Liễu Ngọc Như cảm nhận được Cố Cửu Tư nhìn mình, nàng không khỏi ngẩng đầu, “Đã nghĩ xong rồi?”
Cố Cửu Tư thở dài, “Chưa. Ta định để triều đình viết giấy vay nợ bọn họ, mai sau triều đình sẽ hoàn trả. Nhưng bọn họ sẽ không tin.”
Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ, chậm rãi nói, “Nguyên nhân khiến bọn họ không tin là vì hiện giờ chính Phạm Hiên lẫn Chu Cao Lãng cũng chẳng dám nói mình chắc chắn chiến thắng. Nếu bọn họ cho mượn tiền thì khi thua trận, ai trả nợ cho họ?”
“Ngươi nói đúng.” Cố Cửu Tư gian nan cười, “Thật sự hết cách rồi.”
“Vay tiền vẫn tốt hơn so với giật tiền.” Liễu Ngọc Như thở dài, “Chí ít nếu Phạm Hiên và Chu Cao Lãng thắng thì sẽ có tiền cho bọn họ.”
Cố Cửu Tư gật đầu, không nói gì thêm. Liễu Ngọc Như thấy hắn còn khổ não bèn buông bàn tính rồi nghiêm túc bảo, “Nếu muốn triều đình đời kế tiếp chấp nhận món nợ này thì nó không thể chỉ đơn thuần là món nợ mà phải là phương pháp giúp quốc gia ổn định tài chính. Triều đình đời kế tiếp cần hoàn trả nợ đời trước mới có thể tiếp tục hình thức kinh doanh này. Biến triều đình trở thành người vay nợ, có vay có trả thì mượn tiền người ta sẽ dễ hơn.”
Cố Cửu Tư chăm chú nhìn Liễu Ngọc Như, nàng giải thích, “Đối với thương nhân, nếu không chỉ thu được lợi ích từ triều đình mà còn có thể kiếm tiền theo cách khác thì mới là sự bảo đảm gấp đôi. Ví dụ như nếu được mua bán món nợ này thì thương nhân sẽ có biện pháp kiếm tiền. Tuy nhiên, muốn mua bán một món đồ thì nó nhất định phải có giá trị mua bán trong mắt mọi người. Một món nợ mà chưa chắc được hoàn trả,” Liễu Ngọc Như gượng cười, “sao đủ sức khiến số đông tin vào giá trị của nó?”
“Trước đây ta từng chứng kiến một việc.”
Cố Cửu Tư đột nhiên mở miệng, Liễu Ngọc Như đưa mắt nhìn hắn. Cố Cửu Tư xoay tròn cây bút trong tay, người dựa vào cây cột bên cạnh, dáng vẻ cà lơ phất phơ, “Khoảng ba, bốn năm trước, người ở sòng bạc bảo có một thương nhân chuyên cho vay nặng lãi. Hắn thân thiết với quan phủ, quan hệ với Tào Bang cũng tốt. Đưa hắn một trăm văn tiền thì mỗi tháng thu được năm văn; không kiếm mà vẫn có tiền. Hơn nữa hắn còn đề ra phí bằng hữu thân thích; nếu ngươi dẫn một người lại đây nộp một trăm văn tiền, hắn sẽ cho ngươi một văn tiền. Thế là mọi người đua nhau đưa bằng hữu thân thích tới. Ban đầu mọi người không tin, nhưng tháng nào người xung quanh cũng được phát tiền nên bọn họ dần dà cũng nộp tiền cho hắn. Ta nhớ rõ chưa đầy một năm, những người ta quen biết đều góp tiền, ai cũng trông chờ khoản tiền được hoàn trả trong tương lai.”
“Sau đó thì sao?” Liễu Ngọc Như vội hỏi.
Cố Cửu Tư cười cười, “Đến một ngày kia, người này đột nhiên biến mất.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư nói tiếp, “Hắn vốn không cho vay nặng lãi, Dương Châu hồi ấy giàu có, làm gì có nhiều người đi vay tiền như vậy. Tiền trong tay hắn từ lâu đã vượt qua số tiền mà người Dương Châu muốn mượn.”
“Ý ngươi là, muốn bán một món đồ thì không nhất thiết bản thân nó phải có giá trị?”
“Phải.” Cố Cửu Tư gật đầu, “Đầu tiên dĩ nhiên phải xem giá trị của món đồ. Nhưng tương lai có thể bán nó hay không thì phải xem mọi người đánh giá khả năng kiếm tiền của nó. Một khi dân chúng tình nguyện buôn bán món nợ, khi mà ai ai cũng dùng nó kiếm lời, sợ là có thay đổi hoàng đế cũng tuyệt đối không chặt đứt nổi công cuộc buôn bán này.”
Cố Cửu Tư hơi kích động nói, “Ta phải nghĩ ra biện pháp khiến món nợ này trở nên béo bở, mỗi tháng đều có thể giao tiền lãi. Mọi người thấy tiền thì tất nhiên món nợ cũng sẽ liên tục được kinh doanh.”
“Đúng vậy.” Liễu Ngọc Như nhanh nhẹn góp ý, “Ngươi có thể chia món nợ này thành nợ dài hạn và ngắn hạn cho mọi người thoải mái lựa chọn. Nợ dài hạn lãi cao, nợ ngắn hạn lãi thấp. Tiền lãi phát theo tháng, tuyệt đối không khất nợ. Bá tánh có thể tự do mua bán. Ví dụ như người có nợ kỳ hạn ba năm nhưng mới hai năm mà đã muốn dùng tiền thì sẽ bán món nợ này đi. Nếu người khác ham muốn tổng vốn và lãi của món nợ này thì sẽ đưa ra cái giá thích hợp để mua.”
“Một khi đã mua bán, có người muốn mua nhanh, có người muốn bán nhanh, như vậy dòng tiền cũng nhanh chóng luân chuyển. Đến cuối cùng thì tiền lãi chẳng còn quá quan trọng, mọi người nhất định muốn nắm đúng thời cơ để mua bán chuẩn xác.”
Đầu óc hai người hoạt động càng lúc càng nhanh, bọn họ bắt đầu cấp tốc định ra phương án.
Liễu Ngọc Như luôn có biện pháp trong việc làm thế nào để bán sản phẩm, Cố Cửu Tư thì càng quen thuộc với việc tạo nên quy tắc.
Hai người thảo luận cả đêm, mãi đến nửa đêm mới hoàn thành. Cố Cửu Tư viết sổ con, Liễu Ngọc Như chịu hết nổi liền ngủ gục.
Lúc Cố Cửu Tư viết xong sổ con, hắn nhìn sắc trời rồi quyết định ngủ nửa canh giờ. Hắn cẩn thận nằm lên giường, Liễu Ngọc Như mơ mơ màng màng nói, “Ta mới chợp mắt chút thôi.”
Cố Cửu Tư cười cười. Ngắm nhìn cô nương trước mặt mình, trong hắn chợt xuất hiện niềm hạnh phúc không tên.
Chia sẻ sống chết với một người có thể khiến ta chấn động lẫn cảm động sâu sắc.
Tình yêu dành cho một người có thể tích tụ ngày qua ngày và cũng có thể diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Cố Cửu Tư cúi đầu hôn Liễu Ngọc Như, hắn giơ tay ôm nàng vào lòng. Hắn ôm nàng thật chặt trong giây lát rồi cọ cọ lưng nàng, cao hứng nói, “Ừm, ngủ đi.”
Cố Cửu Tư chỉ ngủ nửa canh giờ đã dậy. Rửa mặt chải đầu xong, hắn thấy trời đã sáng bèn nhanh chóng đến Chu phủ chào hỏi.
Lúc tới Chu phủ thì trời sáng hẳn, Cố Cửu Tư đã cho người đi trước thông báo nên chỉ chờ trong chốc lát liền thấy Chu Diệp ra mở cổng.
“Chu huynh dậy sớm vậy?” Cố Cửu Tư nhướn mày.
Chu Diệp cười nói, “Ta phải hỏi ngươi câu này mới đúng. Ta nghe ngươi tới nên tự mình ra đón. Ngươi chắc đến gặp phụ thân ta? Đi theo ta.”
Chu Diệp vừa nói vừa dẫn Cố Cửu Tư vào sân trong. Cố Cửu Tư tóm tắt ý tưởng của hắn, Chu Diệp liên tục gật gù, “Ý của ngươi rất hay, ta cũng nghĩ mãi vấn đề này.”
Hai người vừa đi vừa nói, khi vào trong sân thì thấy Chu Cao Lãng đang tập luyện. Ông vừa đánh xong một bộ quyền pháp, Chu Diệp tiến lên đưa khăn. Ông cầm khăn lau mồ hôi, Cố Cửu Tư lẳng lặng đứng chờ một bên. Chu Cao Lãng lau xong, liếc mắt nhìn hắn cười, “Hôm nay ngươi chẳng phải đi Triệu gia sao, mới sáng sớm tới chỗ ta làm gì?”
“Hạ quan có ý tưởng muốn trực tiếp bẩm báo Chu đại nhân.”
“Ý tưởng?” Chu Cao Lãng cười rồi bảo, “Được, vào thư phòng rồi nói.”
Ba người vào thư phòng, hạ nhân đóng cửa lại. Chu Cao Lãng nhận chén trà từ trong tay Chu Diệp, ông hờ hững lên tiếng, “Nói đi.”
“Hạ quan tới để thương lượng về chuyện Triệu gia. Đêm qua hạ quan suy đi tính lại, nhìn chung vẫn thấy xử lý như vậy không ổn. Vì vậy hôm nay đặc biệt tới hỏi ý đại nhân, tương lai mà Phạm đại nhân và ngài muốn là kế sách tạm thời hay hưng thịnh ngàn đời?”
“Kế sách tạm thời là gì, hưng thịnh ngàn đời là gì?”
Chu Cao Lãng vừa cúi đầu vừa xoa tay, khuôn mặt nhìn không ra hỉ nộ.
Cố Cửu Tư quan sát Chu Cao Lãng, thận trọng nói, “Nhà Tần áp dụng chính sách nước mạnh dân yếu, vô cùng hiếu chiến; tuy thống nhất sáu nước nhưng đến hai đời sau lại suy vong[1]. Đây là kế sách tạm thời.”
“Còn hưng thịnh ngàn đời?”
“Nhà Hán nghỉ ngơi lấy sức, ngoại Nho nội Đạo[2], đạt được hưng thịnh ngàn đời[3].”
Nghe đến đây, Chu Cao Lãng bật cười, “Nhà Hán đâu có ngàn đời.”
“Vì bọn họ không kiên trì.”
“Được rồi,” Chu Cao Lãng vẫy vẫy tay, “ta đã hiểu. Ngươi đến làm thuyết khách cho Triệu gia.”
“Hạ quan không dám.” Cố Cửu Tư lập tức nói, “U Châu thiếu tiền thiếu lương thực, hạ quan sẽ không yếu lòng mà làm chậm trễ việc lớn. Nhưng hạ quan cảm thấy có biện pháp tốt hơn, hy vọng được thử một lần.”
Cố Cửu Tư nhìn Chu Cao Lãng, “Ta tin đại nhân không phải người thiển cận. Với Phạm đại nhân mà nói, tiếng thơm nhân nghĩa trong tương lai tuyệt đối có sức nặng hơn ngàn vàng.”
Chu Cao Lãng im lặng. Ông nhìn Cố Cửu Tư, lạnh nhạt bảo, “Ngươi đúng là gì cũng dám nói.”
Cố Cửu Tư lập tức phủ phục trên mặt đất, “Hạ quan chỉ muốn tháo gỡ phiền phức giúp đại nhân.”
Chu Cao Lãng quan sát hắn, tựa hồ đang cân nhắc lời hắn nói. Lát sau, ông chậm rãi cất tiếng, “Vậy ngươi có biện pháp gì?”
Chu Cao Lãng thong thả nói, “Ta và Phạm đại nhân chả tính là người tốt, nhưng cũng không hung hãn tàn bạo. Nếu có giải pháp thì chúng ta sẽ không dùng cách tiêu cực nhất.”
“Đại nhân,” Cố Cửu Tư từ tốn bảo, “đêm qua ta đã suy nghĩ rất nhiều. Đại nhân tất nhiên muốn tiền, song nếu trực tiếp cướp đoạt thì mai sau đại nhân đảm bảo không rửa sạch được vết nhơ này. Sao đại nhân không suy xét mượn tiền bá tánh rồi trả lãi?”
“Chúng ta đã nghĩ tới việc này.” Chu Cao Lãng tức khắc phủ quyết, “Bọn họ sẽ không tin.”
“Đại nhân nghe ta nói xong đã. Khi mượn nợ, đầu tiên chúng ta phải quyết định mượn bao nhiêu. Ví dụ chúng ta muốn mượn hai trăm triệu ngân lượng thì chúng ta sẽ chia số tiền này thành hai loại. Một loại là mượn dài hạn – ba năm chả hạn – sẽ có lãi cao; loại khác là mượn ngắn hạn như ba tháng, lãi sẽ thấp. Chúng ta chia khoản nợ thành hai trăm triệu phần, mỗi phần một lượng bạc, để mọi người mua theo nhu cầu.”
“Chúng ta trả lãi hàng tháng, mọi người sẽ thấy tháng nào cũng được tiền. Ban đầu chắc chắn bá tánh không tin, nhưng nếu người xung quanh lần lượt kiếm được tiền thì họ sẽ dao động rồi cũng nhập cuộc mua nợ. Ngày mọi người tin tưởng nợ này có thể kiếm ra tiền, họ thậm chí sẽ dùng nó để tiến hành trao đổi. Đến lúc món nợ này đủ uy tin, không chỉ bá tánh U Châu mà người ở mười ba châu đều sẽ tới mua. Khi ấy tiền từ khắp nơi, kể cả Bắc Lương, sẽ cuồn cuộn đổ vào túi chúng ta.”
Lời này khiến Chu Cao Lãng suy nghĩ sâu xa.
Ông không thể phủ nhận mình đã bị dao động. Ông suy tư, chậm rãi chất vấn, “Chúng ta lấy gì để hoàn tiền?”
“Không có tiền thì phải lấy nợ nuôi nợ, nhưng đây là biện pháp khi lâm vào đường cùng vì mọi người sẽ đánh giá năng lực triều đình. Phương án tốt nhất của chúng ta thực chất là phát triển sức mạnh quốc gia.”
Chu Cao Lãng ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư. Giây phút này, Cố Cửu Tư đã thẳng thắn nói “quốc gia”.
Chu Diệp đứng một bên lộ vẻ khiếp sợ. Cố Cửu Tư lại chẳng hề biến sắc, cứ như hắn hoàn toàn không biết mình vừa nói gì.
Qua hồi lâu, Chu Cao Lãng nâng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi bảo, “Nói tiếp đi.”
“Quân đội hùng mạnh sẽ duy trì sự ổn định cho quốc gia. Bên ngoài không có địch, bên trong thanh bình; bá tính cảm thấy yên ổn thì mới đồng ý tiêu tiền khi họ có tiền. Bá tánh tiêu tiền nuôi sống các ngành nghề, các ngành nghề phát triển mạnh mẽ. Bá tánh có tiền, thu nhập từ thuế của triều đình sẽ gia tăng. Nếu chúng ta dùng tiền lấy từ bá tánh khiến quốc gia thịnh vượng thì dĩ nhiên sẽ có tiền hoàn trả. Ngoài ra, nếu đại nhân chưa yên tâm, chúng ta có thể lập ra cơ quan chuyên quản lý món tiền này, chính thức biến nó thành một phương thức kinh doanh không phải chuyện bất khả thi.”
Chu Cao Lãng lắng nghe. Sau một hồi, ông chậm rãi nói, “Ta phải thương lượng thêm về việc này với Phạm đại nhân. Nhưng hôm nay ngươi nhất định phải cầm về tiền của Triệu gia. Nhà hắn ta huênh hoang ngang ngược đã lâu, không trừng phạt một chút thì không được.”
“Hạ quan hiểu,” Cố Cửu Tư nhanh nhẹn hành lễ.
Chu Cao Lãng chỉ cái bàn, “Ngươi để sổ con trên bàn rồi đi làm việc đi.”
Cố Cửu Tư nghe vậy bèn đặt sổ con lên bàn rồi cung kính chào trước khi rời đi.
Hắn ra khỏi phòng, Chu Diệp vội đuổi kịp. Hắn bắt chuyện, “Sao ngươi nghĩ ra biện pháp này, ta chưa từng nghe tới nó.”
Cố Cửu Tư cười cười, Chu Diệp thở dài, “Trước kia ta cũng muốn nghĩ biện pháp, vì cảm thấy bọn họ hành sự như vậy có phần thất đức. Nhưng ta không nghĩ ra, ý tưởng này của ngươi rất hay.”
“Song chưa chắc thực hiện được.” Cố Cửu Tư suy tư, “Thật ra việc thực hiện biện pháp này rất mạo hiểm, chỉ là không còn cách nào khác thôi.”
Chu Diệp gật đầu, hắn đột nhiên hỏi, “Giờ ta mới biết một chuyện, nghe nói đám Hoàng Long ức hiếp ngươi?”
“Chuyện nhỏ,” Cố Cửu Tư xua xua tay.
Chu Diệp nghiêm túc nói, “Bọn hắn toàn là lũ rắn độc bắt nạt kẻ yếu, có gì ngươi cứ nói với ta.”
“Đối phó với tiểu nhân như vậy mà cũng phiền Chu huynh ra tay,” Cố Cửu Tư cười nói, “vậy ta chẳng phải quá vô dụng sao?”
Chu Diệp nhất thời nghẹn lời. Cố Cửu Tư bước qua cổng Chu phủ, hắn hành lễ với Chu Diệp rồi lập tức lên xe ngựa đến phủ nha.
Hắn vừa vào cổng đã thấy Hoàng Long dẫn dắt toàn bộ nha dịch đứng trong sân, trên mặt mọi người ít nhiều đều có thương tích. Cố Cửu Tư mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng; không cần nghĩ hắn cũng biết chắc đây là do Liễu Ngọc Như hôm qua đánh.
Hắn bước vào trong phòng, Hoàng Long tiến lên trịnh trọng bẩm báo, “Đại nhân, các huynh đệ đã chuẩn bị xong.”
Cố Cửu Tư cảm tạ Hoàng Long rồi chọn người và đi tới Triệu gia.
Hắn làm việc rất phô trương, người trên đường đều sôi nổi dòm ngó. Cố Cửu Tư nghênh ngang đi một mạch tới Triệu phủ rồi gõ vang cổng lớn Triệu gia.
Hắn không xông vào mà chỉ đứng ở cổng, cho người đi thông báo đàng hoàng. Gia đinh xem xét tình hình liền biết nguy tới nơi, nhanh chân chạy vào Triệu phủ. Lúc này, chủ nhân Triệu gia – Triệu Hòa Thuận – đã một đêm chưa ngủ. Ông ta ngồi ở đại đường, mệt mỏi gật đầu, “Để hắn vào đi.”
Quản gia ra ngoài dẫn Cố Cửu Tư vào.
Cố Cửu Tư mang theo người, hắn đi vô cùng thoải mái. Lúc đi qua sân hắn còn thảnh thơi ngắm hoa và thảo luận chuyện chăm sóc hoa cỏ với quản gia. Từ đầu tới chân là dáng vẻ của một công tử nhã nhặn, hoàn toàn không nhìn ra hắn tới hỏi tội.
Triệu Hòa Thuận thấy Cố Cửu Tư đi vào, hai tay chắp lại trong tay áo, yên lặng ngồi quỳ. Sau khi Cố Cửu Tư bước qua cửa, ông ta nâng tay chỉ vào ghế khách ở bên cạnh, “Cố đại nhân, mời.”
Cố Cửu Tư hành lễ rồi cũng ngồi quỳ, thị nữ ở cạnh rót trà cho hắn. Cố Cửu Tư nâng chén trà nhấp một ngụm, “Vũ Hậu, Xuân Tiền, Đích Kim, Ngân Châm[4] đều giá trị một, hai ngàn lượng vàng.” Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn về phía Triệu Hòa Thuận, cười bảo, “Triệu lão gia dùng trà như vậy chiêu đãi Cố mỗ thật khiến Cố mỗ bất an.”
“Bất an là ta mới đúng.” Triệu Hòa Thuận bình thản nói, “Chúng ta cứ thẳng thắn với nhau. Cố đại nhân, hôm nay ngài đến cổng lớn Triệu gia là muốn làm gì?”
“Cho Triệu lão gia một đêm mà Triệu lão gia vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận sao?”
Cố Cửu Tư buông chén trà. Hắn nhẹ nhàng gõ quạt lên lòng bàn tay, quay đầu nhìn hoa cỏ lay động ngoài sân rồi thản nhiên hỏi, “Triệu lão gia, ngài nghĩ tại sao Cố gia vừa tới U Châu đã giao nộp hết tài sản?”
Triệu Hòa Thuận không đáp. Ông ta nhìn chòng chọc Cố Cửu Tư, trong mắt mang theo tơ máu màu đỏ. Cố Cửu Tư quay đầu lại nhìn ông ta, cười cười, “Triệu đại nhân chẳng lẽ chưa biết chuyện ở Dương Châu?”
Tin tức về tình hình hiện tại ở Dương Châu dù chậm chạp truyền ra bên ngoài song mọi người cũng đã biết. Lời này khiến sắc mặt Triệu Hòa Thuận biến đổi rõ rệt, ông ta giận gữ nói, “Phạm Hiên dám làm thế?!”
“Tại sao không dám?” Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm Triệu Hòa Thuận, “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Triệu lão gia cho rằng đã tới nước này thì Phạm đại nhân còn gì không dám làm?”
“Triệu lão gia có biết bây giờ tiết độ sứ khắp nơi đang mưu tính gì không? Ngài thử nhìn xem gần đây U Châu chi nhiều tiền để mua cái gì. Vương Thiện Tuyền ở Dương Châu ép buộc thương gia quyên góp tiền, ngài cho rằng tiền vào chỗ nào? Tiết độ sứ khắp nơi bắt đầu kêu gọi nhập ngũ, trưng thu lương thực, ngài nghĩ họ tại sao chuẩn bị như vậy?”
“Triệu lão gia, hiện giờ Triệu Nghiêm đang ở trong ngục, phải lựa chọn thế nào chả lẽ chính ngài còn không rõ? Mạng quan trọng hay tiền quan trọng?”
Sắc mặt Triệu Hòa Thuận lạnh đi, ông ta nhìn Cố Cửu Tư, “Phạm Hiên sẽ cho ta cái gì?”
“Ông ấy đưa Cố gia cái gì,” Cố Cửu Tư cười khẽ, “sẽ đưa các ngài cái đó.”
“Chức huyện lệnh hèn mọn?!” Triệu Hòa Thuận nổi giận.
Cố Cửu Tư lắc lắc cây quạt, “Triệu lão gia đừng hiểu lầm, vị trí huyện lệnh này là do bản thân tại hạ kiếm được. Phạm đại nhân không phải người thích mua bán chức quan.”
“Khinh người quá đáng!”
Cố Cửu Tư nhìn phản ứng của Triệu Hòa Thuận, hắn trầm tư giây lát mới mở miệng, “Triệu lão gia, cùng xuất thân là thương gia nên ta hiểu suy nghĩ của ngài nhưng ta khuyên ngài một câu, thuận thế mà làm mới quan trọng nhất. Ngài không cần giống Cố gia quyên góp toàn bộ tiền bạc, nhưng ngài phải cung cấp đủ con số mà Phạm đại nhân muốn. Đưa thiếu thì sẽ có kết quả thảm hại hơn Cố gia. Ít nhất ta còn chỗ đặt chân, ngài chưa chắc đã có.”
“Núi xanh còn đó, sợ gì thiếu củi đốt, mà quý công tử ở lâu trong ngục cũng không tốt. Hơn nữa,” Cố Cửu Tư khép lại cây quạt, nghiêng thân mình về trước, “ta lén cho ngài biết một bí mật. Phạm đại nhân không thật sự muốn cướp trắng số tiền này, ông ấy sẽ nghĩ cách trao đổi công bằng. Tuy nhiên, ngài không thể lựa chọn đồ vật được trao đổi, chỉ vậy thôi.”
“Trao đổi cái gì?” Triệu Hòa Thuận nhìn hắn.
Cố Cửu Tư ngồi ngay ngắn lại, cười nói, “Ta không biết. Nhưng Triệu đại nhân à, hôm nay ngài định để ta cưỡng ép thu bạc hay giữ thể diện cho mọi người mà tự nguyện quyên tặng?”
Triệu Hòa Thuận mặt mũi tối sầm, nghiến răng nghiến lợi. Cố Cửu Tư cúi đầu bật cười, “Xem ra đại nhân muốn gặp mặt công tử, người đâu…”
“Phạm Hiên muốn bao nhiêu?” Triệu Hòa Thuận rốt cuộc lên tiếng.
Cố Cửu Tư đáp lại một con số rồi nói, “Hôm nay ngài chưa gom đủ cũng chả sao, trước mắt cứ đặt cọc. Ta sẽ ở đây chờ.”
Triệu Hòa Thuận vung tay áo, ông ta đứng dậy sai người mang bạc đến.
Sau đấy ông ta trở lại nhà chính, khoanh tay trong tay áo mà đứng ở cửa. Ông ta đứng ngược sáng, mắt nhìn Cố Cửu Tư, “Cố Cửu Tư, ngươi hành sự như vậy thì sớm muộn cũng bị phanh thây xé xác.”
Động tác uống trà của Cố Cửu Tư thoáng ngừng lại, Triệu Hòa Thuận châm biếm, “Xưa nay những kẻ làm thanh đao nào có kết cục tốt? Thương Ưởng bị ngũ xa phanh thây, Triều Thác bị chém ngang lưng[5].” Triệu Hòa Thuận đến bên Cố Cửu Tư, lạnh nhạt nói, “Người trẻ tuổi, ngươi cứ chờ xem.”
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn uống nốt ngụm trà cuối cùng rồi mới đáp, “Triệu lão gia sai rồi, tại hạ không phải đao, tại hạ chỉ là thần.”
Triệu Hòa Thuận ngước mắt nhìn hắn, sắc mặt Cố Cửu Tư bình thản, “Bá tánh trong thiên hạ đều là thần. Triệu lão gia, hôm nay dĩ nhiên là ta bức bách ngài nhưng đến năm sau biết đâu ngài lại cảm kích ta.”
Dứt lời, Cố Cửu Tư buông chén trà. Hắn nhẹ nhàng cười mà đứng dậy, cung kính hành lễ với Triệu Hòa Thuận, “Tại hạ cáo từ.”
Cố Cửu Tư ra ngoài sân thấy Hoàng Long đang kiểm kê bạc. Hắn tự mình đếm lại rồi mang tiền trở về phủ nha và đưa vào nhà kho.
Sau đó hắn phạt Triệu Nghiêm hai mươi trượng xong liền cho người gióng trống khua chiêng mang gã về.
Triệu Nghiêm vừa về, toàn bộ phú thương Vọng Đô đều hoảng loạn, ai ai cũng bắt đầu có mưu đồ riêng. Đêm xuống, Cố Cửu Tư ra lệnh canh giữ nghiêm ngặt Vọng Đô.
Hắn làm xong những việc này cũng chẳng biết tại sao bản thân lại cảm thấy trống rỗng. Hắn cầm đèn thơ thẩn đi trên đường, cuối cùng đến trước cửa tiệm Hoa Dung.
Hắn mặc đồ quan phủ ngồi trên bậc thang, đặt đèn ở bên cạnh. Hoàng Long do dự nói, “Đại nhân, hay để tiểu nhân thay ngài chờ phu nhân?”
Cố Cửu Tư vẫy vẫy tay, cười bảo, “Hoàng đại ca, ta chờ nương tử nhà ta, đại ca về trước đi.”
Hoàng Long nghe thì không khỏi cười, hắn biết đây là sở thích của người trẻ tuổi bèn rời đi.
Sau khi Hoàng Long đi, Cố Cửu Tư vẫn ngồi ở cửa. Hắn ngẩng đầu ngắm sao, giữa ban đêm yên tĩnh, hắn bỗng tìm thấy nơi để trở về.
Hắn giống một vong hồn trôi nổi cả ngày, rốt cuộc tìm được chốn dừng chân. Hắn nhịn không được mà mỉm cười. Đợi trong chốc lát, Liễu Ngọc Như vừa trò chuyện với người khác vừa mở cửa. Nàng mới bước qua cửa đã thấy Cố Cửu Tư ngồi đó.
Tư thế ngồi của hắn tương tự trước kia, nhưng trên người hắn là quan bào. Liễu Ngọc Như ngơ ngác. Cố Cửu Tư cầm đèn đứng dậy, hắn phủi bụi trên người rồi ôn hòa nói, “Xong việc chưa? Ta tới đón ngươi.”
Tỷ muội đứng cạnh đều thầm bật cười, Ấn Hồng vui vẻ chào tạm biệt, “Phu nhân, chúng ta đi trước.”
Nói rồi mọi người liền nhanh chân đi mất. Liễu Ngọc Như bị các nàng ấy ghẹo đến đỏ mặt, nàng khẽ tằng hắng và mất tự nhiên đến trước mặt Cố Cửu Tư, “Hôm nay không phải ngươi cần tới Triệu gia sao? Bận như vậy còn đến đón ta làm gì?”
“Ta nhớ ngươi.” Cố Cửu Tư thẳng thắn trả lời.
Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng quay đầu đi không dám nhìn hắn, “Tự nhiên sao lại nói thế?”
Cố Cửu Tư nhẹ nhàng cười. Ngắm nhìn khuôn mặt nàng khiến hắn cảm thấy người này sở hữu sự sạch sẽ vượt ngoài giới hạn của thế gian.
Sự dịu dàng của nàng soi sáng hắn, cho hắn dũng khí tiến về phía trước.
Liễu Ngọc Như cảm thấy hắn chăm chú nhìn mình, nàng nhịn không được quay đầu lại đối mặt với hắn, “Sao thế?”
Vừa dứt lời, Cố Cửu Tư đột nhiên duỗi tay ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Ngọc Như,” hắn không khỏi thốt nên, “đừng bỏ ta mà đi, hãy luôn ở bên cạnh ta, được không?”
“Chuyện đó là dĩ nhiên rồi.” Liễu Ngọc Như cười khẽ, “Ngươi không bỏ ta thì sao ta lại bỏ ngươi?”
Cố Cửu Tư chỉ im lặng ôm nàng, hắn chẳng biết mình có được an ủi bởi câu trả lời như vậy không. Hắn cảm thấy bình yên hạnh phúc nhưng nội tâm hắn vẫn tồn tại sự không cam lòng khó nói thành lời giống trước kia.
Hắn muốn được nhiều hơn thế, nhưng hắn không biết Liễu Ngọc Như còn gì có thể cho hắn.
Hắn đã có đủ nhiều, nếu còn muốn nữa thì đấy là tham lam.
Hắn cảm thấy ôm nàng là phương thức để hắn hấp thu sức mạnh, ôm đủ rồi hắn mới buông ra. Sau đấy hắn cầm đồ hộ nàng, vừa nắm tay nàng vừa cầm đèn, cao hứng nói, “Về nhà thôi.”
Liễu Ngọc Như không biết hắn đã trải qua chuyện gì song nàng cảm nhận được cảm xúc của hắn thay đổi. Vì vậy nàng chẳng nói gì, chỉ để hắn cầm tay nàng bước đi trên con đường lát đá xanh.
Nàng nhìn người sánh bước bên mình, hắn mặc quan bào màu lam nhưng đi đứng y hệt con nít. Nàng không khỏi cười khẽ, “Đã làm quan rồi thì phải chững chạc hơn.”
“Chững chạc hay không đâu quan trọng,” Cố Cửu Tư quay đầu lại nhìn nàng, “thấy ta khôi ngô không?”
“Liên quan gì đến khôi ngô?” Liễu Ngọc Như nhướn mày, “Ngươi là đại nam nhân mà ngày ngày để ý dung mạo. Đâu phải ngươi dựa vào gương mặt này để kiếm cơm, ngươi không hổ thẹn à?”
“Hổ thẹn gì chứ?” Cố Cửu Tư nghiêm trang nói, “Nghề chính của ta là ăn bám Liễu lão bản, nghề phụ là huyện lệnh. Ta mà không làm tốt nghề chính thì mới đáng hổ thẹn!”
Liễu Ngọc Như ngớ người. Lát sau nàng mới phản ứng lại, nàng dở khóc dở cười giơ tay nhéo Cố Cửu Tư, “Cố Cửu Tư, đồ nghịch ngợm.”
Cố Cửu Tư gào khóc, giả bộ đau thấu xương, “Liễu lão bản, nhẹ tay thôi! Tha cho cái mạng nhỏ của ta đi!”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như bị hắn chọc cười, cú nhéo của nàng hoàn toàn không dùng sức, “ta có thể làm gì nam nhân to lớn như ngươi chứ?”
“Không thể nói vậy được.” Vẻ mặt Cố Cửu Tư nghiêm túc, “Nữ nhân bình thường dĩ nhiên chả đủ sức, nhưng ngài chính là nữ nhân có thể đánh nha dịch.”
Liễu Ngọc Như cứng đờ. Nàng gượng gạo ho nhẹ một tiếng rồi ngượng ngùng buông tay hắn. Nàng không nói chuyện, tựa như đang tìm từ để đáp trả. Cố Cửu Tư nhanh tay ôm vai nàng, cười nói, “Ngươi đừng nghĩ nhiều, những chuyện ngươi làm vì ta khiến ta vui lắm.”
Liễu Ngọc Như lí nhí ậm ừ. Cố Cửu Tư ngắm nhìn nàng, hắn thật sự không hiểu. Nàng có thể dẫn người đi đánh nha dịch, sao ở trước mặt hắn thì nói một câu là thẹn thùng, làm một động tác liền cúi đầu.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến nàng đánh Đỗ đại nương, đập Hoàng Long, cùng với vết thương trên mặt mười mấy nha dịch kia, hắn hoàn toàn chả tưởng tượng nổi đây là chuyện Liễu Ngọc Như có thể làm.
Hắn nhịn không được thở dài, Liễu Ngọc Như tò mò hỏi, “Sao ngươi thở dài?”
“Ta đang nghĩ,” Cố Cửu Tư tiếc nuối đáp, “ta luôn tự xưng thông minh, hiểu thấu mọi việc. Nhưng trước mặt ngươi, ta phát hiện bản thân chính là kẻ hồ đồ.”
“Hả?”
“Nếu có người nói với ta ngươi bắt nạt bọn họ, ta thật sự không dám tin. Ta sẽ cảm thấy bọn họ ức hiếp ngươi, gây sự với ngươi.”
Liễu Ngọc Như không thể không cười, “Ngươi quên lúc ta đi gây chuyện với ngươi ở Xuân Phong Lâu và ép ngươi đọc sách rồi à?”
“Đó là ta nhường ngươi thôi,” Cố Cửu Tư vội phân bua, “chứ với cái tính của ngươi thì bắt nạt nổi ai?”
Liễu Ngọc Như nghẹn cười. Cố Cửu Tư cúi đầu nhìn nàng, vuốt ve cằm của nàng.
“Đánh người trông cũng thật đáng yêu, nhìn là biết dễ bị ăn hiếp.”
Liễu Ngọc Như nhịn không được, nàng ôm bụng cười thành tiếng.
Cố Cửu Tư nhìn nàng cười sảng khoái, khóe miệng hắn cũng bất giác cong lên.
Hắn đột nhiên cảm thấy mọi từ bỏ, nỗ lực, và hiểu lầm đều mang ý nghĩa.
Hắn làm chức quan này, vấy bẩn đôi tay mình, tất cả là vì cô nương đứng trước mặt.
Hắn muốn nàng được vinh hoa phú quý và bình an trọn đời.
Lời tác giả
[Rạp hát nhỏ]
Cố Cửu Tư: Kế hoạch của chúng ta là hôm nay làm huyện lệnh, ngày mai phát quốc trái[6]. Ngày kia lại thực hành ý tưởng của Liễu Ngọc Như, thành lập hệ thống tiền tệ U Châu và phổ biến nó khắp thiên hạ…
Liễu Ngọc Như: Câm miệng, bộ truyện này viết xong rồi.
Cố Cửu Tư: …
Liễu Ngọc Như: Kế hoạch của chúng ta là hôm nay tỏ tình, ngày mai nắm tay, ngày kia hôn hít. Ba ngày sau lên giường còn ba năm sau mang long phượng thai.
Cố Cửu Tư: Câm miệng, bộ truyện này viết xong rồi.
Chú thích
[1] Chỉ việc Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Hoa sau khi tiêu diệt sáu nước chư hầu. Ông chủ trương dùng sức mạnh quân sự và có những chính sách rất tàn bạo. Nhà Tần do ông lập ra chỉ kéo dài mười bốn năm với ba vị vua và sau đó Trung Hoa tiếp tục bị chia năm xẻ bảy.
[2] Nghĩa là người có học vấn chân chính thì ngoài mặt giảng những điều của Nho gia, nhưng trong lòng thì theo nguyên lý của Đạo gia. Trong xã hội, họ giảng đạo lý Khổng Tử, nhưng trong tu luyện đạo đức cá nhân họ lại dùng Đạo của Lão Tử.
[3] Nhà Hán là triều đại kế tục nhà Tần, được thành lập bởi Lưu Bang – một lãnh tụ chống lại sự cai trị của nhà Tần. Kéo dài bốn thế kỷ, nhà Hán được xem là triều đại huy hoàng nhất lịch sử Trung Quốc. Cho đến ngày nay, nhóm dân tộc chiếm phần lớn dân số Trung Quốc cũng tự cho mình là người Hán, và chữ viết Trung Quốc cũng được coi là chữ Hán.
[4] Tên các loại trà nổi tiếng của Trung Quốc.
[5] Thương Ưởng là chính trị gia, pháp gia nổi tiếng, thừa tướng nước Tần của thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Triều Thác là một trọng thần thời Văn Cảnh Đế nhà Hán. Ông rất thông minh, thường xuyên đưa ra mưu sách có tác dụng lớn với việc làm yên xã tắc, rất được triều đình tán thưởng. Cả hai đều là những người chuyên sử dụng chính sách cứng rắn.
[6] Từ cũ để chỉ nợ do nhà nước vay dưới hình thức phát hành một loại phiếu nhận nợ nhằm thu hút vốn cho ngân sách nhà nước. Hiện nay gọi là công trái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...