Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma Bản Dịch


Thẩm Nghi thở dài, trực tiếp đá một cước tới, đá tên Trương Đại Hổ kia văng xa nửa mét, lại hỏi: "Ta hỏi ngươi, người đâu?"
Haizzz… tiền thân lưu lại cho hắn quá nhiều chuyện mà.
Có thể hiểu thế này, Thẩm Nghi giống như một tên môi giới, miệng ăn bổng lộc của nha môn, lại toàn tâm toàn ý đi giải quyết nhu cầu của các lộ yêu ma bên ngoài.
Không giống với đám cẩu yêu dưới trướng Hoàng Bì Tử kia, đầu óc bọn chúng đơn giản đến mức, ngoại trừ ăn thịt người, chúng chẳng còn cầu mong điều gì khác nữa.
Bên kia còn có đàn vượn già, luôn khát cầu sắc đẹp.

Chúng thích nhất là nữ nhân chưa nẩy nở, nhưng trời sinh lại có tính tình bạo ngược, những nữ tử tiền thân đưa đi lúc trước, không đến mấy tháng đã bị đám này đùa bỡn đến chết rồi.

Bởi vậy nhu cầu của chúng nó rất lớn.
Lần này, chính là nhu cầu của hai bên xung đột.

Tiền thân vốn đã chuẩn bị sáu nữ tử thay cho đám vượn già bên kia rồi, tất cả bọn họ đều chưa đến tuổi cập kê, một trong số đó chính là nha đầu của Lưu gia kia.
Kết quả là người của Lưu gia bị con cẩu yêu kia coi trọng.
Rơi vào đường cùng, tiền thân đành phải chuyển mục tiêu sang người muội muội Trần Tể, tuy tuổi của nàng có vượt qua yêu cầu một chút, nhưng vóc dáng tuyệt đối vượt xa đám nha đầu nhỏ gầy, suy dinh dưỡng kia.
"Đúng là một tên súc sinh mà." Thẩm Nghi lắc đầu, ánh mắt càng sắc bén hơn.
Hắn vốn cho rằng, ở kiếp trước mình đã nếm qua rất nhiều đau khổ, đã nhìn thấu nhân tình ấm lạnh rồi, mãi cho đến lúc dấn thân vào thời loạn thế này, mới phát hiện khổ nạn cũng chia nông sâu.
Trương Đại Hổ phát hiện lão đại của mình thực sự nổi giận rồi, mà không phải là diễn trò cho tiểu tử họ Trần kia xem, bởi vậy, gã vội vàng xoa bụng, rồi bò từ dưới đất dậy, nhanh nhẹn đi dẫn đường cho mọi người.
Thấy thế, Trần Tể cũng lòng như lửa đốt vội vã đi theo.
Đám người bọn họ rời khỏi nha môn, đi không đến hai con phố, Trương Đại Hổ đã xoay người tiến vào một quán trà ở góc đường.

Ngay trong một mảnh đất trồng rau nằm phía sau nhà xí, có mấy cô nương đã bị trói chặt, toàn thân đầy bùn đất, hơi thở yếu ớt, hiển nhiên là đói bụng đã lâu.
"Mấy lão bà trong kỹ viện còn chưa kịp tới đây trang điểm cho các nàng, nhìn có hơi xấu, nhưng chỉ cần bôi chút son phấn lên là dễ nhìn hơn rồi."
Có tên sai dịch đứng ra giải thích vài câu, trong lòng lo lắng lão đại sẽ ghét bỏ vì cho rằng đám người mình lười biếng.

Nhưng gã này mới nói được một nửa đã bị Trương Đại Hổ đẩy xuống: "Lão đại, đây là khế ước bán mình do chính tay phụ mẫu các nàng ấn xuống.

Mọi người đều sống ở nơi này, đều là cha sinh mẹ dưỡng, ta cũng đau lòng, nhưng thực sự không còn biện pháp nào khác cả..."
Thẩm Nghi tiếp nhận một xấp khế ước, trầm mặc một lát mới nói: "Đi, mua chút mì gạo muối ăn, lại mua chút thịt heo mang về đây.

Nhớ mua nhiều một chút, nhanh lên."

"Được rồi!" Trương Đại Hổ lập tức xoay người rời đi.
Phải biết rằng, gã đã đi theo Thẩm lão đại nhiều năm, trong lòng biết rõ thủ đoạn của đối phương cực kỳ tàn nhẫn, lúc trước có vài huynh đệ đứng ra chất vấn đối phương, đến cuối cùng, cả đám đều đi lấp đầy bụng cho yêu ma cả rồi.
Cho nên, chuyện không nên hỏi thì một câu cũng đừng hỏi.
"Ta nói là...!Mua."
Sau lưng lại truyền đến một tiếng nhắc nhở lạnh lùng, toàn thân Trương Đại Hổ lập tức cứng đờ.

Gã quay đầu lại, đối diện với đôi mắt trong suốt của Thẩm Nghi.

Bên trong đôi mắt ấy, không còn vẻ tàn nhẫn như trước kia, cũng không mang theo ý tứ uy hiếp gì, nhưng chẳng biết vì sao, khi đối diện với đôi mắt ấy, bỗng nhiên Trương Đại Hổ lại có cảm giác muốn tè ra quần, hai chân không tự chủ được, vội vàng kẹp chặt lại, nói: "Ty chức hiểu rồi, sẽ dùng bạc đi mua, ngài cứ yên tâm."
Đến đây, Thẩm Nghi mới dời mắt khỏi gã, lại một lần nữa nhìn về phía trước.
Trần Tể với gương mặt đầy u ám, trầm mặc không nói, đang nhanh nhẹn vươn tay, cởi sợi dây thừng trên người một cô nương trong đó.
Tục ngữ nói, có đẹp hay không, đều phải dựa vào so sánh.
Ở giữa đám nha đầu đen gầy này, tuy thân thể gầy gò của Trần Cẩn Du vẫn có chút nhỏ nhắn và yếu ớt, nhưng lại hoàn toàn không có mùi vị suy dinh dưỡng kia.

Dù lúc này, trên người nàng vẫn còn dính bùn đất, nhưng bùn đất lại không che được làn da trắng nõn tinh tế bên dưới kia.

Hơn nữa, nàng vừa bị bọn họ bắt đến đây, sắc mặt cũng không suy yếu như những người còn lại.
Trên ngũ quan tinh xảo của nàng còn mang theo vài phần khí tức của người đọc sách, lại ẩn chứa một chút dung mạo xinh đẹp động lòng người.
Tư sắc như vậy, khó trách nàng lại bị tiền thân một mực nhớ thương.
Xét cho cùng, nàng có một vị ca ca là nha dịch chăm sóc, coi như cuộc sống cũng được thoải mái hơn những cô nương khác khá nhiều.
Trần Tể cắn chặt hàm răng, đỡ muội muội ngồi lên một tảng đá.
Nếu là lúc bình thường, ai dám gây thương tổn đến cô nương này, gã sẽ huyết khí xông lên đầu, rút đao chém thẳng, nhưng tới bây giờ, chỉ có thể yên lặng siết chặt nắm tay, dựa vào đó mà phát tiết cơn phẫn nộ trong lòng.
"..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận