Quý Trường Ninh ung dung đối diện anh, cô hạ cánh tay vịn trên khung cửa, nghiêng người nhìn về phía phòng khách: “Ba con tới đón con này.”
Diệp Duệ An từ trong đi ra, tủi thân không nói câu nào, nó đứng bên cạnh Quý Trường Ninh ngửa đầu nhìn cô, trông có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Quý Trường Ninh đưa tay dụi mắt, cúi đầu nhìn nó, hắng giọng nói: “Ba của con đến rồi, con có thể đến nhà ông nội.”
Diệp Duệ An vốn đang định không đi, kết quả nghe cô nói thế, thoáng cái mắt nó hoe đỏ, nó chậm chạp đi tới bên cạnh Diệp Tư Nguyên.
Cô nhìn Diệp Tư Nguyên dắt tay nó, trầm giọng: “Khi nào muốn về thì gọi điện cho mẹ.” Dứt lời, cánh cửa nhè nhẹ khép lại, Quý Trường Ninh tựa người vào cửa nặng nề ấn vào ngực mình, sờ lên gò má, cảm giác nóng ấm.
Diệp Tư Nguyên đưa Diệp Duệ An đến nhà hàng McDonald, xếp hàng mua cho nó một phần ăn trẻ em, lúc anh mang hamburger đặt trước mặt nó, bên tai bỗng vang lên tiếng nói yếu ớt: “Mẹ không cho con ăn cái này.”
Anh cười, ngồi xuống phía đối diện: “Con không nói thì mẹ sẽ không biết.”
Diệp Duệ An ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, hai tay khoanh trước ngực rất quy củ.
“Có thể nói cho ba vì sao lại giận dỗi mẹ không?”
Diệp Duệ An nhìn anh một cái, sau đó trề môi nằm gục xuống bàn, tuyên bố rằng không muốn nói cho anh. Khóe môi Diệp Tư Nguyên giật giật, anh lẳng lặng nhìn nhóc con ngồi đối diện, một thứ tình cảm không biết tên len lỏi vào lòng anh. Buồn chán, anh rút điện thoại di động ra đọc email, phát hiện phía bên kia có động tĩnh, anh chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp một ánh mắt đang định lẩn tránh.
Diệp Duệ An phồng má nhìn điện thoại của anh đặt trên bàn, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Điện thoại của ba đắt lắm ạ?”
“Không đắt.” Anh đẩy điện thoại tới trước mặt nó, “Nếu con thích, ba có thể tặng con một cái.”
Diệp Duệ An không đưa tay cầm lấy, nó cúi đầu quan sát chiếc điện thoại rất tỉ mỉ, chần chừ một lát mới nói: “Vậy ba có thể tặng cho mẹ con một cái được không? Lúc nào con gọi điện mẹ cũng không nghe, ba tặng một cái mới cho mẹ, mẹ sẽ nghe điện thoại của con.”
Diệp Tư Nguyên giấu đi nét vui vẻ trên gương mặt, thò tay cầm di động lên: “Hôm nay con gọi điện cho mẹ sao?”
“Vâng.” Diệp Duệ An buồn bã gật đầu, “Hôm qua con cũng gọi cho mẹ, mẹ đều không nghe.”
“Vì thế nên con không vui?”
Diệp Duệ An ngậm miệng, lại nằm úp sấp lên bàn không để ý tới anh.
Diệp Tư Nguyên nhìn nó, không tự chủ được đưa tay vuốt ve gương mặt bầu bĩnh, anh nhẫn nại khuyên nhủ: “Di động bị trục trặc nên mẹ mới không nghe điện thoại của con, có lẽ trong khi làm việc, mẹ cũng muốn nhận được điện thoại của con, nhưng lại không biết máy có vấn đề, giống như con chờ mẹ gọi điện lại vậy, mẹ cũng luôn chờ con gọi đến cho mình. Mẹ rất vui khi về nhà sẽ được nhìn thấy con, được nghe con gọi một tiếng ‘Mẹ’, nhưng con lại giận dỗi, con cảm thấy như vậy thì tâm tình của mẹ con có còn tốt được nữa không? Có lẽ mẹ cũng thất vọng giống như con, tâm trạng không vui, bởi vì mẹ làm việc vất vả kiếm tiền là vì con, thế nhưng con lại không mỉm cười hoan nghênh mẹ về nhà.”
Trong nhà hàng McDonald rất huyên náo, thỉnh thoảng lại có tiếng trẻ con ồn ào ở khu vui chơi. Diệp Duệ An nhìn rất lâu mới thu hồi tầm mắt, nó ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện, đáng thương mở miệng: “Con muốn về nhà.”
“Không muốn đến nhà ông nội nữa?”
Diệp Duệ An kiên định lắc đầu, bàn tay nhỏ bé nắm góc áo, nghiêm túc nhìn anh: “Con đưa tiền mừng tuổi cho ba, ba giúp mẹ con mua một cái điện thoại được không?”
Anh cười cười không nói gì, đứng lên chỉ vào đồ ăn chưa động đũa trên bàn, hỏi: “Có muốn ăn một chút không? Ba sẽ không nói với mẹ.”
Diệp Duệ An cố gắng đè nén con sâu thèm ăn trong bụng, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, khinh thường bĩu môi rồi trượt xuống ghế, đi thẳng ra cửa. Lên xe, nó vẫn còn băn khoăn chuyện hồi nãy, quay đầu nhìn Diệp Tư Nguyên, lại nói: “Con có rất nhiều tiền mừng tuổi, ba có thể giúp mẹ con mua điện thoại không?” Sợ anh không đồng ý, nó lại vội vàng nói: “Ba đưa con về nhà, con lấy tiền đưa cho ba.”
Diệp Tư Nguyên nhìn bộ dạng nghiêm túc của nó, không khỏi mỉm cười, anh đưa tay vỗ vỗ vai nó: “Ba mua một cái tặng con là được, con có thể đem nó tặng cho mẹ con.”
Diệp Duệ An nghe xong, lập tức trở nên kích động: “Vậy bao giờ thì ba mua cho con?”
“Bây giờ đi luôn, được chưa?”
“Được ạ.”
Quý Trường Ninh cất thức ăn chưa hề động đũa vào hộp rồi cho vào tủ lạnh, cô cầm khăn lau, lơ đãng lau đi lau lại một chiếc bàn, sau đó lại kiểm tra khí ga và vòi nước rồi mới cởi tạp dề đi ra ngoài. Lúc ngang qua phòng khách, cô vòng tới ghế sô-pha, nhấc điện thoại và chiếc bánh ngọt trên kỷ trà, cô vươn đầu lưỡi liếm thử lớp kem trên bánh, rất ngọt, niềm vui nho nhỏ chậm rãi lan tràn trong đáy mắt cô.
Lúc Diệp Duệ An với tay lấy đồ vật, không ít lần làm rơi điện thoại của cô, nhưng nó vẫn dùng tốt, không cần phải hai ba ngày lại đổi cái mới. Trong danh bạ của cô không có nhiều người, cô lưu hết số vào sim điện thoại, sau đó cắm sạc cho máy, khoanh một chân ngồi xuống ghế sô-pha, vừa nghe nhạc vừa ăn bánh ngọt, ăn xong, cảm giác miệng ngọt phát ngấy, cô vào phòng bếp rót một cốc nước.
Khi chuông cửa vang lên, cô đang cầm áo ngủ trên tay, sững người đứng cạnh giường, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng gọi của Diệp Duệ An, cô mỉm cười, buông áo ngủ đi ra ngoài, bật đèn phòng khách, từ tốn đi tới bên cửa.
“Mẹ ơi, con về rồi.” Ngoài cửa, Diệp Duệ An đã hơi mệt, cho nên sau khi gọi thêm một lần nữa, nó liền yên lặng đứng bên cạnh Diệp Tư Nguyên. Nó cẩn thận quan sát Quý Trường Ninh, rất lo liệu mình có bị mẹ đuổi ra ngoài, nó lặng lẽ suy tính đến tình huống xấu nhất, nếu mẹ đuổi nó đi, trước tiên nó sẽ về nhà ba ngủ một đêm, đợi đến ngày mai mẹ hết giận thì lại về.
Quý Trường Ninh cũng nhìn nó nhưng không nói gì, thoáng thấy tay áo mình đang vén lên, cô bèn đưa tay kéo xuống.
“Mẹ.” Diệp Duệ An nịnh nọt gọi cô, sau đó kéo một chiếc túi đi đến, giang hai cánh tay ôm lấy chân cô: “Con không muốn đến nhà ông nội.”
Cô hạ mắt, đưa tay sờ lên lỗ tai nó: “Ăn cơm chưa?”
Vì để Quý Trường Ninh được vui, Diệp Duệ An không có nghĩa khí bán đứng Diệp Tư Nguyên: “Ba mua cho con hamburger nhưng con không ăn.” Nó vốn tưởng Quý Trường Ninh sẽ khen nó vài câu, ai ngờ cô lại nhéo nhẹ tai nó, kéo nó đứng sau lưng mình.
Không chờ cô lên tiếng, Diệp Tư Nguyên rất thức thời xoay người rời đi, Diệp Duệ An lúng ta lúng túng nhìn bóng lưng anh, gọi: “Ba ơi, ba đi đâu vậy?”
Diệp Tư Nguyên dừng bước, quay người nhìn nó: “Về nhà.”
“Vâng.” Nó giơ tay vẫy vẫy anh, đột nhiên nhớ đến chuyện chiếc điện thoại, sao nó có thể không đưa cho ba xu nào? Nó vừa nhìn anh vừa gấp gáp nói, “Con đi lấy tiền mừng tuổi cho ba.” Nói xong, nó giãy khỏi tay Quý Trường Ninh nhanh như chớp rồi chạy về phòng mình.
Diệp Tư Nguyên nhếch môi, rũ mắt nhìn xuống đất, đèn cảm ứng trên hành lang bỗng vụt tắt, nương nhờ ánh đèn trong nhà, anh nhìn chằm chằm vào bóng của dáng hình mảnh khảnh trên bức tường: “Bảo nó giữ lại mà dùng, anh đi trước.”
Diệp Duệ An vừa bê một cái hộp bằng giấy chạy ra thì đúng lúc Quý Trường Ninh đóng cửa lại, nó lo lắng ngẩng đầu nhìn cô: “Ba con đâu rồi ạ?”
“Đi rồi.”
“Sao ba không đợi con?” Nói xong, nó cúi đầu nhìn chiếc hộp giấy, hơi thất vọng nói khẽ, “Vậy ngày mai con mang đến cho ba là được.”
“Mang cái gì?” Quý Trường Ninh đi tới mở chiếc hộp trên tay nó, nhìn thấy một tờ nhân dân tệ, cô không khỏi nhíu mày, “Ở đâu ra nhiều tiền thế này?”
Diệp Duệ An vội ôm chặt chiếc hộp như thể sợ cô lấy mất: “Ông nội cho con, ngày mai con phải đưa cho ba.”
Cô tò mò đi theo nó tới ghế sô-pha, chợt nhớ lúc vào nhà nó còn cầm một chiếc túi: “Con đòi ba mua cho cái gì vậy?”
“Con đi lấy.” Diệp Duệ An bưng chiếc hộp giấy về phòng, lúc đi ra lại xách một cái túi, nó đi đến bên cạnh Quý Trường Ninh, nhẹ nhàng nhảy lên ghế sô-pha ngồi, “Mẹ, con mua cho mẹ điện thoại.”
Quý Trường Ninh sững sờ nhìn nó, không thể tin vào tai mình: “Con mua ở đâu?”
“Ba đưa con đi.” Diệp Duệ An khoa tay múa chân kể lại những gì nó trông thấy ở cửa hàng điện thoại, “Ở đó có rất nhiều rất nhiều điện thoại, ba nói chờ khi nào con lớn cũng sẽ đưa con đi mua một cái. Mẹ, mẹ có muốn mở ra xem không?”
Quý Trường Ninh cúi người cầm chiếc túi dưới đất, mặt không cảm xúc lấy chiếc điện thoại trong tay nó đặt lại vào hộp: “Mẹ không cần xem, ngày mai con mang trả lại cho ba.” Cô hít sâu một hơi, sờ lên gương mặt nó, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, “Lúc con chưa về mẹ đã suy nghĩ kỹ, ngày mai mẹ sẽ đi mua một cái.”
Diệp Duệ An cắn môi nhìn cô, do dự rất lâu mới mở miệng: “Nhưng mà ba đã mua cho mẹ rồi…”
“An An.” Quý Trường Ninh ngắt lời nó, “Nghe lời mẹ, ngày mai con mang trả lại cho ba, sau đó tiền mừng tuổi con có thể giữ lại để tiêu, như vậy không tốt hơn sao?”
Diệp Duệ An cúi đầu trầm tư, bỗng nhiên cảm thấy mẹ nói rất có lý, mẹ đã giác ngộ và chuẩn bị đổi điện thoại rồi, nó không cần phải mua cho mẹ nữa, hơn thế còn có thể tiết kiệm rất nhiều tiền. Ý nghĩ này khiến lông mày nó dần dần giãn ra, trên gương mặt xinh xắn hiện ra hai cái lúm đồng tiền: “Vậy ngày mai con đi trả lại cho ba.”
Quý Trường Ninh mở ti vi cho nó xem, còn cô vào phòng bếp hâm nóng thức ăn, sau đó gọi nó ra ăn cơm tối.
Diệp Duệ An ăn no rồi lại xem ti vi, cô rửa bát xong, cầm một tách trà ngồi xuống bên cạnh nó, nhìn biểu cảm trên gương mặt nó thay đổi theo những diễn biến trong phim hoạt hình, cô bất giác mỉm cười.
“An An.”
Diệp Duệ An ngoan ngoan ngửa đầu nhìn cô: “Phải đi tắm ạ?”
“Để lát nữa.” Cô đẩy chiếc gối ôm ở cạnh nó rồi ngồi vào, nói ra chuyện đã đắn đo một thời gian nhưng vẫn chưa quyết định, “Mẹ cho con đi học đàn dương cầm nhé?”
Nghe vậy, Diệp Duệ An chợt nhớ từng nhìn thấy một chiếc đàn dương cầm ở nhà ông nội, nó vụng trộm đẩy nắp đàn lên xem thử, chiếc dương cầm đó rất đẹp, tiếc là nó quá thấp bé, không đủ sức mở được nắp đàn. Cặp mắt đen láy ánh lên, nó hơi kích động đứng trên ghế sô-pha, ôm cổ Quý Trường Ninh rồi dựa vào người cô: “Mẹ ơi, ba có biết đánh đàn dương cầm không?”
Quý Trường Ninh ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng xóa, trầm mặc một lát mới nhàn nhạt nói: “Biết.”
“Thế mẹ có biết không?” Diệp Duệ An lại hỏi, nó cảm thấy cực kỳ phấn khích, nếu mình cũng học đàn dương cầm, chẳng phải sẽ lợi hại giống ba sao?
“Mẹ không biết.” Nở nụ cười nhẹ nhàng, cô đỡ con trai để nó đứng vững, cầm bàn tay nhỏ bé của nó nắm trong tay mình, “Con học xong có thể đánh đàn cho mẹ nghe.”
Diệp Duệ An thẹn thùng ghé vào vai cô, bàn tay mũm mĩm nghịch ngợm vờn một lọn tóc: “Con cũng có thể đánh đàn cho ba nghe ạ?”
Cô vỗ nhè nhẹ sau lưng nó, chậm rãi hạ tầm mắt: “Vậy cũng phải xem ba có bằng lòng nghe không.”
Ngày hôm sau, Diệp Duệ An mang điện thoại đến trả cho Diệp Tư Nguyên: “Mẹ bảo hôm nay sẽ đi mua một cái, cái này trả lại cho ba.”
Lúc này đã hơn chín giờ, Diệp Tư Nguyên không đến công ty mà vẫn mặc đồ ngủ, ngồi trong phòng bếp ăn sáng, sau khi nghe Diệp Duệ An nói, anh ngẩng đầu liếc nhìn đồ ăn trên bàn, gắp một miếng dưa muối nuốt vào cùng với cháo.
Diệp Duệ An đang đong đưa chân lập tức dừng lại, nó ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh, tuy trong lòng rất sợ nhưng vẫn cả gan mở miệng: “Mẹ con nói như vậy, tiền mừng tuổi của con không cần cho ba nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...