Hôm sau hai người vừa thức dậy đã bị Giang Nhu gọi vào phòng bà. Trông Giang Nhu có vẻ đã thức suốt đêm suy nghĩ, bà thở dài với Cố Cửu Tư, “Ta nghĩ cả đêm rồi, con nói đúng. Người buôn bán như chúng ta đều là dân cờ bạc; nếu con muốn nộp cho Chu Cao Lãng thì chúng ta sẽ nghe theo. Ta sẽ cho người tìm Chu công tử ngay, trong lúc chờ Chu công tử trở về thì từ hôm nay chúng ta bắt đầu kiểm kê tiền bạc trong nhà.”
“Vâng,” Cố Cửu Tư gật đầu.
Giang Nhu nói tiếp, “Ta nghĩ rồi, Chu Cao Lãng chắc chắn sẽ không giấu Phạm Hiên chuyện con lén gặp mình, nhưng ông ấy sẽ hiểu ý con. Ông ấy báo cho Phạm Hiên xong sẽ nghĩ cách đưa tài sản nhà chúng ta đến quân đội của mình. Con nhớ đừng đòi hỏi, nhưng dựa theo tính tình Chu Cao Lãng thì khả năng cao sẽ cho chúng ta cái gì đó; nếu ông ấy muốn cho, con hãy xin cái gì không quá giá trị.”
“Con hiểu,” Cố Cửu Tư đáp ứng.
“Chúng ta không thể giữ lại bất kỳ tòa nhà nào hết, con phải giao toàn bộ cho ông ấy. Nếu ông ấy muốn ban thưởng nhà cho con, tuyệt đối không được xin nhà của chúng ta.”
“Tại sao?” Cố Cửu Tư mù mờ hỏi.
Giang Nhu thở dài, “Đứa nhỏ ngốc, con phải giao nộp toàn bộ thì ông ấy mới yên tâm. Nhà con giao chắc chắn sẽ bị lục soát để ông ấy tin con không lén lút giấu bạc. Bọn họ có thể khống chế ngân phiếu nên chỉ cần biết chắc con không sở hữu lượng bạc lớn là đủ xác định con thật sự đã gần như giao nộp hết gia sản.”
“Bọn họ sẽ không lấy hết tài sản của chúng ta nhưng tuyệt đối chẳng cho phép chúng ta giữ lại quá nhiều. Chúng ta là nhà giàu số một Dương Châu, trong lòng bọn họ hiểu rõ chúng ta có thể giao ra bao nhiêu. Song cũng phải làm ra vẻ một chút thì bọn họ sẽ yên tâm hơn.”
“Bà bà đừng quá lo lắng.” Liễu Ngọc Như ở bên cạnh lên tiếng, “Trong mắt Phạm Hiên, điều quan trọng không phải là chúng ta lén giấu tài sản, mà là phải có cá nhân để noi gương. Chúng ta chỉ cần tỏ thái độ phù hợp, Phạm Hiên cũng đã thấy đủ. Nếu muốn giữ lại chút của cải thì cần hành động gọn gàng, tránh ảnh hưởng con đường làm quan sau này của Cửu Tư.”
Mọi người đều hiểu ý Liễu Ngọc Như. U Châu quản lý nghiêm ngặt ngân phiếu, cất giấu số lượng bạc lớn lại khó khăn. Muốn mạo hiểm giấu tiền thì kế tiếp phải tính toán nên rửa tiền thế nào. Cố Cửu Tư đã mang danh dốc hết gia tài đi quyên góp, nếu bị người ta tìm ra vết nhơ nào thì đều sẽ thành nhược điểm của hắn trong tương lai.
Giang Nhu gật gù đồng tình, “Đúng vậy.”
Ba người quyết định xong, Liễu Ngọc Như phụ giúp Giang Nhu kiểm tra sổ sách còn Cố Cửu Tư ở nhà đọc sách.
Sau mấy ngày, Chu Diệp trở về. Hắn giữa chừng nhận được tin liền đi thẳng đến Vọng Đô rồi tới nhà Cố Cửu Tư. Hắn vội vàng vào trong nhà, lúc hắn đến thì Cố Cửu Tư đang đọc sách. Trúc xanh phủ kín sân, Cố Cửu Tư mặc y phục trắng, tóc dùng dây vải buộc một nửa. Hắn ở giữa những cây trúc xanh tạo nên khung cảnh ưu nhã thong dong tựa nước chảy mây trôi.
Chu Diệp ngẩn người. Hắn chợt phát giác vị công tử đứng trước mặt hắn đã có sự thay đổi khó diễn tả so với hồi còn ở Dương Châu.
Sự thay đổi này không thể gọi là xấu. Song khi Cố Cửu Tư vén tay áo nâng chén rồi ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng Chu Diệp mang theo một nỗi buồn chả thể nói thành lời.
Cố Cửu Tư thấy hắn thì hơi kinh ngạc, “Chu huynh?”
Chu Diệp vừa cười vừa đi vào. Cố Cửu Tư chỉ phía đối diện mình rồi buông sách xuống. Hắn rót rượu mời Chu Diệp, xởi lởi mở miệng, “Chu huynh về lúc nào, sao chẳng cho người báo trước một tiếng?”
“Ta vừa về là tới đây ngay. Ta nghe người ta nhắn rằng ngươi định quyên góp toàn bộ gia sản cho phụ thân ta?”
“Phải.” Sắc mặt Cố Cửu Tư điềm tĩnh, hắn nâng chén rồi thuận miệng hỏi, “Uống một chén nhé?”
“Ngươi biết mình đang làm gì không?” Chu Diệp sốt ruột, “Nhà ngươi giàu số một Dương Châu, nhiều tiền như vậy…”
“Thế thì sao chứ?”
Cố Cửu Tư nhìn hắn, khẽ cười, “Gia tài bạc triệu mà không bảo vệ được thì có ích gì?”
Chu Diệp ngẩn ra. Cố Cửu Tư nhấp ngụm rượu, bình thản nói, “Chu huynh, ta vốn là kẻ vung tiền như rác; bây giờ đã trải qua sinh tử nên ta hiểu rất rõ vấn đề tiền tài. Ta có cầm số tiền này cũng không giữ được, chi bằng dùng nó để cầu người che chở.”
“Nếu ngươi sợ việc ở Dương Châu tái diễn thì đừng lo.” Chu Diệp vội nói, “Ta ở U Châu sẽ đảm bảo ngươi bình yên.”
Động tác của Cố Cửu Tư thoáng dừng lại. Hắn không lên tiếng, nhất thời có chút cảm động.
Hắn sâu sắc cảm nhận được sự chính trực của Chu Diệp; hắn ngẩng đầu nhìn Chu Diệp, lòng hiểu rõ những lời ấy của Chu Diệp vào thời điểm này là thật lòng. Song hắn không dám tin tưởng lòng người.
Chu Diệp nghĩ như vậy nhưng còn Chu Cao Lãng thì sao? Phạm Hiên nữa?
Người ở địa vị cao, một khi tới giới hạn thì ai có thể làm người lương thiện?
Phạm Hiên dĩ nhiên ôn hòa hơn Vương Thiện Tuyền nhiều, chỉ cần giao tiền thì sẽ không sao. Nhưng giao sớm hay giao trễ lại có khác biệt rất lớn.
Cố Cửu Tư cười cười, “Chu huynh không cần phải vậy.”
“Ta biết U Châu thiếu tiền.” Cố Cửu Tư thản nhiên mở miệng, “Cố gia định cư ở U Châu tất nhiên phải làm gì đó cho U Châu. Hiện giờ Lương Vương mưu phản, các châu tự lập, ta hy vọng thời loạn này sớm kết thúc. Ta biết lệnh tôn lẫn Phạm đại nhân có hoài bão lớn nên mới quyên tặng tài sản; dù là dùng cho quân đội để cầu thái bình hay phân phát cho bá tánh thì ta đều thấy rất tốt. Nếu đổi vị trí lẫn nhau, Chu huynh sở hữu của cải giống ta thì trước bá tánh trong thời loạn này, Chu huynh sẽ làm gì?”
Chu Diệp hơi sững sờ, lời này đã thuyết phục hắn. Hắn trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc đồng ý, “Ta đã hiểu. Cửu Tư, đợi chút nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp phụ thân ta.”
Chu Diệp ngồi ở Cố gia trong chốc lát, hắn để Cố Cửu Tư thay quần áo rồi hai người cùng đi Chu phủ.
Hắn sai người đi trước thông báo cho Chu Cao Lãng. Khi tới Chu gia, Chu Diệp dẫn Cố Cửu Tư đến thư phòng rồi để hắn chờ trong sân còn mình bước vào phòng. Cố Cửu Tư mặc đồ trắng bạc, áo khoác xanh lam thêu hoa văn mây cuộn xoắn, áo trong màu trắng, tóc buộc quan ngọc. Hắn sở hữu khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, vừa đứng ở sân liền thu hút hết mọi ánh mắt.
Hắn chờ ở cửa được một lát thì Chu Diệp gọi hắn vào. Cố Cửu Tư vào trong phòng, hắn luôn cúi đầu, quỳ xuống mà cung kính hành lễ với Chu Cao Lãng. Lát sau, hắn nghe Chu Cao Lãng lên tiếng, “Đứng lên đi.”
Lúc này Cố Cửu Tư mới đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Chu Cao Lãng.
Chu Cao Lãng thoạt nhìn độ ngoài bốn mươi, là một nam nhân trung niên có diện mạo chính trực. Nhìn ông không quá dũng mãnh, khí chất trầm tĩnh nhã nhặn; giống văn thần hơn võ tướng.
Ông thoáng đánh giá Cố Cửu Tư từ trên xuống dưới rồi chợt cười thích thú, “Khi Diệp nhi nói với ta về ngươi, ta còn tưởng là một tiểu huynh đệ lớn tuổi hơn Diệp nhi; không ngờ ngươi còn trẻ như vậy.”
Chu Cao Lãng đứng dậy, đỡ Cố Cửu Tư ngồi xuống. Ông vừa tự tay rót trà cho Cố Cửu Tư, vừa cười nói, “Tuổi còn nhỏ mà đã khí phách như thế, thật khiến ta hơi bất ngờ.”
“Đây là chuyện nên làm,” Cố Cửu Tư cung kính đáp, “không thể gọi là khí phách.”
“Ta hiểu yêu cầu của ngươi.” Chu Cao Lãng chẳng hề vòng vo mà nói thẳng, “Ta quả thật thiếu số tiền này, ta sẽ ghi nhớ hành động hôm nay của ngươi. Cố gia các ngươi là người làm ăn, ta sẽ không để ngươi lỗ vốn.”
Chu Cao Lãng nói vô cùng rõ ràng. Vài câu qua lại nãy giờ khiến Cố Cửu Tư nắm được cách làm người của ông, hắn cũng chả quanh co, thản nhiên nói, “Vậy Cửu Tư xin cảm tạ Chu đại nhân trước.”
“Ta sẽ nói với lão Phạm về số tiền ngươi quyên góp, đến lúc đó sẽ công khai ngợi khen. Các ngươi nếu đã làm gương tốt thì không thể giữ lại quá nhiều; ta sẽ cho các ngươi một cái viện, để các ngươi kinh doanh kiếm tiền sinh hoạt. Ngươi tự quyết định mặt hàng, chính ngươi cân nhắc cái gì có thể và không thể buôn bán.”
“Ta đã hiểu,” Cố Cửu Tư trả lời.
Hắn hiểu ý Chu Cao Lãng. Hắn phải tiên phong sống nghèo khó cho thương nhân khác nhìn; nhưng cũng không thể nghèo tới mức đường cùng, vậy sẽ khiến bọn họ sợ hãi.
Chu Cao Lãng thấy hắn đáp ứng thì gật đầu vừa lòng, “Ta giao chuyện này cho Diệp nhi, ngươi có việc cứ tìm nó. Sau đó hãy chờ được tuyên dương.”
Ông chưa nói hết nhưng Cố Cửu Tư đã hiểu ý. Chu Cao Lãng đứng dậy, vỗ vỗ vai Cố Cửu Tư rồi quay lại chỗ ngồi của mình.
Cố Cửu Tư uống nốt ngụm trà, bái biệt Chu Cao Lãng xong liền theo Chu Diệp đi ra ngoài.
Chu Diệp dường như rất cao hứng, vừa ra tiểu viện hắn đã nói, “Cửu Tư, phụ thân thật sự tán thưởng ngươi. Hôm nay ta thuật lại lời của ngươi với ông, phụ thân ta liền dặn hãy cố gắng kết thân với ngươi.”
“Yên tâm,” Chu Diệp giơ tay vỗ vỗ bả vai Cố Cửu Tư, “chỉ cần ngươi có tài thì U Châu nhất định là nơi thích hợp nhất với ngươi.”
“Xin nghe lời chúc phúc của huynh.”
Cố Cửu Tư chắp tay lại trong tay áo, hắn cười cười rồi cùng Chu Diệp rời đi. Hai nhà gần nhau nên bọn họ không dùng xe ngựa, vừa đi vừa trò chuyện.
“Giờ muốn kinh doanh trong thành thì nhất thiết phải được quan phủ cho phép. Hiện tại bọn họ đều mong muốn mọi người đi làm nông, trồng nhiều chút thì năm sau mới thu hoạch đủ. U Châu vốn chẳng mạnh về sản xuất lương thực, nếu không chuẩn bị kỹ thì sang năm sẽ khổ lắm.”
“Đúng vậy,” Cố Cửu Tư gật gù.
“Thế nên bây giờ càng ít người làm buôn bán bọn họ càng mừng.” Chu Diệp cười cười, “Hai ngày nữa, việc cấp phép kinh doanh sẽ hoàn toàn bị cấm. Cửu Tư, ngươi đã nghĩ kỹ muốn làm gì chưa?”
“Làm gì ư?” Cố Cửu Tư ngẫm nghĩ rồi cười nói, “Để phu nhân và mẫu thân ta quyết đi, các nàng muốn làm gì thì làm.”
Chu Diệp ngẩn người. Lát sau, hắn cười rộ, “Không ngờ Cố huynh là dạng người này.”
“Hai người không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích buôn bán,” Cố Cửu Tư nói.
Đột nhiên, hắn hình như nhớ tới cái gì liền đưa mắt nhìn cửa hàng trang sức gần đấy. Nghĩ một hồi, hắn chợt nói, “A, Ngọc Như muốn trâm cài tóc.”
“Hửm?”
Chu Diệp đờ ra, chưa kịp phản ứng đã thấy Cố Cửu Tư nhanh chân hướng về cửa hàng trang sức kia. Chu Diệp vội đi theo, Cố Cửu Tư đang đứng trước quầy lựa trâm.
Hiện giờ hắn không dám mua đồ quá xa xỉ, sợ sau này gây họa cho Liễu Ngọc Như. Nhưng mộc mạc quá thì hắn lại thấy không xứng với nàng.
Hắn cứ đứng lựa tới lựa lui. Chu Diệp nhìn trong chốc lát rồi thận trọng hỏi, “Mua tặng tức phụ?”
“Ừm.” Cố Cửu Tư hất cằm, “Huynh giúp ta chọn không?”
Thế là hai đại nam nhân bắt đầu cùng nhau chọn trâm cài. Mất một thời gian dài lựa chọn, Cố Cửu Tư đành cắn răng chỉ mua trâm cài hình đuôi phượng.
Cây trâm kia điêu khắc cực kỳ tinh xảo, còn nặng trĩu trân châu. Cố Cửu Tư cho người lấy hộp trang sức đựng và đi ra cửa. Hắn thấy đứa bé bán hoa ven đường bèn nghĩ ngợi rồi mua một đóa ngọc lan.
Hắn dùng dây nhỏ cột ngọc lan lên hộp trang sức; chiếc hộp vốn trông hơi nặng nề tức khắc trở nên đẹp đẽ hơn nhiều. Chu Diệp dõi theo Cố Cửu Tư hao tổn tâm trí như vậy, hắn nghẹn lời lâu thật lâu mới lên tiếng, “Cửu Tư, nếu ngươi có thể dùng một nửa tâm tư này vào việc đọc sách thì đã sớm có tên trên bảng vàng.”
Cố Cửu Tư nghe vậy bèn quay đầu lại cười cười.
“Chu huynh cứ đùa,” hắn chỉnh vị trí cột hoa cho thẳng thớm, nhẹ nhàng nói, “tên trên bảng vàng sao sánh bằng nụ cười của mỹ nhân?”
Chu Diệp ngẩn người. Cố Cửu Tư cười ha hả, cầm hộp trang sức rồi đi trước.
Mất một lúc Chu Diệp mới hoàn hồn.
Tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa thành thân?
Đây có lẽ là lý do.
Cố Cửu Tư mang theo hộp trang sức về nhà. Khi hắn tìm được Liễu Ngọc Như, nàng đang bàn chuyện với Giang Nhu. Cố Cửu Tư thấy Giang Nhu bèn vô thức giấu hộp trang sức. Hắn tóm tắt cuộc trò chuyện với Chu Cao Lãng rồi hỏi, “Hai người nghĩ nên kinh doanh gì thì thích hợp?”
“Bán gạo?” Giang Nhu suy tư, “Hiện nay quan trọng nhất là lương thực.”
Cố Cửu Tư cười cười, “Chu đại nhân nói chúng ta phải tự biết cái gì có thể và không thể buôn bán.”
Ai cũng biết thóc gạo vô cùng quý giá trong thời gian chiến tranh. Cho bọn họ kinh doanh mặt hàng tốt như vậy thì số tiền kia không phải quyên góp mà là dùng để mua lợi ích.
Bọn họ là tấm gương tốt nên tất nhiên không thể làm vậy.
Liễu Ngọc Như suy nghĩ rồi đề nghị, “Vậy bán son phấn đi.”
Đề xuất này nằm ngoài dự đoán của mọi người. Vào thời điểm chiến loạn, không buôn bán gạo thóc thì cũng chả đến mức phải đi buôn mấy thứ đó.
Nhưng Cố Cửu Tư không phủ quyết ngay, hắn chỉ hỏi, “Ngươi thích son phấn?”
“Không phải.” Liễu Ngọc Như trầm ngâm, “Ta chỉ nghĩ U Châu khả năng cao đi đánh người khác chứ chẳng có chuyện người khác đánh U Châu. Đối với bá tánh Vọng Đô mà nói thì cũng không khác gì trước kia, chỉ là hiện tại họ sẽ thiếu tiền hơn thôi. Nhưng thiếu tiền chứ không phải cạn tiền. Chúng ta không thể buôn bán mặt hàng liên quan đến mạng người, lựa chọn duy nhất là những thứ có hay không cũng được. Vậy khi mọi người thiếu tiền, họ sẽ mua món đồ nào như thế?”
“Ta nghĩ phần lớn nam tử sẽ rất bận rộn, không rảnh đi mua sắm; vậy chỉ còn những nữ tử ở trong nhà. Nếu là ta, ta sẽ muốn mua một hộp son hay hộp phấn, hoặc những thứ tương tự.”
“Tại sao?” Cố Cửu Tư mù mờ không hiểu.
Giang Nhu vừa nghe đã hiểu, bà và Liễu Ngọc Như nhìn nhau rồi bà cười nói, “Vì giá thành rẻ.”
Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư vẫn chưa hiểu bèn giải thích cặn kẽ, “Khi có chiến tranh, trong lòng hiển nhiên sẽ luôn lo lắng nhưng sống thì vẫn phải sống, vì vậy cần làm chuyện khiến bản thân vui vẻ. Nữ nhân thích được đẹp, đồ vật có thể khiến họ đẹp hơn sẽ cho họ giải khuây. Song tiền không nhiều thì tiêu tốn quá sẽ đau lòng; chỉ có son phấn vừa rẻ vừa khiến họ cảm thấy bản thân vẫn đang sống tốt.”
Cố Cửu Tư vỡ lẽ, đây là tiêu tiền để tự an ủi chính mình. w๖ebtruy๖enonlin๖e
Trong sinh hoạt của nữ nhân, không tiêu tiền thì buồn, mà tiêu nhiều quá cũng buồn.
Dùng chút tiền mua mấy món lặt vặt xinh đẹp là khiến họ vui nhất.
Cố Cửu Tư gật gù, coi như đã đồng ý. Lúc hai người về phòng, Cố Cửu Tư giấu tay ở sau lưng, nói với Liễu Ngọc Như, “Sao ngươi nghĩ ra mặt hàng kinh doanh kia?”
“Vì hồi trước ta không có tiền.” Liễu Ngọc Như cười cười, “Đâu giống ngươi, muốn gì được nấy. Ta không có tiền nhưng mỗi tháng vẫn cố mua cho mình hộp son phấn. Mỗi lần ta cầm nó đều cảm thấy cực kỳ sung sướng, cảm giác đây là phần thưởng vì mình đã nỗ lực sống.”
Cố Cửu Tư nghe vậy nhịn không được mà nhìn nàng. Chẳng biết vì sao lời nàng nói khiến lòng hắn bỗng thấy xót xa.
Hắn chả ngăn được mình hỏi, “Rời đi lâu như vậy, ngươi không nhớ nhà sao?”
“Có nương ta ở đây,” thanh âm Liễu Ngọc Như nhẹ bẫng, “ta cũng không còn gì để nhớ mong. Có gặp lại hay không thì phải xem số mệnh.”
Hai người vừa nói vừa về phòng. Lúc vào cửa, bọn họ lần lượt đi rửa mặt. Khi Liễu Ngọc Như ngồi trước bàn trang điểm, nàng phát hiện phía trên đặt một hộp trang sức.
Nàng ngẩn người rồi quay đầu nhìn thoáng qua Cố Cửu Tư đang nằm trên giường.
Nàng không lên tiếng mà cẩn thận mở hộp, bên trong chính là cây trâm đuôi phượng.
Hiện tại không thể dùng món đồ phô trương như vậy song nàng vẫn cảm thấy vui mừng. Niềm vui này so với việc nàng mua được son phấn mình thích trong quá khứ thì làm nàng viên mãn hơn nhiều.
Môi nàng mấp máy cười. Nàng cài trâm lên tóc, nghiêm túc ngắm nhìn mãi mới gỡ xuống.
Cố Cửu Tư nãy giờ vẫn nằm trên giường đọc sách làm như chả biết gì hết. Lát sau, Liễu Ngọc Như lên giường nằm cạnh hắn, nàng cứ vừa nhìn hắn vừa cười miết.
Cố Cửu Tư bị nàng cười đến xù lông, hắn quay đầu nhìn nàng, “Ngươi cứ cười ngây ngô hoài vậy?”
Liễu Ngọc Như cúi đầu, chủ động duỗi tay ôm eo hắn rồi cười nói, “Cố Cửu Tư, ngươi thật tốt.”
Cố Cửu Tư cứng đờ. Ánh mắt hắn thầm lặng nhìn sang chỗ khác, hắn đỏ mặt bảo, “Nói là được rồi, động tay động chân làm gì?”
Dứt lời, hắn đặt sách bên cạnh rồi rúc vào chăn và cứng ngắc nói, “Ngủ đi.”
Liễu Ngọc Như vẫn ôm lấy hắn không chịu buông. Khi nàng chìm vào giấc ngủ, nụ cười của nàng còn nguyên trên môi.
Cố Cửu Tư lại mất ngủ. Hắn mở to mắt trong đêm tối, cảm giác tim mình đập thình thịch, thình thịch.
Hắn thấy mình bị bệnh mất rồi. Căn bệnh này khiến tim hắn đập nhanh, mà nó còn chỉ phát tác khi Liễu Ngọc Như tới gần hắn.
Chuẩn bị xong xuôi hết thảy, chưa đầy mấy ngày, lời khen ngợi của Phạm Hiên truyền đến. Sau đấy, Cố gia giải tán gia đinh, chỉ giữ lại Vân Vân và Ấn Hồng.
Cả nhà dọn tới một tiểu viện tử do quan phủ phân phát. So với tòa nhà trước kia thì nơi đây thật đơn sơ nhưng mọi người đều thấy an tâm.
Ngày đầu tiên dọn đến, cả nhà cùng nhau bận rộn quét tước. Tiếp theo họ nhận chăn bông cùng đồ dùng từ người mà Chu Cao Lãng phái tới.
Ban đêm, Liễu Ngọc Như tán gẫu với Tô Uyển. Nàng thở dài, “Nương cứ tạm chấp nhận thế này. Mai sau con kiếm tiền, cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn.”
Tô Uyển nghe mà buồn cười, “Ta đâu thấy có gì đáng buồn, hiện giờ sống được thế này đã rất tốt.”
Tô Uyển đưa tay vuốt tóc Liễu Ngọc Như, dịu dàng bảo, “Bây giờ tuy rằng hơi khó khăn nhưng có ăn có mặc là ổn rồi. Quan trọng nhất là mọi người đồng tâm hợp lực, Cố Cửu Tư lại tốt với con, ta vô cùng yên tâm.”
“Phải,” Liễu Ngọc Như cười rạng rỡ, “hắn luôn rất tốt với con.”
Tô Uyển cười như không cười, lát sau bà hỏi, “Ngoài tốt với con thì còn gì khác không?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người tựa như không hiểu bà đang nói gì. Tô Uyển thấy vậy liền cười, “Ngọc Như, trước kia con ghét bỏ nó, hiện tại có thích nó chút nào không?”
Liễu Ngọc Như giờ mới hiểu ý bà. Nàng cười cười, cúi đầu nhìn quạt tròn đang chuyển động trong tay, “Mẫu thân, thật ra con cũng chẳng rõ thế nào là thích, thế nào là không thích. Con chỉ biết mình nguyện ý sống cùng hắn cả đời, hắn nguyện ý đối tốt với con, vậy là đủ rồi.”
“Nữ nhân không phải đều sống vậy cả đời sao?” Ánh mắt Liễu Ngọc Như hướng về phía ngoài cửa sổ, sắc mặt nàng điềm đạm, “Con nhận ra Cố Cửu Tư chẳng phải người bình thường. Mai sau hắn trở nên nổi bật, người bên cạnh hắn sẽ nhiều hơn; con mà thích hắn thì cũng chả phải chuyện tốt.”
Thích thì sẽ ghen ghét, ghen ghét thì sẽ mất khống chế.
Liễu Ngọc Như quan sát cuộc đời Tô Uyển, quan sát tranh đấu trong phủ Diệp gia; lòng nàng hiểu rõ với một nữ nhân, mất khống chế mang ý nghĩa gì.
Cố Cửu Tư tốt với nàng, song nàng không được sa vào lòng tốt đó.
Nữ nhân một khi lún sâu vào chuyện tình cảm thì chẳng thể trốn thoát.
Lời tác giả
[Rạp hát nhỏ]
Chu Diệp: Cửu Tư, nếu ngươi có thể dùng một nửa tâm tư này vào việc đọc sách thì đã sớm có tên trên bảng vàng.
Cố Cửu Tư: Tên trên bảng vàng sao sánh bằng nụ cười của mỹ nhân?
Chu Diệp: Vãi chưởng, đây là ép ta phải cho điểm tuyệt đối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...