Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)

“Từ giờ người con gái này sẽ trở thành đại tỷ của chúng ta!”.
Bên dưới một mảnh hỗn loạn
Cái gì?
Đại tỷ?
Cô ta có bản lãnh gì mà đòi làm đại tỷ?
Ngoại trừ đám người tuyệt đối trung thành với Long Ca thì không có ý kiến gì, dù Long Ca bảo bọn họ chết bọn họ cũng không nói hai lời mà làm, nói chi đến chuyện này; một vài anh em thân cận với Long Ca thì tỏ ra chút ngạc nhiên nhưng cũng không lên tiếng phản đối. Còn một số người thì bất mãn, một số thì ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại nổi lên nhiều suy tính.
Nhìn đám người xôn xao bên dưới, Long Ca toàn thân lãnh lẽo quét qua, nhất thời tiếng bàn luận nhỏ dần rồi im bặt, đám người bên dưới đáy mắt ai nấy cũng đều lộ ra sợ hãi.

Bích Giao Linh nhàn nhạt liếc đám người, đợi mọi người im lặng hẳn mới lên tiếng:
“Ta biết các ngươi cảm thấy không phục, như vậy đi, những ai không phục thì đứng sang một bên đi.”.
Cả đám bên dưới hai mặt nhìn nhau, rồi lại lén lút liếc qua Long Ca, không ai dám tiến lên.
Bích Giao Linh nhìn cảnh này, bổ sung thêm: “Ai không phục thì cứ đứng ra, ta đảm bảo người khác sẽ không làm gì các ngươi, phải không Long Ca!?”.
“Dạ!” Long Ca cúi đầu cung kính nói.
Lại một mảnh xôn xao, có câu nói này của Bích Giao Linh nhiều người bắt đầu lộ ra chút do dự, một tên khuôn mặt nghiêm nghị bước ra, sắc mặt tràn đầy không phục.
“Triệu Vũ, cậu…”. Long Ca nhìn người bước ra, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo đầy tức giận.
Bích Giao Linh giơ tay ngăn cản Long Ca đang muốn động thủ nói: “Chuyện này ngươi không cần can thiệp vào!”.
Long Ca thu lại cảm xúc, không nói lời nào đứng im.
“Còn ai không phục nữa?”, Bích Giao Linh quét qua đám người nói.
Vừa dứt lời, lại thêm năm người có địa vị cao trong mười người bước ra. Sáu người đứng ra đều là những người thân tín của Long Ca, tuyệt đối trung thành. Nhưng đối với việc này họ thật sự không thể chấp nhận được. Long Ca là thần tượng trong lòng bọn họ, để họ sùng bái, tôn kính, chỉ hợp ngồi ở trên cao, nhưng thấy Long Ca cúi đầu trước một cô gái trẻ, thật sự họ nhịn không được. Lúc đầu vì Long Ca nên họ mới nhẫn nhịn, nhưng sau khi Bích Giao Linh nói như vậy, họ cũng không cần phải nhẫn nhịn giấu diếm bất mãn của mình nữa.
Bốn người còn lại, Dương Thiên Hạo mặt vẫn luôn treo nụ cười vô tội, đặc biệt lúc này càng thêm tươi sáng, ánh mắt nghiền ngẫm; lão già đáy mắt xẹt qua một chút hàn quang, rất nhanh biến mất, trong lòng thầm tính toán gì đó. Hai người còn lại đôi mắt nhắm nghiền không biểu hiện gì giống như họ chỉ là người ngoài cuộc.
Đám đàn em nhìn thấy có người đứng ra, hơn nữa lại là những người có địa vị cao, cũng không ngần ngại nữa bước lên. Nhìn qua số người không phục cũng khoảng năm trăm người. Những người còn lại lộ vẻ khó xử, nhất thời không biết có nên đứng ra hay không.

Nhìn đám người phía dưới, sắc mặt đầy kiêu ngạo, bất tuân, Bích Giao Linh chỉ gật gật đầu nói: “Xem ra rất nhiều người không phục ta làm đại tỷ!?”.
“Hừ, việc đó là tất nhiên!Ngươi nghĩ ngươi xứng sao!?”, Triệu Vũ vốn là người nóng tính, không kìm được hừ nói.
Nghe Triệu Vũ nói vậy, Bích Giao Linh cũng không giận dữ, ngược lại cười nhẹ nói : “Vậy ngươi nói xem, như thế nào mới xứng làm đại tỷ!?”.
“Tất nhiên phải là người mạnh rồi! Xã hội đen bọn ta tuy không tốt nhưng cũng là người tôn sùng cái mạnh. Có câu thắng làm vua, chỉ có kẻ mạnh mới xứng làm đại ca. Trong giới này, liệu có mấy ai đánh thắng được đại ca của bọn ta, chỉ có Long Ca mới xứng đáng là đại ca nhất! Mà người, chưa nói đến việc thắng được Lòng cả hay không, đến bọn ta chưa chắc người đã đánh được!”.
Bích Giao Linh mỉm cười lắc đầu: “Nếu giờ ta đánh với đại ca bọn ngươi, thắng, chắc hẳn bọn ngươi nói Long Ca nhường, như vậy cũng không có ý nghĩa, thế này đi, tất cả các ngươi cùng lên đi, nếu ta thắng, chứng tỏ ta là người đủ điều kiện làm đại tỷ của các ngươi, thế nào?”.
“Hừ , chỉ được cái mạnh miệng, có giỏi thì đấu với ta, thắng được ta rồi hẵng ngông cuồng nói câu đó!”.
Triệu Vũ vừa nói dứt lời, thân ảnh Bích Giao Linh lúc nãy còn đứng trên cao đã biến mất, sau lưng Triệu Vũ hơn chục tên ào ào ngã xuống. Long Ca đứng trên cao kinh hãi nhìn phía dưới, chỉ thấy trong đám người một cái bóng mờ mờ di chuyển cực nhanh, đi đến đâu người đổ xuống đến đấy, bọn họ giống như đám trẻ con không có tí sức lực để phản kháng, thậm chí lúc ngã xuống cũng không biết vì sao. Triệu Vũ lại càng trợn mắt há hốc mồm, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy từng người từng người kêu không kịp kêu liền ngã xuống.
Chẳng lẽ gặp quỷ?

Trong lòng đám người không ngừng tự hỏi.
Không cần nhiều thời gian, Bích Giao Linh đã giải quyết gần xong đám lâu la, đứng trước mặt tên cuối cùng trong đám lâu la,Bích Giao Linh giơ tay lên vừa định chém về cổ tên đó, hắn đã run rẩy ngã ngửa ra sau, giọng run run nói: “ *ực* Chẳng…chẳng phải… cô…cô nói…sẽ không…làm gì…bọn ta sao?”.
Bích Giao Linh cười nhẹ, nụ cười xinh đẹp hoàn mỹ đến hoa cũng phải thất sắc ảm đạm nhưng vào trong mắt tên kia, lại giống như nụ cười của ác quỷ, khiến hắn không ngừng run rẩy toát mồ hôi lạnh.
“Ta có nói sao? Ta chỉ nói là ‘người khác’ sẽ không làm gì các ngươi, chứ không phải…là ta!”.
Lời nói vừa dứt, không đợi Bích Giao Linh hạ tay, tên kia đã bị dọa ngất đi.
Quay người nhìn sáu tên đang sững sờ trừng lớn mắt, hoảng sợ như không tin vào mắt mình nhìn đám người bất động nằm trên mặt đất, Bích Giao Linh chậm rãi từng bước tiến đến!
“Giờ đến lượt các ngươi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận