Liễu Ngọc Như im lặng nghe hắn nói.
Nàng vươn tay ôm cổ hắn, vừa dựa vào vai hắn vừa khàn khàn cất tiếng, “Ta sẽ tốt với chàng.”
“Thật đấy, ta sẽ đối đãi chàng cực kỳ, cực kỳ tốt.”
“Cả đời này ta sẽ ở bên chàng.
Chàng tốt với ta, ta trao tâm lẫn mạng mình cho chàng.
Chàng không tốt với ta, ta vẫn sẽ ở bên chàng.”
Nàng nói vô cùng nghiêm túc.
Nàng không thể hứa hẹn chuyện mình không làm được.
Với nàng, chuyện thích hay không thật phù phiếm, nàng chỉ hứa hẹn việc mình có thể làm.
Nàng không nhất định có thể trao trọn vẹn tâm ý như Cố Cửu Tư mong muốn; nhưng tiền bạc, sinh mạng, sự chăm sóc, thời gian, nàng nguyện ý đào ra mọi thứ thuộc sở hữu của mình mà đưa cho hắn.
Lời này khiến Cố Cửu Tư bật cười.
Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu; không phải vì bản thân mà vì đau lòng người ở trước mặt.
Hắn ôm nàng, lại hít sâu một hơi rồi bất đắc dĩ nói, “Cô nương ngốc.”
Nàng luôn cảm thấy mình làm chưa đủ tốt, chưa đủ nhiều.
Người khác cho nàng năm phần, nàng muốn hoàn trả mười phần.
Sợ người khác thua thiệt dù chỉ nửa phần, song chưa từng so đo mình đã trả giá bao nhiêu.
Hắn chứng kiến biết bao cô nương lớn lên trong sự cưng chiều vô vàn luôn mồm nói yêu, nói sẽ tốt với ngươi nhưng nhớ kỹ hôm nay nấu bữa cơm, ngày mai hầm chén canh cho ngươi.
Nàng trước giờ không nhớ mình đã làm những gì, mãi mãi nghĩ bản thân làm chưa đủ.
Hắn ôm chặt nàng, hắn chợt căm ghét chính mình.
Đau lòng lại chua xót, giọng hắn khản đặc, “Tại ta không tốt, ta suy nghĩ nhỏ nhen, chẳng chịu thông cảm cho sự khó xử của nàng.
Ta quá ngông cuồng, không đủ chín chắn, chưa thể làm chỗ dựa vững chắc cho nàng.
Nàng mệt, ta còn muốn cãi nhau với nàng; nàng sợ, ta lại ép nàng phải trả lời.”
Hắn buông nàng ra, ngửa đầu nhìn nàng mà cười cay đắng, “Trượng phu như ta thật sự chả ra gì.”
“Chàng đã tốt lắm rồi.” Liễu Ngọc Như nhìn hắn, nàng cúi xuống nắm tay hắn, dịu dàng bảo, “Là ta không đúng, ta quá yên tâm về chàng, quá dựa dẫm chàng, thành thử chẳng quan tâm chàng.
Là ta sai.”
Cố Cửu Tư nghe vậy cũng không tranh luận với nàng, hắn nhẹ nhàng nói, “Không sao, về sau hai ta thay đổi là được.
Phu thê đâu phải lúc nào cũng hòa thuận, chúng ta còn trẻ mà.
Sau này khi ta buồn bực thì sẽ nói với nàng, nếu nàng sợ hãi điều gì cũng hãy nói với ta.
Nàng biết không, Ngọc Như,” Cố Cửu Tư nhìn nàng, hắn cười thành tiếng, “ta chẳng hiểu nổi mình nữa.
Thật ra ban đầu ta còn khổ sở thương tâm, nhưng giờ phút này lại vô cùng vui sướng và thích thú.
Thấy nàng khóc vì ta, chia sẻ tâm sự, lòng ta mới rõ ràng cảm nhận thời gian qua của chúng ta thật không uổng phí.”
“Ta luôn cảm thấy nàng tung bay trên trời khiến ta không thể chạm vào, muốn tốt với nàng nhưng lại thấy chưa đủ.
Hiện giờ ta rốt cuộc biết làm thế nào để đối tối với nàng.” Cố Cửu Tư nắm tay nàng, nét mặt rạng rỡ sáng ngời, “Ta rốt cuộc biết Ngọc Như nhà ta sẽ khóc lóc, sẽ mệt mỏi, sẽ mềm yếu, sẽ bi thương; những lúc ấy ta có thể thay nàng chèo chống, để nàng dựa vào.
Nếu nàng muốn tung cánh trên trời cao, ta sẽ dõi theo.
Nếu nàng rơi xuống đất, ta sẽ đón lấy.
Cuối cùng ta đã biết mình có thể làm gì cho nàng, lòng ta coi như thỏa mãn rồi.”
“Chàng vẫn luôn rất tốt với ta.” Liễu Ngọc Như dần bình tĩnh lại, nàng cúi đầu và nhỏ nhẹ nói, “Rất, rất tốt.”
Cố Cửu Tư bật cười, “Nàng khen ta chỉ quanh quẩn vài câu tốt, rất tốt, cực kỳ tốt.”
Liễu Ngọc Như nghe hắn trêu ghẹo thì mặt đỏ ửng.
Cố Cửu Tư đứng dậy kéo nàng lên, “Được rồi, chúng ta chưa ăn cơm đâu.
Rửa mặt ăn cơm rồi bàn chính sự.”
Cố Cửu Tư cười rộ, “Ta nghĩ nàng sẽ chọn thời điểm thích hợp để nói nên nhịn mãi không hỏi, cha ta thế nào rồi?”
“A, phải tranh thủ nói với chàng chuyện này,” Liễu Ngọc Như lập tức mở miệng, trông như muốn nói ngay.
Cố Cửu Tư thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng thì vội nói, “Ông ấy bình an là ta yên tâm rồi, nàng cứ ăn cơm trước đã.”
Cố Cửu Tư ngăn cản Liễu Ngọc Như nói chuyện, hắn đi rửa mặt với nàng và sai người bưng đồ ăn lên.
Liễu Ngọc Như chả ăn gì từ đêm qua đến bây giờ là giữa trưa, người phòng bếp liền bưng lên cháo cùng dưa cải.
Ăn uống xong xuôi, hai người ngồi cạnh bàn nghỉ ngơi và uống trà.
Cố Cửu Tư rót trà cho nàng, hắn vừa nhìn nàng vừa nói, “Nàng nói đi, nhưng ta muốn hỏi vài câu trước.”
“Chàng hỏi đi,” Liễu Ngọc Như gật đầu.
Cố Cửu Tư ngần ngừ nhưng vẫn thốt ra, “Thân thể ông ấy vẫn nguyên vẹn chứ?”
Liễu Ngọc Như sửng sốt rồi cười, “Ngoài mấy vết thương nhỏ trên đùi thì không có gì đáng lo, về U Châu dưỡng thương sẽ chóng lành thôi.”
“Có chịu nhục nhã gì không?”
“Không.”
“Ông ấy đang ở đâu?”
“Ta đã phái người đưa ông ấy về.”
Nghe đến đây, chén trà trong tay Cố Cửu Tư khẽ run.
Hắn không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như, lắp bắp nói, “Đưa…đưa về?”
“Phải,” Liễu Ngọc Như cười vui vẻ, “ta tìm thấy công công ở Dương Châu, ông ấy được Diệp công tử che chở.
Vì chuyện này ta mới về trễ.
Hiện giờ công công bình an vô sự, ta đã phái người bảo vệ ông ấy trong lúc đi thuyền thẳng đến U Châu.
Ta và Diệp công tử làm bia ngắm hấp dẫn sự chú ý của Lạc Tử Thương, mọi người chỉ quan tâm ta với huynh ấy nên không biết công công tồn tại, vì vậy ông ấy đi thuận lợi lắm.
Khi chàng trở về thì hẳn ông ấy đã có mặt ở Vọng Đô.”
“Lạc Tử Thương?” Cố Cửu Tư nhíu mày, “Đây là ai?”
Liễu Ngọc Như miễn cưỡng cười, nàng thở dài rồi nhẹ nhàng bảo, “Chàng ngồi xuống đã, việc này nói ra thì dài lắm, đừng sốt ruột.”
Liễu Ngọc Như kéo hắn ngồi xuống.
Nàng bắt đầu kể từ ngày vào thành Dương Châu, Lạc Tử Thương là người phương nào, nàng điều chỉnh giá lương thực ở Dương Châu ra sao, bị Lạc Tử Thương phát hiện rồi lừa gạt y, cuối cùng gặp Diệp Thế An mới biết Cố Lãng Hoa còn sống, sau đấy dùng cách gì chạy trốn khỏi miệng cọp cho đến lúc gặp lại hắn.
Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe, không phát ra tiếng nào.
Liễu Ngọc Như kể xong liền nhấp ngụm trà rồi ngước nhìn hắn, “Sao im lặng vậy? Chàng không muốn hỏi gì à?”
“Ông ấy…” Cố Cửu Tư thì thào hỏi, “thật sự bình an chứ?”
Liễu Ngọc Như duỗi tay giữ chặt hắn, dịu dàng khẳng định, “Cửu Tư, ông ấy thật sự bình an.”
Cố Cửu Tư gật đầu nhưng không nói gì thêm.
Liễu Ngọc Như thấy sắc mặt hắn khác thường bèn thận trọng hỏi, “Cửu Tư?”
“Không có gì,” Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, lắc đầu đáp, “ta chỉ hơi khó chịu.”
“Công công đã quay về,” Liễu Ngọc Như chân thành nói, “chàng phải vui mới đúng, sao lại khó chịu?”
“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư nhìn nàng, “ta thật sự làm chưa đủ tốt, phận làm con mà chẳng thể bảo vệ phụ thân chu đáo.
Trước kia không hiểu chuyện nên cứ cãi nhau rồi chọc giận ông ấy, lúc đó ta luôn cảm thấy ông ấy đối xử tệ bạc với mình.
Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ thì ông ấy tốt với ta đâu dựa trên lời nói? Dù phương pháp ông ấy dùng không đúng thì đời người sao có thể lúc nào cũng đoán trúng người khác thích ghét thế nào? Ta đáng lẽ nên hiểu ông ấy hơn, trò chuyện với ông ấy nhiều hơn, chia sẻ tâm sự bản thân; đây mới là hiếu thuận.
May là ông ấy còn sống,” Cố Cửu Tư nghẹn ngào, “nếu không thì ta chẳng biết đời này phải làm sao mới bù đắp được.”
Liễu Ngọc Như nghe hắn nói, nàng khẽ cười, “Vậy khi ông ấy trở về, chàng hãy cố gắng bù đắp.
Ta và chàng cùng nhau hiếu thuận tôn kính ông ấy, được chưa nào?”
Cố Cửu Tư không đáp lại, hắn lặng lẽ nhìn nàng.
Hắn muốn nói gì đấy song cuối cùng vẫn chẳng thốt ra.
Hắn vươn tay cầm lấy tay nàng.
Khi đi tay nàng mịn màng nhẵn bóng nhưng giờ đã xuất hiện vết chai, da bị tróc, thương tích chi chít.
Cố Cửu Tư cầm tay nàng, lẳng lặng xem xét.
Rất lâu sau hắn mới cất tiếng, “Còn nàng nữa.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư khàn khàn nói, “Nàng chịu khổ.”
Nàng chịu khổ như vậy mà hắn chưa từng thông cảm, chưa từng bầu bạn và an ủi nàng kịp thời.
Có lẽ nàng không biết đây mới là nỗi khổ lớn nhất của nàng.
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói mà đầu óc mờ mịt, nhưng thấy ánh mắt hắn mang theo áy náy thì nàng lại buồn bực.
Nàng không thể nhìn Cố Cửu Tư buồn bã nên nàng cười rồi đi tới trước mà trêu đùa, “Phải, ta chịu khổ,” nàng lại gần hắn, vừa chống cằm vừa dịu dàng hỏi, “chàng muốn làm gì để bồi thường cho ta?”
Cố Cửu Tư nghe vậy liền biết nàng sợ hắn khổ sở nên nói sang chuyện khác.
Hắn không từ chối ý tốt của nàng, chỉ thầm lặng khắc ghi trong lòng.
Hắn mím môi cười, “Nàng muốn ta bồi thường thế nào?”
Câu hỏi khiến Liễu Ngọc Như sửng sốt, nàng cau mày nghiêm túc suy nghĩ.
Cố Cửu Tư thấy bộ dạng này thì nhịn chẳng được mà nghiêng người hôn nàng một cái.
Hắn dò hỏi, “Đã đủ chưa?”
Nụ hôn của hắn làm Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, “Đây là bồi thường cho chàng hay cho ta?”
“Cho ta,” Cố Cửu Tư nhanh nhảu trả lời, “bồi thường ta ngày đêm nhung nhớ, cả trong giấc ngủ cũng tha thiết tương tư.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như giơ tay đẩy hắn, “sao chàng mặt dày thế?”
“Vì nàng thích ta mà,” Cố Cửu Tư cọ đầu vào vai nàng, hắn đùa giỡn, “hơn nữa ta cũng thích nàng.
Đổi thành người khác thì ta không những mặt dày mà còn chẳng cho họ mặt mũi ấy chứ.”
“Đừng chơi xấu,” Liễu Ngọc Như nỗ lực nín cười.
Chỉ đến khi người này cười đùa tí tởn mà giở trò lưu manh với nàng thì nỗi lo lắng của nàng mới tan biến.
Nàng cố gắng nâng dậy nam nhân đang dựa cả người vào nàng rồi nghiêm nghị bảo, “Đang bàn chính sự, chàng đứng đắn chút coi.”
“Ta không thể đứng đắn,” cơ thể Cố Cửu Tư như không xương nên cứ mãi dựa vào Liễu Ngọc Như, “ta phải dựa vào người phu nhân mới bàn chính sự được.
Phu nhân mà không cho ta dựa là ta chẳng đủ sức nói chuyện.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như chịu thua, “chàng là đồ không xương à?”
“Đúng vậy,” Cố Cửu Tư thản nhiên nói, “phu nhân biết mà, ta ăn bám suốt nên làm gì có xương.”
“Đứng lên,” Liễu Ngọc Như nghe hắn nói hươu nói vượn bèn vội mắng, “đừng nói linh tinh nữa.”
“Không đứng dậy đâu, ta đứng chả nổi.” Cố Cửu Tư dựa vào nàng, hắn duỗi tay ôm nàng và nghiêm túc nói, “Phu nhân phải hôn thì ta mới khỏe lên.”
“Cố…”
“Công tử, phu nhân…”
Giọng Mộc Nam đột ngột truyền từ bên ngoài vào, Liễu Ngọc Như sợ tới mức đứng phắt dậy.
Cả người Cố Cửu Tư lảo đảo nhưng may hắn phản ứng cực nhanh nên kịp thời giữ thăng bằng, hơn nữa còn trong chớp mắt tạo thành tư thế quý phi say rượu.
Vì thế lúc Mộc Nam bước vào, Liễu Ngọc Như loay hoay đứng một bên, Cố Cửu Tư vẫn duy trì tư thế quý phi say rượu, bầu không khí đầy lúng túng.
Mộc Nam ngớ người, hắn thận trọng hỏi, “Công tử, ngài đang làm gì vậy?”
“Khụ,” Cố Cửu Tư khum bàn tay lại rồi ho nhẹ một tiếng, “ta đang nghỉ ngơi.”
“Sao ngài không nằm nghỉ trên giường?” Mộc Nam bối rối nói.
Cố Cửu Tư nhíu mày, “Có chuyện thì nói lẹ, hỏi lắm thế làm gì?”
“A,” lời này khiến Mộc Nam vội vàng thông báo, “Diệp công tử và Diệp tiểu thư ở ngoài cửa, hai người muốn đích thân gửi lời cảm tạ đến công tử lẫn phu nhân.”
“Bọn họ bị thương,” Liễu Ngọc Như nghe thế liền nói ngay, “chúng ta phải đi gặp họ mới phải.”
“Bị thương nhưng vẫn đến mới biểu lộ tấm chân tình,” Cố Cửu Tư phân tích tâm tư của Diệp Thế An cho Liễu Ngọc Như rồi nói, “đã tới thì mau gọi bọn họ vào.”
Mộc Nam vâng lời, Liễu Ngọc Như nhanh chân tới đỡ Cố Cửu Tư, nàng nhỏ giọng trách, “Chỉ thích làm loạn.”
Cố Cửu Tư đang định trả lời, Mộc Nam đã dẫn huynh muội Diệp gia vào.
Diệp Vận dìu Diệp Thế An; nàng ấy trông khá khỏe mạnh, Diệp Thế An bị thương nên sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Diệp Thế An thấy Cố Cửu Tư bèn quỳ xuống trước hắn và Liễu Ngọc Như.
Cố Cửu Tư vừa thấy động tác của Diệp Thế An liền vội vã chạy lại đỡ trước khi hắn kịp quỳ.
Cố Cửu Tư gấp gáp nói, “Diệp huynh không cần làm vậy.
Diệp huynh nhiều lần cứu Cố gia ta, nếu cứ khách khí thì Cửu Tư sợ là đã phải dập đầu không biết bao nhiêu lần.”
Diệp Thế An ngừng lại, hắn thở dài, “Hiện giờ tại hạ hai bàn tay trắng, Cố huynh và phu nhân cứu ta nhưng tại hạ chẳng có gì báo đáp.”
“Diệp huynh khách khí,” Cố Cửu Tư đích thân đỡ Diệp Thế An đi vào, hắn cúi đầu nói, “phu nhân đã kể hết mọi chuyện với ta.
Ngươi mạo hiểm che chở phụ thân ta đã là cái ơn lớn như trời biển, Cố gia cảm kích còn không kịp nên cứu ngươi cũng là lẽ thường tình.
Ngươi mà làm vậy thì ta chẳng biết xử sự thế nào.”
Cố Cửu Tư đỡ Diệp Thế An ngồi xuống rồi rót trà cho hắn.
Liễu Ngọc Như tiến lên dìu Diệp Vận nhưng nàng ấy khách sáo hành lễ.
Động tác của Liễu Ngọc Như cứng lại, song nàng hiểu sự xa cách mà Diệp Vận biểu lộ.
Nàng mím môi, không cố gắng thân mật với Diệp Vận nữa mà mời nàng ấy ngồi xuống.
Cố Cửu Tư vén tay áo rót trà cho Diệp Vận rồi nhìn Diệp Thế An mà cười nói, “Mới nãy ta còn bàn với Ngọc Như là nói chuyện xong sẽ đi cảm tạ Diệp huynh.
Bất kể là vì lần trước ngươi cứu ta và Ngọc Như, hay vì hiện giờ ngươi cứu phụ thân ta thì lời cảm tạ này đến quá muộn.”
“Đây vốn là chuyện nên làm,” Diệp Thế An cười, “mọi người quen biết nhau từ nhỏ, tuy không phải bằng hữu nhưng cũng là đồng môn.
Ngọc Như và ta còn thân quen lâu năm, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn hai người gặp nạn?”
“Thế nên,” Cố Cửu Tư tiếp lời, “Diệp huynh nếu gặp chuyện khó xử thì trách nhiệm của ta và Ngọc Như là giúp đỡ ngươi.
Trước đây tuy chúng ta không hợp tính nhưng thế sự chìm nổi,” Cố Cửu Tư nâng chén trà, cười buồn bã nhìn Diệp Thế An, “chúng ta coi như cùng gặp hoạn nạn, cũng đã trải qua sinh tử.
Mai sau hai ta làm huynh đệ một nhà, không cần tính toán rạch ròi.”
“Nào,” Cố Cửu Tư nâng chén, “lấy trà thay rượu, làm một chén đi.”
Lời này vào tai, đôi mắt Diệp Thế An đỏ lên.
Hắn quen khống chế cảm xúc nhưng cũng nâng chén đối ẩm cùng Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư uống trà, hắn quay đầu liếc nhìn thì không khỏi bật cười, “Chả trách hai nhà Diệp – Liễu thân thiết với nhau, mấy người đều có cái tính khoái bưng bít cõi lòng.
Ba người ngồi cạnh làm ta thấy mình như bị bao vây, đơn độc chẳng ai giúp đỡ đúng là sợ thật.”
Lời hắn nói chọc cho Liễu Ngọc Như cười, nàng vỗ nhẹ hắn rồi liếc một cái sắc lẻm, “Há mồm là nói bậy.”
Nàng quay đầu nhìn Diệp Thế An, ôn hòa bảo, “Diệp ca ca đừng để ý, tính tình Cửu Tư là vậy đấy.”
“Ta biết,” Diệp Thế An mím môi cười, “hắn ở học đường cũng như thế nên mới bị phu tử đánh.”
Liễu Ngọc Như không biết chuyện này bèn quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, hắn xấu hổ tằng hắng, “Đừng nhắc tới chuyện quá khứ nữa.
À, Diệp huynh đã đến thì ta tiện thể muốn hỏi,” Cố Cửu Tư nhíu mày, “ngươi biết lai lịch của tên Lạc Tử Thương chứ?”
“Lạc Tử Thương,” Diệp Thế An vừa nói cái tên này vừa nâng chén nhấp một ngụm, hắn lãnh đạm nói, “ta dĩ nhiên đã đi hỏi thăm.
Lúc trước ta còn cố tình sai người nhả ra tin tức cho Ngọc Như, Ngọc Như chắc vẫn nhớ rõ.”
Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như lập tức phản ứng, “Lão ăn mày kia là do huynh gửi tới để Thẩm Minh điều tra?”
“Đúng vậy,” Diệp Thế An gật đầu.
“Muội vào thành chưa bao lâu thì ta phát hiện giá lương thực bất thường nên biết có người đứng sau thao túng.
Ta âm thầm điều tra thì phát hiện hành tung của Thẩm công tử, sau đấy Long gia tìm ta và báo tin muội vào thành.
Nhưng lúc ấy ta không biết đó là muội, chỉ biết muội có quan hệ mật thiết với Cố huynh nên cho rằng muội là thuộc hạ Cố huynh phái tới.”
“Sao huynh quen biết với Dương Long Tư?” Liễu Ngọc Như thấy khó hiểu.
Trong trí nhớ của nàng, người như Diệp Thế An nhất định chẳng có quan hệ gì với người thuộc hắc đạo như Dương Long Tư.
Diệp Thế An dù không muốn vẫn thừa nhận, “Long gia là người tốt.
Sau khi thành Dương Châu bị Vương gia kiểm soát, Long gia vẫn lượn lờ giữa Vương gia và những người như ta để nếu giúp được thì sẽ giúp.”
Liễu Ngọc Như gật gù, Dương Long Tư sở hữu tấm lòng nghĩa hiệp thì nàng cũng chả thấy kỳ quái.
“Như đã nói, một thời gian ngắn sau ngày Cố gia sụp đổ, Lương Vương mưu phản rồi Vương Thiện Tuyền nắm quyền.
Lúc này Lạc Tử Thương công khai xuất đầu lộ diện, trở thành thanh đao trong tay Vương Thiện Tuyền và được mọi người xưng tụng là Lạc công tử.
Y nói gì Vương Thiện Tuyện cũng sẽ nghe theo.
Khi ấy mọi người đều điều tra Lạc Tử Thương là nhân vật nào, ta cũng tham gia nhưng chẳng có manh mối.
Một ngày nọ, ta nghe nói trong một đêm có mười mấy ăn mày chết ở miếu Thành Hoàng ngoài thành.
Ta phái người tới xem thì gặp được lão ăn mày mà ta cho đi gặp Thẩm Minh.
Ta để người đưa lão về nên mới biết chuyện đứa bé tên Lai Phúc ở miếu Thành Hoàng.”
“Theo như lão ăn mày nói, năm đứa bé này mười hai tuổi, hắn mất tích chứ không phải đã chết.”
Nguồn:
Diệp Thế An đột ngột hỏi, “Cố huynh còn nhớ bảy năm trước ở ngoại ô Dương Châu từng phát sinh án mạng?”
“Vụ án Lạc gia bị diệt môn?” Cố Cửu Tư cẩn thận suy nghĩ thì nhớ ra.
Xã hội giờ chịu ảnh hưởng của chế độ khoa cử nên việc cha truyền con nối không quan trọng nữa, nhưng tất nhiên việc này chẳng áp dụng với Lạc gia – nơi sở hữu mấy trăm năm lễ nghi.
Từ triều đại trước đến nay, Lạc gia toàn người kiệt xuất nhưng nhân khẩu ít ỏi.
Đời trước, gia chủ Lạc gia là nhi tử độc nhất của gia tộc.
Ông làm đến chức thừa tướng rồi từ quan đi ở ẩn, chọn ngoại ô Dương Châu làm chốn dừng chân.
Ai ngờ chỉ trong một đêm, sơn tặc đột nhập Lạc gia, toàn bộ người lẫn chó gà đều chết sạch.
Vụ án này làm Dương Châu khiếp sợ.
Năm ấy thánh thượng giận dữ, đích thân phái Mạnh Ngạo Đại tướng quân xuống phía nam diệt cướp và san bằng mười ba trại ở ngoài thành Dương Châu.
Người Dương Châu ai cũng biết sự kiện này.
Cố Cửu Tư nhíu mày, “Việc đó liên quan gì đến Lạc Tử Thương?”
“Liên quan ở chỗ lão ăn mày nói năm Lạc gia bị diệt môn, tiểu ăn mày Lai Phúc đang sống tại Lạc phủ.”
Cố Cửu Tư ngẩn người, “Có ý gì?”
“Lão ăn mày kia kể ta nghe rằng năm ấy Lai Phúc và dưỡng phụ đang ăn xin trên phố, gia phó của Lạc gia phóng ngựa ngang qua đả thương dưỡng phụ của hắn.
Dưỡng phụ hắn bị thương nặng nhưng không có tiền trị liệu, vì cứu ông ấy mà Lai Phúc tới tận cổng chính Lạc gia đòi tiền.
Người của Lạc gia đánh hắn một trận rồi ném ra ngoài.
Khi hắn trở lại miếu, dưỡng phụ hắn đã qua đời vì bệnh nặng.”
“Vậy Lạc gia không phải giết người sao?!” Cố Cửu Tư phẫn nộ lên tiếng.
Liễu Ngọc Như cầm tay hắn, nhỏ nhẹ khuyên, “Chuyện trong quá khứ thì có tức giận cũng vô ích, nghe Diệp ca ca nói tiếp đi.”
“Lão ăn mày thân với Lai Phúc nên định nhận nuôi hắn, rốt cuộc đêm hôm đó, Lai Phúc dùng bạc lão ăn mày tích cóp được đi mua đao rồi bỏ chạy.
Hiển nhiên, Lai Phúc đi báo thù Lạc gia.
Nhưng hắn thất bại rồi bị người Lạc gia bắt nhốt lại.”
“Nhốt ở Lạc gia?” Liễu Ngọc Như thấy hơi kỳ lạ, “Đứa bé này định giết người, sao không báo quan?”
“Vì lúc ấy có một người vô cùng quan trọng đến Dương Châu.”
Cố Cửu Tư mở miệng, Diệp Thế An ngẩng đầu nhìn hắn rồi gật gù, “Đúng vậy, lúc ấy bạn tốt của Lạc Thừa tướng, danh sĩ nổi tiếng khắp thiên hạ Chương Hoài Lễ định tới Dương Châu thăm bạn cũ.
Lạc gia hẳn không muốn làm chuyện xấu mặt cho người ta cười vào thời điểm đó.
Ai ngờ đêm Lai Phúc bị bắt, Lạc gia lại bị tàn sát.
Người xử lý vụ án này quen biết nhà ta, ta nghe nói thật ra năm xưa Lạc gia còn sót lại một đứa trẻ.
Chương Hoài Lễ niệm tình bạn cũ nhưng sợ vụ án diệt môn này còn điều bí ẩn đằng sau nên lặng lẽ thu nhận đứa trẻ kia làm đồ đệ rồi nuôi lớn.
Đồng thời ông cũng để quan phủ Dương Châu tuyên bố với bên ngoài rằng toàn bộ Lạc gia đã bị giết sạch.”
Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như đã hiểu, “Lạc Tử Thương nghe đồn là trẻ mồ côi của Lạc gia, là đồ đệ của Chương Hoài Lễ!”
“Nhưng tướng mạo y lại tương tự Lai Phúc.”
Cố Cửu Tư gõ gõ bàn, hắn đưa mắt nhìn Diệp Thế An tựa như đã hiểu ý Diệp Thế An.
Hắn châm chước hỏi, “Lạc gia suốt ngày ru rú trong nhà, bọn họ khinh thường kết thân với thương nhân như Cố gia.
Không biết Diệp huynh có từng ghé qua và gặp gỡ Lạc tiểu công tử?”
“Đây chính là vấn đề.” Diệp Thế An cười cười.
“Năm đó ta học đánh cờ mấy tháng tại Lạc phủ, cũng quen biết đôi chút với Lạc tiểu công tử.
Trong ký ức của ta, tướng mạo Lục tiểu công tử so với Lạc Tử Thương hiện tại thì–”
“Khác hoàn toàn.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người trong phòng đều hiểu.
Lạc Tử Thương của hiện tại chính là ăn mày Lai Phúc của năm xưa.
Nhưng rốt cuộc tại sao năm ấy Lạc gia lại bị giết? Tại sao Lạc Tử Thương từ ăn mày trở thành tiểu công tử Lạc gia và được Chương Hoài Lễ nhận làm đồ đệ? Tại sao nhát chém đầu tiêu của y lại hướng về Cố gia? Tại sao y chán ghét những gia đình quý tộc lâu đời ở Dương Châu như Diệp gia?
Những câu hỏi này đều chưa được giải đáp.
Liễu Ngọc Như thoáng cân nhắc rồi hỏi, “Chương đại sư có biết mình đã thu nhận sai đồ đệ không?”
“Lúc sinh thời ông ấy có biết không thì ta chẳng rõ.” Diệp Thế An lắc đầu, “Nhưng hiện nay dĩ nhiên là không.”
Liễu Ngọc Như ngỡ ngàng, Diệp Vận giải thích, “Nửa tháng trước ngày Cố gia gặp nạn, Chương đại sư đã chết do bị người khác đầu độc.”
Lời này khiến Cố Cửu Tư ngẩng phắt đầu lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...