Thẩm Lãnh đứng ở chỗ bìa rừng nhìn thế giới bên ngoài dần dần trở nên tối đi, cảm nhận cái rét lạnh của gió đêm đầu mùa đông, gió như đao, nhưng không nhọn như đao.
Lời nói của Cổ Lạc làm cho Thẩm Lãnh rất xúc động, đến mức Thẩm Lãnh bắt đầu hoài nghi cả thế giới này liều mạng có phải đều có thể đổi lấy một thiên hạ thanh bình hay không.
Hy vọng.
Hai chữ này nói thật chua xót trong lòng.
Thẩm Lãnh không ghét kiểu cực đoan này của Cổ Lạc, chỉ là cảm thấy đằng sau kiểu cực đoan này hơi lạnh lẽo, lạnh hơn thời tiết rất nhiều.
"Cổ Lạc."
"Ừm."
"Ngươi muốn cho bản thân trở thành một người như thế nào?" Thẩm Lãnh hỏi.
Cổ Lạc trầm mặc rất lâu cũng không trả lời, rất nhiều đáp án đã tới bên miệng rồi nhưng lại nói không nên lời, áo gấm vinh quy? Phong hầu bái tướng? Sống cuộc sống hơn người khác?
Cổ Lạc lắc đầu: "Không biết."
"Làm một người khiến người khác lấy ngươi làm mục tiêu." Thẩm Lãnh xoay người, vỗ vỗ vai Cổ Lạc: "Mặc kệ sau này ngươi có quyết định gì, thử nghĩ đến những người khát vọng thành danh giống ngươi, xuất thân giống nhau, dũng khí giống nhau, đừng biến thành bộ dạng bọn họ chán ghét."
"Đó là như thế nào?"
"Ngươi cười với ai, hắn cũng không cảm thấy ngươi đáng ghét."
Cổ Lạc đột nhiên hiểu ra, vậy nên bật cười: "Ta là ngoan, nhưng ta không độc."
Thẩm Lãnh cũng cười: "Vậy thì đi theo ta làm một chuyện lớn."
Cổ Lạc hỏi: "Giáo úy muốn làm chuyện lớn cỡ nào?"
"Chúng ta đi dọa vị thế tử điện hạ kia."
"Dọa cỡ nào?"
"To như một con cóc tức giận."
Con cóc lúc tức giận bụng sẽ trở nên rất lớn rất lớn, có lẽ sẽ tự làm mình nổ tung.
Thẩm Lãnh dẫn theo Dương Thất Bảo, Cổ Lạc ba người rời đi cánh rừng, dặn dò Vương Khoát Hải cùng Trần Nhiễm dẫn theo người làm chi viện. Thật ra cũng không phải nhất định phải đi qua huyện Đông Trì, cũng có thể đi vòng qua, chỉ cần đi thêm ba ngày là được, nhưng Thẩm Lãnh không có ý định làm như vậy.
"Chúng ta vẫn chưa gặp phải khó khăn gì đến mức chuyện đầu tiên nghĩ đến là đi vòng qua nó, đó là suy nghĩ của người già sắp chết mới nên có, người trẻ tuổi có suy nghĩ như vậy thì đáng xấu hổ."
Thẩm Lãnh đeo hắc tuyến đao lên: "Mặc kệ đối mặt cái gì."
Trong màn đêm, ba người Thẩm Lãnh bọn họ tới rbên ngoài trang viên núi Tự Thủy, nghe đồn vị thế tử điện hạ được xưng là Diệu tuyệt Giang Nam kia đã mời rất nhiều khách giang hồ làm hộ vệ vương phủ, mà một lượng lớn trong số đó đều ở trong sơn trang Tự Thủy này.
Thế tử Lý Tiêu Nhiên được vinh danh là Diệu tuyệt Giang Nam, là vì y làm thơ rất tuyệt, vẽ tranh rất tuyệt, có người nói sự phong lưu của y cũng rất tuyệt, tóm lại cho dù y từng được gọi là trò cười lớn nhất thiên hạ, nhưng bây giờ đã là đối tượng hoàn mỹ nhất trong mộng của rất nhiều thiếu nữ, trẻ tuổi, giàu có và phong lưu, còn là con trai của thân vương, một hình ảnh quá đẹp.
Phụ thân y - Tín Vương làm ra hành động vĩ đại ba ngày ba đêm không ra khỏi thanh lâu, y cũng từng như thế, chẳng qua là việc khác với phụ thân y. Y cùng với cô nương đứng đầu bảng thanh lâu đó đàm đạo về kinh Phật ba ngày, từ đó về sau, trên cái bàn ở giữa phòng của cô nương kia liền có thêm thanh đăng cổ Phật, ngày ngày tụng kinh, cảm thấy mình sạch sẽ.
Chuyện này cũng là diệu.
Ai cũng biết hoàng đế bệ hạ Đại Ninh không thích những chuyện này, cho dù hoàng hậu thích. Người của phủ nội vụ từng đem tất cả những thứ này trong hậu cung ra đốt thành một đống lửa sáng rực bầu trời đêm ngay trước mặt hoàng hậu, đơn giản là hoàng đế bệ hạ nói, việc chuộc tội này, ngươi tụng kinh một vạn lần cũng vô dụng, nếu người nào đọc vài câu kinh văn đã rửa sạch tội nghiệt, vậy còn cần mười tám tầng địa ngục làm gì?
Ngươi tụng kinh với Phật Tổ vạn lần, tất nhiên Phật Tổ vui vẻ, nhưng người mà ngươi có lỗi không phải Phật Tổ.
Ngươi thử tụng kinh vạn lần với người ngươi làm hại xem, xem liệu hắn có vui vẻ hay không, ngay cả câu "xin lỗi" cũng chưa chắc có thể đổi lấy câu "không sao", ngươi nói một câu "thiện tai" là có thể công đức viên mãn? Có người nói, càng là người không sạch sẽ càng tin chuyện này, bởi vì bọn họ sợ.
Lý Tiêu Nhiên không cho là như vậy, vẫn là đi nói Phật, bởi vì Phật nói có nhân quả.
Chuyện năm đó chính là nhân, y đang đợi quả.
Trong sơn trang Tự Thủy có một nhà thuỷ tạ, cho dù dưới ánh trăng là ao sen lá khô cũng rất đẹp, Lý Tiêu Nhiên là người thích theo đuổi cái đẹp, khắp nơi đều lịch sự tao nhã mới xứng với y.
Lý Tiêu Nhiên cũng rất ngạo khí, có lẽ chỉ khi đêm khuya người tĩnh y tỉ mỉ thưởng thức sự ngạo khí này bản thân, mới có thể độc hưởng nỗi lòng chua xót khổ sở đó, ngạo là vì nỗi nhục năm đó, chống đỡ thật là vất vả.
Nam nhân trung niên một thân bố y đứng trước mặt y đưa lưng về phía y, y phục trên người kém xa bộ cẩm y kia của Lý Tiêu Nhiên, dưới chân ông ta là một đôi giày vải rẻ tiền, thủ công rất tinh xảo, nhưng giày vải chỉ là giày vải. Lý Tiêu Nhiên cảm thấy bộ y phục này của ông ta và y phục của mình khá chênh lệch, chính là chênh lệch giữa Sở và Đại Ninh.
Vậy nhưng, trong lòng Lý Tiêu Nhiên có chút căm tức, bởi vì y phát hiện lúc ở bên cạnh người này, sự ngạo khí đó, sự tôn quý đó, thân phận địa vị đó của mình đều không mang đến bất kỳ ưu thế nào đáng nói, người này chỉ đưa lưng về phía y đã có một vẻ sang trọng trời sinh.
Lý Tiêu Nhiên bỗng thầm cười khổ một tiếng, cảm thấy mình có thể hiểu được người nam nhân trung niên này, ai mà không ra vẻ vô cùng vất vả?
"Đa tạ tiên sinh chịu đến." Lý Tiêu Nhiên hơi hơi cúi người: "Có thể mời được tiên sinh, là phúc lớn nhất khí của ta."
Nam nhân trung niên vẫn không quay đầu lại, cũng không nói chuyện, ông ta chỉ cảm thấy ánh trăng trong hồ sen này quá lạnh lẽo, dù sao cũng đã là mùa đông, sen trong ao không còn hoa thì không còn màu sắc.
"Tại sao tiên sinh không mang kiếm đến?"
Lý Tiêu Nhiên cảm thấy có chút tức giận, nhưng vẫn duy trì nụ cười mỉm hoàn mỹ nhất, cho dù nam nhân trung niên này căn bản không quay đầu lại nhìn nụ cười mỉm hoàn mỹ đó của y.
"Tặng người khác rồi."
Rốt cục nam nhân trung niên cũng nói chuyện, bốn chữ đơn giản.
Lý Tiêu Nhiên nói: "Ta nghe nói tiên sinh có ba thanh kiếm, tặng ra ngoài một thanh, nhưng vẫn còn hai thanh."
"Ở chỗ thế tử, ta dùng thanh kiếm nào cũng không thích hợp."
Hai thanh kiếm đó, một thanh Thừa Thiên, một thanh Đế Vận.
Lý Tiêu Nhiên hỏi: "Ta trước sau phái người đi mời tiên sinh năm lần, lần nào tiên sinh cũng không chịu xuất sơn, tại sao lần này lại đến? Ta chỉ là có chút tò mò, nếu tiên sinh không tiện nói..."
"Ta vừa mới nói rồi." Sở Kiếm Liên xoay người nhìn về phía Lý Tiêu Nhiên: "Kiếm của ta đã tặng người khác rồi."
Lý Tiêu Nhiên không hiểu.
Sở Kiếm Liên không cần y hiểu, kiếm đã có chủ nhân mới, hoặc nói là truyền nhân, Sở Kiếm Liên còn có vướng bận gì nữa? Trên người đã gánh vác nhiều như vậy rồi, dù sao cũng phải làm chút gì đó an ủi lão phụ bệnh nguy kịch mà vẫn si tâm vọng tưởng một chút.
"Tiên sinh mang kiếm hay không mang kiếm đều giống nhau, trên đời vốn không có nhiều người đáng để tiên sinh xuất kiếm, ta biết tiên sinh mới đến đã sắp xếp ông làm việc ngay có chút quá đáng, nhưng có một người mà ta nhất định phải bắt sống, tuy chẳng qua là một tiểu nhân vật chức vị không cao, nhưng người đứng sau lưng hắn phân lượng rất nặng, ta cần dựa vào người chức vị không cao này để lật đổ người chức vị vô cùng cao kia."
"Sở gia trang dưới chân núi Khách Ninh, ta cần thế tử điện hạ có thể mời thầy thuốc tốt nhất đến."
"Không có vấn đề."
Lý Tiêu Nhiên cười, cảm thấy vẻ sang trọng trên người Sở Kiếm Liên thoáng chốc đã tan biến, cho nên y cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, một người có việc cầu người khác, đúng là vẫn sẽ cúi đầu...
Mà điều Sở Kiếm Liên nghĩ lại là, chung quy chẳng qua là cúi đầu.
"Ai?" Sở Kiếm Liên hỏi.
Lý Tiêu Nhiên trả lời: "Một giáo úy thủy sư tên Thẩm Lãnh, hiện tại chắc hẳn ở trong huyện Đông Trì này, nếu người của ta phát hiện tung tích của bọn hắn, làm phiền tiên sinh đi một chuyến."
Sở Kiếm Liên khẽ nhíu mày: "Thế tử điện hạ đã mời rất nhiều người trong giang hồ, bắt một tên giáo úy mà thôi, tại sao nhất quyết phải là ta đi?"
"Quả thật ta đã mời rất nhiều người, cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng chỉ có tiên sinh ra tay mới là chắc chắn mười phần mười, ta làm việc, trước giờ ngay cả chín phần chín cũng không cần, chỉ cần kết quả tất thắng mười phần."
Sở Kiếm Liên ừm một tiếng, đi về phía biệt viện: "Nếu thế tử có tin tức, phái người thông báo cho ta là được."
Cùng lúc đó, Thẩm Lãnh cùng Dương Thất Bảo, Cổ Lạc ba người đã từ bên phía biệt viện trèo tường vào. Trong trang viên này phòng bị nghiêm ngặt, ngoại trừ lượng lớn hộ viện ra, cũng có không ít khách giang hồ tọa trấn, nhưng ba người Thẩm Lãnh bọn họ hoàn toàn có thể được xưng tụng người thám báo mạnh nhất, muốn trèo vào một viện tử lớn như vậy, luôn có thể tìm được cơ hội.
Cổ Lạc hạ giọng hỏi: "Biệt viện lớn như vậy, làm sao đi tìm Viên tiên sinh kia."
Thẩm Lãnh liếc nhìn xa xa có hai thị nữ cầm đèn đi về phía bên này, hắn cười cười, từ trong bóng tối đi ra, sửa sang lại y phục của mình một chút đợi hai thị nữ kia đi qua, chặn trước mặt hai người bọn họ: "Thế tử sai ta tới mời Viên tiên sinh qua nói chuyện, nhưng ta lại không biết Viên tiên sinh ở chỗ nào, nếu làm trễ nải chuyện của thế tử sợ là sẽ bị mắng, có thể làm phiền nói cho biết không?"
Hai thiếu nữ vốn sợ giật nảy mình, nhìn Thẩm Lãnh bộ dạng anh tuấn, nói chuyện nhã nhặn thì cũng bớt giận hơn phân nửa, một người trong số đó cẩn thận quan sát Thẩm Lãnh một chút: "Lần đầu tiên tới biệt viện?"
"Ừm, lần đầu tiên, sau này đến thêm vài lần là có thể gặp tỷ tỷ thêm mấy lần."
Thị nữ kia hơi đỏ mặt: "Miệng lưỡi trơn tru, tất không phải người tốt lành gì... Viên tiên sinh ngụ ở trong tiểu viện bên kia, chính là độc viện lớn nhất có cây liễu bên cạnh, ông ấy đã ngủ rồi, lúc ngươi gọi thì nhẹ một chút, dù sao cũng là người trong phủ đại học sĩ tới."
Thẩm Lãnh bỗng nhiên muốn bật cười, một thị nữ cũng biết Viên tiên sinh kia là người trong phủ đại học sĩ tới, thế tử Diệu tuyệt Giang Nam này cũng diệu chẳng đến đâu.
Thẩm Lãnh chắp tay cúi người: "Đa tạ tỷ tỷ, lần sau đến sẽ mang cho tỷ chút kẹo hoa quế."
Thiếu nữ kia hừ một tiếng: "Ai thèm mấy miếng kẹo ngươi?"
Một thiếu nữ khác cười hỏi: "Của ta thì sao?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Tỷ tỷ cũng có, chỉ là đến lúc đó đừng có không chịu gặp ta."
Thiếu nữ cười chỉ chỉ một độc viện khác ở phía trước: "Chúng ta đều ở bên kia, lúc ngươi tới trực tiếp đưa kẹo hoa quế tới là được, sợ là phải mang nhiều một chút."
Thẩm Lãnh lại nói cảm ơn, kia hai thiếu nữ cầm đèn đi, dáng người uốn éo, người này uốn éo hơn người kia... uốn éo hơn lúc đi đến...
Thẩm Lãnh cảm thấy mình có lỗi với Trà gia, hơn nữa miệng cười hơi cứng ngắc.
Dương Thất Bảo từ trong bóng tối đi ra, ngón tay cái với Thẩm Lãnh: "Giáo úy lợi hại."
Cổ Lạc gật đầu: "Giáo úy lợi hại."
Thẩm Lãnh thầm nói những thứ tiên sinh dạy cũng có ích, sao tới bây giờ tiên sinh vẫn độc thân? Lại nghĩ tới lão kia từng là một đạo sĩ phong lưu cũng không biết thiếu nợ phong lưu bao nhiêu, nghĩ bí tịch do ông ấy viết hẳn đều là những gì chính mình trải qua, nếu trau chuốt một chút viết thành diễm tình gì đó, rồi mời tiên sinh đứng quầy bán sách, hẳn là sẽ kiếm được tiền.
Thẩm Lãnh cảm thấy có lỗi với Thẩm tiên sinh.
Ba người Thẩm Lãnh bọn hắn cứ hiên ngang đi đến cửa độc viện đó như vậy, Thẩm Lãnh khẽ vỗ cửa: "Phụng mệnh thế tử cầu kiến Viên tiên sinh."
Cửa mở két một tiếng, hai người bên trong là hộ vệ do Viên Trì Đống mang đến, đều là cao thủ chọn ra từ Quán Đường Khẩu, đánh giá Thẩm Lãnh từ trên xuống dưới vài lần, sau đó liền nhíu mày lại.
"Tại sao trên người ngươi mặc quân phục của chiến binh?"
"Bởi vì không kịp thay."
Bịch bịch!
Thẩm Lãnh xuất liền hai quyền, thình lình đánh vào cổ họng hai người, hai người kia ngay cả kêu cũng không thể kêu được đã gục xuống. Thẩm Lãnh lắc mình vào viện tử, Dương Thất Bảo canh giữ ở cửa viện, Cổ Lạc bước nhanh đi theo Thẩm Lãnh vào trong phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...