Trương Đại Hổ vừa nói vừa xông tới, vẻ mặt cực kỳ ấm ức.
"Dựa vào cái gì mà không cho chúng ta đi tuần tra đường phố, lại bắt chúng ta đi quản đám yêu vật gì gì kia? Ba con phố ở thành Tây có biết bao nhiêu béo bở, đó đều là gia nghiệp mà các huynh đệ vất vả lắm mới tích góp được, Tống đầu nói một câu liền phế chúng ta đi!"
"Thẩm đại nhân, ngài chính là người tâm phúc trước mắt của Lưu điển lại, họ Tống kia lại dám kiêu ngạo như vậy? Hắn làm như vậy không phải là tát vào mặt chúng ta, rõ ràng hắn đang muốn..."
Trần Tể yên lặng đi tới đẩy Trương Đại Hổ ra, đến bên cạnh Thẩm Nghi, nhẹ giọng nói: "Đây là ý của điển lại."
Bốn người ở lại trong phòng trực lúc này, vừa vặn là mấy người hôm qua từng đến hiện trường thảm án ở Lưu gia.
Ý của Lưu điển lại đã rất rõ ràng rồi.
Lão không chỉ muốn gạt mấy người bọn họ ra bên ngoài, càng muốn làm cho bọn họ chết đi, để những người khác trông thấy hậu quả của việc đi theo Thẩm Nghi lăn lộn.
Không phải ngươi có thể giết yêu sao?
Thế thì ta cho ngươi giết hết đó.
Lão lập tức cho người đi dán bố cáo, công khai với mọi người, nâng ngươi lên vị trí cao nhất trước, sau đó lại lạnh nhạt nhìn ngươi té xuống dưới vực sau.
Nếu ngươi không dám, thì cứ thành thành thật thật ở yên một chỗ đi, đừng có tiếp tục làm ra mấy chuyện ngu ngốc, điên rồ như trước nữa.
"Lão biết ngài đã giết Hoàng Bì Tử, nên nhân lúc nửa đêm mới tới, phát tiết một trận, trời chưa sáng đã đi rồi, là sợ chạm mặt ngài." Trần Tể lộ vẻ cười khổ nói.
Hiển nhiên, thực lực mà Thẩm Nghi đột ngột để lộ ra đã làm Lưu điển lại kia run rẩy sợ hãi, thậm chí còn có thể nói là làm cho lão hoảng sợ vạn phần.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ...
Ngay cả một vị cường giả được Tri huyện đại nhân mời từ Thanh châu trở về, cũng có thực lực đánh một trận với Hoàng Bì Tử, nhưng một tháng cũng chỉ nhận được sáu trăm lượng bổng lộc mà thôi.
Dùng sáu trăm lượng bạc ròng tuyết hoa [1] có thể đập chết một người bình thường, nhưng nếu nện vào vũng nước đục Bách Vân huyện này, chỉ sợ một chút bọt nước cũng không thể bắn lên được.
Ngoài trừ cẩu yêu, ngoài huyện vẫn còn những con yêu ma ăn thịt người càng khủng bố hơn.
Một khi xảy ra vấn đề, ngay cả khi Trấn Ma ti xuất động, cũng phải tiếp quản toàn bộ huyện thành trước, sơ tán dân chúng đi, sau đó làm đâu chắc đấy, trong vòng ba đến năm năm thời gian có thể giải quyết tai họa yêu ma đã coi là không tệ rồi.
Đừng nhìn quá trình này chỉ mất có mấy năm, nhưng đối với tri huyện và một đám lão gia kia, nó lại tương đương với mười năm gian khổ cố gắng lúc trước đều thành vô ích, từ nay về sau tiền đồ đen tối, khó mà đạt được một lần nhảy vọt.
Dù sau khi triều đình diệt trừ yêu hại, lại một lần nữa cho lão ngồi lên vị trí hiện giờ, chẳng qua trong tay lão cũng chỉ là một cái huyện nghèo, nhân khẩu điêu tàn, ít ỏi mà thôi.
Đó là chuyện lão tuyệt đối không thể tiếp nhận được.
Nếu không phải ngăn cản trừ yêu là tội lớn tru di cửu tộc, Thẩm Nghi lại có một thân võ nghệ siêu phàm thoát tục, chỉ sợ ngay cả kế sách bẩn thỉu này, bên trên cũng lười suy nghĩ, cứ trực tiếp lột bỏ y phục của hắn, hoặc tìm người lấy thủ cấp của hắn là xong.
"Thẩm đại nhân." Vẻ mặt Trần Tể vô cùng phức tạp, trong nhà gã còn có muội muội cần chăm sóc, đột nhiên bị bên trên đánh thành "đồng đảng" của Thẩm Nghi, trong lòng không khỏi nặng nề.
Bản thân còn như thế, đối phương lại là mục tiêu hàng đầu bị người ta nhằm vào, chẳng biết còn khổ sở bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, trong mắt gã có nhiều thêm vài phần đồng tình: “Trước lúc rời đi, Lưu điển lại đã nói với ta một câu, lão nói, nếu ngài nghĩ thông suốt, cứ xách bình rượu nhạt đến chỗ lão ngồi một chút...!Lão còn nói Tri huyện lão gia có thể cho người khác sáu trăm lượng, chẳng lẽ lại thiếu phần của ngươi..."
"Biết rồi, ngươi đi làm việc của mình đi." Nghe đối phương nói xong, Thẩm Nghi chỉ khẽ gật đầu nói.
Từ chuyện trên Liễu Diệp nhai hôm qua, ở thời điểm bản thân bị bọn họ che đậy tin tức, hắn đã dự liệu được tình huống hôm nay rồi.
Có thể nói phương thức Lưu điển lại dùng để ứng phó kia, đúng là rành mạch phân minh, gọn gàng triệt để, không hổ là lão già đã lăn lộn nhiều năm như vậy.
Nếu đóng cửa không ra, Thẩm Nghi sẽ trở thành trò cười cho toàn huyện, chỉ có thể cúi đầu chấp nhận điều kiện của bọn họ.
Nhưng nếu mở rộng cửa viện...!không phải hắn đã trở thành một kẻ ngốc chân chính rồi sao?
Trên đời này làm gì có ai nguyện ý không duyên không cớ đi đối địch với yêu ma?
Chẳng những người ta có câu súng bắn chim đầu đàn, mà một khi làm như vậy, chỉ khiến bản thân mệt nhọc, nguy hiểm lại không có bạc để kiếm, thì liều mạng làm cái gì?
Chuyện duy nhất Lưu điển lại không cân nhắc đến chính là...!Thẩm Nghi có thể đạt được lợi ích từ trong quá trình giết yêu.
Chằng những đạt được lợi ích, mà cái lợi ích hắn nhận được còn có giá trị vượt xa những thứ giá trị như vàng thật bạc trắng, đó chính là thọ nguyên.
Cho nên … không có gì lạ khi đã biết được mưu kế của đối phương nhưng trong lòng Thẩm Nghi vẫn bình tĩnh, chẳng có chút gợn sóng nào.
Dù hắn có suy nghĩ, cũng là mừng rỡ sung sướng.
-----------------
[1] : nguyên văn 雪花纹银 tuyết hoa ngân văn, nó còn có tên gọi khác là nén bạc, thỏi bạc, bạc nguyên bảo, bạc ròng tơ mảnh… chính là loại bạc có độ tinh khiết rất cao ở thời cổ đại (khoảng 93,5374%)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...