Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)

Xác chết nằm la liệt trên mặt đất, Bích Giao Linh ngẩng đầu nhìn trời, đáy mắt hiện lên chút ưu thương nhàn nhạt.
“Các người ở trên đó có được bình yên không?”, lời nói nhẹ nhàng như có như không giống như tự hỏi vang lên được cơn gió mang đi, không biết liệu có truyền được đến họ hay không…

Thu lại cảm xúc, đôi mắt nàng một lần nữa trở lại bình thản, lạnh nhạt như vốn có. Kiếm khí trong tay dần biến mất. Bích Giao Linh bước từng bước hướng phía đất liền đi đến. Không dùng bất kì một phương tiện nào, nàng cứ thế bước đi trên mặt biển, những chỗ nước nơi chân nàng chạm đến liền kết thành một tầng băng mỏng, giúp nàng có thể đứng vững trên mặt nước.
Long Ca vẫn còn ngồi đó, ngây ngốc nhìn về phía xa xa. Dần dần đôi mắt hắn mở căng ra, giống như đang cố nhìn cho rõ thứ gì đó. Hắn thấy, trên mặt biển rộng mênh mông, một cái bóng đen mơ hồ đang từ từ tiến về phía hắn. Vội vàng nhảy lên tàu lấy ống nhòm, vừa nhìn, miệng hắn không khỏi há hốc, không tin vào những gì mình nhìn thấy. Chỉ thấy một thân ảnh tóc dài theo gió lay động, thản nhiên từng bước tiến về phía này. Điều đáng sợ hơn là, nàng đang bước đi trên mặt biển giống như đang đi trên mặt đất vậy.
Cố gắng trấn tĩnh lại nỗi kinh sợ trong lòng, Long Ca vội lái tàu đi về phía Bích Giao Linh.

Thấy có thứ tiến gần về phía mình, Bích Giao Linh dừng lại nhìn. Lúc này Long Ca mới phát hiện, quần áo trên người Bích Giao Linh đã bị máu tươi nhuộm đỏ, không nhận ra màu sắc ban đầu. Nhìn nàng vững vàng đứng trên mặt biển như trên mặt đất, trong lòng hắn kinh thán không thôi, trên mặt lại vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt thì không kiềm chế được gợn sóng, giọng nói hơi có chút run rẩy: “Đại tỷ, mời lên tàu!”.
Bích Giao Linh nhìn qua con tàu một chút, cũng không từ chối, chân đạp nhẹ nước nhảy lên tàu. Trong lòng Long Ca không khỏi cảm thán “thật lợi hại!”, nhanh chóng quay đầu tàu tiến về phía đất liền.
Lúc hai người lên bờ, hắn không kìm được hỏi: “Đại tỷ! Đám người kia…?”.
“Chết rồi.”. Hai chữ cứ như vậy nhẹ nhàng được phun ra, không mang theo chút cảm xúc, khiến người nghe có cảm giác, nó chỉ là một việc rất bình thường.
Long Ca ngây ngốc hồi lâu như không tin vào lỗ tai của mình, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Chết rồi? Lang Bang bị tiêu diệt rồi ư?”…
Không để ý đến Long Ca đang ngây ngây ngốc ngốc đứng đó lẩm bẩm, Bích Giao Linh tiến về phía xe đỗ tại bên đường gần đó, tự mở cửa xe chui vào ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau Long Ca mới giật mình lấy lại tinh thần, quay ra nhìn thì thấy Bích Giao Linh đã ngồi trong xe từ bao giờ. Vội vàng chạy đến mở cửa ngồi vào vị trí lái, nhìn đôi mắt nhắm nghiền sau chiếc mặt nạ bạc của Bích Giao Linh, hắn thầm nghĩ: ‘Có lẽ đại tỷ đang rất mệt mỏi’. Vì vậy hắn cũng không dám nói gì, chỉ im lặng khởi động xe. Xe chạy từ từ trên đường, giống như sợ nếu chạy nhanh sẽ làm kinh động đến giấc ngủ của người trong xe vậy.
Một lúc sau, bên trong xe yên tĩnh vang lên thanh âm của Bích Giao Linh : “Tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi, tìm cho ta một bộ y phục khác để thay.”.
Trận chiến vừa rồi đã tiêu hao nhiều thể lực của nàng, nàng cần tìm một chỗ yên tĩnh để điều dưỡng lại khí trong cơ thể. Đặc biệt, mùi máu trên quần áo khiến nàng thấy khó chịu.

Long Ca liếc qua Bích Giao Linh, thấy nàng vẫn nhắm mắt, giống như từ nãy đến giờ vẫn đang nghỉ ngơi, chưa hề lên tiếng, hắn không kìm được nhỏ giọng hỏi: “Đại tỷ! Quần áo kiểu dáng giống như người đang mặc, hay là kiểu hiện nay ạ?”.
Lời vừa hỏi xong hắn không khỏi có chút lúng túng, đương lúc nghĩ rằng nàng sẽ không trả lời vấn đề vớ vẩn này của hắn thì lại vang lên thanh âm tùy ý của Bích Giao Linh: “Giống kiểu của các ngươi đi.”.
“Dạ!”.
Bích Giao Linh cũng không nói thêm gì nữa, Long Ca yên lặng lái xe tìm kiếm khách sạn sang trọng nhất để Bích Giao Linh nghỉ ngơi, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề Lang Bang.
---Hôm sau---
Trong một căn phòng sang trọng rộng lớn, một người đàn ông khoảng 50, 51 tuổi đang ngồi bên bàn làm việc, khuôn mặt mặc dù có những vết nhăn báo hiệu tuổi già nhưng đôi mắt vẫn tinh sáng, linh mẫn. Trước bàn làm việc, một người trẻ tuổi khoảng 26, 27 tuổi mặc quần áo quân phục, sắc mặt không cảm xúc, đứng nghiêm báo cáo:

“Chủ tướng Trần! Theo tin tức báo về, toàn bộ Lang Bang đã bị tiêu diệt, kể cả ba ngàn người của ta cũng không một ai sống sót. Đây là đĩa DVD do người của ta đến lấy được từ camera bảo mật trên đảo, mời ngài xem!”. Nói xong hắn cầm chiếc DVD đặt trên bàn.
Trần Lâm nghe thuộc hạ báo cáo, mày càng nhíu chặt lại. Nhìn chiếc DVD trên bàn, ông ta cũng không vội xem ngay mà lên tiếng hỏi: “Có ai xem qua chưa?”.
“Dạ chưa!”.
Gật gật đầu, Trần Lâm nghiêm giọng nói: “Được rồi, cậu ra ngoài đi! Nhớ, chuyện này không được nói cho bất kì một ai biết!”.
“Dạ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận