Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)

Nữ tử khuôn mặt tuyệt mĩ nằm trên giường băng, đôi mắt suốt mười lăm năm qua vẫn luôn nhắm chặt, giờ đây đang từ từ mở ra. Nàng ngồi dậy, nhìn xuống dưới đất thấy một người con trai đang nằm đó. Đôi mắt bình thản hiện lên chút ôn nhu, khóe miệng cong lên ý cười, khẽ thì thầm: “Tuyết… ta chờ chàng thật lâu!”.
Nói rồi nàng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh người con trai đó. Bàn tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt quen thuộc luôn khắc sâu trong tâm trí hơn ngàn năm qua. Đôi mắt nhìn người con trai đó tràn đầy ôn nhu, sủng nịnh.
Đưa tay bế người con trai đang hôn mê nằm dưới đất lên, nàng bước từng bước ra khỏi hang động.
Ở bên ngoài hang động, nàng cẩn thận để người con trai đó xuống, còn nàng thì ngồi bên cạnh. Đêm nay trăng đặc biệt tròn và sáng. Ánh sáng từ mặt trăng chiếu rọi mọi thứ, mọi cảnh vật, trong đó bao gồm cả nàng. Dưới ánh trăng này, trông nàng càng thêm huyền ảo, giống như tiên tử lạc phàm.
Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng kia, trong đáy mắt đen thẳm xẹt qua tia kim sắc rất nhanh biến mất, giống như sao băng lướt qua bầu trời đêm. Mái tóc trắng tuyết không cần gió thổi tự tung bay. Từng sợi từng sợi tóc trắng dần dần chuyển sang màu đen. Quanh thân, từng dòng khí lượn lờ không ngừng được hấp thụ vào rồi nhả ra từ cơ thể nàng.

Khoảng 15 phút sau, mái tóc trắng tuyết của nàng đã hoàn toàn chuyển sang màu đen, dòng khí lượn lờ quanh thân cũng được hấp thu hết vào trong cơ thể nàng.
Sau khi đã hồi phục lại tất cả sức mạnh, nàng đưa tay bế người con trai kia lên. Bất chợt nàng quay đầu nhìn về chỗ tối cách đó không xa, đôi mắt khẽ nheo lại. Nhìn một lúc, nàng quay đầu đi, nhẹ vận khinh công , chẳng mấy chốc đã biến mất theo hướng khu lều trại của lớp 10A.
Tại một gốc cây to cách đó không xa, một tiếng “phịch” vang lên, sau đó là tiếng thở hổn hển không ngừng. Lãnh Phong ngồi bệt dưới mặt đất, dựa người vào thân cây, liên tục hít lấy không khí. Lúc nãy do không ngủ được nên hắn tính ra ngoài hít thở một chút, không ngờ lại thấy tên kia đi vào rừng sâu nên hắn tò mò đi theo. Lúc thấy tên đó bước vào trong hang động kia, hắn không dám vào theo chỉ biết núp sau gốc cây chờ đợi. Một lúc sau thì thấy một người con gái hoàn mỹ xinh đẹp, tóc dài trắng tuyết bế tên đó đi ra ngoài. Trước đây hắn cứ nghĩ cỡ như Diệp Thanh Lan đã là thuộc dạng mỹ nhân hiếm gặp rồi, nhưng không ngờ cô gái này còn hoàn mỹ, xinh đẹp hơn gấp trăm lần, khiến hắn không kìm được lấy điện thoại ra quay lại, không ngờ tình cờ lại quay được cảnh tượng mái tóc trắng tuyết đầy kì dị chuyển sang màu đen. Đợi lúc cô ta đi hẳn rồi, hắn mới dám thở mạnh, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh. Cúi đầu nhìn đoạn video trong điện thoại, khóe miệng hắn khẽ nở nụ cười đầy dữ tợn.

Tại khu lều trại lớp 10A, một cái bóng nhanh chóng lướt vào trong lều. Nhẹ nhàng đặt người con trai đó xuống thảm, Bích Giao Linh đưa tay vuốt ve khuôn mặt đó thêm lần nữa. Lúc này mới phát hiện, mái tóc cậu ấy thật dài, che hết cả nửa khuôn mặt. Đưa tay gạt nhẹ tóc lên, vết sẹo dài chạy từ trán lên trên đầu dưới ánh trăng càng thêm dữ tợn, hiện lên trong mắt Bích Giao Linh. Đôi mắt hàm chứa sự ôn nhu dần trở nên lạnh lẽo. Đau lòng đưa tay vuốt nhẹ vết sẹo kia, đáy mắt nàng không che giấu nổi sát khí.
“Ưm… Ai vậy?”.
Tách… Đèn pin được bật lên soi sáng căn phòng mờ tối.
“ Ưm… Chuyện gì thế? Tắt đèn đi, chói mắt quá”, một cậu nam sinh lấy tay che mắt, càu nhàu nói.
“ Lúc nãy tớ tự dưng thấy rùng mình nên dậy, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy một người con gái tóc dài ngồi ngay cạnh, vừa bật đèn lên thì không thấy đâu nữa.”, cậu nam sinh tay cầm đèn pin run run nói.

Cậu nam sinh kia mở đôi mắt ngái ngủ ra, nhìn quanh lều một vòng không thấy có ai, bực mình nói: “Làm gì có cô gái nào? Chắc cậu bị ngủ mơ thôi, tắt đèn đi, buồn ngủ quá.”.
Cậu nam sinh cầm đen pin khó hiểu, nhìn quanh lều lại một vòng, miệng khẽ lẩm bẩm: “Rõ ràng là có thấy mà nhỉ?… Haizz, chắc nhìn nhầm thật.”. Nói rồi cậu tắt đèn pin đi, nằm xuống thảm nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ dang dở.
Ở bên ngoài cách lều không xa, trên một cây cao lớn, Bích Giao Linh ngồi nhìn ánh đèn vụt tắt trong căn lều. Đôi mắt tràn đầy lãnh ý, quay đầu vận khinh công bay đi, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng cây.

Tại nơi tận cùng của khu rừng, tiếng bước chân giẫm lên lá khô phát ra tiếng xoạt xoạt, trong đêm tối yên tĩnh càng thêm rợn người.
“Thanh Lan! Thanh Lan! Bạn đâu rồi?”.

Tần Như không ngừng gọi Diệp Thanh Lan nhưng không hề nghe thấy tiếng đáp lại. Bất chợt cô dừng bước, hướng đèn pin về phía hang động gần đó.
“Ủa… hình như là hang động lúc nãy. Mà hình như không phải?”.
“Vào… đây! Vào… đây!”...
Bên tai vang lên tiếng nói kiều mị như câu dẫn hồn người lặp đi lặp lại bên tai Tần Như khiến cô không tự chủ được làm theo. Đôi mắt trở nên trống rỗng, đèn pin trên tay rơi xuống mặt đất lăn vài vòng. Đôi chân vô thức bước vào trong hang động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận