Đúng như Chung Sơn suy đoán, Nguyên Thủy đã đến đường cùng.
Hồng Quân không tiếp tục đuổi giết Nguyên Thủy, dù sao từng là thầy trò
một hồi, nhưng Hồng Quân cũng không ra tay giúp đỡ, vận số sắp hết, hẳn
chết là chắc.
Một lát sau khi Nguyên Thủy thông qua Nguyên Thủy Phiên chạy đi, vô số
cường giả tung ra bốn phía tìm kiếm Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Không có gì khác, bởi vì trọng bảo trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn,
Nguyên Thủy Phiên. Mấy chục vạn năm trước, còn có một cái tên khác, đó
là cái tên lúc nãy Nguyên Thủy nhắc tới, Bàn Cổ Phiên!
Bàn Cổ?
Có người nghe nói, cũng có nhiều người chưa nghe qua, tuy nhiên mọi
chuyện phải nhanh lên. Bàn Cổ Phiên có thể mang theo Nguyên Thủy chạy
được trước mặt Hồng Quân, không cần phải nói mức độ mạnh mẽ của pháp bảo này.
Ngay cả Mặc Tử, lúc này cũng vội vàng chạy ra xung quanh.
Ai cũng muốn Bàn Cổ Phiên, đương nhiên, có một người khác biệt, chính là Hồng Quân. Thái độ của Hồng Quân cực kỳ quái lạ, bởi vì với lòng dạ của Hồng Quân, hẳn là đã sớm biết Nguyên Thủy sống lại, lúc trước ở ngoài
Vạn Thọ Sơn, cũng không xa Bích Du Cung chỗ Hồng Quân, vì sao Hồng Quân
để mặc Nguyên Thủy? Chẳng những không quan tâm Bàn Cổ Phiên, càng như
không quan tâm Tử Tiêu Cung.
Nếu không phải Nguyên Thủy một lòng cố chấp, muốn mạnh mẽ phá vỡ cấm chế, có lẽ Hồng Quân sẽ không ra tay.
Rốt cuộc Hồng Quân đang chờ cái gì?
Trên đường đi, Chung Sơn không ngừng suy tính tâm tư của Hồng Quân.
Tâm tư của Hồng Quân quá cổ quái, hắn đang chờ cái gì?
Không giành lại Thánh vị đại thế giới, Chung Sơn tin tưởng, với năng lực của Hồng Quân thì chưa chắc không thể quay lại Thánh vị, khôi phục
Thánh nhân đệ nhất thiên hạ hùng mạnh năm đó. Nhưng mà Hồng Quân không
làm.
Hồng Quân cũng không đổi sang tu vận triều, cũng không trở thành Thiên Đế.
Rốt cuộc Hồng Quân đang làm gì? Hắn đang chờ cái gì? Ở trong Bích Du Cung, đại ẩn ẩn đô thị?
Hồng Quân phải ẩn hay sao? Không cần.
Vậy rốt cuộc Hồng Quân đang mưu đồ cái gì?
Nhất thời Chung Sơn rất khó cân nhắc ra tư tưởng của Hồng Quân, nhưng mà Chung Sơn có thể cảm giác được, Hồng Quân đang làm một mưu đồ kinh
thiên, mưu kế này không kém gì trở thành Thánh nhân, có lẽ cũng không
thua gì trở thành một đời Thiên Đế.
Cho nên từ thái độ đối với Nguyên Thủy vừa rồi, cũng không hoàn toàn
đồng ý với Nguyên Thủy, dường như Nguyên Thủy nói còn chưa được đầy đủ.
Ngay cả Nguyên Thủy ngày xưa mưu tính gần bằng Hồng Quân, cũng không
đoán được rốt cuộc Hồng Quân muốn làm gì.
Tâm tư của Hồng Quân, thật là khiến người ta không hiểu thấu!
Chung Sơn một đường im lặng, chỉ dẫn theo mọi người bay đi, làm mọi người khó hiểu.
- Chung Sơn, ngươi biết chính xác chỗ của Nguyên Thủy? Kiếm Ngạo có phần nghi ngờ nhìn Chung Sơn.
- Sắp đến rồi! Chung Sơn gật đầu khẳng định.
Mọi người tới gần một khe núi.
Đoàn người bay trên trời, nhìn khe núi hoang vắng bên dưới, dưới thần
thức của mọi người, không tìm được một chút dấu vết sinh mệnh.
- Tại sao dừng lại? Kim Bằng thắc mắc.
Chung Sơn không trả lời, mà nhìn xuống khe núi.
- Nguyên Thủy, vận số của ngươi sắp hết, có trốn cũng vô ích! Chung Sơn nhàn nhạt nói.
Oong!
Đối diện, một đoàn khí xám bỗng trào ra, sau đó khí xám tan đi, hiện ra thân hình Nguyên Thủy.
Thân thể Nguyên Thủy lúc trước bị Hồng Quân trọng thương, lúc này đã
khôi phục, ít nhất nhìn mặt ngoài không thấy vết thương, như là mọi
chuyện chưa từng xảy ra, chỉ là sắc mặt Nguyên Thủy có chút tái nhợt mà
thôi.
- Chung Sơn, làm sao ngươi tìm được ta? Nguyên Thủy trầm giọng hỏi.
- Ta tự có thủ đoạn của mình. Chung Sơn nhàn nhạt nói.
Đồng thời, Chung Sơn vung tay, mọi người liền tiến vào trạng thái chiến đấu.
Nguyên Thủy nhìn những người sau lưng Chung Sơn tiến vào trạng thái
chiến đấu, lúc này không sợ chết, ngược lại toát ra tươi cười thấy rõ.
- Ha ha ha ha.... Nguyên Thủy ngửa mặt cười dài, trong tiếng cười có một cỗ bất khuất, một cỗ hào hùng.
Cười xong, Nguyên Thủy thở dài, sau đó nghiêm nghị nói: - Cám ơn!
- Ngươi không cần cám ơn ta, năm đó ngươi là Thánh nhân vang danh thiên hạ, hiện tại, vẫn có tư cách được ta tôn trọng. Vận số sắp hết, trận
chiến cuối cùng, chúng ta sẽ dốc toàn lực! Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Ở trong phiên nhiều năm, từ chỗ Sắc Không ta cũng biết. Ngươi đúng,
Nguyên Thủy ta tung hoành một đời, cho dù chết, cũng muốn chết trong
chiến đấu, ngã xuống trong chiến đấu hả hê, cũng tốt hơn là uất ức chờ
chết. Tới đây đi! Nguyên Thủy hét lớn.
Chung Sơn vung tay, quần thần Đại Tranh hành động, trường kiếm của Kiếm
Ngạo tung ra, một đạo kiếm khí khổng lồ thẳng về phía Nguyên Thủy.
Ầm!
Nguyên Thủy văng ra sau, góc áo vỡ nát.
Một kiếm đánh bại Nguyên Thủy? Kiếm Ngạo có chút ngây người nhìn trường
kiếm của mình, thiệt hay đùa? Sao lại thế? Làm sao Nguyên Thủy yếu như
vậy?
Kim Bằng đánh xuống một kích.
Ầm!
Nguyên Thủy ngăn cản một kích, cũng văng ra.
Kim Bằng cũng khó tin nhìn Phương Thiên Họa Kích, lúc nào mà mình biến thành lợi hại như vậy?
Đao Nhân Đồ ra tay toàn lực, đánh bay Nguyên Thủy.
U Sơn ra tay, U Thủy ra tay, U Tuyền ra tay, thậm chí các Cổ Tiên ra
tay, đều có thể đánh bại Nguyên Thủy. Lúc này thực lực của Nguyên Thủy
giảm mạnh, rớt xuống thấp đến khủng bố.
Nhưng Chung Sơn hiểu được, Nguyên Thủy không phải yếu đến trình độ này,
lúc này nếu Nguyên Thủy liều chết chiến đấu, bên mình cũng phải trả giá
thảm khốc.
Chung Sơn nhìn ánh mắt Nguyên Thủy lần lượt bị đánh bại, thấy được một cỗ lưu luyến.
Một loại lưu luyến với "đấu".
Vận số sắp hết, lập tức sẽ không còn gì cả, dù là cơ hội chuyển kiếp
cũng không còn. Vào thời điểm cuối cùng này, Nguyên Thủy thật muốn xem
kỹ "đấu" mà cả đời theo đuổi. Nếu như liều mạng cùng chết, vậy sẽ không
hưởng thụ được quá trình đấu này, bởi vì khi đó ý muốn chết sẽ bao thủ
tất cả.
Hiện tại, như quên đi cái chết, Nguyên Thủy thất bại trong chiến đấu,
cũng không phải hoàn toàn, sảng khoái đầm đìa, máu như sôi trào, loại
cảm giác này sắp không còn, Nguyên Thủy phải hưởng thụ một phen.
Nguyên Thủy không quan tâm sau khi chết sẽ thế nào, bởi vì vận số đã hết như hắn, căn bản sẽ không có tương lại. So với để lại thanh danh to
lớn, không bằng hưởng thụ thời gian cuối cùng, ít nhất cả đời sẽ không
tiếc nuối.
Thân Công Báo, U Lam, U Tĩnh Tâm, Huyễn Cơ, Tử Dương Kinh Hồng đều không tham dự chiến đấu.
- Chung Thánh Vương, ta có thể... U Tĩnh Tâm bỗng nói.
Nhìn Nguyên Thủy ngay cả Cổ Tiên cũng đánh không lại, U Tĩnh Tâm bỗng
nhiên có ý muốn báo thù. Lúc trước Nguyên Thủy mang đến sỉ nhục, U Tĩnh
Tâm muốn trả lại trăm lần.
Chung Sơn lạnh lùng liếc U Tĩnh Tâm, không để ý đến.
Thân Công Báo bên cạnh lắc đầu: - Ngươi muốn làm nhục hắn?
- Phải, lúc trước không phải hắn rất mạnh hay sao, diệt U Lam Đạo tràng ta, ta muốn... Ánh mắt U Tĩnh Tâm sáng lên.
- Hừ! Thân Công Báo cắt lời U Tĩnh Tâm.
- Ơ? U Tĩnh Tâm kinh ngạc.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách! Thân Công Báo lạnh lùng nói.
Mặc kệ trước kia Nguyên Thủy đối với Thân Công Báo thế nào, cũng là sư
tôn danh nghĩa của Thân Công Báo, lúc này, Thân Công Báo không thể cố ý
đi làm nhục Nguyên Thủy.
Sắc mặt U Tĩnh Tâm khó coi, còn U Lam lại vỗ đầu con mình, lắc đầu bảo hắn đừng nhiều chuyện.
Rống....
Xa xa, bỗng nhiên Nguyên Thủy ngửa mặt rống lớn.
Lực lượng kinh khủng ầm ầm đụng văng mọi người vây quanh.
Lực lượng mạnh mẽ, ngay cả Kiếm Ngạo, Vương Khô cũng bị đẩy ra, Thi tiên sinh nhanh chóng rút lui, một đoàn Cổ Tiên tán loạn khắp núi non.
- Chung Sơn.... Nguyên Thủy lớn tiếng rống.
Chung Sơn hít một hơi, bay ra, trong người vang lên tiếng rồng ngâm rung trời.
Binh trong Thiên mạch đằng xuất hiện, cũng có trăm đường thiên đạo vây quanh.
- Khai thiên tam thức, Thiên đạo hợp binh! Chung Sơn rống lớn.
Nguyên Thủy bỗng nhiên bùng lên đại đạo, một chưởng đánh về phía Chung Sơn.
Ầm....
Hư không điên cuồng chấn động.
Sau va chạm mạnh mẽ, thiên đạo, đại đạo đều biến mất.
Cả người Nguyên Thủy lúc này bỗng rạn nứt, Chung Sơn đứng ở đối diện, hai người đối chưởng với nhau.
Thân thể Nguyên Thủy ngày càng nhiều vết rạn, nhiều mảnh rơi ra, mảnh vỡ rơi ra liền biến mất.
- Ngoài Hồng Quân ra, ta không cám ơn người thứ hai, cám ơn! Nguyên
Thủy dần dần hóa thành hư vô, mang theo một loại quyến luyến trần thế.
- Ngươi đáng để ta tôn kính! Chung Sơn gật đầu.
Tuy rằng trước kia từng có chiến đấu, thậm chí tính kế lẫn nhau, thậm
chí còn công kích ngôn ngữ, nhưng có những người, mặc kệ thế nào đều
đáng tôn kính, vẫn sẽ vĩnh viễn được tôn kính.
- Lúc ta tỉnh lại, cũng cảm thấy Bàn Cổ Phiên có chút khác lạ, nhưng
mãi không tìm được. Sau khi đi ra, ta còn kỳ quái, vì sao ngươi có thể
tìm được ta. Đến giờ, ta hiểu được, bên trong Bàn Cổ Phiên này bị ngươi
động tay chân. Nguyên Thủy cười nói.
- Thê tử của ta! Chung Sơn gật đầu, vào lúc này không cần phải che giấu nữa.
Thê tử? Rốt cuộc Nguyên Thủy hiểu được vì sao.
Cười khổ, Nguyên Thủy lật tay đánh pháp quyết vào Bàn Cổ Phiên.
Bùm!
Trên Bàn Cổ Phiên giống như mở ra cấm chế nào đó, sau đó trong Bàn Cổ Phiên trào ra rất nhiều sương mù.
- Đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho ngươi! Nguyên Thủy nói.
Nói xong, thân thể vỡ vụn của Nguyên Thủy hóa thành mảnh vụn, cuối cùng biến mất.
Một đời thiên kiêu, Nguyên Thủy Thiên Tôn, vận số đã hết, hoàn toàn hóa thành hư vô, dù là một tia tàn thân cũng biến mất.
Xa xa, các cường giả Kiếm Ngạo trầm lặng đứng nhìn, có mấy người không
hiểu, có mấy người lại hiểu. Người không hiểu lúc này hưng phấn, bởi vì
mình đã từng đánh với Nguyên Thủy Thiên Tôn, còn chiếm cứ ưu thế, còn
người nhìn hiểu thì im lặng. Trong trận chiến mà Nguyên Thủy gần như bị
ngược, mọi người cảm nhận được một cỗ bất đắc dĩ sâu sắc.
Không phải bất đắc dĩ không thể chiến thắng đối thủ, dù sao Nguyên Thủy
rống lớn cuối cùng có thể thấy, Nguyên Thủy có thể nháy mắt đẩy lùi mọi
người, giết Cổ Tiên chỉ là lật tay. Nguyên Thủy không hề làm vậy, mà
đành chịu không thể chiến đấu tiếp, một loại quyến luyến với "sống",
nhưng không còn cách nào.
Cuối cùng cảm nhận được cái gì gọi là "vận mệnh", nhưng lại bất đắc dĩ
sâu sắc với vận mệnh! Dù cho Thánh nhân năm đó, cùng không làm gì được
hai chữ vận mệnh.
Hai chữ vận mệnh, đè xuống làm không thở nổi.
Lúc này, có mấy người cúi mình thật sâu về phía Nguyên Thủy, cúi mình
này không phải kính nể lực lượng của hắn, mà là biểu hiện sau cùng của
Nguyên Thủy, làm mọi người càng hiểu sâu hơn về vận mệnh.
Chung Sơn nhìn Nguyên Thủy biến mất, khẽ thở dài, cảnh tượng này, Chung
Sơn làm sao không hiểu? Hoặc nói là, Chung Sơn càng hiểu rõ hơn mọi
người, lúc còn là người phàm đến 80 tuổi, thọ nguyên sắp hết cũng không
thể tiến vào tiên môn, khi đó Chung Sơn đã hiểu rõ cảm nhận này.
Lắc đầu, Chung Sơn thoát ra khỏi trạng thái nặng nề này, nhìn lại Bàn Cổ Phiên không ngừng toát ra khói xám. Bởi vì, bên trong còn một người
trọng yếu hơn đang đợi Chung Sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...