Hồng Quân bổ thiên mạch!
Thiên địa biến hóa lập tức từ chỗ Bích Du Cung truyền khắp thiên hạ tứ
phương. Trừ cường giả Bắc Câu Lô Châu, rất nhiều kiêu hùng thiên hạ đều
cảm nhận được vẻ biến hóa.
Trước hết cảm giác được thiên địa biến hóa kiêu hùng tự nhiên là Doanh tới gần Bắc Câu Lô Châu.
Doanh đi ra từ thư phòng, đạp bước đến trên đài cao, nhìn về phía phương hướng Bắc Câu Lô Châu.
Phía sau, Quỷ Cốc Tử bỗng nhiên xuất hiện.
- Thiên Đế, là Hồng Quân!
Quỷ Cốc Tử mang theo kinh ngạc nói.
- Tiên sinh, thương thế của ngươi thế nào?
Doanh lên tiếng hỏi.
- Đa tạ Thiên Đế quan tâm, đã không sai biệt lắm, Thái Nhất xuống tay mặc dù nặng, nhưng vẫn chưa thương tổn được căn bản!
Quỷ Cốc Tử lắc lắc đầu nói.
- Vậy là tốt rồi!
Doanh gật gật đầu.
- Chỉ là Tổ Long hắn,...!
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.
- Đại Tần kết minh với Long tộc, hắn tư cách với trẫm, tuy nhiên không được bao lâu, trẫm sẽ khiến hắn thần phục!
Doanh tự tin nói.
- Vâng!
Quỷ Cốc Tử gật gật đầu.
- Chung Sơn lần này thu hoạch cũng không nhỏ a!
Giọng điệu Doanh hơi hơi trầm xuống nói.
- Đúng vậy, chúng ta chiếm được Tổ Long, hắn lại chiếm được cái thế giới kia, càng chiếm được hứa hẹn và nhân tình liên can Đại Tần, Chung Sơn
ăn uống cũng càng lúc càng lớn, hơn nữa lúc trước thần tính kế, cũng bị
hắn nhìn thấu, với Hồng Quân không ngờ không thể kết thành đại oán. Trừ
chúng ta, hắn thu hoạch lớn nhất!
Quỷ Cốc Tử gật gật đầu nói.
- Thu hoạch lớn, tai họa ngầm cũng không nhỏ, hiện tại, có thể đã có rất nhiều người đều để mắt tới hắn.
Doanh thản nhiên nói.
- Thiên Đế nói thiên mạch?
Quỷ Cốc Tử lập tức cũng nghĩ đến.
- A!
Doanh tươi cười.
- Tổ Long Mật Cảnh có 1000 thiên đạo, đồng thời cũng có ba đại thiên
mạch, 'Lâm, binh, được'. Thiên đạo, chư hùng thiên hạ cũng không coi
trọng, bởi vì khắp nơi đại thế giới đều có, nhưng thiên mạch này, thiên
mạch đại thế giới bị Thiên Số cắt xén một ít, phục chế thể trong Tổ Long Mật Cảnh lại tương đối đầy đủ, 'Lâm' bị Hồng Quân đoạt được, còn dư lại 'Binh' và 'Hành', Chung Sơn sẽ bị rất nhiều người nhớ thương!
Quỷ Cốc Tử gật gật đầu.
- Phái người đi tới Bắc Câu Lô Châu, điều tra hướng đi Hồng Quân gần đây!
Doanh nghĩ nghĩ trầm giọng nói.
- Ừ!
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Dương gian, Đông Châu.
Chung Sơn mang theo quần thần hướng về Đại Tranh. Kiếm Ngạo sớm đã rời
đi, nhưng trước khi đi, vẫn hứa hẹn, sẽ mau chóng lại tìm được tám món
Pháp bảo của Thánh nhân tiễn Đại Tranh Thánh đình.
Trên đường đi, tiếp tục để Tử Dương Kinh Hồng che lấp thiên cơ, lúc này, Chung Sơn không cần phô trương. An toàn trở lại là quan trọng nhất.
Đại Tranh thu hoạch thật lớn. Ít nhất, bản thân Chung Sơn thu hoạch thật lớn.
Đương nhiên, phi hành một đoạn thời gian cần nghỉ ngơi một chút.
Một ngày đang ở nghỉ ngơi dưới một đỉnh núi, bỗng nhiên, chân mày Chung Sơn cau lại, ngẩng đầu nhìn trời.
- Lão gia, dường như trời biến đổi một chút!
Quỳ Nhi ở một bên nghi ngờ nói.
- Hoàng hậu nói không sai, chắc là thay đổi một ít.
Thi tiên sinh một bên gật đầu.
- Nhìn không ra bất đồng nơi nào a!
Quỳ Nhi lắc lắc đầu nói.
- Chắc là Hồng Quân bổ sung Lâm chi thiên mạch!
Thi tiên sinh vô cùng mẫn cảm nói.
Chung Sơn cúi đầu nhìn về phía Thi tiên sinh, Thi tiên sinh hợp thời không nói thêm gì nữa.
Trong lòng Chung Sơn kỳ thật cực kỳ nghi hoặc, hiện tại Thi tiên sinh
vẻn vẹn chỉ chỉ là một Cổ Tiên, tại sao lại nhìn thiên đạo hiểu rõ như
vậy? Đặc biệt Lâm chi thiên mạch.
Ngay tại vừa rồi, bản thân Chung Sơn cũng chỉ đoán mà thôi, Thi tiên sinh không ngờ nói khẳng định?
Táng gia?
Từ lúc trước thật lâu, Chung Sơn phái Ảnh Vệ ám tra cái gọi là Táng gia, nhưng mà, vẫn không có tin tức Táng gia. Táng gia rốt cuộc lai lịch ra
sao?
Đương nhiên, Chung Sơn cũng cố nén tò mò, không hỏi lại.
- Chung Thánh Vương, dường như chúng ta bị theo dõi!
Cách đó không xa Tử Dương Kinh Hồng bỗng nhiên biến sắc nói.
- Theo dõi?
Chung Sơn trừng mắt.
- Phải, lúc trước không ngờ không phát hiện, thẳng đến vừa rồi thiên địa chợt biến, đối phương mới lộ ra sơ hở. Bị ta bắt được ngoài ý muốn!
Sắc mặt Tử Dương Kinh Hồng khó coi nói.
Quần thần trầm mặc một hồi.
Mình một đám nhiều Tổ Tiên như vậy, còn có một Soán Mệnh Sư, không ngờ bị theo dõi, hơn nữa còn không biết theo dõi bao lâu.
Sắc mặt Chung Sơn hơi trầm xuống, Chung Sơn hiểu được trong lòng, có thể vô thanh vô tức đi theo một đám người mình, chỉ có một loại người,
Thánh nhân!
Bị Thánh nhân theo dõi?
Hít sâu một hơi, Chung Sơn đứng dậy. Quần thần cũng nhao nhao nghiêm túc.
Thân Công Báo quay sang các Cổ Tiên vung tay lên, các Cổ Tiên lập tức đề phòng.
Đạp bước, Chung Sơn mang theo quần thần bay lên trời, đạp bước lên gần đỉnh cao.
- Nếu đến rồi, cũng không cần trốn tránh, Di Thiên Thánh nhân!
Chung Sơn trầm giọng quát.
Một tiếng vang ông ông chấn phạm vi vạn dặm, một cỗ khí thế tức giận truyền ra từ trong khẩu khí Chung Sơn.
Di Thiên Thánh nhân? Quần thần Đại Tranh hơi ngoài ý muốn nhìn lại Chung Sơn, đặc biệt Tử Dương Kinh Hồng, Tử Dương Kinh Hồng chỉ cảm thấy có
người theo dõi, nhưng mà Tử Dương Kinh Hồng cũng không biết là ai a.
Thánh Vương lại làm sao biết?
Đại Tranh Cổ Tiên, đã trải qua một chiến dịch Tổ Long Mật Cảnh, lá gan
từng cái một cũng mạnh lên, dĩ vãng kính sợ đối với thánh nhân, giờ phút này cũng giống như không tồn tại.
Trước kia địa vị Thánh nhân trong lòng Cổ Tiên là cao không thể với tới, nhưng mà, trong Tổ Long Mật Cảnh, Thánh Vương ngay cả Hồng Quân đều đấu thắng, còn có cái gì đáng khẩn trương?
Về phần Tổ Tiên, lại không sợ hãi chút nào, đi theo bên cạnh Chung Sơn,
sớm đã kiến thức rất nhiều Thánh nhân, hơn nữa lực lượng mình tổ hợp lại vô cùng cường thế, không cần thiết sợ hãi rụt rè.
Phụ tử U Lam hơi tò mò nhìn.
Quả nhiên, theo Chung Sơn trầm quát một tiếng, phương đông cách đó không xa, một thân ảnh chậm rãi hạ xuống.
Tử Dương Kinh Hồng kinh ngạc, Thánh nhân hạ xuống quả nhiên là Di Thiên. Thánh Vương thật là thần.
Xuyên thấu qua khuôn mặt Di Thiên mơ hồ, Chung Sơn thấy được Di Thiên kinh ngạc.
- Chung Sơn!
Di Thiên trầm giọng nói.
Chung Sơn lộ ra cười lạnh.
- Ngươi làm thế nào biết là ta?
Di Thiên Thánh nhân trầm giọng hỏi.
Di Thiên Thánh nhân cũng tràn ngập tò mò. Đoán được là Thánh nhân theo
dõi, cái này không coi vào đâu, có thể đoán được là mình, vậy kỳ quái,
bởi vì mình luôn luôn ẩn thân trong thiên đạo, cho dù là Soán Mệnh Sư
cũng chưa chắc có thể suy tính đến mình a. Nhưng mà không ngờ Chung Sơn
một lời đã nói đi ra. Sao khiến Di Thiên không hiếu kỳ?
Tử Dương Kinh Hồng cũng tò mò nhìn về phía Chung Sơn.
Mỉm cười, Chung Sơn thản nhiên nói:
- Đương kim thiên hạ trong Thánh nhân, loại mặt mũi dầy cũng chỉ có Di Thiên Thánh nhân ngươi mới làm được!
Tử Dương Kinh Hồng đầu tiên là hơi kinh ngạc, tiếp đó sắc mặt không khỏi cổ quái.
Mà quần thần Đại Tranh mỗi người đều mỉm cười một cái. Đặc biệt Quỳ Nhi, che miệng cưỡng chế tiếng cười 'Khà khà'..
- Ngươi!
Di Thiên lập tức vô cùng tức giận.
Di Thiên vốn chỉ tò mò, nhưng mà làm sao cũng không nghĩ tới, Chung Sơn
sẽ làm nhục mình như vậy, mình là Thánh nhân, Chung Sơn cũng quá điên
đi.
Không phải Chung Sơn cuồng, mà là Chung Sơn làm việc rõ ràng, bạn là
bạn, địch là địch, một khi trở thành bạn Chung Sơn, cho dù là phàm nhân, Chung Sơn cũng sẽ vô cùng khách sáo đối với hắn, chỉ khi nào xác định
quan hệ đối địch, cho dù là thân phận tôn quý, Chung Sơn cũng sẽ không
cho hắn sắc mặt tốt.
- Dùng thân phận Thánh nhân làm việc trộm đạo, ngươi còn có cái gì tự hào.
Chung Sơn thản nhiên nói.
- Tốt, tốt, tốt, Chung Sơn, tu vi tăng tới Tổ Tiên, ngươi lại càng thêm cuồng vọng tự đại, ngươi tự tìm đường chết!
Di Thiên lạnh lùng nói.
- Tự tìm đường chết? Chỉ bằng ngươi?
Chung Sơn khinh thường nói.
- Ngươi chớ quên, đây cũng không phải là Đại Tranh!
Di Thiên trầm giọng nói.
- Không phải Đại Tranh thì thế nào? Ngươi là Thánh nhân, nhưng mà điều
động đại thế lực thiên địa, trẫm tạm thời xác thực không phải là đối thủ của ngươi, nhưng, trẫm muốn chạy, ngươi lại không ngăn được. Bởi vì,
ngươi không có bản lãnh kia!
Chung Sơn cũng không chút khách khí nói. Trong giọng nói không cho Di Thiên chút mặt mũi.
Di Thiên là Thánh nhân, nhưng mà Chung Sơn có chút khinh thường hắn.
Tu vi yếu, núp trong bóng tối tùy thời hành động, đó là hiểu được thế cục.
Nhưng mà hắn có lực lượng cường đại, lại nhiều lần nấp trong chỗ tối,
cái này có chút không nói được, Nam Chiêm Bộ Châu cũng có thể thấy được, nếu ngươi có dự mưu gì hoặc là kế hoạch thì còn đỡ, giống Giang Vũ chết đi, ngay từ đầu Giang Vũ có mưu đồ, nấp trong chỗ tối còn nói được, tuy rằng đã chết, nhưng cuối cùng coi như một nhân vật.
Nhưng mà Di Thiên hắn, từ đầu tới cuối không biểu hiện ra vẻ mưu lược,
còn giả bộ thâm trầm trốn chỗ tối, làm việc trộm đạo, khiến Chung Sơn
đánh giá đối với hắn giảm một mảng lớn, một chiến dịch Tổ Long Mật Cảnh, Di Thiên đường đường Thánh nhân, không ngờ không có can đảm tiến vào.
Người như vậy, không có đại mưu lược, cũng không có một chút lòng tiến
thủ, chỉ biết làm những việc đáng khinh. Chung Sơn thật sự rất hoài
nghi, hắn làm sao trở thành Thánh nhân.
Có lẽ trong Thánh nhân cũng là một loại khác, khó trách Thánh nhân đời trước không để mắt hắn.
Nghe Chung Sơn quở trách, trong lòng Di Thiên tràn đầy tức giận, nhìn
đến một đám lớn Tổ Tiên phía sau Chung Sơn, cỗ tức giận trong lòng Di
Thiên Thánh nhân chỉ có thể giấu.
Dùng ý nghĩ của Di Thiên, trời đất bao la, không có mạng lớn. Trước mắt
Chung Sơn có 'Hai thành' uy hiếp được mình, vậy tuyệt đối không thể mạo
hiểm. Đám Thánh ngã xuống, chỉ có mình còn sống, đây là minh họa tốt n
hất.
- Ta ngăn không được ngươi? Ngươi cũng quá để ý mình rồi!
Di Thiên trầm giọng quát.
- Có thể thử xem?
Chung Sơn cười lạnh nói.
Di Thiên nhìn chằm chằm Chung Sơn, cuối cùng nói:
- Vừa là như thế, ta bày ra Tứ Quỷ Thiên Đạo Trận, nếu ngươi có thể phá trận, ta lập tức rời đi, thế nào?
Nhìn Di Thiên Thánh nhân, quần thần Đại Tranh không khỏi cổ quái. Không rõ Di Thiên Thánh nhân có ý gì.
Nhưng mà Chung Sơn cũng hiểu, Di Thiên Thánh nhân chắc đang kéo dài thời gian.
Một đường đi theo mình, nhưng vẫn không hiện thân, rõ ràng không phải
muốn chiến đấu cùng một đám người mình, có lẽ hắn còn đang chờ ai.
Chờ ai, Chung Sơn không rõ ràng lắm, nhưng Chung Sơn rất có hứng thú
biết, còn có ai đang mưu tính mình, hơn nữa, Chung Sơn vô cùng tự tin có thể dẫn một đám người an toàn rời đi.
- Cũng tốt!
Chung Sơn đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...