Chung Sơn cùng Doanh tới Tổ Long Mật Cảnh đầu tiên.
Từ khi cửa vào Tổ Long Mật Cảnh mở ra, bên trong cả Tổ Long Mật Cảnh,
trong lúc nhất thời phong vân biến sắc. Thiên địa tứ phương, linh khí
đung đưa một trận khổng lồ.
Cường giả tuyệt thế bế quan các nơi rối rít xuất quan.
Phía tây cửa vào Tổ Long Mật Cảnh mở ra.
Lãnh thổ quốc gia phía tây, vô số cường giả cảm nhận được phương hướng
khí tức cường đại truyền đến, rối rít đi ra. Bên trong một Đạo tràng to
lớn, thiên địa tràn đầy lực lượng màu lam mênh mông.
Cửa ra vào giữa đại điện.
Một nam nhân áo bào lam đi ra, một đám đệ tử đi theo phía sau.
- Bẩm Thánh nhân, lần này thiên địa linh khí tràn ra, U Lam Thánh địa có 100 đệ tử bị thương!
Rất nhanh, một hạ nhân tiến lên bẩm báo.
- Sư tôn, khí tức này thật là mạnh, có phải Thánh nhân khác xông vào phía tây hay không?
Một gã đệ tử phía sau U Lam Thánh nhân hỏi.
- Bình tĩnh chớ nóng, đợi trở về!
U Lam Thánh nhân thản nhiên nói.
- Rõ!
Mọi người lập tức đáp.
U Lam Thánh nhân trong nháy mắt biến mất mọi người ở trước mắt mọi người.
Lối ra Tổ Long Mật Cảnh.
Doanh cùng Chung Sơn vừa tiến đến, lập tức bắt đầu cảm thụ thiên địa
pháp tắc của cái thế giới này, thuộc hạ của từng người cũng nhanh chóng
thích ứng thiên địa pháp tắc. Cảm ngộ bất đồng bên trong cùng đại thế
giới..
Về phần chiến trường hai bên phía dưới, cũng không có người hỏi thăm,
bởi vì trận doanh của hai phe hồng xanh, căn bản không vào được nhãn
giới của Doanh cùng Chung Sơn.
Chung Sơn vừa cảm thụ. Giẫm chận tại chỗ, chân mày Chung Sơn nhíu lại.
Không có Tế đàn thiên địa. Ở chỗ này không cảm giác được Tế đàn thiên địa? Nơi này đã không phải là đại thế giới.
Đồng thời, Chung Sơn cũng cảm thụ Binh trong Thiên Mạch.
Ông!
Một cái Thiên Mạch màu trắng xuất hiện phía sau Chung Sơn.
Lực lượng thiên đạo, vẫn khả dụng như cũ, nhưng Chung Sơn cảm giác được, Binh trong Thiên Mạch này thật giống như hơi có bất đồng cùng ngoại
giới. Binh trong Thiên Mạch của Chung Sơn biến mất rất nhanh, đám người
Vương Khô, Kim Bằng nhanh chóng hiện ra Thiên Mạch riêng của mình.
- Thánh vương, ta không cách nào ngưng tụ thiên đạo!
Đao Nhân Đồ kinh ngạc nói.
Nhìn một đám người khác thân hợp thiên đạo, Đao Nhân Đồ khiếp sợ phát
hiện, chính mình không ngờ không thể, tại sao? Làm sao có thể?
Mọi người kinh dị nhìn về phía Đao Nhân Đồ.
- Thiên đế, thần cũng không cách nào ngưng tụ lực lượng thiên đạo!
Bạch Khởi bên cạnh cũng mở miệng nói.
Một đám Cổ Tiên không có áp lực, bởi vì bản thân bọn họ không thể ngưng
tụ lực lượng thiên đạo, bất quá đối với tình cảnh của Bạch Khởi cùng Đao Nhân Đồ lại cực kỳ ngạc nhiên.
- Ừm!
Doanh gật đầu.
Thật giống như cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
- Biết rồi!
Chung Sơn cũng gật đầu.
Đao Nhân Đồ không nói thêm lời nào, hiển nhiên, trước khi tiến vào Tổ
Long Mật Cảnh, đã biết được từ Thi tiên sinh, thiên đạo nơi này chỉ bằng một phần ba đại thế giới, mà thiên đạo của Đao Nhân Đồ cùng Bạch Khởi
vừa lúc không xếp vào nhóm đó.
Một nhóm người của Đại Tranh, Đại Tần không ngừng thân hợp thiên đạo.
Một màn này, đã làm cho người của hai bên chiến trường phía dưới sợ đến không nhẹ.
- Thiên, thiên, thiên đạo!
Thủ lĩnh mặc khôi giáp màu đỏ cả kinh kêu lên.
Thiên đạo? Thân hợp thiên đạo? Thủ lĩnh mặc khôi giáp màu đỏ tự nhiên
hiểu được đây là khái niệm gì, mà cường giả có thể thân hợp thiên đạo, ở thiên hạ nơi này cũng là tồn tại cao nhất.
Nhưng một nhóm người trước mắt, không ngờ nhiều người có thể thân hợp thiên đạo như vậy. Này, bọn họ rốt cuộc là ai?
Hai bên không dám thở gấp một chút, ai cũng không dám nói chuyện.
- Tiên sinh, hiện tại cảm giác như thế nào?
Doanh nhìn về phía Quỷ Cốc Tử.
Chung Sơn cũng nhìn về phía Quỷ Cốc Tử. Dù sao, nơi này chỉ có một mình hắn là Thánh nhân của đại thế giới.
Gương mặt Quỷ Cốc Tử bỗng nhiên hiển lộ ra, cái loại cảm giác mơ hồ nầy
biến mất, Quỷ Cốc Tử kéo vành nón, che kín gương mặt. Nhẹ nhàng lắc lắc
đầu nói:
- Đến nơi này, thánh vị của đại thế giới biến mất. Thần không còn là thánh nhân!
Mọi người sợ hãi than, chỗ này, ngay cả Thánh nhân chi vị cũng có thể tước đoạt? Tổ Long Mật Cảnh quả nhiên bất phàm.
Lúc mọi người cảm thụ tứ phương, bỗng nhiên, vài luồng khí tức cường đại lao đến từ nơi xa.
Bành! Bành! Bành!...
Một cổ cuồng phong thổi qua, tám cường giả đứng ở không trung, kinh ngạc nhìn một nhóm người chợt tới này.
Tám cường giả liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên tám người này cũng nhận biết, hẳn là cường giả tiếng tăm lừng lẫy ở phụ cận.
Hai Đế Vương? Còn có lổ lớn kia?
- Các ngươi là người phương nào? Là người của Thánh đình nào? Nơi này xảy ra chuyện gì?
Một người trong đó bỗng nhiên kêu lên.
Một cổ vênh váo tự đắc nói ra từ trong miệng người nọ.
- Cút!
Kim Bằng hừ lạnh một tiếng.
Theo một tiếng hừ lạnh này, một cổ hàn ý thấu xương tràn ngập trong cơ
thể đám người kia, nhất thời tám người kia giật mình một cái, trong lòng giật mình một cái.
Tám người kinh hãi nhìn Kim Bằng, cũng từ một tiếng này nghe được sự
cường đại của Kim Bằng, thần thức tìm kiếm, tức thì bị thần thức của Kim Bằng chấn trở về, tâm thần bị thương nặng.
Tám người sợ hãi, bọn họ rốt cuộc là ai? Người nọ làm sao mạnh như vậy?
Hơn nữa nhìn bộ dáng vẫn là một thuộc hạ, thuộc hạ cũng mạnh như vậy,
vậy hai Đế Vương?
Tám người không dám nhiều lời, nhẹ nhàng hành lễ với Chung Sơn cùng Doanh, nhanh chóng hạ xuống.
Mà thủ lĩnh hai phe chiến đấu lúc trước đều là lộ ra vẻ kinh hãi, thiệt
hay giả? Tám người này đoàn người Chung Sơn không nhận ra, nhưng bọn họ
rất rõ ràng, tám người này chính là cường giả tuyệt thế bốn phía, chính
là Thánh thượng của mình thấy được bọn họ cũng sẽ nhún nhường ba phần.
Này, vừa tới đã bị mắng mềm nhũn?
Người chạy tới vẫn còn tiếp tục, càng ngày càng nhiều. Nhưng người dám
khiêu khích Chung Sơn cùng Doanh càng ngày càng ít, bởi vì tám người kia cam nguyện rơi xuống hạ phong đã để cho rất nhiều người hiểu hết thảy.
Chung Sơn cùng Doanh cũng không có thời gian để ý tới mọi người, mà là
đều tự tiếp tục cảm thụ thiên địa này. Thiên địa dị thường, hiểu rõ thêm một phần, sẽ thêm một phần thực lực.
Ông!
Lại là một cổ khí tức cường đại vọt tới. Lần này, khí tức này còn lớn hơn hồi nãy rất nhiều.
Thứ nhất, đã áp cho cây rừng tứ phương rạp xuống, phô trương lớn hơn nữa, thiên địa trở nên tối tăm.
Người này một thân bạch y, tướng mạo cực kỳ khôi ngô. Đứng ở nơi đó, một cổ khí tức vô hình bắn ra.
- Đó là đại đệ tử của U Lam Thánh nhân, U Tĩnh Tâm?
Một người phía dưới nhận ra được, cả kinh kêu lên.
- U Tĩnh Tâm? Tổ Tiên U Tĩnh Tâm?
Một cường giả cả kinh kêu lên.
Tổ Tiên? Tổ Tiên thật giống như thiêu đốt sự hưng phấn của chúng cường giả. Một đám lộ ra vẻ sùng bái cực độ.
Dĩ nhiên, sùng bái chẳng qua là đám người tới phía sau kia, mà thủ lĩnh
hai quân chiến đấu lúc trước giờ phút này lại im lặng, này, này phải nói như thế nào đây? Tổ Tiên thì không dậy nổi sao?
Dĩ nhiên, thủ lĩnh hai quân mặc dù rất khinh thường những cường giả kia
sợ hãi than, nhưng lúc này ai cũng không dám lắm mồm. Bởi vì không có tư cách.
- Chư vị là người của Thánh nhân nào, vì sao tới phía tây ta? Thiên địa rung chuyển vừa rồi, các ngươi có biết?
U Tĩnh Tâm trầm giọng nói.
Phía sau U Tĩnh Tâm bỗng nhiên hiện lên một cái thiên đạo, thân hợp
thiên đạo, một cổ khí diễm cường đại trực bức về đám người Chung Sơn.
Khí tức cường đại? Tổ Tiên?
Khí tức này đối với Chung Sơn cùng Doanh hữu dụng không? Không cần hai
người động thủ, đám người Vương Tiễn che ở phía trước, người của Đại Tần cùng Đại Tranh không chịu ảnh hưởng chút nào.
Vương Tiễn tiến lên, mặt U Tĩnh Tâm liền biến sắc.
- Tổ Tiên? Ngươi cũng là Tổ Tiên?
U Tĩnh Tâm ngưng trọng nói.
Cường giả tứ phương đã sớm ngừng thở, một nhóm người này cũng có Tổ Tiên?
- Cút!
Vương Tiễn trầm giọng nói.
Vương Tiễn nói xong, cường giả tứ phương mờ mịt. Đây là khẩu khí gì?
- Hừ, muốn ta cút? Cũng phải nhìn xem ngươi có bổn sự kia hay không?
U Tĩnh Tâm dáng vẻ bệ vệ lớn lối nói.
Phía sau Vương Tiễn bỗng nhiên truyền đến thanh âm bất mãn của Doanh:
- Ồn quá!
Vương Tiễn vừa nghe, nhất thời hiểu ý tứ của Doanh.
- Ngươi nói cái gì?
U Tĩnh Tâm quát to.
Không nói U Tĩnh Tâm là đệ tử của Thánh nhân, đã sống an nhàn sung
sướng, chỉ bằng thực lực kia của hắn, thiên hạ hôm nay trừ Thánh nhân,
ai dám nói chuyện với hắn như thế? Ồn ào? Dám nói ta ồn ào?
- Hừ!
Vương Tiễn cũng không muốn nói nhảm cùng hắn. Thiên đế đã không nhịn được, phải lập tức đuổi hắn đi.
Lấy tay, Vương Tiễn rút ra chuôi huyết kiếm của hắn từ phía sau lưng.
Huyết kiếm vừa ra, một cổ sát khí ngập trời tràn ngập tứ phương. Cảm thụ được huyết quang phía trên kiếm kia, cường giả tứ phương không khỏi mặt liền biến sắc, bởi vì một thoáng kia khi kiếm rút ra, mọi người thật
giống như cảm nhận được một cái Địa Ngục vô gian, vô số Quỷ Hồn thê thảm kêu gọi, này, kiếm này phải giết bao nhiêu người mới có thể tạo thành
sát khí nặng như vậy.
Còn U Tĩnh Tâm đối mặt, mặt cũng liền biến sắc. Chính là tức giận.
Phía tây, phía tây là địa vực của U Lam Thánh địa, bọn người ngoại lai này rốt cuộc làm cái gì vậy?
- Giết!
Vương Tiễn thân hợp thiên đạo, huyết kiếm trong tay xuất ra một kiếm.
Oanh!
Tảng lớn hư không nổ nát vụn, một kiếm đâm thẳng tới, ầm ầm xông về đại đạo của đối phương.
Sắc mặt U Tĩnh Tâm đại biến, kiếm chưa tới, thế thành trước, một cổ chiến ý cường thế làm cho trong lòng U Tĩnh Tâm run lên.
Oanh!
U Tĩnh Tâm nhanh chóng lấy trường kiếm ra ngăn cản. Một tiếng vang thật
lớn, thiên đạo của U Tĩnh Tâm điên cuồng đong đưa, U Tĩnh Tâm bay ngược
ra xa trăm dặm. Y phục toàn thân bể tan tành hơn phân nửa, tóc tai bù
xù, bộ mặt tái nhợt, miệng phun máu tươi. Mà trường kiếm trong tay U
Tĩnh Tâm tức thì bị chém gãy làm đôi, hoàn thành sứ mạng cả đời nó.
Một kiếm, một kiếm liền làm U Tĩnh Tâm trọng thương?
Nơi xa, U Tĩnh Tâm đầy mặt bất khả tư nghị, làm sao có thể? Tại sao có
thể như vậy? Ta là Tổ Tiên, ta là Tổ Tiên! Hắn làm sao có thể một kiếm
làm tổn thương ta? Không thể nào, không thể nào.
Bất khả tư nghị không chỉ U Tĩnh Tâm, còn có vô số cường giả phía dưới,
rất nhiều cường giả sau khi thấy được một kiếm này đã rụt cổ một cái,
cũng may, cũng may chính mình lúc trước thức thời, không có làm chim đầu đàn. Một nhóm người này quá yêu nghiệt.
Vương Tiễn một kiếm đánh bại U Tĩnh Tâm, lại ngại chưa đủ, khẽ múa
trường kiếm, một kiếm chém về phía U Tĩnh Tâm ở nơi xa lần nữa, một kiếm cường thế tràn đầy vô tận giết chóc.
Một kiếm ra, đầy trời cũng là hư ảnh vạn mã bôn đằng, như một cái chiến trường ngập trời áp về phía U Tĩnh Tâm.
Cường giả phía dưới đã sớm nghẹn tới nói không ra ơời, chỉ có thể há hốc mồm kinh ngạc nhìn một màn này.
Nơi xa, U Tĩnh Tâm cũng là đầu đầy mồ hôi, hoảng sợ nhìn một màn này,
nhanh chóng lấy vũ khí ra muốn ngăn cản, nhưng Tổ Tiên trong Tổ Long Mật Cảnh thật giống như cuối cùng vẫn kém một chút, làm sao là đối thủ của
Tổ Tiên Vương Tiễn.
Vương Tiễn mặc dù vào Tổ Tiên không lâu, nhưng đạo của hắn chính là
chính là chiến đấu mà tạo ra, lực chiến đấu so sánh với cường giả cùng
giai cao hơn rất nhiều.
Oanh!
Hư không lay động một trận. Một cổ sức lực ngăn chặn một kiếm của Vương Tiễn. Một cái hắc động khổng lồ hiện ra trong hư không.
Vương Tiễn thu kiếm, lâm trận mà đợi.
Còn đối diện, sau khi hắc động được bổ khuyết, từ từ hiện ra một thân
ảnh áo lam. Bộ mặt nam nhân áo bào lam rõ ràng, như người phàm ba mươi
mấy tuổi, sắc mặt lạnh nhạt, trong mắt lóe lên một cổ thần quang không
giận mà oai. Ngưng trọng nhìn về phía một nhóm người Doanh cùng Chung
Sơn ở đối diện.
- "Đa tạ sư tôn!
U Tĩnh Tâm lòng vẫn còn sợ hãi, nhanh chóng làm lễ bái nam tử áo lam.
- U Lam Thánh nhân, đó là U Lam Thánh nhân?
Phía dưới, một cường giả cả kinh kêu lên.
Thánh nhân? Lại là Thánh nhân? Cường giả phía dưới kích động, tồn tại mạnh nhất thiên hạ, Thánh nhân, Thánh nhân cũng tới?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...