Ngay cổng tường, một người im lặng đứng đấy.
Không biết đến tự khi nào, chìm trong bóng đổ của bức tường, người cũng biến thành tối đen cũng không nhìn rõ mặt, song nàng vẫn nhận ra, dựa vào dáng hình gầy thẳng đặc biệt của thiếu niên.
Tiếng cười nàng chợt dứt, nụ cười cũng nhanh biến mất.
Nàng không hiểu sao người này lại xuất hiện.
Nàng trợn mắt, nghi ngờ phải chăng đã nhìn lầm.
Sau một tích tắc, bóng người kia bỗng nhúc nhích, cất bước chậm rãi đi tới, ra khỏi bóng bức tường, cuối cùng, dừng dưới ánh trăng, lộ mặt.
Là một khuôn mặt mà nàng quen thuộc.
Nhịp tim nàng đột nhiên tăng tốc, nhớ tới lời mình vừa nói, có phần bất an, còn có mấy phần xấu hổ.
“Khấu kiến bệ hạ.” Tiếng như muỗi vằn.
Không có tiếng trả lời.
Nàng cúi đầu chờ giây lát, lặng lẽ giương mắt, phát hiện hắn nhìn Khương Hàm Nguyên, như hoàn toàn không lưu ý đến sự tồn tại của mình, trong giây lát không biết nên làm thế nào, chờ tiếp hay tự đứng dậy rời đi.
Đang trù trừ, rốt cuộc nghe một âm thanh truyền đến bên tai: “Nàng đi đi.”
Tiêu Lâm Hoa thầm thở phào, đã rõ rằng hắn tới đây là tìm Khương Hàm Nguyên.
Bèn đứng dậy, ngang qua bóng người kia, yên lặng lui ra.
Khương Hàm Nguyên nom cũng không quá bất ngờ.
Thu ánh mắt lại hành lễ.
“Tam Hoàng thẩm, thím không cần ——” Thúc Tiển sải bước tới, định ngăn cản, song cô đã bái lạy, tất cung tất kính, đầy cẩn thận.
“Thần Khương Hàm Nguyên, khấu kiến bệ hạ.” Giọng cô bình tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng.
Thúc Tiển đã đến trước mặt cô, hai tay duỗi ra rơi vào khoảng không, dừng giữa không trung, khựng một lát, chậm rãi rụt về.
“Tam Hoàng thẩm đứng lên đi…” Cậu mang theo ngượng ngùng.
“Tạ bệ hạ.” Khương Hàm Nguyên đứng dậy.
“Xin hỏi bệ hạ, tới đây có gì căn dặn?”
Thúc Tiển không mở miệng ngay, im lặng một lát, thấp giọng: “Vết thương Tam hoàng thúc thế nào rồi?”
“Phiền bệ hạ nhớ đến.
Chàng đã vô sự.” Khương Hàm Nguyên thản nhiên nói.
Thúc Tiển dừng lại: “Lễ khải hoàn này, thím có thể đích thân về, ta rất cao hứng… Đa tạ Tam Hoàng thẩm…” Cậu nhìn Khương Hàm Nguyên, mặt tươi cười.
“Bệ hạ nói quá lời.
Đây là bổn phận của hạ thần.”
Ý cười dần đông cứng lại trên mặt Thúc Tiển, cuối cùng rơi vào im lặng.
“Mai thần phải ra kinh, đêm nay cũng không sớm, nếu bệ hạ không có việc khác, xin phép để thần cáo lui.”
Cô hành lễ, định rời đi, Thúc Tiển mở miệng: “Tam Hoàng thẩm, ta đã làm thím thất vọng, phải không…” Chất giọng có mấy phần yếu ớt, như thu hết dũng khí, mới thốt ra.
Bóng cây che ánh trăng, khuôn mặt Thúc Tiển ẩn hiện, bóng đêm che phủ tinh thần thiểu não.
“Xin hỏi bệ hạ, đêm nay tới đây, là Hoàng đế, hay là Thúc Tiển?” Cô hỏi.
Thúc Tiển ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng.
“Là ta, là Thúc Tiển! Tam Hoàng thẩm, nếu thím có lời, dù là gì, cứ việc nói ra!”
Khương Hàm Nguyên gật đầu.
“Thần không biết ngài đến lúc nào, phải chăng đã nghe được lời thần vừa nói với Vương nữ.
Thần nói, Tam hoàng thúc của ngài, chàng ấy không trách ngài.
Việc này, hẳn là mục đích ngài đến đây đêm nay, là ngài muốn nghe vậy, đúng không?”
Hơi thở Thúc Tiển bất ổn: “Thật sao, Tam hoàng thúc thật sự không trách ta?”
“Thật.” Cô nhìn cậu ta, lạnh lùng đáp.
Thoạt đầu cậu như không thể tin nổi, khựng một lát, ánh mắt ảm đạm như được rót vào ánh sáng, bỗng vội vã cất bước, đi tới cô.
Nhưng, cô nói tiếp: “Ngài về rồi, từ đây sẽ có thể thu được yên bình trong lòng.”
“Ngài cũng là người bị hại.
Ngài đã từng ngờ vực vô căn cứ, ruồng bỏ, đủ loại tổn thương mà ngài làm ra, cũng không phải là xuất phát từ bản tâm ngài.
Là phụ hoàng ngài âm hồn bất tán, ép buộc ngài.
Là đại thần của ngài tranh quyền đoạt lợi, bọn hắn thúc đẩy ngài.
Ngài là thân bất do kỷ, ngài chưa bao giờ chân chính muốn chàng chết.
Xem đi, ngay cả Tam hoàng thúc của ngài, cũng không trách ngài, chàng hiểu ngài, biết rằng về tình ngài có thể hiểu.”
“Đúng không?”
Cô ngó Thúc Tiển, ánh mắt trở nên lạnh như đao, sát khí đằng đằng giữa cặp mày.
Là sắc bén bức người chỉ có ở người từng trải qua trăm trận cát vàng uống máu người mới có thể có.
Bước chân Thúc Tiển như bị đóng đinh.
Cậu không thể nhìn vào mắt cô, lúng túng không biết nên nói gì.
“Tam hoàng thúc không trách ngài, là vì chẳng những chàng xem ngài là quân, còn là trò của chàng, người nhà của chàng, là hậu bối, con cháu.
Ngài đối với người có tình cảm thỉ độc lại nghi ngờ lòng dạ sư trưởng.
Phụ hoàng ngài từ đầu đến chân là kẻ tiểu nhân bỉ ổi còn ra vẻ đạo mạo, không tim không gan, Thúc Tiển, ngài đúng là thừa hưởng tốt từ ngài ấy!”
“Ngài không cần tạ ơn thần.
Thần không giống Tam hoàng thúc của ngài.
Thần không có lòng rộng lượng đó.
Chàng không trách ngài, chứ thần thì bất bình cho chàng.
Chuyến này thần về, không phải là vì đại điển khải hoàn của ngài.
Thần là vì phụ thân của thần, vì những anh linh hy sinh vì Đại Nguỵ giống như ông, vì toàn bộ tướng sĩ dục huyết phấn chiến mà về, chứng kiến vinh quang nên thuộc về bọn hắn! Nếu nhất định phải nói có liên can đến ngài, vậy thì cũng là bởi vì chàng, vì một lòng duy trì triều đình và thiên hạ này của chàng!”
Thúc Tiển đã xấu hổ đầy mặt, cúi đầu đứng im.
Khương Hàm Nguyên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, đợi cơn giận vừa bốc lên trong suy nghĩ dần ổn định, mở mắt, thu lại hết sát khí.
“Trên đời này, có người là người trong thiên hạ không thể phụ ta, có người lại là thà rằng người trong thiên hạ phụ ta, ta không thể phụ người trong thiên hạ.”
“Thúc Tiển, vị trí kia của ngài, tất nhiên chí cao vô thượng, nhưng mà, cũng không phải ai ai cũng muốn ngồi lên.”
Cuối cùng cô cũng nói xong, quay người đi, trước khi đi đến bức tường rào, nghe sau lưng một giọng như nức nở: “Tam Hoàng thẩm… phải thế nào, thím mới bằng lòng tha thứ cho ta?”
Khương Hàm Nguyên dừng bước, đứng im một lát, quay lại.
“Bệ hạ, ngài muốn được ta tha thứ làm gì? Ta là Tướng quân Đại Nguỵ, bất kể thế nào, ta cũng sẽ kế thừa ý chí của tiên phụ, bảo vệ biên cương Đại Ngụy, vậy đã đủ.”
Cô đăm đăm nhìn vào cặp mắt ánh nước mắt trong bóng đêm của Thúc Tiển.
“Nghiệp đế vương của ngài chỉ mới bắt đầu.
Yên tâm làm hoàng đế của ngài cho tốt đi! Nếu thật sự ngài vẫn còn thấy mấy phần mắc nợ, vậy thì hãy ghi nhớ những dạy bảo năm đó của Nhiếp Chính Vương, đừng cô phụ mong đợi của chàng.”
Cùng với gió đêm xuyên qua vườn mai, cô bước ra cổng, đi thẳng.
Thúc Tiển đứng lặng một mình, không biết đã là bao lâu, lại nghe tiếng bước chân giống như đã đi mà quay lại.
“Tam Hoàng thẩm ——” cậu nhanh chóng ngẩng lên.
Không phải cô.
Tiêu Lâm Hoa xách đèn lồng đi tới cậu, bước chân chần chừ.
Thúc Tiển chật vật quay mặt đi, đưa lưng lại.
“Chuyện gì thế?” Giọng cậu nghèn nghẹn khàn khàn.
Tiêu Lâm Hoa đi tới sau lưng cậu, khẽ nói: “Bệ hạ, vừa rồi Vương phi có cho ta một vật, bảo là Kỳ Vương điện hạ và nàng ấy gửi ta và bệ hạ… mừng lễ Đại hôn…”
“Đã là cho nàng, nàng nhận lấy là được.” Thúc Tiển vẫn chưa quay lại.
Tiêu Lâm Hoa chần chừ: “Nhưng ta không biết đây là cái gì, Vương phi cũng không nói…”
Thúc Tiển chậm rãi xoay lại.
Nàng mới gác đèn lồng lên một nhành mai bên cạnh, móc ra một túi gấm nhỏ bằng lòng bàn tay.
Nom vật bên trong cũng chẳng thu hút, song nàng biết hẳn không phải vật tầm thường.
Nàng cẩn thận lấy ra, đưa đến dưới đèn lồng cho cậu xem..
“Giống như… là một lệnh bài, trên ấy còn có niên hiệu của Cao Tổ?”
Ánh mắt Thúc Tiển khựng lại trên lòng bàn tay nàng.
Lúc Võ Đế Hoàng tổ phụ của cậu còn sống, có lệnh bài Cao Tổ ban tặng, đúc thành hình chiếc đỉnh, song sau khi điều binh mã, bổ nhậm, bãi nhiệm quan viên, khi ông chết, đã chôn theo ông, biến mất trên nhân gian.
Mà giờ đây…
Thúc Tiển đăm đăm nhìn vật trên tay Tiêu Lâm Hoa, mí mắt hơi giật giật.
Tay cậu run run, chậm rãi nhận lấy, xem đi xem lại, cuối cùng, không còn nghi ngờ.
Cậu bừng tỉnh, lại cứng đờ người.
Đỉnh lệnh kia, năm đó đã không chết theo.
Nó được giữ lại.
Hoàng tổ phụ không yên lòng, có lẽ chính là phụ hoàng cậu, còn cả người như chính mình — như Tam Hoàng thẩm vừa mắng, trời sinh cậu là loại người xấu.
Giờ đây, nó lại đến trên tay cậu, bằng cách đó.
“Yên tâm làm hoàng đế của ngài cho tốt đi.” Bên tai cậu lại vang lên câu mới rồi của Khương Hàm Nguyên.
Đến khi cầm lệnh bài, cậu rốt cuộc đã hoàn toàn hiểu rõ ám chỉ của nó.
Đỉnh lệnh còn trên đời, nếu nói là vật dùng để điều binh, không bằng nói là được Hoàng tổ phụ cho phép.
Người ấy, đã từng nắm trên tay vũ khí sắc bén nhất thiên hạ, danh chính ngôn thuận.
Tiêu Lâm Hoa thấy cậu ta cầm món đồ trên tay, nhìn chằm chằm, vẻ mặt như khóc như cười, dưới ánh đèn lồng chao đảo, lộ vẻ cực kỳ quỷ dị, không khỏi run rẩy, cố chịu ý nghĩ quay đầu bỏ chạy, thu hết lá gan hỏi: “Bệ hạ, ngài sao rồi…”
Cậu ta không trả lời, chỉ chậm rãi quỳ xuống đất.
Thoạt đầu, cậu không nhúc nhích, một lát sau, bả vai hơi rụt lại, co rúm đến lợi hại, một tiếng nấc trầm thấp mà đè nén vọng vào tai nàng.
Hắn ta đang nức nở, ngay trước mặt nàng.
Tiêu Lâm Hoa sợ đến ngây người, trong thoáng chốc luống cuống chân tay không biết nên thế nào cho phải, đứng một bên ngơ ngẩn nhìn.
Cậu khóc không thôi.
Nàng do dự một lát, rốt cục định thần, cúi người thì thầm an ủi: “Bệ hạ ngài sao… Ngài đừng khóc…”
Nàng đưa khăn tay mình.
Hắn ta chợt đứng dậy, vết ướt ngang dọc đầy mặt, cất bước xông ra ngoài, mất bóng sau bức tường rào
Tiêu Lâm Hoa kịp phản ứng, hấp tấp đuổi theo, nhưng nào thấy bóng dáng hắn ta? Đang lo lắng nhìn quanh trái phải, thì thấy công chúa Vĩnh Thái, đang định tới hỏi thì nàng ấy lắc đầu, ra hiệu nàng không cần đuổi nữa.
“Bệ hạ đi rồi.”
“Yên tâm đi, không có gì đâu.”
Nàng ấy nhìn theo hướng Thúc Tiển đi, ngẩn ra chốc lát, chậm rãi nói.
…
Thúc Tiển chạy tới phủ Kỳ Vương thì được báo tin, Vương phi đã đi.
Sau khi cô về đã rời đi ngay trong đêm.
Thúc Tiển lại quay đầu, ngựa không dừng vó một hơi đuổi ra khỏi thành, đến bờ sông Vị.
Binh sĩ canh cầu tuần tra ban đêm gần đấy thấy Hoàng đế đến, vội vàng bái kiến.
“Vương phi vừa đi, đã qua cầu.”
Thúc Tiển không nói một lời, phóng ngựa lên cầu, tiếp tục đuổi tới.
Qua cầu, là sắp rời khỏi Trường An.
Giả Hưu vẫn theo cậu cả tối, thấy thế lo lắng, hô: “Bệ hạ! Xin dừng bước!”
Nước sông Vị dưới cầu tuôn chảy, dậy sóng không dứt.
Trong tiếng gió hòa cùng tiếng róc rách, Thúc Tiển chậm rãi dừng ngựa, nâng cặp mắt sưng đỏ, nhìn ra phía trước.
Nơi đó bóng đêm bao phủ một mảnh đen kịt, đã không còn thấy bóng dáng cô rời đi.
Đi tiếp, mãi dọc về hướng Bắc, là Nhạn Môn, là Yến Châu, là U Châu, là biên cương phía Bắc của Đại Ngụy bao la vừa được yên bình.
Giả Hưu dẫn người rốt cuộc đuổi kịp, thấy cậu ngồi một mình trên lưng ngựa, ngóng về phương Bắc, bóng lưng cứng đờ.
Hắn chần chừ một lúc, ra hiệu thủ hạ dừng bước, chờ dưới đầu cầu.
Thật lâu sau, Thúc Tiển xuống ngựa, sửa lại y quan, quay về phương Bắc quỳ xuống, trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ngờ vực của người sau lưng ném tới, hướng về bầu trời phía trước yên tĩnh vô biên trịnh trọng dập đầu.
Xong xuôi, cậu lên ngựa, quay đầu im lặng xuống cầu, quay về hướng tòa thành.
Khương Hàm Nguyên vốn kế hoạch ngày mai mới xuất kinh.
Nhưng đột nhiên lòng muốn quay về lại trở nên gấp gáp vô cùng.
Đã ra ngoài nhiều ngày, nhất định chàng sẽ rất nhớ cô, cô cũng thế.
Cô nhớ người đàn ông kia.
Mức độ nhớ, là xưa nay chưa từng có.
Nơi đây, chuyện nên làm đều đã làm.
Cô hoàn toàn không thể nào chờ đợi thêm nữa.
Đêm dài quá dài.
Cô mong được lập tức nhìn thấy khuôn mặt chàng, ước gì có thể chắp cánh bay đến bên cạnh chàng.
Cô chính là vậy, bị cảm giác sốt ruột cháy bỏng tự đáy lòng tự dưng nổi dậy thúc giục, phóng ngựa ra khỏi thành, qua khỏi cây cầu bắc ngang sông Vị, xuôi theo con đường xưa kia mình từng gả vào Trường An, trong đêm đạp ánh trăng quay về phương Bắc.
Đường về, gió bụi mệt mỏi, sương đầy quan ải, nhưng trong lòng cô chỉ có nỗi sục sôi.
Rốt cuộc sau nửa tháng, cô về tới Nhạn Môn.
Không khéo là, Thúc Thận Huy không ở đấy.
Một phó tướng nói mấy ngày trước ngài ra ngoài tuần sát cùng nhóm Nhạn Môn Lệnh, có lẽ một hai hôm nay sẽ về.
Chiến sự kết thúc, ở xung quanh thành Nhạn Môn chẳng những người ngày càng tăng nhiều, dân chúng từ bốn phương tám hướng di chuyển đến, mà trong quân cũng có một phần binh sĩ chuyển sang đồn điền, từ cầm đao thành nắm cuốc, cưới vợ tại chỗ, sống cuộc sống của người bình thường.
Chỗ cũ đã không đủ chứa, an trí khai hoang thế nào đã trở thành vấn đề phải giải quyết.
Y ra ngoài cùng Nhạn Môn Lệnh, là để đi thăm dò một chỗ sinh hoạt thích hợp mới.
“Đường xá mệt nhọc, tướng quân đi nghỉ trước, tôi phái người đưa tin.”
Khương Hàm Nguyên biết chàng đã đi đến nơi ấy, phía Bắc Nhạn Môn, hơn mười dặm đường.
Cô bảo không cần, tự cưỡi ngựa đi.
Cô ra khỏi thành, được một đoạn, trên một con đường đất, nhìn thấy một toán mấy chục người từ xa đi tới.
Là một toán dân vừa mới đến.
Đám người dần tới gần, có tầm mười gia đình, mang người cả nhà, hẳn là từ cùng một nơi di chuyển đến.
Quần áo cũ nát, gia sản đơn sơ, trên mặt dính bụi đường song nom tinh thần mỗi người rất không tệ.
Đến Nhạn Môn, là có thể được chia đất khai khẩn.
Nghe nói triều đình sẽ sớm hạ chỉ, trong vòng mười năm, không thu thế những cánh ruộng khai khẩn sau cuộc chiến.
Cuộc sống xưa nay không dễ, nhưng đã có thể nhìn thấy ánh rạng đông.
Đường đất không rộng, khi họ đến gần, Khương Hàm Nguyên bèn tránh qua ven đường, chờ họ đi qua.
Lúc sắp qua xong, Khương Hàm Nguyên để ý đến một gia đình sau cùng.
Ấy là một nhà ba người, người đàn ông đi trước kéo một chếc xe cút kít, trên xe chất đầy gia sản, giữa đống đồ và một túi lương thực là hai mẹ con đang ngồi.
Người phụ nữ chịu khó, đi trên đường không quên may giày, cúi đầu thành thạo khâu.
Bé gái bên cạnh mặc đồ vá, nhưng được tắm giặt rất sạch sẽ, ôm một con cừu non trong lòng, ngoan ngoãn ngồi.
Bỗng bánh xe nảy một cái, lọt xuống hố kéo không ra.
Người phụ nữ vội thả kim khâu, nhảy xuống xe, ở phía sau giúp người đàn ông đẩy xe.
Ngay lập tức, bánh xe ra khỏi hố.
Cô ta rót chén nước từ trong ấm trà đưa cho người kia.
Anh ta nhận lấy, mấy ngụm uống xong.
Cô lau mặt giúp anh ta, trèo lại lên xe.
Người đàn ông tiếp tục kéo xe, đuổi theo đội ngũ trước mặt, tiếp tục đi.
Là một gia đình cực kỳ bình thường.
Song Khương Hàm Nguyên nhận ra, người phụ nữ này, hình như chính là quả phụ mất chồng mà cô từng gặp.
Cô vẫn chưa quên cặp mẹ con ngày đó.
Sau này tuy không rảnh sang thăm nhưng vẫn luôn giúp đỡ.
Lúc trước, Phàn Kính còn kể, người phụ nữ ấy đã đưa con theo bắt đầu lại cuộc sống mới từ đầu.
Không ngờ lại trùng hợp gặp được ở đây.
Cô nhóc ôm dê con này hẳn là bé gái ngày xưa từng bò lại phía mình.
Tất thảy thảng như mới ngày hôm qua, cảm giác cô nắm chặt bàn tay nhỏ của bé gái kia như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay.
Nhưng chỉ là ảo giác.
Thay đổi khôn lường, sớm tối biến ảo, bé gái ngày đó, đã lớn vậy rồi.
Khương Hàm Nguyên nhìn cô bé trong xe đăm đăm, cuối cùng cô bé cũng để ý tới người đứng bên đường cứ nhìn mình mãi.
Ban đầu cô bé sợ hãi, trốn sau lưng mẹ, mở to mắt, quay đầu im lặng nhìn quanh.
Khương Hàm Nguyên mỉm cười với cô bé.
Có lẽ nụ cười cô lây sang, cô bé chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nở nụ cười với cô, cười xong, lại có vẻ như hơi ngượng ngùng, ôm chặt con cừu non, nhanh chóng nép vào sau lưng mẹ.
Khương Hàm Nguyên mỉm cười, đưa mắt nhìn chiếc xe cút kít chở cô bé theo đội đi xa, tiếp tục lên đường.
Cô đi tiếp hơn mười dặm, gặp đoàn người Nhạn Môn Lệnh.
Nhưng Thúc Thận Huy không đi cùng.
Nhạn Môn Lệnh báo, Kỳ Vương vốn đang về cùng, nhưng đến một giao lộ phía trước, ngài ngừng lại bảo muốn đi một nơi, tối nay không về thành, thế là chia ra, toán người về trước
“Điện hạ không biết Tướng quân về sớm.
Sắc trời không còn sớm, hay Tướng quân về thành, hạ quan thay mặt Tướng quân đi tìm điện hạ.”
“Chàng có bảo chàng định đi đâu không?” Khương Hàm Nguyên nhìn quanh.
Nhạn Môn Lệnh lắc đầu: “Điện hạ không nói.
Hạ quan cũng không tiện hỏi.”
Đã là hoàng hôn.
Một con ngựa, một cây cung, đúng là ý định nhất thời.
Chàng sẽ đi đâu nhỉ?
Cô nhìn quanh, tà dương nhuốm nơi hoang dã, sắc vàng đầy trời, đến chừng nhìn tới một chỗ xa xa, bỗng cô nhớ đến một nơi.
Nhạn Môn Lệnh không biết vì sao cô bỗng ngây ra, bèn nhìn theo ánh mắt của cô.
Cuối nơi ấy, dãy núi thấp thoáng, ráng chiều như khói.
“Tướng quân?”
“Ông về thành đi.
Chạng vạng tối có mấy hộ đang di chuyển đến, cho người tiếp đãi họ cho tốt.
Không cần lo cho ta.”
Nói xong, cô lập tức phóng ngựa, mau chóng đuổi theo hướng kia.
Khương Hàm Nguyên cưỡi ngựa, dọc theo con đường nhỏ trong trí nhớ quanh co đi một đêm, cuối cùng về đến chốn cũ.
Cô đến con đường thôn dã vùi trong cỏ hoang kia, chồn hoang thỏ chạy không ngừng bị dọa, đi thẳng vào trong.
Cô dừng bước.
Phía trước không xa, một bóng người, đứng trước tòa đài đất thiếu niên ngày xưa từng tới.
Sương sớm lạnh lẽo, đất hoang trắng nhờ, gió thổi, rì rào lạnh.
Cô nhìn bóng lưng, từ từ, cảm giác ấm áp tuôn khắp trong lòng.
Hình như y đã phát hiện, quay đầu lại, khi thấy cô đứng ở đầu kia con đường thôn dã, ánh mắt y khựng lại.
Khương Hàm Nguyên theo sắc trời từng bước sáng lên trên đỉnh đầu, cười rạng rỡ, cất bước, tiếp tục tiến về phía y.
Cô vừa đi, y đã bắt đầu đợi cô về.
Thời gian dài đăng đẵng, không có cô, y cảm giác như sao Sâm sao Thương, ngày dài như một năm.
Hôm qua lúc quay về, đi ngang giao lộ năm đó ngẫu nhiên gặp cô, nhớ tới nơi đây, cũng không suy nghĩ nhiều, như ý chí thiếu niên bộc phát, đi một đêm mà tới.
Thật không ngờ, cô về trước hạn, như có linh cảm, đến đây tìm mình.
Y lại chào đón, còn chưa kịp giang tay, cô đã nhào vào lòng y, ôm lấy eo y.
Ngay tích tắc này, giữa trời đất, mọi vắng vẻ biến mất trong nháy mắt, trong ngực y chỉ còn cảm giác vui sướng ngập tràn.
Y nhấc cánh tay ôm lấy cô, chậm rãi, siết chặt cô vào lòng.
“Nàng đã về…”
Lời còn chưa dứt, Khương Hàm Nguyên ngẩng lên, chuyển hai tay ôm lên cổ, hôn y.
“Em nhớ chàng.
Về sớm.” Cô nói.
Rất nhiều năm trước, cô từng dẫn đường cho y, đến nơi này.
Hôm nay cô đạp trên con đường thôn dã, trong nắng mai, lại đi đến bên cạnh y.
Cuộc đời dẫu có tiếc nuối, vật đổi sao dời, trăm năm khách qua đường, giờ khắc này, bên cạnh có cô, là đủ.
Khương Hàm Nguyên nhìn thấy bóng mình trong mắt y.
“Sao chàng không nói gì…”
Cô bị y hôn ngược.
Một nụ hôn thật dài qua đi, y mới từ từ buông lỏng cô.
“Ta cũng nhớ nàng.
Cực kỳ nhớ nàng..”
Y nhìn cô chăm chú, cười nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...