Di Thiên đi ra, Huyễn Cơ lập tức chặn trước mặt Chung Sơn.
Lật tay, hư không xuất hiện hàng tỷ Thiên Ma, Thiên Ma loạn vũ ầm ầm phóng về phía Di Thiên.
- Hừ!
Di Thiên hừ lạnh.
Vung tay vỗ một cái.
Bùm...
Hàng tỷ Thiên Ma ầm ầm tán loạn, hóa thành mây khói biến mất.
Thánh nhân đều có thủ đoạn của Thánh nhân, Thiên Ma cực kỳ khủng bố đối
với tu sĩ thiên hạ, nhưng đối với Thánh nhân mà nói, chỉ là thế thôi. Ít nhất Huyễn Cơ gọi Thiên Mađến đại thế giới không thể lọt vào mắt Di
Thiên.
Bước ra, Thánh uy tự hiện!
Đằng sau Huyễn Cơ, Chung Sơn hít một hơi, từ từ mở mắt!
Cổ Tiên cửu trọng thiên! Chung Sơn cảm thấy toàn thân có lực lượng vô hạn.
Đương nhiên, mặc dù thăng cấp mang đến lực lượng làm lòng tin tăng vọt, Chung Sơn cũng sẽ không đắc ý quên hình như Sắc Không.
Từ từ đứng dậy, Chung Sơn nhìn Di Thiên Thánh nhân bước ra từ đối diện.
Huyễn Cơ tự giác đi tới cạnh Chung Sơn.
Chung Sơn, Di Thiên đối diện nhìn nhau.
- Chung Thánh Vương, ta vẫn xem thường ngươi!
Di Thiên trầm giọng nói.
Chung Sơn ngưng trọng nhìn Di Thiên đến Di Thiên Thánh nhân, còn nhớ ngày đó ở ngoài Lăng Tiêu Thiên Đình chứ?
- Sao hả? Ngươi cho rằng đây là ngoài Lăng Tiêu Thiên Đình? Ngươi cho
rằng đến nơi này, ngươi còn có thể không kiêng nể gì hay sao?
Di Thiên khinh thường nói.
- Không, ta muốn nói không phải cảnh ngày đó, mà là bố trí ngày đó.
Ngươi có biết vì sao ta bảo Mặc Tử cản ngươi, mà không phải là Huỳnh
Hoặc?
Chung Sơn trầm giọng.
Di Thiên nhíu mày, ngày đó Mặc Tử cũng hỏi mình, chỉ là mình không nghĩ ra, chẳng lẽ có dụng ý gì?
- Ngày đó, nếu là Mặc Tử cản Huỳnh Hoặc, ngươi đánh cùng ta, hai cái tát kia sẽ không phải đánh lên mặt Huỳnh Hoặc!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Ánh mắt Di Thiên co rút.
Không phải đánh vào mặt Huỳnh Hoặc, vậy sẽ là lên mặt của mình? Đến lúc
đó mất thể diện trước mặt bao người không phải là Huỳnh Hoặc, mà là
mình?
Chung Sơn hắn không muốn kết thù với mình?
- Hừ, ta cũng không ngu xuẩn như Huỳnh Hoặc.
Di Thiên lạnh lùng nói.
- Quả thật, Huỳnh Hoặc mất đi Thiên Khổng, mà ngươi còn có Pháp bảo
Thánh nhân. Nhưng người Chung Sơn ta muốn đối phó, chưa từng có sẩy tay!
Chung Sơn giọng điệu mạnh mẽ nói.
Ánh mắt trừng lên, đế vương ngạo khí toát ra trong mắt Chung Sơn.
- Ha ha ha! Cuồng vọng! Lăng Tiêu Thiên Đình, ngươi có số mệnh thiên hạ Đại Tranh, ở trong này, ngươi có cái gì? Ngươi còn trông cậy như ở Lăng Tiêu Thiên Đình hay sao?
Di Thiên khinh thường nói.
- Ta không có, nhưng mà, đại trận Mộ này cũng làm ngươi không còn thiên đạo che chở!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Thì thế nào? Ngươi cho là, chỉ dựa vào ngươi là có thể cản được ta? Ta không phải là Huỳnh Hoặc!
Di Thiên khinh thường nói.
- Bởi vì, ta còn có!
Chung Sơn nhàn nhạt nói.
Vừa nói, đằng sau Chung Sơn, một cái thiên đạo nối liền trời đất xông thẳng lên trời.
Thiên đạo vừa ra, khí tức mạnh mẽ trào lên, thể hiện tự tin của Chung Sơn.
Thiên đạo?
Di Thiên Thánh nhân biến sắc, sao lại là thiên đạo?
Di Thiên Thánh nhân tự cảm giác, phát hiện mình không ngưng tụ được
thiên đạo, nhưng vì sao Chung Sơn làm được? Trong lòng Di Thiên mơ hồ
sinh ra một phần không yên.
- Trận này, ngươi cũng đã thấy, tác dụng lớn nhất không phải là đồ sát
Tổ Tiên, mà là hạn chế Thánh nhân các ngươi. Ở trong này, cho dù Thánh
nhân cũng bị chế trụ, cũng dễ bị đồ sát!
Chung Sơn từng bước ép sát.
- Đồ Thánh? Ngươi nghĩ quá dễ dàng!
Di Thiên xiết chặt tay, nhưng không ra tay.
Vù! Vù! Vù!....
Chỉ nháy mắt, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện rất nhiều thiên
đạo,từng cái dựng lên, như một cái vòng bao quanh Chung Sơn, Di Thiên,
Huyễn Cơ.
Di Thiên biến sắc, nhưng không thấy được cường giả nào.
Di Thiên chuyển mắt nhìn Chung Sơn, Chung Sơn yêu dị, Di Thiên đã sớm
biết, thiên đạo! Mặc dù hắn chỉ là Cổ Tiên, nhưng có thể triệu tập ra
rất nhiều thiên đạo, thần thông quỷ dị, cho dù Thánh nhân cũng phải bất
ngờ.
Mà loại thiên đạo thành nhóm này, thật lâu trước kia Di Thiên đã thấy
qua uy lực của nó. Năm đó Hồng Quân có thể triệu tập ra rất nhiều thiên
đạo, thiên đạo vây giết, mạnh mẽ tiêu diệt nhiều đời đệ nhất Thánh nhân.
Trước mắt Chung Sơn cũng làm được?
Trong lòng Di Thiên càng thêm nặng nề.
- Thiên đạo của ta, có lẽ không lọt được vào mắt ngươi, nhưng mà ngươi
nên biết đạ trận này là ai bố trí, chỗ này có bao nhiêu thuộc hạ của
hắn?
Chung Sơn cười hỏi.
Oong!
Di Thiên lại càng cẩn thận, thuộc hạ của Đông Hoàng Thái Nhất? Di Thiên
không dám coi thường! Nhất thời, sát tâm của Di Thiên Thánh nhân bị
Chung Sơn xóa đi một nửa.
Phát hiện chiến ý của mình trôi đi, sắc mặt Di Thiên trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Chung Sơn.
- Đã sớm nghe nói miệng lưỡi của ngươi lợi hại, nhưng như thế cũng không cứu được ngươi!
Di Thiên lạnh lùng nói.
- Di Thiên, đại loạn thiên hạ sắp tới, Đông Châu này chỉ là đợt bắt
đầu. Dưới đại loạn, Thánh nhân cũng phải ngã xuống, ngươi đừng sai lầm
nữa!
Chung Sơn quát.
- Thánh nhân ngã xuống? Thánh nhân nào có dễ ngã xuống như thế? Chỉ cần không phải tự mình muốn chết, không ai giết được Thánh nhân!
Di Thiên Thánh nhân tự nhiên không tin.
- Vậy Khổng Tử thì sao?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Khổng Tử?
Di Thiên nhíu mày, sau đó trầm giọng nói:
- Khổng Tử là hắn tìm chết!
- Khổng Tử là tìm chết, vậy ngươi còn không phải? Thánh nhân ngã xuống, kỳ thật có khi cũng rất đơn giản!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Ha ha ha ha, đơn giản? Thánh nhân ngã xuống đơn giản?
Di Thiên lộ ra vẻ mặt ngươi điên rồi.
Nhưng mà, thế sự luôn huyền diệu như vậy, đang lúc Di Thiên cười to, bầu trời lập tức nổ vang.
ẦM......
Tiếng sấm nổ vang, rung chuyển thiên địa. Nhất thời, toàn bộ thiên hạ
nghe được tiếng nổ kinh thiên. Sau đó, trong thiên địa như vang lên
những tiếng rên rỉ, bầu trời xa xa, mây máu dày đặc, đột nhiên trên trời giáng xuống mưa máu vô tận, trên mặt đất cũng trào ra sương máu.
Một cỗ cảm tình đau thương quỷ dị toát ra trong lòng mọi người.
Nhất thời, bỗng nhiên sinh ra ý bi thương, đến vô cùng đột nhiên, thiên địa nổi lên tiếng đau thương khắp nơi.
Không chỉ bốn đại bộ châu.
Phương đông Đại Tần, Doanh ngẩng đầu nhìn mưa máu trên trời, hít một hơi.
Phương tây Đại Chu, Cơ Cung Niết ngừng triều hội, dẫn quần thần ra ngoài đại điện.
Bắc châu.
Toàn bộ quần thần Đại Tranh ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời đầy mây máu.
Âm Gian, Lam dẫn quần thần nhìn trời.
Cường giả thiên hạ đều nhìn lên trời cao.
Thiên địa đồng bi. Thánh nhân ngã xuống?
Lại có một Thánh nhân ngã xuống? Phàm nhân kinh sợ quỳ bái, thiên uy giận dữ, máu rải thiên hạ.
Trong đại trận Mộ, Di Thiên vừa mới giễu cợt Chung Sơn một câu Thánh
nhân ngã xuống đơn giản, nhưng đảo mắt đã bị vả vào mặt. Thiên địa đồng
bi, Thánh nhân ngã xuống.
Đều là Thánh nhân, tự nhiên càng cảm giác rõ ràng, Thánh nhân ngã xuống, trong lòng Di Thiên bỗng giật mình.
Thánh nhân ngã xuống? Lại ngã xuống nữa?
Nhìn Chung Sơn, nhất thời sát ý trong lòng Di Thiên tiêu tan, bước chân lao lên trời.
Nhanh chóng lao lên trên đại trận.
Lúc này, toàn bộ đại trận Mộ cũng dần dần thu lại, từ từ tán loạn.
Huyễn Cơ đứng ở chân núi, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía đại trận thu lại.
Trên bầu trời xuất hiện mặt trời thứ hai, Chung Sơn nhập niệm lực vào mắt, có thể thấy được rõ ràng.
Bên trong đó, có ba bóng người.
Một người mặt mũi mờ ảo, nhưng tuy nhiên hiểu được, đó chính là Thánh
nhân Giang Vũ. Tuy nhiên, lúc này Thánh nhân Giang Vũ đã chết, Thánh
nhân ngã xuống là hắn, thiên địa vang lên vô số tiếng còi chính là đang
cử hành lễ tang thiên địa cho hắn!
Hai bóng người khác, bộ dáng giống y như nhau, trong đó một người mặc áo bào đế vương, một người khác mặc áo bào vàng bình thường.
- Đế Tuấn? Thái Nhất?
Huyễn Cơ lập tức đoán được hai người.
Dưới chân Đế Tuấn là Tế đàn thiên địa Sinh Vị, phía dưới Tế đàn thiên
địa này còn một cái Tế đàn thiên địa Tạp Khí Vị lớn gấp mười lần, là Tế
đàn thiên địa của Thánh nhân Giang Vũ.
Hai Tế đàn thiên địa không ngừng hợp làm một.
Đế Tuấn giết Thánh thành công?
Bên kia, Đông Hoàng Thái Nhất há mồm, hút lấy thi thể Giang Vũ. Giang Vũ thu nhỏ, bị hút vào trong người Thái Nhất.
Quanh người Thái Nhất bùng lên hào quang màu vàng, Đế Tuấn bên kia đạp Tế đàn mới sinh, đế uy phát tán thiên hạ.
Bên ngoại mặt trời nhỏ, lúc này đã cự tuyệt những Yêu Thần bốn phía bay đến.
- Bái kiến Thiên Đế!
Các Yêu Thần kích động bái hô.
Thiên Đế trở về, đây mới thật sự là Thiên Đế trở về, Thiên Đế Yêu tộc sống lại, đúc lại Thiên Đế vị.
Di Thiên bay ra ngoài, đã sớm không biết đi đâu, trong lòng tràn đầy hoảng sợ. Lại một Thánh nhân ngã xuống, lại một người nữa!
Rốt cuộc Di Thiên hiểu rõ, hiện tại còn nguy hiểm hơn, nguy hiểm hơn thời đại Hồng Quân nhiều lắm
- Chung Sơn, Đế Tuấn kia lại nhanh hơn ngươi một bước!
Huyễn Cơ nói.
- Nội tình Yêu tộc không cách nào rung chuyển, nhưng hắn ở Nam châu,
chúng ta ở Bắc châu, tạm thời còn không có đại chiến. Hơn nữa, thiên hạ
đại loạn, ngông cuồng như thế chưa chắc là chuyện tốt!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Đúng rồi, lúc trước tại sao ngươi lại thả Sắc Không đi? Còn có Nguyên Thủy Phiên kia, không phải ngươi vẫn muốn lấy nó hay sao? Sao ngươi
lại....
Huyễn Cơ không hiểu.
- Ta muốn có được nó, nhưng...
Chung Sơn bỗng nhiên mỉm cười, sắc mặt toát ra một chút hạnh phúc.
- Nhưng cái gì?
Huyễn Cơ lập tức hỏi.
- Lúc chúng ta vừa đến, nhìn thấy Sắc Không, còn nhớ vẻ mặt của ta không?
Chung Sơn có chút kích động.
- Biểu tình? Lúc đó ngươi nhắm mắt lại!
Huyễn Cơ không hiểu lắm.
- Phải, ta nhắm mắt lại, đó là vì có người nói chuyện với ta!
Chung Sơn xiết chặt tay, tỏ vẻ kích động.
- Ai?
- Quỳ Nhi!
Chung Sơn cũng không giấu.
- Đại hoàng hậu?
Huyễn Cơ kinh ngạc.
- Đúng thế, là Quỳ Nhi, ta sẽ không quên. Quả nhiên nàng còn sống! Ở ngay trong Nguyên Thủy Phiên!
Chung Sơn kích động nói.
- Vậy sao ngươi còn?
Huyễn Cơ không hiểu.
- Là Quỳ Nhi bảo ta cuối cùng thả Sắc Không đi. Bên trong Nguyên Thủy
Phiên, có che giấu "Thần" của Nguyên Thủy, Nguyên Thủy để lại chuẩn bị
sống lại.
Chung Sơn nói.
- A?
- Đáng tiếc, Nguyên Thủy còn kém hơn Hồng Quân một chút, Hồng Quân cũng để lại vài thứ bên trong, Nguyên Thủy thẳng đến gần đây mới tỉnh lại.
Đối với Quỳ Nhi, Nguyên Thủy căn bản không phát hiện, nói tới khống chế
Nguyên Thủy Phiên, Quỳ Nhi không bằng Nguyên Thủy, nhưng mà nói hiểu
biết về Nguyên Thủy Phiên, Nguyên Thủy lại không bằng Quỳ Nhi.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Sao lại thế được? Không phải Nguyên Thủy Phiên là do Nguyên Thủy luyện chế hay sao?
- Không, ngươi sai rồi, kỳ thật Nguyên Thủy Phiên còn có một cái tên khác, gọi là Bàn Cổ Phiên.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Bàn Cổ? Trước khi Bàn Cổ ngã xuống, là Bàn Cổ luyện chế ra?
Huyễn Cơ kinh ngạc.
- Ừm, trong này rất phức tạp, Quỳ Nhi bảo ta tạm thời nhẫn nhịn. Về
phần Sắc Không, tạm thời cũng giết không được, bởi vì hắn tồn tại có thể liên quan đến một âm mưu khác!
Chung Sơn khẳng định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...