Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)

“Hắn thật ồn ào”, liếc mắt nhìn qua ba tên nằm bất động thành đống dưới chân tường, đáy mắt Bích Giao Linh hiện lên tia chán ghét, nói.
Đưa mắt nhìn về phía Lãnh Tuyết, nàng nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lúc nãy lại ngăn cản?”.
Lãnh Tuyết lúc này đã khôi phục lại bộ dạng bình thường, không còn vẻ điên khùng run rẩy nữa, cậu lắc đầu nói: “Ba mẹ hắn là người không đơn giản, có quan hệ rộng, phía sau lại có người trong thế giới ngầm bảo kê. Nếu hắn có vấn đề gì, chắc chắn chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn”. Trong lúc vô tình, cậu đã coi mình cùng Bích Giao Linh là người chung một đường.
Nhìn về phía ba tên đang nằm bất tỉnh kia, cậu tiếp tục nói: “Giờ bọn chúng như này, không biết phải giải thích phía nhà trường như thế nào. Gia đình hai tên kia cũng không tệ, chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng. Ba mình sắp về, nếu ba nhà kia làm căng, có lẽ ba mình sẽ ra mặt gây sức ép, có thể họ sẽ không gây khó dễ gì cho mình nữa, nhưng… còn cậu…”, nói rồi Lãnh Tuyết nhìn về phía Bích Giao Linh, ánh mắt đầy lo lắng.
Nhìn thấy tia lo lắng trong mắt Lãnh Tuyết, trong lòng Bích Giao Linh như có dòng nước ấm chảy qua, đôi mắt đen thẳm không tự chủ được mà trở nên dịu dàng, giọng nói cũng ôn hòa hơn: “Đừng lo. Sẽ không có chuyện gì đâu, Tuyết!”.
Nghe Bích Giao Linh nói vậy, đặc biệt là chữ “Tuyết” cuối cùng, trái tim Lãnh Tuyết đập rộn ràng, tai cũng không tự chủ được hơi đỏ lên. Cậu quay mặt đi, đưa lưng về phía Bích Giao Linh để che giấu sự bối rối của mình. Từng cơn gió mát lành thổi qua khiến sự nhộn nhạo trong lòng cậu dần trở nên yên bình, thở ra một hơi, cậu quay lại nhìn về phía Bích Giao Linh, thấy cô ấy đang mỉm cười nhìn cậu.
Nhìn nụ cười xinh đẹp như nụ hoa hé nở, lại nhớ đến những việc xảy ra lúc nãy, cậu thấy người con gái trước mặt này có rất nhiều điều bí ẩn.
Ví như một mình cô ấy không tốn quá nhiều sức lực giải quyết ba tên kia nhanh chóng, hơn nữa còn chẳng kiêng nể gì mà đánh cho ba tên sống chết không rõ; ví như lúc nãy, tại sao từ chỗ tên gan dạ kia đến cửa sân thượng cách một đoạn khá dài, nhưng chỉ trong nháy mắt cô ấy đã xuất hiện chặn hai tên kia lại; ví như tại sao từ nãy đến giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, ồn ào như vậy, nhưng cả trường lại chẳng một ai lên đây!?… Mặc dù có nhiều thắc mắc xoay quanh người con gái đeo mặt nạ thần bí này, nhưng cậu cũng không phải dạng người quá tò mò, vì vậy cậu đều không hỏi mà chỉ thắc mắc trong lòng.

Cậu không hỏi, Bích Giao Linh cũng không nói, hai người nhất thời rơi vào trầm lặng. Một lúc sau, Lãnh Tuyết nhìn về phía ba tên nằm bất động kia, nói: “Bọn họ…?”.
Lãnh Tuyết không nói hết câu, nhưng Bích Giao Linh hiểu cậu đang muốn hỏi vấn đề gì, vì vậy nói: “Yên tâm, họ chưa chết được, chỉ bị ngất thôi”.
Nghe được câu trả lời của Bích Giao Linh, trong lòng Lãnh Tuyết lúc này mới nhẹ nhõm hẳn. Nếu ba tên kia mà không còn sống thì dù ba cậu muốn gây sức ép, cậu cũng không thể nắm chắc chuyện này có dẹp yên được hay không. Ba tên còn sống, vậy thì ba mẹ họ chắc sẽ không vì chuyện này mà kết thù với nhà họ Lãnh được. Nhưng nghĩ về Bích Giao Linh, tảng đá trong lòng Lãnh Tuyết vừa mới đặt xuống lại nâng lên. Ba cậu chắc sẽ khiến họ không gây khó dễ cho cậu, nhưng còn người con gái trước mặt này thì sao? Ba cậu chắc chắn sẽ không vì người con gái bí ẩn này mà đối địch với nhà kia, dù cho cô ấy là người đã vì cậu mà ra tay với đám người đó.
Như nhận ra điều lo lắng trong lòng Lãnh Tuyết, Bích Giao Linh khẽ mỉm cười. Không chút che giấu, nàng lấy điện thoại ra bấm một dãy số, chân nàng cũng đồng thời bước đi, tiến về phía ba tên đang nằm thành đống tại chân tường.
Chuông vừa đổ sang hồi thứ hai, đầu dây bên kia liền có tín hiệu kết nối. Lãnh Tuyết không nghe thấy người đang nói chuyện với Bích Giao Linh là ai, chỉ thấy nàng nhìn lướt qua ba tên, vừa nói: “Dương Vũ, Lâm Thiên, Hoàng Trung… xử lí càng nhanh càng tốt”, rồi cúp máy.
Trong cuộc nói chuyện đó, Lãnh Tuyết nghe nàng nhắc đến ba cái tên, cũng chính là tên của ba kẻ đang nằm bất tỉnh kia. Ánh mắt Lãnh Tuyết nghi vấn nhìn về phía Bích Giao Linh. Chỉ thấy nàng mỉm cười đi về phía cậu, nói: “Chúng ta đã trốn một tiết học rồi đó, cũng nên trở về lớp thôi”.
Lãnh Tuyết nhìn về phía ba tên kia, lại nhìn về phía Bích Giao Linh đang chuẩn bị bước đi, cậu không nhịn được hỏi: “Vậy còn bọn họ…? Chẳng lẽ cứ để họ như vậy?”.

Thấy bộ dạng chần chừ của Lãnh Tuyết, Bích Giao Linh không nhìn qua ba tên kia, dứt khoát tiến lên không nói không rằng duỗi tay ngọc ra nắm lấy tay Lãnh Tuyết, vừa kéo đi vừa nói: “Quan tâm bọn họ làm gì, dù sao cũng không chết được”.
Bất ngờ bị nắm tay khiến Lãnh Tuyết không phản ứng kịp, cứ mặc cho Bích Giao Linh kéo mình đi. Cảm giác lạnh lẽo mà quen thuộc truyền đến lòng bàn tay khiến Lãnh Tuyết giật mình. Trong lòng cậu thầm nghĩ: “Không ngờ tay cô ấy lại lạnh đến vậy”. Cậu không tự chủ được nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, muốn truyền hơi ấm từ cậu sang cho cô.
Cảm nhận được bàn tay Lãnh Tuyết đang nắm chặt lấy tay mình, trong lòng Bích Giao Linh vui vẻ không thôi. Nhưng chợt nhận ra điều gì đó, cô nhíu mày quay đầu nhìn cậu, trong đáy mắt ánh lên tia đau lòng, nói: “Tay cậu gầy quá, cậu nên ăn nhiều một chút”.
“…” Câu nói khiến Lãnh Tuyết á khẩu không biết nói gì.

Hai người cứ nắm tay nhau bước ra khỏi sân thượng, tiến về phía phòng học lớp 10A, đi được một đoạn thì gặp Lãnh Phong cùng Diệp Thanh Lan.
Thấy Lãnh Phong, Lãnh Tuyết không kìm được nắm chặt tay Bích Giao Linh hơn, đầu cúi gằm xuống, mái tóc bù xù che gần nửa khuôn mặt, không rõ đang nghĩ gì.

Nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau kia, đáy mắt Lãnh Phong hiện lên tia giận dữ, trong lòng cảm thấy cực kì khó chịu, bực mình nói với Bích Giao Linh: “Cậu đi đâu vậy? Mới chuyển đến chưa bao lâu mà đã dám bỏ tiết rồi”.
Bích Giao Linh làm như không nghe thấy, vẫn nắm tay Lãnh Tuyết bước qua bọn họ.
Bị coi thường khiến Lãnh Phong càng thêm tức giận, rất muốn tiến lên kéo người con gái không biết điều kia lại, nhưng nhớ tới lời dặn của mẹ, cậu đành nắm chặt tay lại, kìm nén cơn giận trong lòng.
Diệp Thanh Lan đứng bên cạnh nên cảm nhận được rõ ràng cơn giận của Lãnh Phong, trong lòng hơi sợ hãi. Nhưng nghĩ đến thái độ vừa rồi của Bích Giao Linh đã chọc giận đến Lãnh Phong, trong lòng Diệp Thanh Lan lại cảm thấy vui vẻ, ngoài mặt thì tỏ ra khó chịu, nói: “Hừ, con nhỏ đó nghĩ mình là ai mà dám coi thường cậu như vậy? Đúng là con nhỏ đáng ghét”, nói xong cô còn lôi kéo cánh tay của Lãnh Phong, đôi mắt to tròn nhu tình, say mê nhìn khuôn mặt hoàn mỹ kia, nhẹ nhàng nói: “Đừng quan tâm nữa Phong, cô ta không đáng để cậu phải giận đâu”.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt cố tỏ ra dễ thương của Diệp Thanh Lan, trong lòng Lãnh Phong bỗng dâng lên cảm giác chán ghét, cánh tay mạnh mẽ giật khỏi bàn tay đang nắm lấy của Diệp Thanh Lan, cậu hừ mạnh một tiếng rồi bước đi, để mặc Diệp Thanh Lan ở phía sau kêu gọi.
Mang theo tâm trạng bực tức, Lãnh Phong tiến về phía sân thượng, muốn tìm nơi yên tĩnh, hít thở không khí để bình ổn lại tâm trạng, nhưng không ngờ, vừa mở cửa sân thượng ra, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững người lại.
Ở phía trước, dưới chân tường, ba tên nằm im bất động, đặc biệt chỗ chân của một tên, máu tươi chảy thành một vũng nhỏ, nhuốm đỏ một mảng quần.
Diệp Thanh Lan chạy đuổi theo Lãnh Phong, thấy cậu đứng sững tại trước cửa sân thượng nên cũng tò mò tiến lên xem. Vừa nhìn thấy tình cảnh kia, Diệp Thanh Lan trợn tròn mắt, sợ hãi đưa tay lên bịt miệng, nhưng vẫn không kìm được mà hét to một tiếng.
Tiếng hét khiến Lãnh Phong giật mình tỉnh lại, cũng kéo theo vài người tò mò chạy đến xem. Trên sân thượng, chẳng mấy chốc đã vây kín người. Nhiều bạn nữ nhát gan vừa nhìn thấy không kìm được ngất đi, một số khác thì sắc mặt trắng bệch. Còn các bạn nam có người nhanh trí vội chạy đi tìm các thầy cô đến, rất nhanh đã đưa ba người kia đến phòng y tế. Vì là ngôi trường hàng đầu nước nên có thể nói các thầy cô bên y tế có trình độ không kém các bác sĩ. Phòng y tế cũng được trang bị các thiết bị tiên tiến, vì vậy ba tên kia không cần phải đưa đến tận bệnh viện mà được điều trị ngay tại phòng y tế của trường.

Sau khi làm xong công việc sơ cứu cho ba tên kia, những người có mặt tại đó đều được gọi lên phòng hiệu trưởng kể rõ tình hình.
Ngồi ở đầu là một người đàn ông tầm 50 tuổi, dáng vẻ âm trầm, không giận mà uy khiến người ta không tự chủ được cảm thấy kính sợ. Đôi mắt hữu thần nhìn đám học sinh ngồi trong phòng, giọng nói trầm vang lên: “Ai là người đầu tiên phát hiện ra ba bạn nam sinh đó?”.
Đám học sinh ngồi trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Lãnh Phong nãy giờ vẫn ngồi im bỗng lên tiếng: “Thưa thầy, là em ạ”.
Nhìn về phía Lãnh Phong, khuôn mặt nghiêm nghị của thầy hiệu trưởng dịu xuống, giọng nói cũng ôn hòa hơn: “Là em à? Em có nhìn thấy là ai gây ra việc này không?”.
Nghe câu hỏi của thầy hiệu trưởng, Lãnh Phong hơi nhíu mày suy nghĩ, trong đầu bỗng lướt qua hình ảnh hai người, giống như bừng tỉnh, trong đầu cậu thầm nghĩ: “Hình như hai người đó đi ra từ phía sân thượng…”. Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên thành nụ cười không dễ phát hiện. Nhìn về phía thầy hiệu trưởng, cậu nói: “Lúc em đến thì thấy các bạn nằm đó rồi nên em không biết là ai gây ra ạ”.
Mặc dù đã đoán trước là vậy nhưng thầy hiệu trưởng vẫn ôm hi vọng hỏi: “Vậy lúc đến đó em có thấy ai khả nghi không?”.
Lãnh Phong vờ nhíu mày suy nghĩ, lát sau nói: “Em không để ý nên không biết ạ. Nhưng em nghĩ bạn Diệp Thanh Lan có thể biết, vì em và bạn ấy cùng lên sân thượng lúc đó”.
Nghe vậy thầy hiệu trưởng liếc mắt nhìn về phía Diệp Thanh Lan đang ngồi ngẩn ra đó, hỏi: “Thanh Lan, em có thấy ai khả nghi không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận