Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)

Trong một căn phòng sang trọng của một khách sạn cao cấp, Bích Giao Linh đang ngồi trên giường nhắm mắt điều hòa khí. Trên người nàng mặc một chiếc sơ mi trắng cùng chiếc quần tây màu đen, nhìn nàng vừa có nét hiện đại kết hợp hài hòa với nét cổ xưa. Quanh thân từng dòng khí lượn lờ vờn quanh khiến nàng càng thêm ảo mộng. Một lúc sau từng dòng khí lượn lờ quanh thân dần được hút vào trong cơ thể nàng, đôi mắt từ từ mở ra, đáy mắt đen thẳm xẹt qua tia kim sắc rất nhanh biến mất. Sau khi nghỉ ngơi một ngày, nàng đã hoàn toàn hồi phục lại thể lực, khí trong cơ thể cũng không còn nhộn nhạo nữa, mà giờ đây đã yên bình như mặt nước.
Với tay lấy chiếc điện thoại được đặt trên bàn cạnh giường, đây là chiếc điện thoại do Long Ca đặc biệt sai người chuẩn bị cho nàng, cũng phái một người con gái đến giúp nàng tìm hiểu một vài chức năng của nó. Hiện giờ nàng cơ bản cũng biết dùng vài chức năng chính. Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, bấm một dãy số gọi. Chưa hết một hồi chuông, bên trong điện thoại đã vang lên thanh âm cung kính : “Đại tỷ !”.
“Qua đi!”. Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy điện thoại, nhưng trong lòng Bích Giao Linh vẫn cảm thấy có chút mới lạ, không hiểu tại sao có thể nói chuyện với nhau qua vật nhỏ này mà không cần gặp mặt.
“Dạ !”.
Rất nhanh bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc…

“Vào đi !”.
Tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên, Long Ca bước vào phòng, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Bích Giao Linh, Long Ca vẫn có chút ngẩn người. Lấy lại tinh thần, hắn cúi đầu cung kính lên tiếng : “Đại tỷ !”.
Nhẹ gật đầu, Bích Giao Linh nói : “Ngươi biết chỗ ở của tên Trần Lâm kia không?”. Nàng vẫn còn nhớ trước khi Lang Ca chết có nhắc đến tên Trần Lâm này, thời gian nàng không còn nhiều, cần phải giải quyết mấy rắc rối này càng sớm càng tốt.
Long Ca hơi ngẩn ra một chút, lát sau mới nói : “Dạ biết.”.
“Ừm, ngươi đi chuẩn bị đi, lát đưa ta qua đó.”.
“Dạ !”, Long Ca không nói hai lời lập tức đáp ứng. Mặc dù cũng lờ mờ đoán ra được ý định của Bích Giao Linh, nhưng nghĩ đến chuyện của Lang Bang, Long Ca tin tưởng, Bích Giao Linh có đủ khả năng để nắm chắc mọi việc muốn làm.
Long Ca đi ra ngoài chuẩn bị xe. Trong phòng chỉ còn lại một mình Bích Giao Linh, đôi mắt nheo lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm. Lát sau bên ngoài cửa phòng vang lên thanh âm của Long Ca : “Đại tỷ ! Đã chuẩn bị xong!”.
Bích Giao Linh cầm chiếc mặt nạ trên bàn đeo lên, rồi bước ra ngoài.


Từ đây đến chỗ ở của Trần Lâm, đi xe cũng phải mất hơn năm tiếng mới tới. Lúc đến đó, trời cũng đã tối đen. Xe của Long Ca đỗ trong một góc tối, chỉ tay về phía ngôi nhà to lớn ở phía trước không xa, lên tiếng : “Kia chính là chỗ ở của Trần Lâm !”.
Nhàn nhạt gật đầu, Bích Giao Linh nói : “Ngươi ở lại đây chờ ta !”.
“Dạ !”. Nói rồi Long Ca xuống xe, chạy sang mở cửa xe cho Bích Giao Linh.
Bích Giao Linh vừa bước xuống xe, liền vận khinh công tiến về phía ngôi nhà. Long Ca chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, chớp mắt đã không thấy Bích Giao Linh đâu nữa. Nhìn về phía tàn ảnh của Bích Giao Linh, trong lòng Long Ca cảm thán không thôi. Mặc dù biết Bích Giao Linh lợi hại, nhưng mỗi lần chứng kiến, trong lòng hắn vẫn rung động không thôi.

Vừa vận khinh công nhảy qua tường, một mùi máu nhàn nhạt xông thẳng vào mũi, Bích Giao Linh bất giác nhíu mày. Quay đầu nhìn về phía góc tối của khu vườn, chân nàng chậm rãi bước về phía đó. Mượn ánh trăng sáng mờ mờ, nàng nhìn thấy, trong mảnh hắc ám đó, một người mặc bộ đồ đen đang đứng đưa lưng về phía nàng, trong tay cầm một thanh kiếm, dưới chân người đó là một đống huyết nhục mơ hồ. Như cảm nhận được ánh mắt của Bích Giao Linh, người kia quay lại lộ ra khuôn mặt cương nghị, trong đáy mắt vẫn còn phảng phất sự khinh thường. Vừa nhìn thấy Bích Giao Linh, hắn hơi ngẩn người ra. Sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc, đôi môi mấp máy điều gì đó, hướng Bích Giao Linh cúi đầu. Dựa vào khẩu hình miệng có thể đoán được hắn nói hai chữ “Chủ nhân!”.

Không đợi Bích Giao Linh có phản ứng gì, bóng đen thu kiếm lại trên lưng rồi nhẹ nhàng nhảy qua tường, rất nhanh biến mất trong bóng tối.
Nhìn bóng đen biến mất, Bích Giao Linh không biểu hiện gì, quay đầu đi ra ngoài.

Chưa đầy năm phút đã thấy Bích Giao Linh quay lại, Long Ca có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng mở cửa xe cho Bích Giao Linh. Bích Giao Linh không nói gì ngồi vào trong xe. Xe lao vụt trên đường, rất nhanh biến mất trong màn đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận