Hai - ba ngày trước, Thẩm Nghi còn là một tên khốn nạn không chuyện ác nào không làm, nhưng đến hiện tại, khi quyết định ra tay, hắn lại trực tiếp bình định cả Hoàng Bì Tử và đám cẩu yêu dưới trướng.
Bàn về hai chữ ẩn nhẫn, Trần Tể gã thực sự phải gọi đối phương một tiếng tổ tông.
“Thu thập thi thể đi, ta về đây." Vừa lúc có một tên cu-li đi tới, không dùng thì phí của.
Thẩm Nghi vừa vươn tay, mấy đứa nhỏ choai choai bên cạnh đã ngoan ngoãn đặt cái vỏ đao dính đầy dấu vân tay lên bộ y phục của mình, lau sạch sẽ, sau đó mới để vào lòng bàn tay của hắn, còn nhếch miệng nhe răng nói: "Sai gia, ngài đi thong thả."
Hắn cầm bội đao, chậm rãi đứng lên, thu hồi giao diện trước mắt.
【 Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: sáu trăm bảy mươi hai năm 】
Sau cuộc chiến vừa rồi, sau khi trực tiếp xử lý mười hai con cẩu yêu cường tráng, cộng thêm Hoàng Bì Tử đã cống hiến hơn một trăm tám mươi năm thọ nguyên, giờ phút này, Thẩm Nghi đã tích góp được mức thọ nguyên cực kỳ khủng bố rồi.
Ngoài ra, còn có một chút thu hoạch ngoài ý muốn.
Khi xuất quyền chấn vỡ lục phủ ngũ tạng của Hoàng Bì Tử, Thẩm Nghi chợt phát hiện trong cơ thể đối phương có một bộ phận không rõ, lớn bằng quả trứng gà.
Quả cầu thịt kia cứng cỏi hơn những phần nội tạng khác rất nhiều.
Rõ ràng chịu ảnh hưởng bởi kình lực mãnh liệt, nó lại có thể tiếp tục vận chuyển giống như vật còn sống.
Quan trọng nhất là bên trong thứ này còn bao hàm khí tức, thứ mà Thẩm Nghi vẫn một mực khát vọng sau khi tấn thăng lên sơ cảnh.
Hắn dứt khoát vươn tay tới, kéo nó ra, rồi dùng một mảnh vải bố bọc lại.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghi chân chính giao thủ với yêu ma.
Tuy những con cẩu yêu khai trí kia cũng có thể sống từ một đến hai trăm năm, nhưng ngoại trừ thân thể cường tráng, về bản chất, chúng cũng không khác gì phàm nhân.
Hoàng Bì Tử lại khác, luồng sát khí màu đỏ tươi phô thiên cái địa kia quá mạnh mẽ, gần như quân ngũ và đám sai dịch hoàn toàn không có biện pháp ứng phó với thứ này, một khi dính vào, chỉ có con đường chết, dù kéo dài khoảng cách, dùng cung tiễn bắn ra, cũng rất khó phá vỡ lớp thịt mỡ dày dặn trên người Hoàng Bì Tử.
Muốn tạo thành thương tổn có hiệu quả, ít nhất cũng phải dùng đến trọng nỏ.
Nhưng đừng quên, thoạt nhìn con Hoàng Bì Tử nọ mập mạp như vậy, nhưng động tác lại không chậm, khoảng cách mười trượng, nó chỉ cần tiến lên hai - ba bước đã vượt qua rồi.
Một sinh vật như nó, gần như là tồn tại khó mà giải quyết được đối với phàm nhân, nhưng nó cũng chỉ đạt đến tu vi sơ cảnh tiền kỳ mà thôi.
Dựa theo phán đoán của Thẩm Nghi, Phong Lôi Phục Yêu Chân Giải hắn đang tu tập có tổng cộng là bốn giai đoạn, vừa vặn tương ứng với tu vi sơ cảnh.
Ba khiếu là nhập môn, tức sơ cảnh tiền kỳ, còn năm khiếu như hắn, tương đương với tu vi sơ cảnh trung kỳ, gần gấp đôi Hoàng Bì Tử.
Lấy mạnh đấu yếu, nhưng vẫn đánh tốn sức như vậy?
Truy cứu về ngọn nguồn nguyên nhân, hẳn là vì hắn không có yêu pháp như đối phương, nên khi đối mặt với tầng phòng ngự quá mức mạnh mẽ ấy, trong lúc nhất thời lại có chút bó tay không biện pháp, chỉ có thể dựa vào man lực và tu vi nghiền ép tới.
Thẩm Nghi thầm thở dài, tu vi cố nhiên quan trọng, nhưng tốt nhất vẫn nên có được vài ba cái thủ đoạn áp đáy hòm, chỉ dùng ba thức võ học do Trấn Ma ti truyền xuống để chống lại Đại Yêu chân chính, dù thắng được rồi cũng chẳng còn chút sức lực nào.
Nghĩ đến đây, hắn xoay người nhìn lại, nhóm thôn dân bên kia đã chuẩn bị xong hai cái xe đẩy tay.
Thi thể quá nhiều quá nặng, nên hắn dứt khoát quyết định bỏ lại đại đa số, chỉ lấy thủ cấp mang đi, dù vậy đống thủ cấp kia cũng tích lũy thành một ngọn núi nhỏ luôn rồi.
"Ngài muốn làm gì đây? " Trần Tể có chút ngơ ngác hỏi.
"Về thành." Thẩm Nghi đi về phía con lừa đang chậm rãi chạy tới, xoay người cưỡi lên lưng nó.
Trải qua việc này, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn có thanh danh tốt để gia nhập Trấn Ma ti, cũng không đơn giản như những gì hắn từng nghĩ.
Nha môn không thể trơ mắt nhìn hắn phá hỏng kế hoạch của bọn họ được.
Đã như vậy, nhất định phải cắt đi.
...
Trời chiều bao la mờ mịt, Bách Vân huyện.
Những người bán hàng rong bên đường đang bận rộn thu dọn đồ đạc, một đội binh lính vừa ngáp liên tục vừa ghé mắt trông coi cửa thành.
Đột nhiên mùi hôi thối kinh người ập tới, mấy người lính vội vàng che miệng mũi, những người bán hàng rong lại đứng thẳng thân thể, tò mò nhìn về phía cửa thành.
Ngay sau đó, một đống đầu sói khủng bố lập tức ánh vào mắt bọn họ, cái nào cái nấy đều lộ vẻ dữ tợn, sống động vô cùng.
Cái miệng lớn dính máu còn đang phẫn nộ mở ra, nhưng có vẻ giữa đôi lông mày lại mang theo một tia kinh sợ nồng đậm.
"Yêu quái...!Yêu quái vào thành rồi!"
Cái thìa trong tay một người bán hàng rong rơi xuống đất, trong lúc hoảng hốt không chọn đường, cứ thế lui về phía sau vài bước, người này lập tức ngã sấp xuống dưới.
Nhóm binh lính bên kia cũng căng thẳng vô cùng, ai nấy đều vội vàng cầm lấy cây trường thương trên tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...