Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)


Mười năm trôi qua như một cái chớp mắt, trong một sơn động âm u được bao phủ bởi cây cối xung quanh, trên chiếc giường băng rộng lớn, nữ tử khuôn mặt hoàn mĩ không tì vết nằm đó, xung quanh có dòng khí lượn lờ vờn quanh, đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt suốt mười năm qua, lúc này rung lên nhè nhẹ rồi chậm rãi hé mở, trong con ngươi xẹt qua một tia kim sắc rất nhanh rồi biến mất, tựa như sao băng lướt qua bầu trời đêm, đôi mắt lại trở về tĩnh lặng như vốn có, khóe môi nàng khẽ giương lên độ cong hoàn mỹ, nụ cười trào phúng nhưng tuyệt đẹp, khẽ lẩm bẩm: ”Nam Cung Phong, ta đã nói sẽ khiến ngươi sống…không…bằng…chết, có lẽ cũng đã đến lúc rồi, cứ từ từ mà hưởng thụ đi.”. Đôi mắt lại lần nữa khép lại. Tất cả lại trở lại yên tĩnh như trước, giống như chuyện vừa nãy chỉ là ảo giác vậy. Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần nằm đó như một vị nữ thần đang say giấc ngủ, đẹp đến mức nếu ai nhìn thấy cũng phải ngừng thở, chỉ sợ một hơi thở nhỏ cũng sẽ làm kinh động đến giấc ngủ của nàng.

Trong một khu rừng tăm tối, âm u, sâu trong một hang động vang lên tiếng nổ làm phá vỡ sự tĩnh mịch của núi rừng, cũng dẫn theo sự chú ý của vị nữ tử cách đó không xa. Sơn động sụp đổ hiện ra một nam tử quần áo trên người đã rách nát không ra hình dạng ban đầu, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ tuấn mĩ của hắn. Khi nhìn nam tử đó, đáy mắt nữ tử hiện lên vẻ mừng rỡ như điên cùng sự ôn nhu khó giấu. Nhìn kĩ nam tử có thể thấy, làn da mịn màng không tì vết, ánh lên tia sáng óng ánh khiến y như vị tiên lạc phàm, tuyệt mĩ mà thoát tục. Nhìn thấy sự thay đổi của bản thân , Nam Cung Phong khó nén nổi kích động cùng vui mừng,phát ra tiếng cười lớn “hahaha…”. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu, toàn thân liền trở nên đau đớn như bị lửa đốt khiến y phải ôm mình mà lăn lộn dưới mặt đất. Nữ tử xa xa đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng, muốn lại gần mà không dám, hận không thể thay y chịu đựng đau đớn này.
Khuôn mặt đang lo lắng dần hiện lên vẻ khiếp sợ, đôi mắt trợn tròn nhìn như không thể tin vào mắt mình. Nam tử đó mấy phút trước còn trẻ trung hoàn mĩ như vậy, nhưng bây giờ làn da y đã bắt đầu lão hóa với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Làn da căng bóng mịn màng không tì vết giờ đây bắt đầu nhăn nheo khô nứt. Mái tóc đen tuyền giờ đang chuyển sang màu bạc trắng. Trông bộ dạng không khác gì một lão già xấu xí, gầy gò.Vẫn không dừng lại, tốc độ lão hóa càng nhanh hơn, da khô quắt, toàn thân chỉ còn da bọc xương, thậm chí có thể thấy rõ khung xương, đếm được bao nhiêu cái xương bên trong cơ thể đó. Tròng mắt khô khốc nhìn rất đáng sợ. Hơi thở yếu dần như có thể tắt bất cứ lúc nào, quá trình lão hóa vẫn tiếp tục, người trên mặt đất dường như vẫn chưa nhận ra tình trạng của bản thân, bởi vì đau đớn như bị thiêu đốt cơ thể khiến y không thể nào để tâm đến bất kì điều gì khác, chỉ biết lăn lộn trên mặt đất kêu gào.
Dần dần Nam Cung Phong không còn sức lực để lăn lộn nữa, y nằm trên mặt đất thở hổn hển, hơi thở yếu ớt như lão già gần đất xa trời. Nhìn bàn tay nhăn nheo khô quắt hiện rõ những mẩu xương, đôi mắt mịt mù trừng lớn kết hợp với khuôn mặt già nua khiến y càng thêm ghê tởm đáng sợ. Giơ hai bàn tay lên trước mặt nhìn, y như điên dại :”không, không thể nào, sao có thể như vậy? Không thể nào, không ! Khônggggggggg !”.
Nữ tử cách đó không xa nhìn thấy nam tử mình yêu thương như điên dại, kìm lòng không được liền chạy đến ôm lấy y, nước mắt không ngừng rơi, nghẹn ngào : “Phong ca! Phong ca!”.

Nhận thấy có người , ánh mắt mờ mịt không tin ngước lên nhìn người đang ôm mình, đáy mắt hiện lên tia khinh thường, chán ghét, muốn đấy nữ tử ra nhưng không sao thoát khỏi đôi tay nàng, đáy mắt xẹt qua tia ngạc nhiên vì sức lực nữ tử này lại lớn như vậy, đành gằn từng tiếng: “Tiểu Ngọc, ngươi ở đây làm gì?”.
Khuôn mặt Tiểu Ngọc trở nên trắng bệch, thầm mắng mình ngu ngốc, vừa tính giải thích, nhất thời hiện lên vẻ lo lắng vì nhận ra người trong lòng mình cứng lại, đôi mắt trợn tròn, khuôn mặt già nua không che giấu nổi thống khổ, đôi tay bấu chặt vào đôi tay nàng, sức lực lớn đến nỗi khiến nàng đau đớn nhăn mày.

Đau đớn gồng mình, cảm giác như bị nghiền nát ra từng mảnh, Nam Cung Phong bắt đầu nhận ra trong cơ thể mình xương bắt đầu mục dần, tiếng vỡ giòn tan rợn người vang lên.
Tiểu Ngọc mặt trắng bệch kinh sợ nhân ra người trong lòng dần dần mềm nhũn không xương, giống như một túi da nhăn nheo. Nam Cung Phong đã chết, chết trong đau đớn. Tiểu Ngọc vẫn ngồi đó thất thần như không thể chấp nhận nổi sự thật này. Một lúc lâu sau, ánh mắt thất thần đau đớn của nàng nhìn trên mặt đất cách đó không xa, trong đống đất đá lộn xộn, quyển sách bìa vàng bốn chữ kim sắc lóa mắt “trường sinh bất tử” nằm trong đó, ánh mắt nàng đầy oán độc cùng sát khí tỏa ra, gằn từng tiếng : “Bích Giao Linh, ta sẽ không tha cho ngươi! Ta sẽ không tha cho ngươi! AAAAAAAAAAAAA”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận