Trường Phong Độ

“Tướng cái khỉ gì!” Cố Cửu Tư lao vào đám người, từ phía sau kéo ra nữ nhân đang túm lấy Liễu Ngọc Như. Hắn nổi giận quát, “Dừng tay hết cho ta!”

Cố Cửu Tư là đại nam nhân nên trông hắn rất bắt mắt khi đứng giữa một nhóm nữ nhân. Tiếng rống của hắn khiến mọi người ngừng lại.

Bên Liễu Ngọc Như ít người, tổng cộng chỉ có năm người; còn Đỗ đại nương mang theo mười mấy cô nương. Nhờ Liễu Ngọc Như xuống tay tàn nhẫn nên mới không thua về mặt khí thế. Song hai bên hỗn chiến vẫn ra kết quả cực kỳ khó coi; tóc Liễu Ngọc Như rối bù, quần áo cũng xộc xệch nhăn nhúm. Cố Cửu Tư ở đây càng khiến nàng cảm thấy chật vật, nhưng nàng không thể lùi bước; cả đánh lẫn chửi đều làm rồi, giờ mà thối lui thì uổng phí nỗ lực nãy giờ.

Vì vậy nàng cầm chổi, nhìn Đỗ đại nương ở bên cạnh mà nói, “Hôm nay ta nhất định phải làm cho rõ trắng đen. Đi, chúng ta đi công đường!”

“Đi công đường làm gì!” Đỗ đại nương thấy Cố Cửu Tư trong quan phục của phủ nha đứng cạnh Liễu Ngọc Như thì lập tức bảo, “Ta biết rồi, ngươi tìm người trợ giúp chứ gì? Đây là tên nam nhân ngươi chim chuột với đến chống lưng cho ngươi đúng không?”

Cố Cửu Tư nghe vậy liền nhíu mày, hắn lạnh lùng nói, “Ta là trượng phu của nàng.”

“Ồ, trượng phu á,” giọng Đỗ đại nương mang theo châm biếm, “không biết là trượng phu nào đây…”

Bà ta chưa dứt lời, Liễu Ngọc Như đã giơ chổi lên định đánh. Cố Cửu Tư chẳng đợi Liễu Ngọc Như xuống tay, hắn trực tiếp đè lại Đỗ đại nương rồi dùng xích sắt trói bà ta.

Động tác hắn cực nhanh, khi Đỗ đại nương hoàn hồn đã bị Cố Cửu Tư kéo đi. Hắn dứt khoát nói, “Cùng ta đi huyện nha.”

“Huyện nha gì ở đây! Cứu mạng, quan binh ỷ thế hiếp người!” Đỗ đại nương hô to.

Liễu Ngọc Như lập tức cắt ngang, “Nếu không có tật giật mình thì sao không dám đi?! Ngươi nói cô nương của ngươi dùng son phấn từ tiệm ta nên bị nát mặt, chúng ta tới công đường đối chất!”

Lời này khiến nữ tử nổi u trên mặt lập tức thối lui. Ấn Hồng nhanh tay túm lấy nàng ta, lớn tiếng kêu, “Phu nhân, nàng ta muốn chạy!”

“Chạy? Chột dạ à?” Liễu Ngọc Như cười lạnh lẽo, “Không có tật giật mình thì ngươi chạy làm gì?”

“Ta…ta mắc quá, không được sao?” cô nương kia run rẩy đáp.

Ấn Hồng kéo nàng ta, “Tiệm chúng ta có nhà xí, ta dẫn ngươi đi!”

Cô nương kia nào dám một thân một mình để Ấn Hồng dẫn vào tiệm Hoa Dung? Nàng ta gấp gáp nói, “Ta không cần!”

“Nếu bị oan thì tìm quan lớn khiếu nại.” Cố Cửu Tư đã hiểu chuyện gì xảy ra, hắn bình tĩnh bảo, “Đỗ đại nương, đi thôi.”

Nói rồi hắn lôi Đỗ đại nương đi về phía huyện nha.

Liễu Ngọc Như nhanh chân dẫn người đi, người của Đỗ đại nương thấy vậy cũng nối đuôi theo.

Đỗ đại nương vừa đi vừa mắng. Cố Cửu Tư chả hề dao động; mặt hắn lạnh tanh, hắn không nói lời nào, chỉ giữ chặt Đỗ đại nương chẳng chút buông lỏng.


Tới huyện nha, Hoàng Long thấy Cố Cửu Tư dẫn người đến thì bất mãn. Hắn khó chịu chất vấn, “Ngươi gây chuyện gì đấy?”

Hắn là khách quen của Đỗ đại nương, bà ta thấy Hoàng Long thì mắt sáng rực rồi mừng rỡ hô, “Hoàng gia, mau cứu mạng!”

“Thả người ngay!” Hoàng Long vội nói, “Ngươi làm…”

“Thả ai?” Chu Diệp đi ra từ phía sau.

Hoàng Long thấy Chu Diệp liền cuống quít nịnh nọt, “Chu công tử!”

“Vừa rồi ta đi ngang qua thấy hai nhóm nữ tử ẩu đả bên đường rồi vị đại nương này bị đưa tới công đường, nên ta tới đây xem. Trần đại nhân đâu?” Chu Diệp nhìn lướt qua, “Còn ở đây không?”

Hoàng Long gật đầu lia lịa rồi đi mời huyện lệnh đến.

Huyện lệnh vừa thấy Chu Diệp thì vội vàng hành lễ trước mới bắt đầu thăng đường.

Đỗ đại nương trong lòng luống cuống, bà ta quỳ trên mặt đất khóc rống.

Một đám oanh oanh yến yến khóc ầm ĩ, mọi người đau cả đầu.

Liễu Ngọc Như mang theo người quỳ trên đất, nàng siết tay, cũng là dáng vẻ cực kỳ ấm ức. Người bên cạnh khóc long trời lở đất, Liễu Ngọc Như khóc tựa mưa rơi trên hoa lê. Người tới xem xử án nhìn Đỗ đại nương rồi lại nhìn Liễu Ngọc Như, trong lòng họ dần có thiên vị.

Huyện lệnh hô im lặng vài lần, Đỗ đại nương mới thôi. Sau đấy bắt đầu thẩm án, hai bên đều kể lại một lượt chuyện này. Huyện lệnh hỏi Đỗ đại nương trước, “Đỗ đại nương, ngươi có chứng cứ đây là do son phấn của nàng ấy gây ra không?”

“Chúng ta mua son phấn của ả, tô lên thì bị như vậy, cô nương trong tiệm nhà ta đều có thể làm chứng! Đại nhân, nếu chuyện này chả liên quan tới ả, chúng ta đâu cần náo loạn đến thế!”

Đỗ đại nương than thở khóc lóc, huyện lệnh nhìn về phía Liễu Ngọc Như, “Ngươi có giải thích gì cho lời của Đỗ đại nương không?”

“Đại nhân,” Liễu Ngọc Như sụt sịt mũi nhưng thanh âm vô cùng rành mạch, “dân nữ cảm thấy nếu Đỗ đại nương chỉ trích son phấn của ta thì phải giao chứng cứ. Chứng cứ cần có hai yếu tố then chốt: thứ nhất, bọn họ phải chứng minh được khuôn mặt của nàng kia là do thành phần trong son phấn gây nên; thứ hai, bọn họ cũng phải chứng minh thành phần ấy có trong son phấn của ta và họ đã sử dụng sản phẩm theo hướng dẫn. Đỗ đại nương hiện tại chỉ có nhân chứng, mà những người này đều là cô nương trong tiệm của bà ta nên không đáng tin.”

Huyện lệnh nghe thế liền gật đầu, Liễu Ngọc Như nói tiếp, “Vì vậy dân nữ khẩn cầu huyện lệnh phái người tới xem xét vết thương trên mặt nữ tử này. Xét nghiệm thương tích trước để xem là chứng bệnh gì, sau đấy mời bọn họ đưa son phấn đã dùng ra để kiểm tra thành phần.”

“Được,” huyện lệnh đáp ứng, “ngươi nói có lý. Người đâu, gọi đại phu tới và trình vật chứng lên.”

Lời này khiến Đỗ đại nương tức khắc hoảng sợ song việc đã đến nước này, bọn họ cũng không thể lùi bước nên chỉ đành im lặng chờ.

Son phấn và đại phu đều được đưa tới. Đại phu kiểm tra nữ tử nổi u trên mặt trước rồi mới lấy son phấn ra ngửi một chút.


Tất cả mọi người quan sát đại phu bận rộn. Lát sau, đại phu xoay người lại, cung kính nói, “Hồi bẩm đại nhân, mọi việc đã sáng tỏ. Theo kinh nghiệm của lão phu, cục u trên mặt vị nữ tử này hẳn là do dị ứng tôm sông gây ra.”

“Ngươi…ngươi nói bậy!” nàng ta cuống cuồng phản bác.

Sắc mặt đại phu vẫn điềm tĩnh, ông quả quyết, “Thứ nhất, vết thương trên mặt nữ tử này giống hệt tình trạng dị ứng tôm sông. Thứ hai, lão phu ngửi thấy mùi thuốc trên người nàng ấy; trong mùi thuốc này có hai loại thuốc thường dùng để trị chứng bệnh kia. Như vậy đủ thấy nữ tử này vốn biết nguyên nhân thật sự gây bệnh cho mình.”

Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như lập tức thư thái hơn nhiều.

Đỗ đại nương sốt ruột liền la hét mắng chửi, huyện lệnh giận dữ nói, “Làm càn! Kéo xuống vả miệng cho ta!”

Đỗ đại nương bị quát thì rụt cổ lại rồi im re. Đại phu nói tiếp, “Ta cũng đã xem qua thành phần son phấn, đều là nguyên liệu lành tính, không có gì bất ổn.”

Ông vừa dứt lời, mọi người đã hiểu tường tận sự việc. Liễu Ngọc Như nhìn qua hộp son phấn, nàng cau mày rồi đứng dậy.

Nàng cúi đầu cầm lấy hộp son phấn lật tới lật lui. Lát sau, nàng bật cười, “Đại nhân, còn một chuyện nữa.”

Nàng đặt hộp son phấn lên bàn, bình tĩnh khẳng định, “Hộp son phấn này không phải của tiệm chúng ta.”

“Ngươi nói bậy!” Nữ nhân nổi u trên mặt gào, “Đây là ta tự mình nhờ người đi mua!”

“Thật xin lỗi cô nương,” Liễu Ngọc Như bình thản nói, “tiệm chúng ta sản xuất son phấn số lượng có hạn, mỗi hộp đều được đánh số trong danh sách. Ta nhớ rõ số của hộp này là bán cho vị phu nhân nào đó. Mà thiết kế của chiếc hộp này ban đầu dành cho Đông Tàng, sau đổi lại thành Thu Thu. Ngươi xem, ở đây thiếu một góc, đây là đặc điểm của nhóm hàng này. Nhưng hộp son phấn của ngươi vẫn đề Đông Tàng nên nó là hàng giả.”

Lời này khiến mọi người trầm mặc. Liễu Ngọc Như đưa mắt nhìn người xung quanh, thản nhiên bảo, “Mua không nổi thì cũng đừng mua hàng giả. Tốn tiền là chuyện nhỏ, nếu bị nát mặt mới thật sự đáng tiếc.”

Sự việc lộ ra chân tướng, chả ai dám hé răng gì nữa. Đỗ đại nương bị đánh hai mươi gậy, phải có người nâng trở về.

Giờ cũng là lúc Cố Cửu Tư hoàn tất công việc hàng ngày, hắn cáo biệt Chu Diệp xong liền đưa Liễu Ngọc Như về.

Liễu Ngọc Như đi phía trước, Cố Cửu Tư đi đằng sau. Hai người không ai nói câu nào, Cố Cửu Tư lặng lẽ dõi theo bóng dáng của cô nương trước mặt.

Tóc tai nàng rối bù, quần áo lộn xộn, hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ nhã nhặn mọi khi. Không biết vì sao, Cố Cửu Tư nhìn nàng mà trong lòng khó chịu. Nàng đang đi bỗng dừng lại, đưa lưng về phía hắn mà khàn khàn lên tiếng, “Hôm nay để ngươi chê cười, chắc lang quân sợ lắm?”

Cố Cửu Tư im lặng, Liễu Ngọc Như khổ sở sụt sịt mũi, “Ta cũng biết làm vậy thật khó coi nhưng ta hết cách rồi; nói lý thì bà ta lại cảm thấy ta dễ bị bắt nạt. Nếu hôm nay ta không cho bọn họ biết mình chẳng phải người dễ bị ức hiếp thì về sau sẽ càng có nhiều kẻ đến gây chuyện.”

“Tiệm ta thiếu người, bọn họ đông người. Ta nhỏ bé, bọn họ đanh đá. Khí thế mà thua nữa thì bọn họ sẽ càng thấy ta dễ bị ăn hiếp. Ta biết ngươi thất vọng nhưng ta đâu còn biện pháp khác.”


Liễu Ngọc Như vừa nói vừa thấy mũi chua xót. Nàng ấm ức tới nỗi muốn gào khóc.

Nàng biết làm vậy rất khó coi, làm vậy mất hết cả thể diện. Nhưng nàng phải làm sao đây?

Tú tài gặp quan binh[1], ngoại trừ rút đao bịt miệng đối phương triệt để thì nàng còn biết làm gì bây giờ?

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nức nở, giơ tay gạt nước mắt.

Cố Cửu Tư nghe vậy liền tiến lên phía trước, ôm nàng vào lòng.

“Ta không thất vọng,” hắn thì thầm an ủi, “ta cảm thấy ngươi thật sự rất đáng yêu.”

“Ngươi nói bậy.” Liễu Ngọc Như khóc đến thở hổn hển, “Ta mắng chửi người khác, còn chửi khó nghe vô cùng. Ta còn lấy chổi đánh bà ta nữa.”

“Đáng đánh.” Cố Cửu Tư xen ngang, “Ta thấy ngươi đánh cực kỳ khí thế, mắng cũng rất quyết liệt.”

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dùng mu bàn tay lau nước mắt, nàng khụt khịt, “ngươi không cần an ủi ta.”

“Ta đâu phải đang an ủi ngươi.” Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như khóc như vậy liền nhịn không được mà cúi đầu nhẹ nhàng hôn mặt nàng. Hắn vô thức nói, “Thật sự đáng yêu vô cùng.”

Liễu Ngọc Như cứng đờ, tiếng khóc của nàng ngưng bặt. Cố Cửu Tư nhìn bộ dạng của nàng thì bật cười.

Hắn kéo tay nàng, dịu dàng bảo, “Chúng ta về nhà nhé?”

Liễu Ngọc Như đứng bất động, nàng giống một đứa bé đang nũng nịu.

Cố Cửu Tư ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn nàng, “Hay để ta cõng ngươi?”

Liễu Ngọc Như không trả lời, Cố Cửu Tư cõng nàng đi. Liễu Ngọc Như dựa vào lưng hắn, mặt nhìn về phía vách tường của con hẻm cạnh bên.

Cố Cửu Tư vừa cõng nàng vừa ôn hòa nói, “Ngọc Như, người trải qua cực khổ, bị cuộc sống thách thức nhưng vẫn giữ tấm lòng nguyên vẹn mới là đáng yêu nhất.”

“Ta ấy à, chả quan tâm ngươi hiền lành hay khó coi, ta chỉ quan tâm ngươi có bị ức hiếp hay không.”

Lời này khiến Liễu Ngọc Như cảm thụ được độ ấm từ tấm lưng của nam nhân này. Dưới ánh trăng, chiếc bóng của họ kéo dài thật dài.

“Lúc ta có mặt, dĩ nhiên ta sẽ bảo vệ ngươi. Nhưng khi ta vắng mặt, ta thà ngươi đanh đá một chút để tự bảo vệ mình. Trước khi tới nơi, đầu óc ta trống rỗng suốt đường đi, chỉ sợ ngươi bị tổn thương. Nhưng lúc đến rồi chứng kiến ngươi lợi hại như vậy, lòng ta cao hứng cực kỳ.”

Cố Cửu Tư quay đầu nhìn nàng, cười nói, “Nương tử nhà ta giỏi quá.”

Liễu Ngọc Như được hắn khen thì bỗng thấy thẹn thùng.

Nàng dựa vào lưng Cố Cửu Tư, một lúc lâu sau nàng mới thì thầm, “Cảm ơn ngươi.”


“Cảm ơn cái gì?” Cố Cửu Tư nhẹ nhàng hỏi.

Liễu Ngọc Như nhỏ giọng đáp, “Cảm ơn ngươi đã bao dung ta.”

Cố Cửu Tư ngẩn người. Lát sau, hắn chậm rãi mở miệng, “Ta nên nói một câu thật xin lỗi với ngươi.”

“Xin lỗi gì cơ?”

“Vì không thể che mưa chắn gió cho ngươi, còn để ngươi tự mình đối mặt gian nan vất vả.”

Cố Cửu Tư khẽ than thở, hắn tự giễu, “Đáng lẽ ta phải thay ngươi đối mặt với mọi chuyện.”

Lời này của hắn khiến Liễu Ngọc Như khẽ cười, “Ngươi có thể bao dung ta đi đối mặt với hết thảy, đồng ý để ta biến thành một nương tử chả hay ho chút nào là đã tốt lắm rồi.”

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dựa sát vào lưng hắn, nghiêm túc nói, “thành thật thì ta chẳng vui sướng gì khi làm tiểu thư khuê các. Ta dựng nên Hoa Dung, ta tự tay kiếm tiền rồi phát tiền cho mọi người, được mọi người công nhận, đấu thắng Đỗ đại nương… Ta cảm thấy thật hạnh phúc.”

“Lúc mọi người gọi ta là Liễu lão bản hay Liễu chưởng quầy, ta còn sung sướng hơn khi họ khen ta điềm đạm, hiền thục, là hiền thê lương mẫu.”

“Ngươi có lòng là tốt rồi,” Liễu Ngọc Như đưa tay vén gọn những lọn tóc rủ xuống của hắn. Nàng dịu dàng nói, “Ngươi có thể dốc hết sức đối tốt với ta, khiến ta vĩnh viễn tin tưởng thế gian còn rất nhiều người lương thiện, để ta mãi mãi giữ vững phần ngây thơ trong tâm hồn mình, ta cảm thấy vậy là đủ.”

Trên đời có bao người đến tuổi trung niên thì đã vết thương chồng chất.

Trên đời có bao người khi còn niên thiếu đã khó nói lời yêu.

Sau này có lẽ nàng sẽ trở nên đanh đá, cuồng loạn. Song nàng vẫn hy vọng nội tâm mình vĩnh viễn ấm áp, sáng ngời.

Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe, hắn nhẹ nhàng đáp, “Ừ.”

Hắn cười thành tiếng, “Ta sẽ để ngươi hiện tại thì làm tiểu cô nương đáng yêu, về già sẽ thành lão thái thái đáng yêu.”

Liễu Ngọc Như im lặng. Nàng ôm cổ Cố Cửu Tư, nhịn không được hỏi, “Cố Cửu Tư, ngươi thật sự không chán ghét ta à?”

“Sao lại chán ghét?” Cố Cửu Tư cười khẽ. “Ta cảm thấy ngươi thật tốt, tốt hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.”

“Tốt đến cỡ nào?” Liễu Ngọc Như không thể không hỏi.

Cố Cửu Tư ngẩn ngơ. Lát sau, môi hắn run rẩy, hắn không định nói nhưng rốt cuộc vẫn thốt lên.

“Tốt đến mức muốn sống cùng ngươi cả đời.”

Chú thích

[1] Ý chỉ người học văn gặp người học võ thì không thể nói chuyện bằng lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui