo vật tu giả mộc hệ tha thiết ước mơ a,
cho dù là tiên nhân cũng sẽ đỏ mắt, 1 khối Tiên thần mộc nhỏ có thể làm

được một kiện Thiên Tiên khí đỉnh cấp.

Trước mắt, lớn khoảng bàn tay, đây, đây đều có thể tạo ra Đại Tiên khí. Bảo bối a!

Nhưng Tiên thần mộc này, chỉ vẻn vẹn làm một hộp, một cái hộp?

Chưởng quỹ bây giờ là Nguyên Anh hậu kỳ, loại bảo bối này chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, không ngờ xuất hiện ở trước mặt mình, nhất thời
trong lòng rung mạnh, hiểu được đám người trước mắt cũng không chỉ là
quý nhân đơn giản như vậy.

Tiên thần mộc mà chỉ làm hộp đựng, vậy bên trong chính là cái gì?

- Ngươi nói với hắn, ta muốn hỏi hắn một chút chuyện mà thôi, đây xem như thù lao, bảo hắn tức tốc tới đây.

Chung Sơn thản nhiên nói.

- Vâng, vâng!

Chưởng quỹ vô cùng cung kính nói.

Giết người đoạt bảo? Chưởng quỹ cũng muốn, nhưng chưởng quỹ vẫn phải có
nhãn lực, đám người kia ngay cả thành chủ đều không để vào mắt, mình còn muốn chết chiếm đoạt sao.

Chưởng quỹ tự mình đi tới phủ thành chủ.

Dọc đường đi, mặc dù không có giấy thông hành gì, nhưng mà, chỉ cần đưa ra cái hộp gỗ kia, tự nhiên có người tiến đến bẩm báo.

Trong phủ thành chủ, một nam nhân áo bào đen nhìn cái hộp nhỏ trước mặt. Chưởng quỹ đứng một bên.

- Người nọ nói như thế nào?

Thành chủ áo bào đen không mở hòm ra nói.

- Hắn nói, hắn chỉ muốn ngươi một chút chuyện, đây là thù lao, bảo ngươi nhanh đi!

Chưởng quỹ lập tức nói.

Thành chủ chân mày cau lại, nhìn lại cái hộp trầm giọng nói:

- Khẩu khí thật là lớn. Hừ!

Hiển nhiên, Thành chủ áo bào đen rất không thoải mái giọng điệu ra lệnh của người khác.

- Thành chủ, không bằng mở ra nhìn xem, đám người kia rốt cuộc có ý gì!

Một bên một thuộc hạ nói.

- Ừ!

Thành chủ gật gật đầu.

Nhẹ nhàng mở hộp ra, hòm vừa mở, một đạo ánh sáng từ bên trong toát ra,
đồng thời, hương khí ập vào mũi tràn ngập phòng, gần như mọi người không kiềm hãm được hít sâu một hơi, tiếp đó toàn thân không khỏi thư sướng,
trong nháy mắt chưởng quỹ lại đột phá.

Trong hộp chỉ có một viên đan dược, toàn thân năm màu sặc sỡ, chói mắt vô cùng.


- Năm màu Tạo Hóa Đan? Cổ Tiên đan?

Một thuộc hạ cả kinh kêu lên.

- Một viên Cổ Tiên đan có thể đổi được một tòa thành trì?

Lại một người cả kinh kêu lên.

- Ba!

Thành chủ lập tức đóng nắp lại.

Thành chủ da đầu không khỏi run lên. Đồng thời không khỏi sợ hãi với
đoàn người Chung Sơn trong tửu lâu, đây là hạng người gì, mới có thể
tiện tay ném Cổ Tiên đan ra?

- Lý chưởng quỹ, dẫn đường!

Thành chủ lập tức nói.

Thu hồi hòm, Thành chủ không có chút mừng rỡ nào, có chỉ là một cỗ sợ
hãi. Đây dù sao chỉ là một thành trì nhỏ của Thiên triều, mình tu vi cao nhất cũng chỉ là một Địa Tiên mà thôi. Viên Cổ Tiên đan này gây cho hắn áp lực quá lớn.

Khi Thành chủ đuổi tới tửu lâu, đoàn người Chung Sơn cũng vừa mới thưởng thức đặc sản thành này, đồng thời đang nhâm nhi trà thơm.

- Hắc Thành Thành chủ, Vương Chính Thanh, gặp qua chư vị tiền bối!

Vương thành chủ cung kính nói.

Vương Chính Thanh không có chút bày vẽ, bởi vì hắn biết có ít người muốn lên mặt cũng không được.

- Không sao, ngồi đi, chỉ hỏi ngươi chút chuyện!

Chung Sơn nói.

- Tốt!

Vương thành chủ cẩn thận ngồi xuống một bên.

- Vừa rồi ta nghe nói, nơi các ngươi trước kia có người tên là Tuyết Mai lão tổ?

Chung Sơn hỏi.

Chung Sơn hiểu được, có một số việc hỏi dân chúng tầm thường, rất có thể là nghe tin tức đồn bậy, chỉ có hỏi người đương quyền mới chuẩn xác
hơn.

- Tuyết Mai lão tổ? Thành chúng ta nào có tư cách làm phiền lão nhân gia ông ta, hắn là phù hộ một triều chúng ta, tuy nhiên gần đây đã đi rồi!

Vương thành chủ nói.

- Ồ? Tỉ mỉ nói đi!

Chung Sơn nói.

- Vâng, lại nói tiếp, Tuyết Mai lão tổ ở quanh Cương Vực này luôn rất

nổi danh, nghe nói là một Soán Mệnh Sư cường đại, chỉ là trước kia vô
cùng lãnh đạm, nếu muốn tìm hắn suy tính, nhất định phải trả cái giá
phải trả cực lớn. Nhưng mà, mấy trăm năm trước, dường như sau khi đi
Phong Trủng Cương Vực một chuyến thì không còn giống trước nữa!

Vương thành chủ nói.

- Không giống nữa? Làm sao không giống nữa?

Chung Sơn hỏi.

- Hắn trở nên cực kỳ xui xẻo, liên tục gặp vận rủi, tai nạn nổi lên bốn
phía. Nghe nói trọng thương trở về, đi ngang qua một mảnh hải vực, thời điểm hai tông môn chém giết, không biết hắn nói cái gì, hai tông môn
bỏ qua ân oán, cùng nhau công kích Tuyết Mai lão tổ, Tuyết Mai lão tổ
trong cơn tức giận diệt tinh anh hai tông môn, nhưng mà như vậy dẫn tới
Tổ Tiên sau lưng hai tông môn đi ra đuổi giết Tuyết Mai lão tổ thời gian rất lâu, dù sao không biết tại sao lại vậy, lúc đầu vốn hai tên Tổ Tiên đuổi giết hắn, sau ba năm lại biến thành 6 tên Tổ Tiên đuổi giết hắn,
một đường trở về, cửu tử nhất sinh, mà khi hắn trở lại Đạo tràng mình
lại phát hiện, Đạo tràng của mình đã bị người san thành bình địa.

- Vận rủi Tuyết Mai lão tổ còn chưa chấm dứt, khi hắn vừa mới khôi phục
Đạo tràng, bầu trời bỗng nhiên nổi lên mưa sao sa nện xuống, phá hủy
toàn bộ cố gắng của hắn, mà 6 tên Tổ Tiên cũng đuổi giết đến Đạo tràng
hắn, kết quả, Tuyết Mai lão tổ bị hủy hết thể xác, chỉ có thể mượn xác
hoàn hồn.

Bên cạnh Chung Sơn, các thần tử không tự chủ nhìn về phía Chung Sơn.

- Đáng tiếc, đúng dịp không khéo, cỗ thi thể kia lại do một Tổ Tiên khác sống nhờ, Tổ Tiên kia tự nhiên không muốn, lại một phen đuổi giết, cuối cùng bất đắc dĩ, kéo thần hồn bị thương một lần nữa đoạt xá, ôi, ai lại xui xẻo như hắn, lại lần nữa hắn đoạt xá một phàm nhân, nhưng mà phàm
nhân kia cũng là phụ thân Tổ Tiên lúc trước chuyển thế, kể từ đó, tương
đương diệt sát thần hồn phụ thân Tổ Tiên kia, vận rủi của Tuyết Mai lão
tổ có thể nghĩ mà biết!

Vương thành chủ cảm thán nói.

Người xui xẻo như thế, Vương thành chủ cũng lần đầu tiên nhìn thấy.

- Lại một lần nữa mượn xác hoàn hồn, khó khăn lắm mới bảo vệ được tính
mạng, đáng tiếc, tu vi Tổ Tiên một đi không trở lại, cho dù là đến bây
giờ, cũng còn chỉ là một Cổ Tiên.

Vương thành chủ nói.

- Vậy hắn cũng quá xui xẻo!

Chung Sơn bộ mặt co rút.

Tuy rằng đã từng là địch nhân, nhưng Chung Sơn vẫn bị vận rủi của hắn
làm cho rung động. Hấp thu toàn bộ ánh sáng lam Hung Đồng, thì ra hiệu
quả rung động như vậy.

- Cũng không chỉ vậy, sau khi Tuyết Mai lão tổ lại lần nữa mượn xác hoàn hồn, vận rủi dường như còn chưa kết thúc, bởi vậy, hắn chỉ có thể không ngừng tích âm đức để chậm rãi hóa giải vận rủi trên người. Mấy năm nay, hối hả ngược xuôi, không ngừng làm việc thiện, triều ta yếu nhược,
thời điểm bốn phía quân đội đến xâm phạm, hắn nhiều lần đứng ra bảo vệ ức vạn lê dân triều ta.

Vương thành chủ nói.

- Tuyết Mai lão tổ thật đúng là thay đổi rồi!

Chung Sơn cười nói.

- Hắn cũng không có biện pháp, mấy trăm năm này chỉ có không ngừng làm
việc thiện, tích âm đức, mới chậm rãi chế trụ vận rủi, nghe nói, có một
năm, Tuyết Mai lão tổ bị buộc phải bồi thường luôn pháp bảo của mình để
làm việc thiện, trong lòng khó chịu, đình chỉ tiếp tục tích âm đức, kết
quả, năm thứ hai, mười mấy cừu gia tìm tới cửa, lại trốn chạy một phen,
vận rủi quấn thân, chỉ có thể tiếp tục tích âm đức!


Vương thành chủ nói.

- Một người liên tục đen đủi mấy trăm năm, cũng thật biệt khuất!

Một bên Đao Nhân Đồ mở miệng nói.

- Đâu chỉ biệt khuất, nếu là ta thì đã muốn chết rồi.

Kim Bằng lắc lắc đầu nói.

- Tuy rằng bị buộc làm việc thiện tích đức, nhưng cuối cùng cũng là một chuyện tốt!

Chung Sơn cổ quái cười nói.

- Đúng vậy, triều ta chịu huệ người. Thật hy vọng có người nhiều như vậy hơn một chút! Bằng không tai nạn lần này triều ta cũng không khó khăn
như vậy!

Vương thành chủ gật gật đầu nói.

- Ồ?

- Tuyết Mai lão tổ bỗng nhiên rời đi, chư triều bốn phía lại rục rịch,
lại lần nữa giết tới, cho nên, hiện tại dân chúng đều ngóng trông Tuyết
Mai lão tổ sớm trở về một chút!

- Tuyết Mai lão tổ rời đi rồi? Vì sao?

- Nghe một Vương gia triều ta đề cập qua, Tuyết Mai lão tổ muốn đi tham
gia hai sự kiện, có thể phải mất hai, ba năm mới có thể trở về đươc!

Vương thành chủ nói.

- Hai sự kiện?

Chung Sơn ngưng trọng.

- Vâng, thứ nhất, dường như là Trang Tử giảng đạo, thứ hai, hình như là nơi Cực Bắc, Băng Thần Cung gì gì đó.

Vương thành chủ nói.

- Băng Thần Cung?

Chung Sơn hai mắt híp lại.

- Ừ, cụ thể ta không rõ ràng lắm, tuy nhiên, nghe nói trước kia hắn đã
tham gia sự kiện gì đó của Băng Thần Cung, mà ở hai tháng sau, Trang Tử
khai đàn giảng đạo, dường như hắn cũng đi tìm phương pháp giải trừ vận
rủi bản thân, chắc là sau Trang Tử giảng đạo, hắn lại đi Băng Thần Cung.

Vương thành chủ nói thật.

Đồng thời, Chung Sơn lật tay một cái, trong tay hiện lên một tấm thiệp mời.

Trên mặt thiệp mời có bốn chữ Trang Tử hiểu mộng. Bên trong có một phần tín hàm mời Chung Sơn đi tới. Đến từ Ức Lam Khuyết.

Ức Lam Khuyết, người Ức gia ở âm phủ tiểu thế giới, từng với Chung Sơn
cùng nhau đối phó Thiên gia âm phủ, người này tài trí kinh người, ở tiểu thế giới lại thu phục Thần thú Côn Bằng. Thời điểm khai thiên, quần
hùng nhằm vào Đại Tranh, Ức Lam Khuyết khẩn cầu tổ tiên Ức gia, Ức Tư
Khỉ tương trợ Đại Tranh, Ức Tư Khỉ lại là đệ tử của Trang Tử.

Bởi vậy, Chung Sơn coi như thiếu Ức Lam Khuyết một cái nhân tình.

Chỉ là, lần hành trình nơi Cực Bắc này không được phân tâm, cho nên Chung Sơn mới không đi tới Trang Tử Đạo tràng.

Nhưng hiện tại xem ra, tất cả còn kịp. Trang Tử khai đàn giảng đạo? Chung Sơn có vẻ hứng thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui