Trường Ninh Đế Quân

Lúc Thẩm Lãnh vác Hắc Nhãn trở lại trong viện thì Trà gia và Thẩm tiên sinh đều không ở đây. Hắn đặt Hắc Nhãn lên giường của mình, nhìn vết máu trên giường không nhịn được khẽ thở dài, nghĩ lát nữa nhất định phải tự giặt, thực sự là bẩn quá, nếu Trà gia giặt sẽ rất vất vả.

Hắc Nhãn cố nén đau hỏi: "Vẻ mặt đó của ngươi dường như có chút không tình nguyện?"

"Bẩn khăn trải giường rồi."

"Ồ…"

Hắc Nhãn nằm ở trên giường nhìn nóc nhà: "Ngươi biết ta bảo vệ người khác một lần thu phí cao cỡ nào không?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Ngươi biết tay của Trà gia đẹp cỡ nào không?"

Hắc Nhãn sững người, ngay cả cơn đau cũng không quan tâm nữa, thầm nghĩ đây là logic gì chứ?

Thẩm Lãnh nghĩ may mà kỳ nghỉ phép vẫn chưa kết thúc, mình có thời gian giặt sạch khăn trải giường, lại ngẫm nghĩ cho dù là giặt rồi cũng sẽ không sạch hết vết máu, hay là mở miệng đòi gã mấy chục đồng tiền đi mua một giường mới? Nhưng làm như thế nào mở miệng đây, người ta đã bị thương thành như vậy rồi.

Hắn vừa nghĩ vừa đi lấy hòm thuốc của Thẩm tiên sinh, mới ra khỏi cửa phòng của mình liền nhìn thấy Thẩm tiên sinh và Trà gia hai người từ bên ngoài đi vào, đi theo sau là Trần Nhiễm và Trần đại bá. Trước đó Thẩm tiên sinh bảo Trần Nhiễm bảo vệ Trần đại bá tìm một chỗ an toàn ẩn nấp, sau đó dẫn theo Trà gia định đi tìm Mộc Lưu Nhi tính sổ, kết quả viện tử mà Quán Đường Khẩu mua về đã trống không, một người cũng không có.

"Để ta."

Thẩm tiên sinh vào phòng tìm hòm thuốc của mình, nhìn nhìn vết thương trên người Hắc Nhãn: "Đây là lớn việc đó."

Hắc Nhãn: "Ý của ngươi là?"

"Phải thu phí."

Trong lúc nói chuyện tay Thẩm tiên sinh cũng không dừng lại, động tác rất nhanh cũng rất ổn, khử trùng, bôi thuốc, khâu lại, băng bó, sau khoảng thời gian hai nén nhang Hắc Nhãn đã bị băng bó như cái bánh chưng, nhìn cũng rất đáng yêu.

"Các ngươi… lại còn định đòi tiền ta?"

Trên đầu Hắc Nhãn cũng băng bó, chỉ lộ ra khuôn mặt, cho nên vẻ mặt u oán nhìn có vẻ đặc biệt tập trung.

"Có thể đừng không biết xấu hổ như vậy không."

Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Không thể."


Hắc Nhãn giống như nhận mệnh nhìn về phía ba tên thủ hạ đứng ở cửa, trước tiên nhìn nhìn hán tử che mặt đeo song đao, người nọ quay đầu nhìn ra bên ngoài: "Ta là đao khách, trên người đao khách đâu có chỗ để tiền? Đeo một cái túi tiền, không tiện giết người."

Hắc Nhãn nhìn về phía kẻ quen ngồi như con mèo kia, tên kia mở phanh áo của mình ra: "Trên y phục của ta mọi chỗ gần như đều dùng để treo phi đao rồi, tất nhiên trên người cũng không có chỗ để tiền."

Người áo trắng che mặt đeo kiếm tua màu đen ngẩng đầu nhìn trăng sáng: "Dùng tiền à, đó là chuyện quá tục… Huống hồ, tháng này còn chưa đến ngày phát tiền công."

Thẩm Lãnh: "Lưu Vân Hội các ngươi nghèo như vậy sao?"

Người che mặt đeo kiếm dáng vẻ nghiêm trang nói: "Đương nhiên không, đãi ngộ của chúng ta rất tốt, xuất hành đều có người chuyên sắp xếp, bất kể là ăn mặc ngủ nghỉ cũng không cần người cấp bậc chúng ta tự suy nghĩ, cho nên chúng ta mang tiền cũng vô dụng."

Người đeo đao gật gật đầu: "Chủ yếu là…"

Hắn ta nhìn về phía Hắc Nhãn: "Lần trước đều đã bị huynh ấy thắng."

Hắc Nhãn xấu hổ: "Không phải chỉ là đánh bạc nhỏ một chút sao…"

Trong mắt hán tử dùng phi đao tràn ngập vẻ bi phẫn: "Mỗi tháng phát tiền công lão đại huynh liền kéo chúng ta đánh bạc, sau đó đều thắng hết tất cả tiền công của chúng ta, cho nên… Tiền của huynh đâu?"

Trong ánh mắt Hắc Nhãn xuất hiện một vẻ quyết tuyệt kiên định: "Tiền? Muốn đòi tiền ta?"

Thẩm Lãnh: "Ngừng thuốc đi."

Thẩm tiên sinh nhìn Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Như vậy làm sao được?"

Thẩm Lãnh: "Hắn không định trả thù lao, chẳng lẽ còn phải tiếp tục cho hắn dùng thuốc?"

Thẩm tiên sinh nói: "Ý của ta là, hắn ngay cả tiền cũng không định đưa, chẳng lẽ ta không nên cạo đi chỗ thuốc vừa đắp lên sao?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Quả nhiên là thầy thuốc nhân từ."

Ba tên áo trắng che mặt kia cũng gật đầu theo, nào có bộ dạng đồng cảm với Hắc Nhãn, thậm chí nhìn ba người bọn họ còn có chút chờ mong nữa.

Hắc Nhãn thở dài: "Thôi được thôi được, nói đi muốn bao nhiêu."

Thẩm Lãnh hỏi Trà gia: "Khăn trải giường của ta mua bao nhiêu tiền?"


Thẩm tiên sinh: "Tiền thuốc tiền khám của ta thì sao?"

Thẩm Lãnh: "Cái đó không quan trọng."

Thẩm tiên sinh: "…"

Mọi người rời khỏi phòng để Hắc Nhãn nghỉ ngơi cho tốt. Vì an toàn, bạch y nhân dùng phi đao rời đi tìm điểm dừng chân mới. Thẩm Lãnh cùng Trần Nhiễm cuối cùng cũng trở lại đại doanh thủy sư, mà Thẩm tiên sinh cùng Trà gia, Trần đại bá phải đi đưa rau, chủ yếu nhất là nơi này quá rõ ràng, người của Quán Đường Khẩu đã biết viện tử này, cho nên thật sự khó lòng phòng bị.

Trước khi Hắc Nhãn khỏe lại cũng không thích hợp đi đường xa mệt nhọc về Trường An, cần một nơi bí ẩn hơn an toàn hơn cho gã tu dưỡng.

Ngoài ra hán tử đeo kiếm kia cũng tạm thời rời đi, đi tập hợp nhân thủ của Lưu Vân Hội.

Hán tử đeo song nhìn về phía Thẩm Lãnh đang ngẩn người: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"

"Ta cảm thấy không có lời."

Thẩm Lãnh đeo hắc tuyến đao lên: "Tiền nên là bọn họ đưa ra mới đúng."

"Ai?"

"Quán Đường Khẩu."

Sau đó Thẩm Lãnh đi ra ngoài viện, hán tử đeo song đao đứng sững người, trong lòng thầm nghĩ tên này chỉ là vì nghĩ người của Quán Đường Khẩu nên bỏ tiền đền khăn trải giường của hắn nên định đi giết một lượt nữa?

Thật là một kẻ khiến người khác không thể hiểu nổi… Nhưng dáng vẻ dường như rất lợi hại rất tuyệt vời, cho nên hắn ta quyết định đi theo.

Trà gia rửa mặt xong từ trong phòng đi ra phát hiện Thẩm Lãnh cùng kẻ đao song dao kia đã không thấy đâu, trong lòng thoáng kinh ngạc, xoay người đi lấy Phá Giáp của nàng, nhưng vừa mới xoay thân đã bị Trần Nhiễm gọi lại: "Đừng đuổi theo, không kịp đuổi bọn họ đâu, Lãnh Tử bảo ta nói với ngươi là hắn sẽ nhanh chóng trở lại, hắn nói không thể lỗ một cái khăn trải giường."

Trà gia một dậm chân, đi đến cửa phòng bếp tháo cái gối buộc trên cây xuống, Trần Nhiễm nhìn mà ngây người, thầm nghĩ lại là ý gì đây?

Thẩm tiên sinh đẩy cửa phòng Thẩm Lãnh ra, ngồi lên ghế, nhìn Hắc Nhãn sắc mặt bình tĩnh nói: "Ta biết mục đích các ngươi tới là gì, nếu ta không đoán sai, Lưu Vân Hội là của bệ hạ đúng không?"

Hắc Nhãn mở mắt ra, không trả lời.


"Diệp Lưu Vân vẫn lười như vậy, nghiêm chỉnh đặt cho hội một cái tên không được sao? Lưu Vân Hội..."

Thẩm tiên sinh bĩu môi: "Có thể những người hao hết tâm tư để đoán Lưu Vân Hội rốt cuộc có phải Diệp Lưu Vân sáng lập hay không đều sẽ không ngờ được, lấy một cái tên như vậy chỉ bởi vì hắn lười, và hắn rất tự luyến."

Hắc Nhãn khóe miệng khẽ cong lên, dường như muốn nói ngươi nói rất đúng đấy.

Thẩm tiên sinh nói: "Chuyện mà Diệp Lưu Vân sai các ngươi điều tra, ta có thể đoán được... Đêm hôm đó quả thật hoàng hậu đã đến Bạch Tháp quán của ta, quả thật đã giao cho ta một đứa trẻ, nhưng không phải Lãnh Tử, sau khi trở về ngươi nói với Diệp Lưu Vân, mời hắn truyền đạt đến bệ hạ... Bệ hạ chắc hẳn là hiểu ta, dù sao ta đã từng làm việc cho bệ hạ sáu năm, ta biết bản thân nghiệp chướng nặng nề tất không được chết tử tế, nhưng chỉ xin bệ hạ cho ta thêm vài năm, ta sẽ tìm được đứa bé đó, mang nó đến thành Trường An."

Hắc Nhãn vẫn trầm mặc.

Thẩm tiên sinh cũng mặc kệ thái độ của gã là gì, tự mình nói tiếp: "Ta có thể hiểu nỗi đau của bệ hạ, nhưng chuyện đó có thể còn có huyền cơ rất lớn, bên trong có vài người xấu xa ghê tởm vượt quá mức tưởng tượng, ta một ngày làm việc cho bệ hạ, cả đời là thần tử của bệ hạ, cho nên xin bệ hạ kiên nhẫn thêm một chút, chờ ta điều tra rõ ràng tự nhiên sẽ đến thành Trường An thỉnh tội, ta hoặc là sẽ chết trong tay những người đó, hoặc là sẽ chết bởi cơn giận dữ của bệ hạ, nhưng chỉ cần điều tra rõ sự tình, coi như ta không phụ ơn tri ngộ của bệ hạ năm đó."

Hắc Nhãn cuối cùng cũng mở miệng: "Ta không biết lời ngươi nói là có ý gì, đông chủ chỉ bảo ta điều tra ngươi có phải đạo nhân ở Bạch Tháp quán thành Vân Tiêu hay không, nhưng mỗi một chữ ngươi nói ta đều sẽ chuyển lại từ đầu chí cuối, một chữ không sót."

Thẩm tiên sinh đứng dậy, chắp hai tay: "Đa tạ."

Hắc Nhãn: "Trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thẩm tiên sinh thản nhiên nói: "Ta vong mạng thiên nhai hơn mười năm, không chết, ngươi biết tại sao không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì ta đủ mạnh." Thẩm tiên sinh liếc mắt nhìn Hắc Nhãn một cái: "Đừng hỏi nữa, ngươi không đủ mạnh, nếu biết sẽ chết rất nhanh."

Hắc Nhãn thở dài: "Tuy rằng vẫn không biết lời ngươi nói rốt cuộc là chuyện gì, có ý gì, nhưng ta cảm nhận được, một mình ngươi gánh vác cho bệ hạ nhiều như vậy, hẳn sẽ rất vất vả."

"Diệp Lưu Vân có đại tài nhưng chỉ làm đại đương gia của một bang hội ám đạo, trách nhiệm mà hắn gánh không ít hơn ta."

Thẩm tiên sinh lại ngồi xuống lần nữa: "Tại sao nhiều người nguyện ý xông pha khói lửa vì bệ hạ như vậy? Là vì bệ hạ đáng để người như chúng ta đi theo, hiện tại ta tự hỏi không dám xưng gia thần của bệ hạ, nhưng chưa từng quên ân nghĩa bệ hạ dành cho ta, vẫn là câu nói kia... Xin bệ hạ cho ta thời gian vài năm, bệ hạ cần một người ẩn trong giang hồ như ta để điều tra chuyện này, ta điều tra sẽ cẩn thận, sẽ rõ ràng hơn Diệp Lưu Vân."

Hắc Nhãn ừ một tiếng: "Ta cũng vẫn là câu nói kia, ta sẽ chuyển lời không sót một chữ."

Thẩm tiên sinh cười: "Nói chuyện với ngươi rất vui, cho nên ta định biểu thị sự cảm ơn của mình một chút."

"Cái gì?"

"Ta giảm tám phần tiền khám bệnh cho ngươi nhé, không thể nhiều hơn nữa."

Hắc Nhãn: "…"

Thẩm tiên sinh trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi một câu: "Có phải các người bắt đầu đi theo Diệp Lưu Vân từ lúc khoảng chừng mười tuổi không?"


Ánh mắt Hắc Nhãn liền run lên: "Tiên sinh đây là ý gì?"

"Không có ý gì, các ngươi nên cảm ơn ta, khi đó là lần đầu tiên ta nhắc với bệ hạ ý nghĩ này, lúc trước ta nhớ ta từng nghĩ ra một cái tên rất hay, gọi là kế hoạch Sồ Hổ... Với người tự luyến như Diệp Lưu Vân, đương nhiên là sẽ không dùng cái tên này."

"Thiếu Niên Đường." Hắc Nhãn nghiêng đầu nhìn Thẩm tiên sinh trả lời: "Bao gồm ba kẻ ngươi gặp lúc nãy, chúng ta đều là từ Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường đi ra."

"Tên thật tục khí."

Thẩm tiên sinh cười nhạt: "Nhưng dường như cũng không khó nghe đến vậy... Tương đối mà nói, Sồ Hổ quả thật ngụ ý không tốt, nuôi hổ để dùng, mà không thể vì hậu hoạn... Còn có một chuyện chắc hẳn ngươi nhớ, sở dĩ có Lưu Vân Hội cũng là năm đó ta nghĩ ra... Diệp Lưu Vân tự luyến đến mức nào đi chăng nữa, còn không phải nhặt được tiện nghi của ta."

Hắc Nhãn thở dài: "Có thể ngươi còn tự luyến hơn đông chủ."

Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Những cái này không quan trọng, quan trọng là những lời ta đã nói với ngươi là muốn cho ngươi hiểu, ta từng là người của bệ hạ, hiện tại cũng thế, cho nên ta nhất định phải gánh vác vì bệ hạ."

Hắc Nhãn không hiểu tại sao lại chuyển sang đề tài này.

Thẩm tiên sinh không cần gã hiểu, bởi vì câu này mang về, Diệp Lưu Vân hiểu, bệ hạ cũng hiểu.

Đứa trẻ tôn quý thân phận tôn quý như vậy, lỡ như nhầm, bản thân sẽ có lỗi với bệ hạ.

Đúng lúc này Thẩm Lãnh cùng người đeo song đao kia trở về, hai người từ lúc rời đi đến lúc trở lại chưa tới một canh giờ, lúc trở lại trong tay Thẩm Lãnh xách rất nhiều túi tiền, thoạt nhìn chí ít cũng có 30-40 cái. Hắn chia tiền túi làm bốn phần, một phần cho kẻ đeo song đao kia: "Cho ngươi, nhìn xem người của Quán Đường Khẩu người ta, rồi nhìn lại Lưu Vân Hội các ngươi, mất mặt không?"

Hán tử đeo song đao quật được trong vòng hai tức, nhận lấy túi tiền: "Có một cảm giác bị tiền sỉ nhục."

Thẩm Lãnh: "Vậy thì sao?"

"Vậy nên có thể sỉ nhục ta hai lần không?"

"…"

Ba phần còn lại Thẩm Lãnh ném một phần cho Trà gia: "Đùng thay khăn trải giường mới."

Một phần ném cho Thẩm tiên sinh: "Tiền khám và tiền thuốc của ông."

Phần cuối cùng ném cho Hắc Nhãn đang nằm trên giường, Hắc Nhãn ngây người: "Tại sao còn có của ta?"

Thẩm Lãnh: "Ồ… cho ngươi dùng mua tã lót."

Hắc Nhãn cũng cảm thấy mình bị sỉ nhục rồi.

Trà gia cầm túi tiền chỉ chỉ vào cây tùng trong viện, Thẩm Lãnh nhìn thấy cái gối buộc trên đó không còn, trong lòng cả kinh mặt biến sắc: "Sẽ… sẽ rất đau nhỉ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui