Trường Ninh Đế Quân

Lúc đội ngũ trở lại bến thuyền quan bổ thì đã là buổi chiều, chậm hơn thời gian mệnh lệnh yêu cầu gần nửa canh giờ, vậy nên Thẩm Lãnh xách mấy cái đầu người về bị phạt đứng trên cầu thuyền của bến thuyền, không có mệnh lệnh của Sầm Chinh không được phép rời đi.

Bóng dáng kia, có chút cô độc.

Thẩm Lãnh ngẩng đầu mặt trời sắp sửa lặn xuống, nghĩ Mạnh Trường An một mình lên phía bắc, chắc hẳn còn cô độc hơn mình rất nhiều ấy nhỉ? Mình chỉ có cảm giác cô độc trong một lúc này, quay về đội mười người sẽ có sự ấm áp, mà lúc quay về bên cạnh tiên sinh và Trà gia, sự ấm áp đó khiến hắn cảm thấy cái gì cũng tốt đẹp.

Lúc trời sắp tối, tòng ngũ phẩm Quả Nghị tướng quân Bạch Tú chậm rãi đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh, liếc nhìn những cái đầu người đã khô vết máu kia, ánh mắt hơi lóe lên.

"Thật ra Sầm tướng quân không có ý làm khó ngươi."

Bạch Tú chỉ chỉ những cái người đầu đó: "Tìm một chỗ chôn bừa đi, ta đã ghi quân công cho ngươi rồi, ta cũng đã gắng sức phái người đi tra rõ thân phận lai lịch của những người này, nhưng ngươi biết đó, ngay cả là ban ngày cũng có chỗ ánh sáng mặt trời không chiếu đến được, có những chuyện chưa chắc có thể tra rõ ràng."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Bạch Tú: "Tạ ơn tướng quân, thù của Lý Thổ Mệnh, tự ta sẽ tiếp tục điều tra."

Bạch Tú khẽ nhíu mày: "Hà tất phải bướng bỉnh như thế?"

Thẩm Lãnh: "Tướng quân nghĩ, trên đời cái gì nặng nhất?"

Bạch Tú trả lời: "Đại Ninh nặng nhất."

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Bạch Tú một cái, gật đầu: "Câu trả lời của tướng quân thật sự rất tiêu chuẩn… Nhưng ti chức nghĩ, là con người nặng nhất, nói Đại Ninh chắc hẳn cũng không chỉ là sơn hà vạn dặm, thứ nặng hơn là đông đảo chúng sinh trong giang sơn, tại sao con người nặng? Là bởi vì con ngươi có tình cảm, Lý Thổ Mệnh là huynh đệ của ta."

"Ngươi đã báo thù, đã giết người nhiều như vậy rồi."

"Lý Thổ Mệnh là huynh đệ của ta."

"Ngươi là quân nhân, nên biết quân luật nặng nhất."

"Lý Thổ Mệnh là huynh đệ của ta."

Thẩm Lãnh hít sâu một hơi: "Tướng quân, tại sao chiến binh Đại Ninh vô địch? Bởi vì chúng ta coi đồng bào là huynh đệ."

Bạch Tú hừ một tiếng, sắc mặt lạnh đi.

"Thẩm Lãnh, điều ta có thể khuyên ngươi đều đã khuyên rồi, ngươi nên biết, nếu không phải coi trọng ngươi thì ta cũng sẽ không nói với ngươi những điều này, con người phải tự mình biết mình."


Sau khi nói xong Bạch Tú xoay người bỏ đi, Thẩm Lãnh ném đầu người xuống đất phát ra một tiếng bịch: "Tướng quân, vừa rồi ngài nói đem những cái đầu người này đi chôn bừa? Nhưng ta không muốn, quân nhân Đại Ninh đối đãi với kẻ thù, không chấp nhận nhập thổ vi an."

Bạch Tú dừng bước chân, xoay người nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Vậy thì đốt đi."

Sau khi nói xong bốn từ này y sải bước bỏ đi, hiển nhiên rất tức giận với biểu hiện của Thẩm Lãnh.

Trong chiến thuyền Hùng Ngưu, Sầm Chinh đứng đó nhìn Thẩm Lãnh cứng rắn nguội lạnh như một tảng đá đứng trên cầu thuyền, lúc tầm nhìn chuyển sang phía Bạch Tú đã hơi nhíu mày, sau đó thở dài một hơi, trong ánh mắt mơ hồ có chút tự trách.

"Thân binh đâu?"

"Có thuộc hạ!"

Hai tên thân binh bước nhanh đến, chắp tay cúi người.

"Bảo Thẩm Lãnh về đi, nói với hắn, chuyện của Lý Thổ Mệnh dừng lại ở đây, còn dám làm ra hành động bậy bạ gì nữa, ta sẽ chém hắn theo quân luật, bảo hắn hãy nhớ, tuyệt đối đừng cho bổn tướng quân cơ hội hạ đao."

Hai tên thân binh liếc nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ tướng quân đây là làm sao vậy?

Nhưng lời của tướng quân chính là mệnh lệnh, hai người không dám không nghe, bước nhanh rời đi rồi tìm Thẩm Lãnh, chuyển lại lời của Sầm Chinh cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh xoay người nhìn về phía chiếc chiến thuyền Hùng Ngưu kia, ánh mắt phức tạp.

Lý Thổ Mệnh được an táng ở chỗ không xa bến thuyền quan bổ, chỗ chôn là Thẩm Lãnh chọn, hắn không hiểu phong thủy gì đó, chỉ là chỗ đó địa thế rộng rãi, có thể phóng mắt ra rất xa về phía bắc, có lẽ có thể nhìn thấy quê nhà.

Sáng sớm hôm sau đội thuyền tiếp tục xuôi nam, mùi máu tanh trên bến thuyền quan bổ cũng đã tan, vậy nhưng mọi người đều hiểu rất rõ, huyện Ninh Vũ chắc chắn sắp có một hồi không yên ổn.

8 ngày sau tấu chương báo cáo chuyện thủy phỉ tập kích bến thuyền quan bổ giết chết hơn 100 sương binh đã đến kinh thành, là đích thân đề đốc thủy sư Trang Ung viết. Tốc độ chuyển tin của quân dịch nhanh hơn nhiều so với dân dịch, cho nên tấu chương của huyện Ninh Vũ, tấu chương của quận An Dương đều vẫn còn đang trên đường chuyển đi.

Thiên lý gia cấp, đổi người đổi ngựa tiếp sức ngày đêm không ngừng, dưới tình huống bình thường kỵ mã chạy từ quận An Dương đến thành Trường An mất gần 20 ngày, tấu chương của Trang Ung sau 8 ngày đã đặt trên bàn sách của hoàng đệ bệ hạ.

Điều ngoài dự liệu là hoàng đế lại không có biểu hiện tức giận bao nhiêu, chỉ là hai tay cầm bản tấu chương kia, chỗ khớp ngón tay hơi trắng bệch.

Hoàng đế chuyển tấu chương cho đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng: "Các lão, khanh nghĩ nên xử trí thế nào?"

Mộc Chiêu Đồng nhanh nhạy nhìn thấy sự nguy hiểm trong phản ứng nho nhỏ đó của hoàng đế, lão ta dùng hai tay nhận tấu chương đọc từng chữ một, không dám bỏ sót chút nào, sau khi đọc xong liền quỳ xuống đất, mồ hôi đầm đìa.


"Thần có tội."

"Các lão có tội gì?"

"Huyện lệnh huyện Ninh Vũ, là người do thần tiến cử."

"Trẫm biết, cho nên trẫm hỏi khanh, nên xử trí như thế nào?"

"Trảm lập quyết."

Mộc Chiêu Đồng ngẩng đầu lên, ba chữ này nói ra dứt khoát và tàn nhẫn.

"Cứ làm theo các lão nói đi… Huyện lệnh, huyện thừa huyện Ninh Vũ trảm lập quyết, các quan viên huyện nha còn lại điều tra kỹ càng, Lại bộ, Hình bộ đều phái người đi, người nên giết thì giết, người nên nhốt thì nhốt, người lưu đày thì lưu đày, người nên tịch thu nhà thì tịch thu nhà, tất cả quan viên dưới quận thủ quận An Dương phạt bổng hai năm, đình chức điều tra, nếu tra ra có người không làm tròn trách nhiệm trái pháp luật thì quyết không tha… Giang Nam đạo quan viên dưới đạo phủ Trần Liêm phạt bổng một năm, để Trần Liêm điều tra người dưới trướng của mình cho đàng hoàng!"

Mộc Chiêu Đồng quỳ gối cúi đầu: "Thần đã nhớ rồi."

"Đề đốc thủy sư Trang Ung luyện binh vô đạo diệt giặc bất lợi, phạt bổng một năm, giáng một cấp."

Hoàng đế nói xong lại xoa xoa huyệt thái dương: "Trẫm không muốn thấy chuyện như thế này nữa."

Mộc Chiêu Đồng quỳ rạp dưới đất: "Thần xin bệ hạ trách phạt, thần tội không thể tha thứ."

"Các lão... Thôi vậy, khanh cũng phạt bổng một năm đi."

Hoàng đế trầm mặc một lát: "Để Hộ bộ, Binh bộ phái người đến huyện Ninh Vũ, trẫm lấy bổng lộc khấu trừ của các khanh chia cho người nhà của những sương binh tử nạn đó. Trẫm đã nói rất nhiều lần, trẫm có thể để bản thân thiệt, nhưng không thể để con dân của trẫm thiệt… Lựa chọn quan viên phái đến bổ sung cho huyện Ninh Vũ, trẫm phải đích thân xem thử."

"Vâng!" Mộc Chiêu Đồng liên tục dập đầu: "Chỉ phạt bổng thần một năm, quá nhẹ rồi."

"Các lão mau dậy đi, chuyện này không có quan hệ gì với khanh."

Hoàng đế đứng lên đi qua đỡ Mộc Chiêu Đồng dậy: "Còn có quá nhiều chuyện các lão phò trợ, bên cạnh trẫm không thiếu khanh là không được… Bên phía thủy sư dường như cũng không thể giới hạn trên sông Nam Bình nữa, các lão, một đoàn thủy sư lớn như vậy chỉ canh giữ một thành An Dương phủ chức tạo Giang Nam, vật không dùng hết công dụng… Trẫm đang nghĩ, có phải nên để thủy sư tạm thời tự do đi lại trên các thủy lộ Giang Nam đạo, không cần bị hạn chế bởi các thông báo rườm rà với quan phủ các nơi không? Trừ hại cho dân, không thể dừng cũng không thể đợi được."


Mộc Chiêu Đồng trong lòng run lên, nhưng chỉ có thể cúi đầu: Bệ hạ suy nghĩ chu đáo, thần xin tuân chỉ."

Hoàng đế ừm một tiếng: "Thủy sư có thể mượn tiền lương vật tư từ kho của quan phủ các nơi ở Giang Nam đạo, phủ khố địa phương báo lên Hộ bộ đủ những thứ thủy sư lấy đi là được, thủy sư đến nơi khác không cần chưng cầu quan phủ địa phương, cứ đến… cấp đạo phủ đi, ở trong một đạo không cần bị quản chế."

"Vâng."

Mộc Chiêu Đồng thở dài trong lòng… Trang Ung, bệ hạ cho ngươi quyền lợi lớn như vậy, ngươi có thể đỡ nổi không?

Trừ đạo phủ Kinh Kỳ đạo là tòng nhất phẩm ra, đạo phủ các nơi khác đều là đại quan chính tam phẩm, Trang Ung một người chính tứ phẩm… không, đã là tòng tứ phẩm rồi, đây là đã được bệ hạ đẩy lên độ cao ngang bằng với đại quan đạo phủ rồi.

Nói là giảm một cấp…

Hoàng đế lại ngồi xuống lần nữa: "Các lão, vừa rồi trẫm xử trí chuyện huyện Ninh Vũ, có phải hơi nặng hay không?"

Mộc Chiêu Đồng thầm nghĩ tại sao bệ hạ lại hướng chủ đề về vụ án kia, không dám trả lời thẳng, sau một lúc trầm tư đột nhiên nghĩ đến một người… Bệ hạ đều phạt một lượt từ trên dưới xuống dưới Giang Nam đạo, duy chỉ có một người không nhắc đến, tướng quân Ất Tử doanh Giang Nam đạo, Bạch Thượng Niên.

Cả triều văn võ đều biết, Bạch Thượng Niên và Mộc Chiêu Đồng quan hệ không nông, là bạn vong niên có tiếng.

"Bệ hạ, thần cho rằng vẫn chưa đủ, tướng quân Ất Tử doanh Bạch Thượng Niên cũng có tội thất chức không tra, đáng phạt."

"Phạt như thế nào?"

"Thần… xin bệ hạ định đoạt."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Mộc Chiêu Đồng một cái: "Bạch Thượng Niên đóng quân ở Giang Nam đạo nhiều năm, theo lý mà nói lỗi còn lớn hơn Trang Ung một chút, hãy giáng một cấp phạt bổng ba năm đi."

Giáng một cấp phạt bổng ba năm!

Trong đầu Mộc Chiêu Đồng không ngừng tính toán, bệ hạ đây rốt cuộc là có ý gì? Lẽ nào nói Bạch Thượng Niên đã làm sai chuyện gì? Thủy phỉ là chuyện của thủy sư, trước đây thủy quân không ra khỏi sông Nam Bình là vì không có quyền hạn tự do đi lại ở các thủy lộ, cho nên bệ hạ chỉ phạt Trang Ung giáng một cấp mà thôi, đoán chừng không bao lâu nữa là sẽ thăng trở lại, còn Bạch Thượng Niên thì sao?

Mộc Chiêu Đồng cúi đầu: "Bệ hạ thánh minh."

Hoàng đế khoát tay: "Các lão cũng mệt mỏi rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đi, trẫm cũng hơi mệt mỏi rồi."

Mộc Chiêu Đồng đành phải cúi đầu khom người rời khỏi thư phòng, nhưng trong đầu toàn nghĩ đến chuyện của Bạch Thượng Niên.

Hoàng đế ngồi trên ghế dường như có chút tâm sự, ngây người một lúc lâu, y liếc nhìn cái hộp gỗ màu đỏ trên bàn, cầm lên lấy mật thư bên trong ra xem lại một lượt.


Cả triều văn võ đều biết bệ hạ khống chế chiến binh đến mức độ xưa nay chưa từng có, không chỉ là vì bệ hạ đã thu hồi quyền điều binh từ Binh bộ, còn bởi vì bệ hạ đã thiết lập thông văn hạp. Chiến binh các nơi, thậm chí là tứ cương tứ khố đều có thân tín do bệ hạ an bài, những người này là ai, ngoài bệ hạ ra thì không có ai biết.

Mà những người này có con đường đặc biệt để nhanh chóng báo cho bệ hạ biết chuyện của chiến binh, được gọi là thông văn hạp.

Cái thông văn hạp này là từ trong thủy sư gửi đến, còn đến sớm hơn tấu chương của Trang Ung một ngày.

"Thanh Tùng đạo nhân trong Bạch Tháp quán thành Vân Tiêu… Đã 16 năm… Lẽ nào thật sự trùng hợp như vậy?" Hoàng đế lẩm bẩm.

Y dựa người về sau, sắc mặt dường như có chút mệt mỏi khác thường.

Trong một đêm của 16 năm trước, y đang bận những việc chuẩn bị cuối cùng để tiến kinh, trong vương phủ đã xảy ra một chuyện lớn, liên lụy đến rất nhiều người, bởi vì chuyện này mà y tức giận đến tím mặt, số người bị xử tử cùng một lúc trước khi xuất phát nhiều đến mức khiến người ta tê rần da đầu, mảnh đất bị nhuộm đỏ trong sân vương phủ đó, dù dội mấy chục thùng nước cũng không rửa sạch.

Nhưng đạo nhân của Bạch Tháp quán đó đã trốn thoát, nhiều năm không nghe tin tức.

Hiện giờ nếu thật sự đạo nhân kia ở quận An Dương, Trang Ung nhất định là biết truyện, nhưng vì sao Trang Ung không báo?

Hoàng đế đốt phong mật tín kia, lặng người một hồi lâu mới trầm giọng nói: "Bảo Cẩu Tử tiến cung, trẫm có việc cho hắn đi làm."

Trong bóng tối, một ngươi mặc áo đen bước ra quỳ xuống: "Thần sẽ đi ngay."

Nửa canh giờ sau, hoàng đế đã từ thư phòng chuyển đến Tứ Mao Trai, thị vệ và cung nữ xung quanh đều bị cho lui hết, trong Tứ Mao Trai yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ, nam nhân quỳ dưới đất bờ vai hơi run rẩy, bởi vì đã ít nhất ba năm rồi bệ hạ chưa từng gặp ông ta.

"Cẩu Tử."

"Có thần."

"Đi quận An Dương một chuyến, điều tra một người, điều tra một chuyện cho trẫm,

Người được hoàng đế gọi là Cẩu Tử ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ bi thương trong ánh mắt của hoàng đế.

"Là… chuyện 16 năm trước?"

"Ừm, ba năm trẫm không gặp khanh là vì ngoài chuyện đó ra, không cần thiết phải để khanh lộ diện."

Hoàng đế khoát tay: "Thuận tiện điều tra thêm Trang Ung có liên quan đến chuyện mười sáu năm trước hay không, trẫm nhớ, ngày đó hắn cũng đến Bạch Tháp quán."

Nam nhân trung niên đứng dậy: "Thần biết rồi, sáng sớm ngày mai… Thần sẽ đi ngay đêm nay."

Ông ta quay người ra khỏi Tứ Mao Trai mới đứng thẳng lên, gió đêm thổi bay tà áo trắng của ông ta, hình vẽ ba đám mây màu đỏ trên ống tay áo sống động như thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui