Nguyên Thủy ngã xuống hoàn toàn, vận số đã hết, mọi thứ hóa thành hư vô, ngay
cả quần áo cũng không còn sót một mảnh, đều tiêu tán, tựa như trong
thiên địa chưa từng xuất hiện người này.
Tuy rằng Chung Sơn rất cảm khái Nguyên Thủy ngã xuống, nhưng lúc này càng quan tâm hơn là Bàn Cổ Phiên!
Bàn Cổ Phiên sau lần ra tay cuối cùng của Nguyên Thủy, đột nhiên tỏa ra rất nhiều sương đen.
Chung Sơn lộ ra lo lắng, giơ tay muốn cầm lấy.
- Lão gia, không nên đụng! Một tiếng nói bỗng vang lên trong đầu Chung Sơn.
Lật tay lấy ra một vật, Đại Tranh Thánh đình Phong Thần Bảng.
Trên Phong Thần Bảng, chữ hoàng hậu Ngụy Quỳ Nhi không ngừng chớp động,
tiếng nói vừa rồi là thông qua Phong Thần Bảng truyền tới.
May mà người ta hoặc không cảm thụ được thần diệu của Phong Thần Bảng,
chỉ có những người mất đi thân thể, hoặc là có tên trên bảng mới hiểu
rõ. Chỉ cần thân thể mất đi, thần tướng trên vùng trời Lăng Tiêu Thiên
Đình sẽ trở thành vật dẫn tinh thần thần hồn. Chỉ cần không xa Phong
Thần Bảng, sẽ truyền một ít tin tức lên Phong Thần Bảng, cũng tương
đương chuyển cho Chung Sơn.
Chung Sơn nhiều lần biết tung tích của Nguyên Thủy, cũng là vì Phong Thần Bảng.
- Không nên đụng? Chung Sơn thắc mắc, đồng thời truyền tin ra.
- Lão gia, không ngờ ngài cảm động Nguyên Thủy, Nguyên Thủy tặng cho ta lớn như thế! Nữ nhân vui mừng nói.
- Có ý gì?
- Nguyên Thủy không hổ là Thánh nhân năm đó, mặc dù có lẽ hắn nhận thức Nguyên Thủy Phiên không nhiều bằng ta, nhưng hắn cũng biết những thứ ta cũng không biết. Bên trong có dấu ấn của hắn, cùng một dấu ấn hình như
là của chủ nhân ban đầu, hành động cuối cùng của Nguyên Thủy chính là
dùng dấu ấn của hắn đánh tan dấu ấn của chủ nhân ban đầu, làm cho Nguyên Thủy Phiên hoàn toàn biến thành vật vô chủ! Nữ nhân mừng rỡ nói.
- Chủ nhân ban đầu? Dấu ấn của Bàn Cổ? Ánh mắt Chung Sơn nghiêm lại.
- Có lẽ thế, hơn nữa ngày xưa Nguyên Thủy còn bố trí một ít trận pháp
bên trong, cũng hoàn toàn cho ta sử dụng, ta muốn dùng Nguyên Thủy Phiên tái tạo thân thể. Nữ nhân vui vẻ nói.
- Dùng phiên tái tạo? Chung Sơn bất ngờ.
- Đúng, dùng năng lượng Nguyên Thủy Phiên làm cơ bản, tái tạo thân thể, chỉ là một khi ta hấp thu hoàn toàn, phiên này sẽ không tồn tại, lão
gia... Nữ nhân có chút khó khăn.
- Được, được, được! Hút hết đi, chỉ cần nàng có thể khôi phục, dù là
giành lấy Tạo Hóa Ngọc Điệp cho nàng, lão gia ta cũng sẽ làm được. Chung Sơn kích động nói.
- Vâng, lão gia tốt nhất, chờ ta đi ra, ta làm canh cua mà lão gia
thích nhất, đến lúc đó gọi lão nhị cùng tiểu tam. Tiếng cô gái lại
truyền ra.
Nghe lời Quỳ Nhi nói, Chung Sơn không nhịn được chua xót, ý chí như sắt
thép cũng bị nhu tình hòa tan, gợi lại ký ức của Chung Sơn năm xưa.
................
Lão gia, ánh mặt trời thật tốt, đã lâu không đi dạo Thúy Hồ, lần này đi, ta nhất định phải bắt một con cua lớn, trở về làm canh cua cho lão gia.
- Được, bắt con cua lớn, lần này một nhà chúng ta cùng đi, gọi đệ đệ nàng, cùng đi chung.
- Ừ, gọi lão nhị, tiểu tam gần đây không có, bằng không hắn bắt cua giỏi nhất.
- Hì hì, hì hì, lão gia, lão gia mau đến đây, chỗ này có con cua lớn, lớn lắm đó!
...................
Canh cua? Trước khi Quỳ Nhi chết, chính là bắt cua bên bờ hồ, vui vẻ như tinh linh, lớn tiếng hô muốn làm canh cua ngon nhất cho lão gia.
Bao nhiêu năm qua, mọi thứ đã sớm cảnh còn người mất, Nhị đệ của Quỳ Nhi đã sớm bỏ mình, tam đệ Ngụy Thái Trung cũng trở thành đại nội tổng quản Đại Tranh, hơn nữa hiện tại không rõ tung tích.
Nhưng vô số năm qua, Quỳ Nhi vẫn duy trì như cũ với lão gia, còn nhớ mãi không quên phần canh cua chưa xong năm đó.
Một phần canh cua, còn hơn bất cứ trọng bảo nào trên trời.
Ở trong mắt Chung Sơn, ngay cả Pháp bảo Thánh nhân cũng không sánh bằng canh cua mà Quỳ Nhi muốn làm.
- Lão gia, lão gia ngài nghe ta nói chứ? Nữ nhân sốt ruột gọi.
- Nghe được, lão gia nghe được, chờ nàng ra, lão gia chờ canh cua của nàng! Chung Sơn cố nén chua xót nói.
- Ưm! Nữ nhân hạnh phúc đáp.
- Lão gia, tiếp theo ta phải toàn lực tạo hình, không thể nói chuyện với ngài, chờ ta đi ra! Nữ nhân lại nói.
- Được, lão gia giúp nàng hộ pháp! Chung Sơn gật đầu.
Hít sâu một hơi.
Chung Sơn lấy ra một cái cung điện to lớn.
Cung điện bay trên không trung, bao phủ Bàn Cổ Phiên, tiến hành bảo hộ mọi hướng.
Chung Sơn bước ra, đóng cửa cung điện, trịnh trọng nhìn sang mọi người: - Tiếp theo, toàn lực bảo hộ cung điện này!
- Rõ! Quần thần Đại Tranh lập tức thưa.
Mọi người tự nhiên toàn lực bảo hộ, cha con U Lam cùng U Tĩnh Tâm thì
đang không ngừng chữa thương, còn Kiếm Ngạo tìm một chỗ ngồi xuống dưỡng thần.
Kiếm Ngạo hứa với Chung Sơn lấy được 10 món Pháp bảo Thánh nhân, đây coi như là món thứ hai. Còn có 8 món, Pháp bảo Thánh nhân tự nhiên không dễ lấy, ít nhất với thực lực Kiếm Ngạo bây giờ, muốn cướp lấy Pháp bảo
Thánh nhân là rất khó. Nhưng có một tổ hợp quần thể đông đảo, cướp lấy
Pháp bảo Thánh nhân cũng không phải khó như thế, hơn nữa còn là ở trong
Tổ Long Mật Cảnh.
Cho nên, trong thời gian này Kiếm Ngạo đồng ý với Chung Sơn cùng nhau hành động.
Oong....
Kiếm Ngạo vừa ngồi xuống, một cỗ khí tức mạnh mẽ từ xa bắn tới. Kiếm Ngạo mở mắt, hai đạo kiếm khí bắn ra từ trong mắt.
Chung Sơn ngồi ở cửa đại điện lơ lửng, bảo vệ Quỳ Nhi trong đại điện,
cũng khoanh chân nhắm mắt chờ đợi. Cảm nhận được khí tức từ xa lao tới,
Chung Sơn mở mắt, hai mắt bắn ra 13 màu sắc.
Trong mắt Chung Sơn lóe qua một cỗ hung ác.
Quỳ Nhi tái tạo, ai dám đến quấy rối, đó là kẻ địch với Chung Sơn1
Quần thần Đại Tranh đều đề phòng, nhìn một đám người bay đến.
Gần đến!
Nháy mắt đến gần bên.
Tổng cộng bảy cái bóng, 6 người 1 thú.
- Thiên Chú Tử! Sắc mặt Chung Sơn âm trầm.
Người cầm đầu là Thiên Chú Tử toàn thân trắng tuyết, tuy rằng lần này có thể thấy khuôn mặt anh tuấn, nhưng không thể thay đổi cổ hơi thở này,
dẫn đầu là Thiên Chú Tử, Thánh nhân Thiên châu.
Năm người khác không ai xa lạ, chính là năm Tổ Tiên Thiên gia vây công Đại Tranh năm đó.
Thiên Chú Tử dẫn đầu, đột nhiên bay đến.
Về phần một thú, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị, giống như đống thịt, có chút
giống con sên, chỉ là lớn gấp mấy vạn lần, thân thể ngọ nguậy nhìn rất
ghê tởm, hai mắt lõm sâu trong đống thịt, làm người ta nhìn mà phát
lạnh. Không phải sợ, mà là buồn nôn.
- Chung Sơn? Lại là ngươi! Vừa rồi chiến đấu nơi này là các ngươi phát
ra? Là ai? Nguyên Thủy ư? Thiên Chú Tử sắc mặt cũng âm trầm.
- Thiên Chú Tử, đây là Chung Sơn mà ngươi nói? Quái thú ghê tởm kia bỗng mở miệng nói tiếng người.
Quái thú mở miệng, cũng rất ghê tởm, hình tròn dẫn vào khoang miệng sâu
bên trong, có răng nhọn hình tròn, đỏ tươi, tổng cộng tám vòng.
- Đúng thế, hắn chính là Chung Sơn! Thiên Chú Tử gật đầu.
Lúc này, Thiên Chú Tử nói chuyện với quái thú như đối đãi bình đẳng.
- Đó, chẳng lẽ là? Thi tiên sinh nhíu chặt chân mày, có chút không xác định nhìn quái thú này.
- Thi tiên sinh nhận ra? Chung Sơn hỏi.
- Ta không xác định, chỉ là cảm thấy có chút giọng, dù sao Thần thú
nhóm 10 trên đại thế giới, cho dù Thánh nhân cũng chưa chắc nhận ra mấy
cái. Bọn họ sinh ra rất lâu, thậm chí có Thần thú đã trải qua hai đời
Thánh nhân cũng chưa sinh ra! Thi tiên sinh lắc đầu không xác định.
- Đại thế giới, Thần thú nhóm 10? Chung Sơn bất ngờ.
Thiên gia lại có thứ quái vật này?
Nhóm 10, nhóm 10 là khái niệm gì? Chung Sơn còn nhớ, Tổ Thần thú lúc
trước xếp thứ 19, đã có uy lực Tổ Tiên, dù chỉ là Tổ Tiên bình thường,
nhưng tên này mới có 19 thôi, còn trước mắt lại là xếp trong nhóm 10?
- Bảng xếp hạng Thần thú, Thần thú thứ 9, Bạo Tạc Thú! Thi tiên sinh không xác định nói.
- Bạo Tạc Thú? Chung Sơn nhíu chặt chân mày.
Chung Sơn lần đầu nghe cái tên này, Bạo Tạc Thú? Cái tên thật cổ quái.
Không chỉ Chung Sơn, quần thần Đại Tranh cũng bất ngờ nhìn đống thịt ghê tởm đối diện. Bạo Tạc Thú?
- Tiểu bối vô tri! Bạo Tạc Thú đối diện bỗng kêu lên.
Đoàn người Chung Sơn mắt lạnh nhìn sang.
- Bổn thân quả thật là Bạo Tạc Thú, nhưng bổn thần không phải Thần thú
không phải. Mấy ngàn năm trước, bổn thần đánh bại Thôn Thiên Vĩ Thú, đã
lên đến Thần thú thứ 8 thiên hạ, số trời chứng minh! Bạo Tạc Thú phát ra tiếng nói khó nghe.
- Thứ 8 thiên hạ? Sắc mặt Chung Sơn trầm xuống.
Ngay lúc này, bỗng nhiên Chung Sơn cảm nhận một cỗ oán hận từ Nê Hoàn Cung.
Đến từ Bát Cực Thiên Vĩ, trí nhớ ngày xưacủa Bát Cực Thiên Vĩ đã sớm bị
xóa bỏ, nhưng oán niệm giống như bản năng, oán niệm chỉ tới chính là Bạo Tạc Thú ở đằng xa.
Thần thú thứ 8 có thể nói chuyện ngang hàng với Thánh nhân.
Oán niệm? Sắc mặt Chung Sơn trầm xuống, trên đời không có oán vô duyên
vô cớ, đặc biệt là Bát Cực Thiên Vĩ căn nguyên thần thức của mình, làm
sao nó có oán niệm?
Cảm thụ được cỗ oán niệm này, thậm chí Chung Sơn cảm thấy Bát Cực Thiên
Vĩ muốn xông ra xử lý Bạo Tạc Thú, một cỗ thù hận khắc tận xương.
Thù hận? Thù hận bản năng?
Trong đầu chợt lóe lên, Chung Sơn đoán được nguyên do.
Thôn Thiên Vĩ Thú? Thần thú thứ 8 thiên hạ? Bị Bạo Tạc Thú đánh bại? Mấy ngàn năm trước?
Bát Cực Thiên Vĩ, hình như cũng là mấy ngàn năm trước suy yếu đến tận
cùng, chạy đến tiểu thế giới, sau đó bị nhất mạch Nê Bồ Tát phong ấn?
Chẳng lẽ Bát Cực Thiên Vĩ chính là Thần thú thứ 8 đại thế giới năm đó?
Thôn Thiên Vĩ Thú?
Thực lực Bát Cực Thiên Vĩ gần đây đã lên đến đỉnh cao, người khác có lẽ
không biết Bát Cực Thiên Vĩ mạnh cỡ nào, nhưng là chủ nhân thần thức của nó, làm sao Chung Sơn không biết? Hiện tại Bát Cực Thiên Vĩ đã là một
trong mấy lực lượng căn bản của Chung Sơn.
Đặc biệt nuốt các Địa Thư cùng Pháp bảo Thánh nhân, Bát Cực Thiên Vĩ
càng thêm mạnh mẽ, còn Bạo Tạc Thú trước mắt, năm đó đã đánh bại Bát Cực Thiên Vĩ ở thời toàn thịnh?
- Thiên Chú Tử, các ngươi chờ đã, để ta xem rốt cuộc Chung Sơn này có khả năng cỡ nào! Bạo Tạc Thú nói với Thiên Chú Tử.
Thiên Chú Tử dường như cực kỳ tự tin vào Bạo Tạc Thú, gật đầu, thản nhiên nhìn đoàn người Chung Sơn đằng xa.
Bạo Tạc Thú chậm rãi bay ra, vặn vẹo thân thể ghê tởm, há cái miệng
không ngừng chảy nước miếng, khiêu khích rống về phía Chung Sơn.
Rống!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...