Đoàn người Chung Sơn mang theo ba Soán Mệnh Sư của Tử Dương gia tộc nhanh chóng bay ra khỏi lãnh thổ quốc gia Lang thần.
Tốc độ cực nhanh, thật giống như đang tránh né cái gì, tam đại Soán Mệnh Sư tự nhiên liên tưởng đến trên người Huỳnh Hoặc, cho là Chung Sơn đang tránh né Huỳnh Hoặc.
Bay đại khái mười ngày sau, mọi người mới hơi nghỉ ngơi.
Thấy Chung Sơn lấy một giọt máu tươi của từng người ra, sau đó trộn lẫn
với nhau, chia làm mười phần, chia ra bắn vào mười phương hướng.
Tam đại Soán Mệnh Sư nhướng mày. Phương pháp của Chung Sơn mặc dù thô
thiển, nhưng cuối cùng có thể mê hoặc một chút Mộ Mệnh Sư cấp thấp.
- Chung Sơn, tại hạ Tử Dương Kinh Hồng!
- Tử Dương Kinh Tâm!
- Tử Dương Kinh Hồn!
Ba Soán Mệnh Sư tự giới thiệu, nói.
Chung Sơn làm xong động tác trong tay, sau đó mới nhìn về ba người.
- Tử Dương gia tộc, Chung Sơn sớm đã nghe thấy, Soán Mệnh Chi Thuật nổi tiếng thiên hạ!
Chung Sơn gật gật đầu nói.
- Chung đạo hữu quá khen, Tử Dương gia tộc ta từ sau tổ tiên, không tiếp tục có khả năng khôi phục huy hoàng năm đó!
Tử Dương Kinh Hồng nói.
- Chư vị quá khiêm nhượng!
Chung Sơn cười nói.
Tử Dương Kinh Tâm bên cạnh có chút vội vàng xao động, lập tức nói:
- Chung đạo hữu, ngươi lúc trước nói, Vực Quang, ở trong tay ngươi? Ngươi phải như thế nào mới có thể cho chúng ta?
Tử Dương Kinh Tâm vô cùng trực tiếp, Tử Dương Kinh Hồng cùng Tử Dương
Kinh Hồn cũng là khẽ nhíu mày, nhưng cũng không trách Tử Dương Kinh Tâm, mà là cùng nhau chờ đợi nhìn Chung Sơn.
Lật tay, Chung Sơn lấy ra viên thủy tinh mà Đế Huyền Sát giao cho mình. Bên trong niêm phong một luồng kim quang.
Thấy viên thủy tinh này, ánh mắt ba Soán Mệnh Sư bỗng nhiên sáng lên.
Ba người cùng nhau cau mày nhìn về phía Chung Sơn, cuối cùng Tử Dương Kinh Hồng nói:
- Chung Thánh Vương? Ta biết ý của ngươi, đáng tiếc, Mộ Mệnh Sư của gia tộc chúng ta là không thể nào gia nhập vận triều!
- Ba vị tiền bối, Thánh vương nhà ta cầu hiền nhược khát, nếu là ba vị
nguyện ý, cho dù chỉ cần một Soán Mệnh Sư gia nhập triều ta, chúng ta
cũng sẽ hài lòng, hơn nữa khi tới Đại Tranh, nhất định sẽ được đối đãi
theo cấp bậc cao nhất, tuyệt sẽ không ủy khuất bất kỳ một Soán Mệnh Sư
nào, thậm chí xuất nhập tự do!
Vương Tĩnh Văn lập tức chen lời nói.
Đây là vì Chung Sơn đánh tiếng trước, nếu là ba người phản ứng kịch liệt, Chung Sơn cũng dễ chu toàn.
- Chung Thánh Vương toan tính thật là tốt, chúng ta tâm lĩnh, tổ tiên
từng có dặn dò, cho dù gia tộc xuống dốc, cũng không thể gia nhập bất kỳ vận triều nào! Vận triều nhân quả quá lớn, chúng ta không muốn lây
dính!
Tử Dương Kinh Hồng lắc lắc đầu nói.
Dặn dò của gia tổ?
Vương Tĩnh Văn nhìn Chung Sơn, khe khẽ thở dài, hiển nhiên chuyện này vô cùng khó khăn, bất kỳ gia tộc nào, một khi liên lụy đến tổ tiên, sẽ rất phiền toái, nếu là dễ dàng lật đổ tổ chế của tổ tiên, sẽ hỏng bét, nhà
sẽ không thành nhà, không có chút quy củ nào, truyền thừa gia tộc cũng
sẽ vì vậy mà nghênh đón tai họa.
- Chung Sơn cũng không có yêu cầu chư vị nhất định phải gia nhập Đại
Tranh, bất kể như thế nào, cuối cùng chúng ta đã cùng nhau phá trận,
cũng coi như hữu duyên, có thể gặp được chư vị, cũng là duyên phận của
Chung Sơn! Cũng là bằng hữu!
Chung Sơn lập tức nói.
Chung Sơn mắt thấy không thể kéo ba người xuống nước, tự nhiên ra chiêu
bài tình cảm, mặc dù tình cảm này lãnh đạm đến cực hạn, nhưng hết thảy
tình cảm đều là tích lũy từ đạm mạc chậm rãi thành nồng hậu.
Ba người nhẹ nhàng hành lễ với Chung Sơn, Tử Dương Kinh Hồng nói:
- Tổ tiên không có ngăn cản chúng ta kết giao bằng hữu, nếu là Chung
Thánh Vương có thể đưa Vực Quang cho chúng ta, tại hạ nguyện ý làm bằng
hữu với Chung Thánh Vương!
- Chúng ta cũng vậy!
Tử Dương Kinh Hồn cùng Tử Dương Kinh Tâm nói.
Chung Sơn cười nhìn ba người, Chung Sơn tự nhiên không tin lời của ba
người, giao Vực Quang cho bọn họ, đúng là sẽ đạt được hảo cảm, nhưng
muốn nhận được tình bằng hữu, căn bản là không thể nào, huống chi một
khi giao Vực Quang cho bọn họ, quyền chủ động sẽ bị mất đi, lấy sự khôn
khéo của Chung Sơn, sao lại làm mua bán lỗ vốn như vậy!
Khẽ mỉm cười, Chung Sơn nói:
- Vực Quang, là Chung Sơn dùng giao tình nhiều năm cùng Đế Huyền Sát, còn có cống hiến lần này cho Lang tộc mới đổi lấy được.
Ba Soán Mệnh Sư khẽ nhíu mày, ý tứ Chung Sơn rất rõ, hắn có được cũng
không dễ dàng, lần này giúp Lang tộc chuyện lớn như vậy, hơn nữa quen
biết cùng Đế Huyền Sát, mới đổi lấy được, sao lại dễ dàng cho người ta
như thế? Trên đời cũng không có kẻ ngu như vậy
- Bất quá, Chung Sơn yêu cầu Đế Huyền Sát vật này, thật ra thì chính là vì cho ba vị!
Chung Sơn nói lần nữa.
- Ách!
Ba người hơi hơi ngạc nhiên, Chung Sơn thật chẳng lẽ bị ngu? Không thể nào đâu?
- Ta cảm thấy hứng thú vô cùng đối với Chân Mệnh Thuật!
Chung Sơn nói.
Suy nghĩ của ba người vừa chuyển, hiểu rõ ra, Chung Sơn không hề bắt
buộc bọn họ gia nhập Đại Tranh Thánh đình nữa, mà là đổi phương pháp
khác, muốn học tập Soán Mệnh Thuật của bọn họ, cái này so sánh với để
cho bọn họ gia nhập càng thêm khôn khéo.
Lắc đầu, Tử Dương Kinh Hồng cười khổ nói:
- Có lẽ Chung Thánh Vương không biết được, thật ra thì Soán Mệnh Chi
Thuật bởi vì quá thương thiên, cho nên vô cùng trọng đại, chúng ta
truyền cho người nào, người đó nếu là vì vậy mà mang đến tai nạn, chúng
ta truyền thụ cho người đó đồng thời cũng bị liên lụy, đây cũng là lý do mà Soán Mệnh Sư trong thiên hạ vô cùng thưa thớt, mà nguyên nhân ta về
ta tắm ao ta, bình thường cũng là cha truyền con nối, truyền bên trong
gia tộc. Gia tổ có lệnh, Soán Mệnh Chi Pháp, chỉ có thể đời đời truyền
nối trong gia tộc, không được truyền cho ngoại nhân.
Hiển nhiên, Tử Dương Kinh Hồng cự tuyệt ý tứ của Chung Sơn lần nữa.
Lời nói của Chung Sơn tự nhiên sẽ không đơn giản như vậy, lối rẽ trong lời nói cũng không chỉ có một.
- Ta chỉ nói cảm thấy hứng thú với Soán Mệnh Chi Pháp, cũng không có nói nhất định phải học a, huống chi ta tu chính là Đế Vương chi đạo, cũng
không có thể phân tâm!
Chung Sơn cười nói.
- Ách!
Ba Mộ Mệnh Sư cổ quái một trận.
Đúng vậy, Chung Sơn cũng không có nói muốn học, là chính bọn hắn tự ý nói ra mà thôi.
Ba người im miệng không nói!
- Là như vậy lúc trước ta nghe theo như lời các ngươi, các ngươi nhận
được Vực Quang, chỉ vì để sống lại Soán Mệnh Tháp? Chung Sơn vô cùng
nguyện giao Soán Mệnh Tháp cho các ngươi, chỉ vì để Soán Mệnh Tháp trọng sinh, xa xa ngắm nhìn cũng là đủ hài lòng!
Chung Sơn vô cùng không câu chấp, nói.
Thật không phải là yêu cầu rất quá đáng, có thể nói là không quá phận.
- Chung Thánh Vương, thật xin lỗi, ta biết ngươi cố ý thành toàn chúng ta, nhưng cái yêu cầu này, thật...
- Kinh Hồng xấu hổ!
Tử Dương Kinh Hồng thở dài nói.
- Nga? Tại sao?
Chung Sơn nghi ngờ nói.
- Vẫn là yêu cầu của gia tổ, Soán Mệnh Tháp trọng sinh, chỉ có thể để
người của Tử Dương gia tộc xem lễ, bất luận kẻ nào cũng không được tự ý, nếu không tình nguyện trọn đời phong ấn Soán Mệnh Tháp!
Tử Dương Kinh Hồng vô cùng xin lỗi, nói.
Liên tiếp cự tuyệt Chung Sơn, Tử Dương Kinh Hồng cũng có chút ngượng ngùng.
Nếu như là thường nhân sẽ cho rằng, đây thật là yêu cầu đơn giản đến
không thể đơn giản hơn, tặng Vực Quang có giá trị rất lớn, chỉ vì để
được xem đại lễ mà thôi, này có cái gì khó làm? Thậm chí, Tử Dương Kinh
Tâm cũng có điểm oán giận quy củ của gia tổ.
- Ha hả, đã như vậy, Chung Sơn cũng không miễn cưỡng, Vực Quang vẫn là
có thể cho các ngươi, bất quá cần ba vị giúp Chung Sơn một chuyện nhỏ,
đủ khả năng, tuyệt đối đơn giản.
Chung Sơn nói lần nữa.
Chung Sơn rất không câu chấp, nếu không thể nhìn, vậy thì không miễn
cưỡng, trong lòng Chung Sơn cũng là hy vọng đưa Vực Quang từ trong tay
ra ngoài, bởi vì điều này liên quan đến sinh tử của con thứ ba.
- Nga? Chung Thánh Vương cứ nói đừng ngại!
Tử Dương Kinh Hồng lập tức nói.
Đối phương nhắc lại yêu cầu, Tử Dương Kinh Hồng quyết định, lần này chỉ
cần không liên lụy đến quy củ tổ tiên, cho dù khó làm hơn nữa cũng phải
làm. - Thật ra thì cũng đơn giản, là như vậy, vừa mới rồi ngươi cũng
thấy đấy, ta dùng máu của chúng ta để chế tạo một loại lộ tuyến hỗn
loạn, sự thật là là dùng để mê hoặc những người đuổi theo giết chúng ta!
Chung Sơn nói.
- Huỳnh Hoặc?
Tử Dương Kinh Tâm nói.
Lắc đầu, Chung Sơn nói:
- Không phải là Huỳnh Hoặc, mà là cường giả Thiên gia, cụ thể là người
nào, ta cũng không rõ ràng lắm, tạm thời vẫn chưa muốn chạm mặt cùng bọn họ!
- Thiên gia?
Ba Soán Mệnh Sư cổ quái.
- Đúng, cụ thể bao nhiêu người ta cũng không rõ ràng, nhưng ta biết chắc có người theo ở phía sau, yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, ba vị hộ
tống chúng ta trở về Đại Tranh thánh đình, loại phương pháp mê hoặc này
của ta nhất định rất đơn sơ, giấu diếm lâu như vậy đã là cực hạn, có lẽ
giấu diếm không được bao lâu nữa, ba vị đều là Soán Mệnh Sư cường đại,
hẳn là phải hiểu phòng bị như thế nào, làm sao không để cho bọn họ suy
tính được vị trí của chúng ta. Chỉ cần ba vị một đường đi theo, hơn nữa
giúp chúng ta giấu diếm vị trí, đợi khi đưa ta tới Đại Tranh thánh đình, Vực Quang này Chung Sơn nhất định sẽ dâng lên.
Chung Sơn thành khẩn nói.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Vẻ mặt Tử Dương Kinh Tâm kinh ngạc nói.
Che dấu Thiên Cơ, hộ tống một nhóm người tới Bắc châu, đây đối với Mộ
Mệnh Sư mà nói quá dễ dàng, dễ dàng đến mức căn bản không cần do dự, ba
người làm sao cũng không nghĩ ra Chung Sơn sẽ nói lên yêu cầu dễ dàng
như vậy!
Dĩ nhiên, ba người cũng hiểu được Chung Sơn biết cái dễ dàng này, nhưng
vì sao Chung Sơn lại thành toàn chúng ta như thế? Hơn nữa ba người cũng
rõ ràng, Đế Vương chính là người trọng cam kết nhất trong thiên hạ, vì
vậy cũng tin tưởng Chung Sơn sẽ không lừa gạt bọn họ.
- Chẳng lẽ đây cũng liên quan tới quy củ của tổ tiên các ngươi?
Chung Sơn cười nói.
- Cái này không có!
Tử Dương Kinh Tâm lập tức nói.
- Không có là tốt rồi!
Chung Sơn gật đầu.
- Chỉ là chúng ta thật tò mò, vì sao Chung Thánh Vương nói lên yêu cầu đơn giản như vậy?
Tử Dương Kinh Hồng hỏi.
- Giống như lúc trước ngươi nói, ta muốn coi chư vị là bằng hữu a!
Chung Sơn cười nói.
Ba người hai mặt nhìn nhau, Tử Dương Kinh Hồng đứng đầu gật gật đầu nói:
- Chung Thánh Vương yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ hộ tống chư vị bình yên tới Đại Tranh thánh đình.
- Tốt!
Chung Sơn gật đầu.
...
Lãnh thổ quốc gia Lang thần, lối vào Thích Thiên Thánh Cảnh.
Cường giả Lang tộc của lãnh thổ quốc gia Lang thần không ngừng từ tứ
phương chạy tới, ở ngoài Thích Thiên Thánh Cảnh tham bái Chí Tôn Lang
tộc, Đế Huyền Sát! Cả bốn phía Thích Thiên Thánh Cảnh, cũng bao phủ một
cổ khí tức long trọng.
Hô!
Bỗng nhiên một trận cuồng phong gào thét thổi quét tất cả cỏ cây bốn phía.
- Người nào, dám can đảm xông vào Thích Thiên Thánh Cảnh!
Một Lang tộc bỗng nhiên hô lên.
Nhất thời, vô số Lang tộc ở cả vùng đất đang tham bái cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn trời.
Giờ phút này bầu trời đang có một nhóm mười một người đứng đó, một đám
bộ dáng ngạo khí ngất trời, người cầm đầu một thân bạch y, tóc dài tùy ý xõa ra, thấy không rõ mặt mũi, nhưng rất khó che dấu khí tức vô cùng
xuất chúng. Mười một người vừa đến, một cổ khí tức cường đại từ trên
người mười một người phát ra, kinh khủng càn quét cả Thích Thiên Thánh
Cảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...